Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 675: Ngươi mau trở lại, ta một người chèo chống không đến!

Chương 675: Ngươi mau trở lại, ta một mình chống đỡ không nổi!
Chỉ cần nghĩ tới việc mình tỉnh táo trong giấc mơ, đã lén lút tính kế Chúc Cửu Âm một vố, Vệ Uyên đã cảm thấy hơi sợ hãi, à không, phải cẩn thận hơn mới được, hắn cũng không biết cái tên mặc áo bào xám kia hiện giờ đang giận dữ đến mức nào, tầm mắt đảo qua doanh trại nồng nặc mùi m.á.u tanh này.
Nắm chặt năm ngón tay lại, chân linh của đám tướng lãnh sắp sụp đổ nơi đây đã được tạm thời ổn định. Chuẩn bị lát nữa mang chúng cho Chúc Cửu Âm. Hơn mười tên võ tướng ở đây, thực lực đều không tệ, dù sao có thể được chọn vào đội quân tiên phong, đều là những mãnh tướng nhất đẳng, chỉ là những mãnh tướng này giờ phút này đều toàn bị chém một đầu, chết không nhắm mắt.
Hà Đồ Lạc Thư cất giọng trào phúng: "Đến đi, đến nữa đi!"
"Chưa ăn no cơm đúng không?!"
"Mấy người có tí sức ấy, cho Lạc gia gia ta cọ tắm rửa còn không ra một lớp ghét!"
"Mấy tên đánh bóng còn mạnh hơn các ngươi."
Vô vàn những tiếng khiêu khích, không hề có một câu lặp lại.
Vệ Uyên hoài nghi, nếu Hà Đồ Lạc Thư chịu dùng hết tâm, có lẽ sẽ thuộc hết tất cả những lời mắng người trên đời này, không, trên lý thuyết, nó hoàn toàn có thể làm được, chỉ là giọng điệu này thật sự quá ồn ào, Vệ Uyên nhíu mày, ngay lập tức, Hà Đồ Lạc Thư biến đổi giọng điệu: "Ôi, ta, vị quán chủ anh tuấn tài trí hơn người, khí vũ hiên ngang, ngài có gì phân phó sao?"
"Kẻ hèn mọn Tiểu Lạc xin kính cẩn phục vụ ngài!"
Vệ Uyên: "..."
Trang bị: Búa Vệ Uyên (tên cũ: Hình Thiên Phủ. JPG) Miêu tả: Chuyên dụng quan văn, vũ khí giao lưu!
Đặc hiệu: Chỉ cần tay ngươi cầm thanh lưỡi búa to gấp mấy lần cổ này, bất kỳ sinh vật có linh tính nào đều tự giác lui ra một bên, giúp ngươi thoải mái giao lưu, làm quan oai phong...
Vệ Uyên âm thầm lẩm bẩm trong lòng.
Thì ra là vậy, Hình Thiên Phủ mới là quan văn chân chính.
Bất quá, Hà Đồ Lạc Thư sau khi điểm linh quả thật là sự hỗ trợ lớn nhất của hắn trên con đường xông pha này.
Một mặt là, Hà Đồ Lạc Thư tuy không bằng Tây Vương Mẫu, cũng chẳng bằng Khế, Vũ. Nhưng dù sao nó cũng từng là chí bảo đỉnh cao có năng lực biên soạn vận mệnh, cho dù đã điểm linh, việc tính toán ra một con đường an toàn trong tòa quân trận lớn này cũng là chuyện dễ như trở bàn tay. Vệ Uyên giống như cầm trong tay chìa khóa cửa sau của quân trận này, sau đó một đường s.á.t nhập, phá tan đội tiên phong ba vạn quân. Tòa trận pháp này hoàn toàn vô dụng với hắn.
Mặt khác là về phía địch.
Thực lực của hắn tuy mạnh, nhưng chưa đủ để nghiền ép đối phương. Có thể thắng, nhưng không cách nào gi.ết ngay lập tức. Vì thế Vệ Uyên thu nhỏ Hà Đồ Lạc Thư lại, làm hộ tâm kính.
Chiến phủ mạnh mẽ bổ xuống, những tướng lĩnh cao thủ giỏi giang đều biết chọn vị trí ngắn nhất đến tim mà ám s.á.t, dùng cái ch.ế.t đổi lấy cái ch.ế.t. Mọi người đều biết, Hà Đồ Lạc Thư chính bản tuy có chút đáng sợ, nhưng thế nào đi nữa cũng là hàng thật giá thật. Theo thuật giám định thượng cổ của Thần Châu, loại này tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị đánh nát. Chỉ có Hình Thiên Phủ mới có thể phá vỡ nó, nên đám người này sau khi binh khí đ.á.nh trúng Hà Đồ Lạc Thư liền vỡ vụn cả. Vệ Uyên trở tay một búa, tất cả đều là một chiêu chém đầu. Tạo ra vẻ nghiền ép bên ngoài.
Về phần việc bị đỡ sai?
Đây chính là tấm hộ tâm kính Hà Đồ Lạc Thư đó! Trời sinh có sẵn khả năng tính toán thiên cơ, kỹ năng bị động 100% làm binh khí nát vụn.
Hơn nữa độ cứng của nó chỉ có Phục Hy, Hình Thiên Phủ, Hiên Viên Kiếm cấp bậc này mới có thể ch.ém nát, những binh khí khác đến một cái vỡ một cái, đến một đôi nát một đôi. Vệ Uyên lên ngựa, Hình Thiên Phủ trong tay vén màn lên, đội quân tiên phong tinh nhuệ phía trước thấy t.h.i th.ể của đám tướng lĩnh đã ch.ết, sĩ khí lập tức tan tác. Sau khi Vệ Uyên quay tay ném đầu chủ tướng qua. Ngay cả đội vệ sĩ tinh nhuệ nhất cũng không kìm nổi run rẩy, quay người bỏ chạy.
Vệ Uyên cưỡi trên lưng Bác Long, nhìn đội quân bất ngờ phản chiến. Hà Đồ Lạc Thư bị trói trên người giống như một chú cún săn: "Thưa quán chủ khí vũ hiên ngang đại nhân, ngài có cần tôi tìm giúp vị trí khi đám quân này tán loạn không?"
"Không cần."
Vệ Uyên giật giật khóe miệng, vô cùng nghi ngờ Hà Đồ Lạc Thư này vì trước kia bị Vệ nào đó ch.ém nát mười vạn tám nghìn lần nên vô thức nghĩ rằng hắn là tên cuồng sát nghiện g.iết người, là kẻ rảnh rỗi chỉ biết cầm Hình Thiên Phủ đi chém người.
Đây chính là sự hiểu lầm mang tính chủ quan.
Vệ Uyên nhìn đám quân lính đang tan tác kia, ba vạn quân tiên phong dù có bị g.iết hết cũng chẳng ảnh hưởng mấy đến lực chiến của một triệu quân siêu phàm, nhưng nếu để chúng chạy tán loạn trở về, vậy thì tin tức Vệ Uyên một mình một ngựa xông pha quân doanh, lại ch.ém gi.ết toàn bộ chủ tướng đội tiên phong có thể gây ra sự chấn động lớn cho hậu phương, tác động xấu tới sĩ khí còn hơn việc gi.ết toàn bộ ba vạn tu sĩ siêu phàm này, nhưng một triệu quân siêu phàm... nếu có thể nắm rõ được phong cách quân đội Đại Hoang, thêm nữa những tu sĩ siêu phàm này có lòng khinh miệt nhân gian. Đã đủ rồi, hoàn toàn phù hợp với tiêu chí của Võ An Quân. Đơn dưới 300 ngàn thì không nhận...
Không phải là vừa hay sao?
Vệ Uyên lắc đầu, thúc chiến mã chạy nhanh, vốn định trực tiếp quay lại nhân gian, nhưng phát hiện chân linh kia đang dần tan rã, đành phải tìm một chỗ kín đáo, bày trận pháp, sắc mặt hơi tái đi một chút, chuyện xông trận một mình thế này làm nhiều cũng dễ bị s.át khí phản phệ.
Bất quá Vệ Uyên hiện giờ xem như nửa Sơn Thần, s.át khí phản phệ cũng được giảm đi đáng kể.
Dù sao s.át khí có trâu bò đến đâu cũng chẳng thể gây uy hiếp cho cục đá.
Thứ có thể khiến Sơn Thần sụp đổ chỉ có sức mạnh phong hóa mà thôi.
Vệ Uyên nắm chặt những chân linh kia, suy nghĩ một chút, chế trụ cả bia đá Hà Đồ Lạc Thư lại, giọng nói điểm linh của Hà Đồ Lạc Thư vui vẻ cất lên: "Thưa quán chủ uy nghiêm mạnh mẽ, xin cho phép Tiểu Lạc hèn mọn hỏi một câu ạ? Chúng ta đây là đi đâu vậy?"
Vệ Uyên giật khóe miệng: "Đi mang lễ vật xin lỗi."
"A a, xin lỗi, vậy là phải có lễ vật rồi."
Giọng Hà Đồ Lạc Thư điểm linh đồng tình.
Giọng của Hà Đồ Lạc Thư dừng lại một chút: "Vậy, cho tôi mạo muội hỏi, quán chủ vĩ đại, lễ vật của chúng ta ở đâu?"
Vệ Uyên im lặng.
Quán chủ cười xoa đầu cún của Hà Đồ Lạc Thư, cười không nói lời nào.
Hà Đồ Lạc Thư điểm linh: "..."
"Không!!!
"Ta vì quán chủ cản d.ao, ta vì quán chủ lập công!"
"Miện hạ không thể như vậy được..."
Không đợi Hà Đồ Lạc Thư điểm linh tiếp tục khóc lóc, Vệ Uyên trực tiếp nhắm hai mắt lại, dồn hết can đảm, tiến vào trong giấc mơ tỉnh táo...
... ... ...
"Tạo thế chân vạc?"
Trong tiệm hoa phố cổ, đám Thủy Thần núi Côn Lôn Wakoku thần sắc ngưng lại.
Thiếu niên chủ mưu nhấp một ngụm trà, cảm thấy mùi hương hoa thơm ngát cùng vị trà đen phối hợp rất hoàn hảo, nếu thêm một chút cao mai của A Uyên, quả thực là quá tuyệt, quyết định, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ mở một phòng học dạy cổ cầm bên cạnh nhà bọn họ, mỗi ngày đến ăn chực. Chỉ là có lẽ sẽ không nổi danh cho lắm. Người đến học đàn không nhiều.
Sùng Ngô lão sơn chủ nói: "...Tiểu tiên sinh, cậu nói là tạo thế chân vạc, chỉ sợ là lời của một phía."
A Lượng cười nói: "Đương nhiên, chuyện năm đó quá xa xưa rồi, ngay cả lão sơn chủ cũng không biết, huống chi là chúng thần, nhưng ta vẫn cho rằng, hễ có việc phát sinh, nhất định sẽ để lại dấu vết."
Hắn nhân tiện châm trà cho mình, nói: "Ba câu."
"Chỉ cần sau khi lão sơn chủ nghe xong ba câu nói của ta, mà vẫn cảm thấy ta không có lý, vậy thì ta sẽ quay người đi ngay..." Thiếu niên chủ mưu nghĩ đến nữ giảng viên chuyên về nhân tính kia mà gần đây hắn hay gặp, lại bị hắn chọc cười.
Lão sơn chủ nói: "Tiểu tiên sinh xin cứ nói."
Thiếu niên phe phẩy quạt lông: "Thứ nhất."
"Lực lượng của Lục Ngô thần tướng phân hóa, hóa thành Ngọa Hổ Lệnh đầu nhập vào nhân gian, mà điểm thời gian Ngọa Hổ Lệnh sụp đổ hư hao lại trùng với lúc Canh Thần bị mười hai nguyên thần của Côn Lôn ám toán, đó là thời Đường, là thời điểm tuyên truyền đại kiếp giả tạo, thời gian này quá xảo diệu."
"Thứ hai."
"Lúc phân ly Sơn Hải, Tây Vương Mẫu chọn đến nhân gian, đi khắp thiên hạ sắp xếp bố cục, ngay cả bộ phận núi ngọc Côn Lôn cũng đưa xuống nhân gian, chứ không ở lại Đại Hoang nơi linh khí và bảo vật phong phú hơn."
Thái Khí sơn thần phản bác: "Đây chỉ vì sự hiềm khích của ba vị đại thần năm đó."
"Cũng vì vậy mà nương nương chọn rời khỏi Đại Hoang và núi Côn Lôn."
A Lượng gật đầu, nói: "Thì ra là vậy."
"Thái Khí sơn thần đang nói đến chuyện năm đó Giác cô nương lấy trộm Bất Tử Hoa, kéo dài mệnh cho A Uyên."
Thái Khí sơn thần đáp: "Đúng vậy."
Thiếu niên chủ mưu đưa ngón tay thứ ba ra, cười nói: "Khéo thay, đây chính là điều thứ ba ta muốn nói, cũng là vấn đề mấy ngày qua, ta vẫn luôn thắc mắc, vẫn nghĩ mãi mà không ra."
"Chiếu rõ thập phương, biết rõ quá khứ tương lai, Akatsuki bao quát cả thiên địa bốn phương, nhìn thấy sinh tử năm tháng Khai Minh."
"Vậy mà lại không phát hiện ra chuyện Giác cô nương còn nhỏ đi vào vườn cây của trời."
"Không những không phát giác được."
"Còn để Giác cô nương dễ dàng trộm Bất Tử Hoa xuống núi sao?"
Tựa như một tiếng sét đánh, đám Sơn Thần nhất thời im lặng.
Sùng Ngô sơn chủ lẩm bẩm: "Cái này, cái này..."
Khai Minh gần như biết mọi chuyện, người thuộc mười vị cường giả thượng cổ mà chưa từng bước ra cửu trọng thiên môn, làm sao có thể không phát hiện ra Thiên Nữ khi ấy còn nhỏ? Vậy nói cách khác, Thần đã sớm phát giác chuyện này, nhưng vẫn mặc kệ, để Lục Ngô cùng Tây Vương Mẫu xảy ra mâu thuẫn.
Thiếu niên chủ mưu lại rót trà cho mình.
Quạt lông khẽ phe phẩy, bình thản nói:
"Ta xin nói thêm một câu."
"Chuyện này là Khai Minh thấy rõ tất cả."
"Không thấy được tình hình phát triển."
"Cố tình để Giác cô nương vốn là người của Tây Vương Mẫu."
"Trộm lấy chí bảo ở vườn cây trên trời của Lục Ngô."
"Sau đó gây ra mâu thuẫn."
"Còn cần nói thêm nữa sao?"
Trong tiệm hoa, tất cả đều im lặng, A Lượng nói: "Dường như chuyện mà mọi người đã trải qua trước đó, không ngừng dẫn dắt mọi người, để mọi người cố tránh né vấn đề này, có lẽ, quyền năng của Khai Minh thực sự đáng ngờ a..."
"Thực ra đối phương đã sớm có ý đồ muốn h.ạ.i Giác cô nương, giờ đây lại chọn kế 'đảo khách thành chủ', thực sự như tự mình đưa đến cửa cho đối phương khống chế, kế sách càng ngày càng tinh vi, ngược lại càng lúc càng rơi vào ý của Khai Minh."
Sùng Ngô sơn chủ ánh mắt phức tạp: "Thì ra là vậy... thì ra là vậy..."
Hắn cười khổ: "Nếu không có tiên sinh nhắc nhở, chúng ta có lẽ đã chủ động tìm c.h.ế.t."
Không có thiếu niên chủ mưu này vạch trần, có lẽ bọn họ sẽ nghe theo sự dẫn dắt của Khai Minh, kết minh rồi sẽ đi đàm phán với Khai Minh, kết quả đúng vào ý của đối phương. Giọng điệu thiếu niên chủ mưu thong thả mà tự tin: "Không sao, ta vẫn luôn biết."
"Ta xuất hiện ở đây, là để thay đổi vận mệnh."
Ánh mắt lão sơn chủ phức tạp, đứng dậy muốn xin lỗi và tạ lễ chuyện lúc trước.
Chưa kịp cúi người thì đã bị thiếu niên chủ mưu ấn tay lại.
"Lão hủ lúc trước đã nghi ngờ tiên sinh..."
"Không."
Thiếu niên tuấn mỹ hơi nháy mắt phải, mỉm cười: "Ta đã nói, mới chỉ nói ba câu."
"Mà câu lúc nãy, chỉ là một phần phụ."
Thiếu niên áo trắng thong dong đáp lễ: "Lúc trước để tranh thủ cơ hội, có chỗ thất lễ, mong mọi người thứ lỗi."
Sùng Ngô sơn chủ nhớ lại, nghĩ đến câu nói 'Ta xin nói thêm một câu' mà thiếu niên vừa nói. Chẳng lẽ đó vốn dĩ là quyết định của hắn sao?
Vẻ mặt lão sơn chủ càng lúc càng nhu hòa.
Sau đó khách khí hỏi: "Hiện giờ tình hình như thế, tiên sinh có kế sách gì hay không?"
Các vị Sơn Thần còn lại đều không còn dám có chút khinh thường nào, cứ như một vị quán chủ giấu tên nào đó đã nói, có lẽ trên đời này căn bản không có Bạch Trạch, hoặc là, người người đều là Bạch Trạch, ai cũng biết ôm chân kẻ mạnh.
Giọng A Lượng ôn hòa: "Thay vì đảo khách thành chủ, bị người khác sai khiến."
"Không bằng đối mặt bình đẳng."
"Hệ thống Côn Lôn Hải Thần, lấy Sơn Thần, lấy Thủy Thần, hiện giờ đã có ngọc thư Côn Lôn, lại có Tây Vương Mẫu tại Ngọc Sơn tổ đình nhân gian, cùng họ kết minh, tại sao không khắc tên Thủy Thần Sơn Thần lên trên ngọc thư, nhờ có Côn Lôn, nắm giữ địa mạch thủy mạch, hội tụ vào một thân, thành tựu pháp thân Vương Mẫu."
"Sau đó, lấy danh nghĩa Côn Lôn tôn chủ Vương Mẫu, cùng Khai Minh ngang hàng địa vị, có thêm Sơn Thần Thủy Thần Tây Vương Mẫu ở nhân gian, lại thêm một Côn Lôn Thiên Nữ, ý nghĩa trong toàn bộ Sơn Hải Đại Hoang hoàn toàn khác biệt."
"Về sau, liên hoành hợp tung, tự sẽ có cơ hội và chỗ đứng."
Hội tụ Sơn Thần Thủy Thần, địa mạch khí mạch hợp nhất, đăng lâm tôn chủ Côn Lôn. Sau đó lại dựa vào nhân gian, vị thế ngang hàng. Đây là một âm mưu biến thành dương mưu, thậm chí còn có thể lợi dụng sự tồn tại của Cộng Công để kiềm chế lại Khai Minh, tranh thủ thời gian.
Cảm xúc của Sùng Ngô sơn chủ dâng trào, vô ý hỏi: "Xin tiên sinh chỉ dạy cho chúng ta!"
Thiếu niên A Lượng nhấc ấm trà lên, phát hiện trà đen đã uống hết, bèn phẩy quạt lông, mỉm cười nói: "Chuyện hôm nay, đến đây thôi vậy."
Hắn đứng dậy, bên kia, mặt lão sơn chủ và những người khác liền cứng lại, bọn họ vừa bị gợi lên sự tò mò thì thiếu niên chủ mưu này lại đã quay người rời đi.
"Về sau muốn mưu lược như thế nào?"
Thiếu niên mỉm cười, nói: "Vậy thì chư vị ngày khác hãy đến hỏi xem A Uyên có đồng ý không đã."
"Ta nghe theo hắn."
Thần sắc của rất nhiều Sơn Thần Thủy Thần ngạc nhiên.
Kẻ qua đường nào đó bị đệ đệ nhà mình ép ra ngoài diễn một vai tồn tại.
A Lượng đã quen với việc đồng đội không theo kịp tiết tấu của mình, đã nghĩ ra biện pháp làm cho A Uyên khỏi chậm trễ rồi. Thay vì cứ nói thẳng để A Uyên đi theo suy nghĩ của mình, thì trực tiếp trói chặt cậu ta lại, khi nào rảnh thì lôi cậu ta ra diễn một vai để thể hiện sự tồn tại, ép cậu ta phải chạy theo tiết tấu của mình.
Mình thật tốt với hắn mà.
Thiếu niên chủ mưu trong lòng vô cùng hài lòng.
Quay người rời đi, chỉ để lại những Sơn Thần tâm thần chấn động, tựa như bị ném bom xuống nước.
"Vị quán chủ kia..."
Lão sơn chủ cười khổ không thôi: "Vừa dũng mãnh hơn người, lại có người tài giỏi như Gia Cát tiên sinh bên cạnh, trên thì có thể cùng Thủy Thần Cộng Công vừa là địch vừa là bạn, lại còn có thể hợp ý cùng quân thủy Hoài Hà, rõ ràng chỉ là một tượng gốm lười nhác, ta vậy mà thấy được khí chất hào kiệt của bậc hùng chủ cổ đại, thật là..."
Đồng thời trong lòng bất giác cảm thấy, một người như vậy, dường như cũng xứng với Thiên Nữ.
Thần muốn uống một chén trà cho nguôi đi nỗi lòng đang sôi trào.
Nhấc chén trà lên, giật mình.
Nhớ lại động tác uống trà vừa nãy của thiếu niên khi nói chuyện, kinh ngạc thốt lên.
"Uống hết rồi?!
... ... ...
Trong giấc mộng tỉnh táo, Vệ Uyên vừa đi vào thì đã bị Hình Thiên tóm lấy ngay.
Vị chiến thần này trông có vẻ sợ hãi đến mặt trắng bệch, lực tay lại to đến bất thường khiến Vệ Uyên ngạc nhiên, trong lòng có chút sợ hãi, Chúc Cửu Âm đây là nổi trận lôi đình cỡ nào mà khiến cả người mạnh mẽ như Hình Thiên cũng biến thành thế này, nghĩ đến đây, Vệ Uyên đã muốn trốn mất.
Tay phải của Hình Thiên siết chặt vai hắn, nói: "Ngươi đừng hòng trốn!"
"Việc này là do ngươi gây ra, mau chóng tự giải quyết cho xong đi!"
"Nói bậy, lúc đó không phải các ngươi cũng vui vẻ lắm sao?!"
Hình Thiên nói: "Tóm lại, mau đi khuyên can Chúc Cửu Âm."
Vệ Uyên giật giật khóe miệng: "Vậy nên, hắn định làm gì...?"
"Thần bị ngươi chọc giận đến nỗi về nhà rồi."
"? ? ? ! Mẹ nó?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận