Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 259: Mượn đao

Thì Truyện Ngọc ngáp một cái. Một thân đạo bào nhìn qua không hợp với thời hiện đại, chứng minh thân phận của hắn. Là đệ tử Thừa Yên Quan đất Thục. Có truyền thuyết, Thừa Yên Quan là nơi Gia Cát Vũ Hầu cho con gái út, Gia Cát Quả, ẩn thế tu hành, sau đó Gia Cát Quả tu vi cực cao, không được ghi vào sử sách, tên chỉ có thể tìm thấy dấu vết trong những loại sách như «lịch đại Thần Tiên thông giám». Bất quá, việc đệ tử Thừa Yên Quan bọn hắn đến Vũ Hầu từ nhìn xem cũng là một thói quen đã có từ mấy trăm năm. Hôm nay đến phiên hắn và sư thúc của hắn. Hai người bước đi trong màn đêm tại Vũ Hầu từ, đất Thục nóng bức, nhưng trong Vũ Hầu từ lại rất mát mẻ. Đột nhiên, bọn hắn phát giác được một tiếng động rất nhỏ. Ngọc bội bên hông Thì Truyện Ngọc nhất thời phát ra lưu quang. Có trộm? ! Quá hay, tên ngốc nào lại dám trộm ở trong Vũ Hầu từ vậy? Nửa đêm rồi, chẳng lẽ chán ghét việc ăn lẩu khó khăn, hay là băng không xanh, nên chạy đến đây tìm kích thích? Hai đạo sĩ liếc nhau, xoa tay vào nhau, một người cầm chổi, một người nhấc đồ lau nhà, dựa vào sự chỉ dẫn của pháp bảo khay ngọc trên tay, hứng thú bừng bừng đuổi theo, thấy có động tĩnh ở thiên điện, thế là mỗi người một bên xông qua, lau cửa sổ nhìn vào, thấy một người trẻ tuổi mặc quần áo hiện đại, hai mắt bình tĩnh. Thì Truyện Ngọc xắn tay áo lên, định ra tay bắt tên mưu tặc này. Còn chưa kịp động thủ, sư thúc bên cạnh đột nhiên liều mạng giữ chặt hắn. Thì Truyện Ngọc chỉ thấy sư thúc bình thường sao hôm nay nhát gan thế, đang định giãy giụa, lại đột nhiên nhìn thấy đối diện người trẻ tuổi kia, một thân chiến bào, mặt đỏ râu dài, một đôi mắt phượng khép hờ, bên cạnh là một thanh Thanh Long Yển Nguyệt đao. Thì Truyện Ngọc trong lòng kinh hãi. Lại nhìn về phía trước điện cao vị bên trái. Tượng Tam Giới Phục Ma Đại Đế Thần Uy Viễn Trấn Thiên Tôn Quan Thánh Đế Quân kia vậy mà biến mất không thấy đâu. Nhìn lại Quan Công kia tuy rất sống động, nhưng vạt áo như mây mù, mờ mịt không dứt, rõ ràng chính là hình dáng của những thần linh trong Đạo Tạng, Thì Truyện Ngọc lập tức đổ mồ hôi lạnh, chân tay như nhũn ra. Mặc dù là đệ tử Đạo môn, hơn nữa còn là loại tổ tiên từng xuất hiện Lục Địa Thần Tiên, nhưng Thì Truyện Ngọc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại thủ đoạn thần thông như thế này, hắn vẻ mặt ủ rũ nhìn sư thúc bên cạnh mặt bình tĩnh, há miệng im lặng nói: "Sư thúc, ta run chân..." Người trẻ tuổi ở bên trong nhìn về phía thần linh, khẽ nói: "Đã lâu không gặp, Quan tướng quân." "Cũng nhanh hai ngàn năm rồi." Thì Truyện Ngọc da đầu tê dại, run rẩy nhìn về phía sư thúc. Một vị đạo nhân khác liếc Thì Truyện Ngọc, khóe miệng giật một cái. "Đừng nhìn ta." "Ta cũng tê rần rồi..." Vệ Uyên nhìn Quan Vân Trường đang ở trạng thái thần linh trước mắt, nói: "Đã lâu không gặp." "Quan tướng quân." Vị này hiển nhiên đã đi con đường hương hỏa thành thần, dù Thần Châu rộng lớn, nhưng có thể được như vị trước mắt đây, đồng thời được tam giáo tế tự, bất kể triều đình hay dân gian, đều trải qua hai ngàn năm tế tự không dứt, không còn ai thứ hai, cho nên hắn có thể thành thần linh gần như là chuyện đương nhiên. Khi còn sống, thời kỳ đỉnh cao là thiên hạ vô song. Sau khi chết thì thành thần linh hương hỏa. Không biết vì vương triều thay đổi mà ngã xuống, ngược lại nương nhờ hương hỏa dân gian, ngày càng cường thịnh. Quan Vân Trường nhìn đạo nhân trước mắt, hắn đã thuộc loại thần linh, có thể nhận ra dung mạo, nguồn gốc, nhận ra đạo nhân này, nói: "Uyên đạo trưởng..." "Đã lâu không gặp." Vệ Uyên ngồi ở một bên bàn, Quan Vân Trường cũng từ trên thần tượng đi xuống, ngồi bên cạnh, khi Vệ Uyên rót rượu, Quan Vũ liếc mắt sang bên cạnh, nói: "Vừa rồi có hai người đứng ngoài quan sát, đạo trưởng sao không ngăn cản, mà để bọn họ đi?" Vệ Uyên nâng chén đưa tới, bày các món ăn đã chuẩn bị xong ra. Thịt bò kho, thịt đầu heo kho, gà chân chua, còn có chút rau trộn khác. Tai heo kho cắt thành sợi mỏng, hành tây thái chỉ, thêm dấm trộn. Để nhắm rượu. Vệ Uyên đưa đũa cho hắn, thuận miệng đáp: "Bọn họ là đệ tử Thừa Yên Quan, xem như hậu bối của Quả nhi, đã bị thấy rồi thì thôi, dù sao cũng chẳng có mấy người tin đâu, nào, Quan tướng quân, nếm thử đồ ăn thời đại này đi." Hắn mang theo chút ý cười giỡn: "Dù sao người đến tế bái ngươi, đa phần cũng chỉ mang theo chút trái cây." "Loại đồ nhắm thế này, lâu lắm chưa được ăn rồi phải không?" Quan Vân Trường chỉ vuốt râu đáp: "Chỉ là không có ai cùng uống." Vệ Uyên không nói gì. Năm đó vào cuối thời Tam quốc, thiên hạ mới định, Trương Phi cùng các danh tướng khác đều được sắc phong làm lệ thần, nhưng theo năm tháng trôi qua, triều đại thay đổi, có thể tiếp tục đến thời đại này với hình thức tế tự thần linh cũng không có mấy, Quan Vân Trường đã không còn người quen. Vệ Uyên và Quan Vân Trường nâng chén chạm nhau. Tiếng vang thanh thúy. "Năm đó vẫn không có cùng đạo trưởng uống rượu, thật đáng tiếc." "Không ngờ rằng lại có thể bổ sung sau hai ngàn năm." "Năm đó thân thể không tốt, cái này cũng không được ăn, cái kia cũng không được ăn, không còn cách nào." "Có điều ngươi là người sống lâu nhất trong chúng ta." Một đám người từng ở bên nhau, giờ chỉ còn lại hai người, thuận miệng nói vài chuyện ngày xưa, Quan Vân Trường đặt chén rượu xuống, nói: "Nhắc đến Thừa Yên Quan, ta nghe nói, lúc trước cô nương nhỏ nhà Gia Cát ra đời, đạo trưởng không để ý sự phản đối của quân sư, nhất định mang theo nàng ra ngoài du ngoạn, cuối cùng dừng chân ở Thừa Yên Quan tu hành." "Quan mỗ vẫn hơi nghi hoặc, vì sao đạo trưởng phải làm như thế?" Vệ Uyên uống một ngụm rượu, đáp: "Dù sao, Quả nhi giống ba nàng, lớn lên xinh đẹp, thiên phú cũng tốt." "Dung mạo đoan chính thanh nhã, chẳng phải chuyện tốt sao?" ". . . Không, ngươi xem, với mối quan hệ của Huyền Đức công với hắn, sau này Quả nhi chắc chắn sẽ gả cho Lưu Thiện, càng thêm thân thiết, đúng không." Quan Vân Trường nhíu mày: "Đây cũng là chuyện tốt mà." "Lẽ nào Uyên đạo trưởng còn có ý khác sao?" Vệ Uyên trầm mặc, bưng chén rượu lên uống, che giấu vẻ lúng túng, nghĩ ngợi nói: "Lưu Thiện hắn, hắn là người tốt." "Chỉ là tuổi có hơi lớn hơn Quả nhi một chút, không hợp cho lắm." Vệ Uyên thấy Quan Vân Trường ngạc nhiên, tay chống cằm, ho khẽ một tiếng, ung dung cười đáp: "Đương nhiên, bần đạo chỉ nói đùa thôi, lý do chính là, Lưu Thiện đã cưới con gái của Dực Đức, nếu cưới thêm một người nữa, hậu cung chắc chắn sẽ loạn." "Nếu như vì chuyện này mà Dực Đức và Gia Cát nảy sinh hiềm khích, phiền phức ngược lại càng lớn." "Thêm nữa, Quả nhi có thiên phú rất tốt, không tu đạo thì lãng phí." Vệ Uyên cuối cùng bổ sung một câu. Quan Vân Trường khẽ gật đầu, nói: "Thì ra là vậy." Ông cười nói: "Nhưng Quan mỗ vẫn cảm thấy, câu nói đầu tiên mới là ý định thật sự của Uyên đạo trưởng." "Còn những cái sau chỉ e là lý do thoái thác mà đạo trưởng dùng để đối phó quân sư lúc trước." Vệ Uyên ho khan vài tiếng, chỉ lo uống rượu. Quan Vân Trường vuốt râu trầm ngâm nói: "Bất quá, con gái quân sư, dung mạo đoan chính thanh nhã, gả cho con trai ta cũng không tệ." Vệ Uyên dừng lại một chút: "Quan Hưng a..." Vị đạo nhân đã từng ốm yếu trầm mặc, nghiêm mặt nói: "Quan Hưng hắn, hắn là người tốt." Quan Vân Trường: ". . ." Cuối cùng cũng chỉ đành bất đắc dĩ cười mấy tiếng, Vệ Uyên uống một ngụm rượu, hỏi: "Nói đến, Quan tướng quân là lúc nào tỉnh lại? Trước đây có một khoảng thời gian linh khí đoạn tuyệt, dù là ngươi, e là cũng chỉ có thể bảo toàn ý thức không mất, rất khó nói là có thể tự ý xuất hiện?" Quan Vũ trầm ngâm đáp: "Thật vậy." Ông nói: "Thời gian trôi qua quá dài, dài đến nỗi ta cũng không nhớ rõ được là ngủ lúc nào, tỉnh lúc nào... Gần đây trong mấy trăm năm, ngẫu nhiên còn tỉnh lại một hai lần, sau đó những cơ hội này càng ngày càng ít, lần trước ngủ ít nhất 300 năm." "Nếu không phải đạo trưởng gọi một tiếng, Quan mỗ cũng chưa chắc tỉnh lại." "Còn về việc lần trước lúc tỉnh lại, đã làm những gì, ta cũng không rõ lắm." "Chỉ nhớ rõ sau khi tỉnh dậy, ở nhân gian du đãng, sau đó muốn tìm đại ca và tam đệ, mơ mơ màng màng liền đến đây, ngẩn ngơ tới bây giờ." Đang nói, Quan Vân Trường đột nhiên ngừng lại, rượu trong ly sánh ra ngoài, Vệ Uyên nhíu mày, ngước mắt nhìn thấy vị danh tướng thiên hạ trước mắt, trên người Quan Thánh Đế Quân đột nhiên tản ra một mùi đàn hương, có chút Phật quang nhàn nhạt tiêu tán ra, Quan Vũ cũng nhíu mày, sát khí trên người tự nhiên bài xích cỗ khí cơ này ra. "Đây là..." Vệ Uyên đáp: "Xem ra, Phật Môn đã phát hiện ra tướng quân tỉnh lại, định ra tay." "Ra tay?" Vệ Uyên lựa lời, nói: "Tướng quân dù sao chủ yếu được các đế vương tế tự, là Võ Thánh của Nho gia, lại còn được dân gian tế tự và Đạo gia coi là tài thần, Phục Ma Đại Đế, nói chung là loại hình hương hỏa thần linh, nhưng ở Phật Môn, họ gọi ngươi là Già Lam Đại Bồ tát." "Hơn nữa, mấy năm gần đây có xu hướng dẫn dắt dân gian tế tự cũng sang hướng Già Lam Bồ Tát." "Ta trước đây còn không rõ, nhưng tướng quân nói ngươi thường ngủ say, xem ra, khi ngươi ngủ say, bọn họ đã thử những việc này, giờ tướng quân tỉnh lại, tượng Phật Môn chắc chắn có biến hóa, bọn họ nhất định sẽ không làm ngơ mà sẽ có hành động." Quan Vân Trường nhìn qua vô cùng bình tĩnh: "Tăng lữ?" Vệ Uyên nhẹ gật đầu, vì một vài nguyên nhân, hắn cũng hiểu biết một chút về lịch sử Phật Môn, nói: "Là truyền thuyết xuất hiện vào thời Tùy Đường." "Tương truyền rằng trong chùa ở Thiên Thai Sơn, có một vị sơn tăng khi đang tĩnh tọa thì nghe thấy tiếng hô lớn 'trả đầu cho ta', vị tăng đó nói rằng lệ quỷ đó chính là tướng quân, lưu truyền câu chuyện là, vị tăng kia hỏi lại tướng quân, rằng tướng quân cảm thấy mình bị chém đầu oan ức, vậy khi tướng quân vượt năm quan trảm sáu tướng, giết nhiều người như vậy, vậy đầu của họ đòi ai?" "Sau đó tướng quân liền đại triệt đại ngộ, bái vị sơn tăng kia làm sư phụ, thọ trì ngũ giới." "Quan mỗ quy y rồi sao?" "Đúng." Vệ Uyên nhìn Quan Vân Trường bình tĩnh, cảm nhận được khí cơ của ông, vẫn nói: "Không chỉ quy y, mà còn cho các hòa thượng Thiên Thai Tông xây chùa. Tự xưng đệ tử, nguyện chịu Bồ Đề, sau này thì thành thần hộ pháp của chùa, cùng Vi Đà Bồ Tát cùng tồn tại." Ông uống một chén rượu, hỏi: "Tướng quân, hối hận không?" Quan Vân Trường đột nhiên cười lớn: "Thiên hạ phân loạn, Cửu Châu chia cắt, Tào Mạnh Đức bất nhân, Tôn Ngô tự vệ, Quan mỗ khởi nghĩa vì chính nghĩa, muốn bình định thiên hạ, khôi phục nhà Hán, dù cho thời thế không thành, chết cũng thỏa lòng, mà ai lại là kẻ chỉ là một tên tăng hoang dã ở trên núi, xa lánh thế tục, chỉ dựa vào ba tấc lưỡi kiếm lợi, dám nhạo báng ta? Lại còn nói Quan mỗ sau khi chết không cam lòng, hóa thành lệ quỷ." "Còn về hối hận." "Đại trượng phu sinh ở giữa trời đất, một đời quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, vậy thì có gì phải hối hận?" Đôi mắt phượng của ông thoáng mở ra, nói: "Đạo trưởng cứ ngồi." "Quan mỗ đi một lát rồi quay lại." Dứt lời nhấc Thanh Long Yển Nguyệt đao bên cạnh lên, vừa muốn đi. Vệ Uyên suýt nữa bị sặc rượu, vội đưa tay đè ông lại. Quan Vân Trường có vẻ rất tỉnh táo, mà phần lớn thời gian đều rất tỉnh táo. Hậu kỳ vô luận về vũ lực hay mưu lược đều là thiên hạ vô song, cần Tào Ngụy và Tôn Ngô liên thủ. Nhưng khi ông đã nảy sinh sát tâm. Trương Phi cũng không ngăn được, đã nói muốn giết ngươi thì sẽ giết ngươi, năm xưa lúc còn trẻ, chính là vì hành hiệp trượng nghĩa mà giết ác bá, rồi phải bỏ trốn, lúc đầu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện giết rồi phải làm sao, chỉ cần thấy chướng mắt thì sẽ giết. Mắt Quan Vân Trường hơi liếc xuống. "Đạo trưởng muốn ngăn Quan mỗ?" Vệ Uyên lắc đầu giải thích: "Tướng quân mới tỉnh lại, vẫn chưa thể hồi phục được." "Một đao kia xuống, có lẽ lại sẽ ngủ mất, giờ cứ nên tĩnh dưỡng đi." Hắn vươn tay, chỉ vào thanh Thanh Long Yển Nguyệt đao, khách khí nói: "Uyên, mượn đao dùng một lát." Vệ Uyên đưa tay vuốt ve thanh Thanh Long Yển Nguyệt đao. Đây đã không còn là một binh khí thông thường nữa mà là một sự hội tụ của loại sức mạnh cấp độ cao hơn. Bên trong phong tồn đao ý thuộc về Quan Vân Trường, Quan Vũ mới tỉnh lại, thậm chí nói tỉnh lại cũng có phần miễn cưỡng, mặc kệ đỉnh cao của ông mạnh cỡ nào, bây giờ mà tự mình đi ra ngoài thì không thích hợp. Vệ Uyên đồng thời chấm rượu, vẩy xuống lưỡi đao, một cỗ liệt liệt chi khí phát ra. Đạo môn chân ngôn. Cũng chính là ngự phong, tránh cho Quan Vân Trường đích thân xuất hiện, dùng đao từ xa đưa đi. Những hành vi bạo ngược như đồ thành đương nhiên là sai trái. Nhưng mỗi khi gặp loạn thế, luôn có người đứng ra vì bình định thiên hạ, dấn thân vào chiến trường. Rất nhiều người trong số đó đã chết, mà cho dù có người may mắn sống sót, thì đa phần đều hai tay vấy đầy máu tanh, cuộc đời của họ rất khó phân định, nhưng Vệ Uyên luôn cảm thấy, những tên sơn tăng trốn trong thâm sơn gõ mõ, đường hoàng phán xét rằng, những người vì quốc gia rong ruổi nơi sa trường tay vấy máu, thực sự là phạm tội lớn, là sự sỉ nhục lớn nhất đối với những người đứng ra trong thời loạn. Chẳng phải là ỷ vào việc những người đó không thể đứng ra nói sao? Hắn đột nhiên nhớ đến bài thơ của vị khai quốc hoàng đế Đại Minh, vị hoàng đế kia đã từng là kẻ ăn mày, rồi làm tăng nhân, sau đó lại đánh đuổi giặc Thát, rõ ràng ban đầu thậm chí không biết chữ, nhưng về sau làm thơ lại rất khí thế, có một bài, có thể dùng để đáp trả lão hòa thượng Thiên Thai Tông. Vệ Uyên khẽ nói: "Giết hết một triệu quân Giang Nam, bên hông bảo kiếm máu còn tanh." "Sơn tăng không biết anh hùng hán, chỉ lo lải nhải hỏi tên danh." Mượn đao chém một nhát. Thanh Long Yển Nguyệt đao xé gió mà đi, uy thế lẫm liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận