Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 540: Liên quan tới ta thương lượng với người khác đối phó ta đến thêm chuyện tiền cảm ơn thiên tinh mắt vạn thưởng

Chương 540: Liên quan tới việc ta thương lượng với người khác đối phó ta, lại thêm chuyện tiền cảm ơn t·h·i·ê·n tinh mắt vạn thưởng.
Vệ Uyên đáy mắt không chút gợn sóng, nâng chung trà lên nhấp một ngụm.
"Vệ Uyên? Ai?"
Giọng điệu lãnh đạm, bình thường.
Thao Thiết cười lớn nói: "Cái này, sơn chủ có chỗ không biết, cái tên Vệ Uyên này, nguyên danh gọi là Uyên, là chiến nô của Đồ Sơn bộ năm đó, sau đó bởi vì tay nghề làm đồ gốm, rồi lại làm một số chuyện khi trị thủy, tóm lại cuối cùng trở thành người của Đồ Sơn thị."
"Sau đó không biết bằng cách nào lại có quan hệ với tiểu t·h·i·ê·n nữ núi Côn Lôn."
"Tiểu t·h·i·ê·n nữ kia liều m·ạ·n·g bị giam một ngàn năm cũng mang Bất t·ử Hoa núi Côn Lôn cho tên Đồ Sơn Uyên kia nuốt vào, lúc này mới vòng đi vòng lại s·ố·n·g đến bây giờ, ở nhân gian cũng tu hành được không ít bản sự."
"Ha ha, theo ta thấy, đã có mối quan hệ này rồi, còn không mau mau đi Côn Lôn tìm Tây Vương Mẫu mà ở rể đi, chấp nhận cái mối hôn sự này, cái cơ hội đổi đời này, chuyên tâm theo đuổi Tây Côn Lôn, làm con rể Côn Lôn tới cửa, nói không chừng cũng sẽ thành thần."
"Một chữ thôi, sợ!"
Vệ Uyên: "..."
Nên làm gì khi nghe được Bát Quái của bản thân từ miệng đối thủ?
Vệ Uyên hơi trầm ngâm, nếu như đổi lại là tính cách của chính hắn.
Lúc này cần phải im lặng.
Nhưng mà nghĩ đến vị kiếm khách phong mang tất lộ trong tấm hình, người mà đến cả Thiên Đế cũng không để vào mắt.
Vệ Uyên hơi tựa lưng vào ghế, giọng điệu bình tĩnh lạnh nhạt, nói: "Cho nên, ngươi tìm ta."
"Là sợ rồi sao?"
Tiếng nói của Thao Thiết im bặt.
Một đôi mắt hổ nhìn thật sâu vào Vệ Uyên, đôi mắt lạnh nhạt của kiếm khách tóc trắng vẫn không thay đổi, dường như hoàn toàn không hề để Thao Thiết vào mắt, cái loại khí chất cao ngạo đ·ậ·p vào mặt đó khiến Thao Thiết đột nhiên cười ha hả, nói: "Sợ? Đương nhiên không sợ."
"Ta hận không thể nuốt s·ố·n·g hắn."
"Nhưng cuối cùng vẫn phải cẩn thận phòng bị thủ đoạn của người khác, Cùng Kỳ và Đào Ngột đều xem như bị hắn tóm trong tay, nếu như có thể cẩn thận hơn một chút, vậy thì đương nhiên là càng tốt, lại nói, người này ít nhiều gì cũng có chút quan hệ với Côn Lôn, các hạ giúp ta cũng chính là giúp chính mình, cuối cùng, ta cũng muốn kết giao một phen với sơn chủ."
Logic của Thao Thiết rất đơn giản.
Ít nhất là khi không ăn cơm, hoặc khi đầu óc thần tiên không bị đồ ăn chiếm cứ toàn bộ.
Thao Thiết có trí thông minh.
Vệ Uyên thản nhiên nói: "Chỗ tốt."
Thao Thiết run lên, kịp phản ứng, nói: "Người này là nhất hệ Côn Lôn, ngươi trừ bỏ hắn, sau này cũng sẽ là chuyện tốt."
Kiếm khách tóc trắng ít lời: "Không đủ."
Thao Thiết nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó dường như không để ý chút nào, mở miệng nói: "Vậy ngươi muốn cái gì, cứ nói."
Vệ Uyên nói: "Những thứ ta muốn không hề tầm thường."
Đối với lời này, Thao Thiết hoàn toàn không để bụng, cứ cho là tương lai có thể làm đến việc cầm tù Tây Vương Mẫu, lấy Côn Lôn làm k·i·ế·m, thì hiện tại cũng chỉ là một phàm nhân mới vừa kế nhiệm sơn chủ Côn Lôn, một phàm nhân như vậy thì có tầm mắt gì, có thể đưa ra yêu cầu gì?
Tham tài thì tham ăn, tham ăn thì t·h·i·ế·t.
Gã này kỳ thật rất keo kiệt.
Nhưng khi đối mặt với một kẻ phàm nhân, Thần vẫn muốn giữ cái vẻ oai phong của tứ đại hung thần.
Thảo vẻ phóng khoáng, nói: "Ngươi muốn cái gì, cứ nói."
"Ta đều đáp ứng ngươi!"
Vệ Uyên giọng điệu bình thản, nói: "Đất sét do Nữ Oa tạo ra người."
? !
Bàn tay của Thao Thiết run lên, nụ cười phóng khoáng trên mặt hơi cứng lại, như thể não thần trong giây lát không kịp phản ứng với cái danh từ đối diện vừa nói ra mang ý nghĩa gì, giống như là đến cả chuyện ăn cũng bị dọa trở lại, cứng ngắc nói: "Cái này, giá trị của thứ này còn nặng hơn cả cái m·ạ·n·g của Vệ Uyên kia, đổi cái khác đi, đổi cái khác."
"Không có khả năng lấy ra được sao?"
Vệ Uyên không cho ý kiến: "Vậy thì trường sinh bất t·ử dược."
"..."
Thao Thiết trầm mặc, nói: "Ngươi muốn thứ này làm gì?"
"Sơn chủ Côn Lôn, tuổi thọ vốn đã rất dài."
Vệ Uyên thản nhiên nói: "Ta tự có người thân cần."
Thao Thiết bất đắc dĩ nói: "Cái này... đan dược kéo dài tuổi thọ thì có, còn muốn trường sinh bất t·ử dược, chỉ có ở Đại Hoang hoặc là vườn cây trồng ở Côn Lôn mới có, Đại Hoang thì có Phượng Hoàng trông coi, Côn Lôn là Lục Ngô Thần, ta thực sự không có cách nào lấy được, lại nói..."
Thần có chút khó nói.
Vệ Uyên cũng đột nhiên hiểu ra...
Lại nói, nếu thật sự lấy được Bất t·ử Dược.
Chẳng lẽ Thao Thiết không muốn nếm thử?
Ngươi tin?
Quỷ cũng không tin.
Thao Thiết sợ là có thể lấy cả dầu chiên của quỷ làm đồ ăn vặt.
Vệ Uyên trầm mặc một lúc, nói: "Vậy thì, khí vận chi kim của Cửu Châu."
Sắc mặt Thao Thiết có chút khó coi.
Đại hung Thần xa hoa có chút không kiềm chế được.
Lại không có.
Sau đó có chút kỳ lạ, thứ này vốn được coi là vật có khí vận, năm đó dùng để làm hai chuyện, một là đúc Cửu Đỉnh, hai là đúc một cái phong ấn mạnh mẽ, để phong ấn Thủy Thần Cộng Công, Thao Thiết nhìn kỹ Vệ Uyên từ trên xuống dưới, hồ nghi nói: "... Ngươi muốn thứ này làm gì?"
Đương nhiên là phong ấn Cộng Công.
Vệ Uyên ít lời, tuân theo hình tượng nhân vật, lạnh nhạt nói: "Đúc k·i·ế·m."
Hai chữ này, cùng với chuyện Côn Lôn ngọc bích đã từng bộc phát ra, cái hành động rút địa mạch Côn Lôn làm kiếm bá đạo kia, giải thích hoàn hảo lý do Vệ Uyên muốn những vật liệu này, Thao Thiết thả lỏng nghi ngờ trong lòng, lúng túng nói: "Cái này, cái này..."
"Ta nghe nói từng có thứ này, nhưng nó không ở trong tay ta."
"Nhưng nếu ngươi đã muốn thần binh, ta biết một thanh k·i·ế·m, đó là bội k·i·ế·m g·iết Cùng Kỳ m·ã·nh nhân ở lại trên khí trụ ở Tây Sơn Giới, hiện giờ thay thế vị trí địa chi tứ cực của Cùng Kỳ, nếu như ngươi muốn, có thể rút vật kia ra."
Địa chi tứ cực, Cùng Kỳ và Đào Ngột đã c·hết, Cùng Kỳ bị trấn áp bởi Thái A kiếm, xem như thay thế vị trí.
Quyền hạn của Đào Ngột bị Khoa Lâm kích p·h·át bằng bí p·h·áp Nữ Nhi Quốc, tạm thời không có vấn đề.
Thao Thiết lại nói một cách thờ ơ, có vẻ như muốn rút Thái A k·i·ế·m đã trấn s·á·t Cùng Kỳ.
Vệ Uyên bình thản nói: "Như vậy, khí trụ sẽ sụp đổ, Sơn Hải và nhân gian sẽ dung hợp nhanh hơn."
Thao Thiết mang theo nụ cười, không hề để tâm nói: "Nhanh hơn thì nhanh hơn, sao, các hạ để ý?"
Vệ Uyên nhíu mày, nghe ra sự thăm dò lập trường trong câu nói đó, đáp lại: "Ta vẫn chưa muốn đối đầu với Côn Lôn vào lúc này."
Thao Thiết ngẫm nghĩ lại câu này, cười lớn nói: "Lời các hạ nói cũng có lý."
"Như vậy đi, ngươi và ta ký kết khế ước, đợi ta trừ bỏ Vệ Uyên kia, ta sẽ chuẩn bị đầy đủ những vật liệu ngươi muốn, ta xác thực biết Hỗn Độn nơi đó dường như có một ít bộ phận còn sót lại, giống như những thứ còn lại sau khi Hiên Viên Đế đúc kiếm năm đó, hẳn là cũng có thể sử dụng."
Giao dịch tốt đấy!
Chỉ cần ta g·iết ta, ta có thể lấy được thứ ta muốn từ người g·iết ta.
Vệ Uyên thầm nghĩ.
Giữ hình tượng một kiếm khách ngạo mạn lạnh lùng, lắc đầu nói: "Không thể, nếu ngươi không giết hắn từ đầu đến cuối, chẳng phải là ta sẽ mãi bị ngươi treo, chỉ có lần này thôi."
Thao Thiết nghĩ ngợi, nói: "Cũng được, nhưng ngươi ra tay một lần, ta chỉ có thể đảm bảo mang về một phần cho ngươi, đương nhiên giá trị tuyệt đối khiến ngươi hài lòng, thế nào?"
Vệ Uyên ra vẻ trầm ngâm, cuối cùng gật đầu, thản nhiên nói: "Tạm được."
Cảm giác này, khiến kẻ địch vì mình tìm vật liệu phong ấn một đối thủ khác, thực sự rất dễ chịu, Vệ Uyên thầm cảm khái, Thao Thiết chậm rãi nói: "Vậy, đến lúc đó, ta sẽ dẫn dụ hắn đến địa giới Côn Lôn, sơn chủ ở chỗ này có thiên địa giúp sức, Vệ Uyên kia tuyệt đối không ngờ tới sự tồn tại của ngươi."
"Khi đó, ta sẽ cố tình bán một sơ hở cho hắn."
"Nếu hắn công kích ta, thì bản thân chắc chắn sẽ bị kiềm chế, cũng sẽ lộ sơ hở."
"Đến lúc đó, sơn chủ ngươi sẽ thừa cơ xuất thủ, có thể một đòn thành công."
"Chúng ta hai mặt bao vây, đồng thời xuất thủ, chắc chắn có thể bắt được hắn."
Tốt lắm.
Côn Lôn là sân nhà của ta, ngươi tới đây bán sơ hở.
Rất tốt.
Vệ Uyên nhấp một ngụm trà, gật gật đầu, nói: "Cũng được."
Thao Thiết cùng Vệ Uyên ký kết khế ước như vậy, sau đó tên đại hung kia cười ha hả, đột nhiên tay bắt một cái, mở ra một vết nứt Sơn Hải không lớn, ầm ầm một cái, một đống lớn Hung Thú rớt xuống, hắn nói: "Khó có thể đến đây thấy ngươi, mới quen đã thân, hợp ý, hợp ý."
"Nào, ăn thật ngon một bữa."
"Ta cũng xem tay nghề của sơn chủ."
Thao Thiết ra vẻ rộng rãi.
Vệ Uyên nhíu mày, đối phương đưa ra yêu cầu rất hợp lý, huống hồ đây là thời điểm hai bên hợp tác, nếu như hắn từ chối thì lại có vẻ quá gượng gạo, nhưng nếu nếm món do tay hắn làm, Thao Thiết có lẽ sẽ đoán ra điều gì đó.
Vệ Uyên có chút suy tư.
Chợt thấy trong đám hung thú đó có một con Tất Phương Điểu, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một gương mặt cười tươi, thần sắc bình thản, đáp ứng: "Cũng được."
"Nhưng ta không giỏi ẩm thực, chỉ sợ hương vị bình thường."
Thao Thiết cười lớn nói: "Ha ha ha, hương vị bình thường, dù bình thường đến đâu ta cũng có thể ăn."
Đây chính là thú ở núi Siren, thịt tươi ngon, thai nghén linh khí.
Khó ăn?
Dù khó ăn thì khó ăn đến đâu?
Một lát sau, khi Thao Thiết nhìn thấy một bàn một bàn những vật thể màu đen trước mắt, trầm mặc rất lâu, ngẩng đầu nhìn Vệ Uyên mặt không đổi sắc, rồi lại cúi đầu nhìn đống thức ăn kia, nói: "...Đây là, vừa rồi những thứ ta mang ra?"
Vệ Uyên gật gật đầu.
Nấu nướng thuật của Vũ Vương đích truyền.
Phương thức nấu nướng duy nhất: Nướng.
Độ chín: Xen giữa thịt sống đến chất hóa than.
Từng ép Chúc Cửu Âm bỏ ăn bỏ ngủ vì nó.
"Mời."
Thao Thiết ha ha cười nói: "Thực ra các hạ quá khiêm tốn, không đến nỗi khoa trương như vậy, tỉ như, cái này, nhìn..."
Thần nhìn cái vẻ ngoài màu đen kia, đổi đề tài: "Cái này ngửi lên..."
Cái mũi giật giật.
Không diễn tả được.
Vệ Uyên giọng điệu lạnh nhạt nói: "Các hạ đã kêu ta nấu cơm, lại còn tỏ vẻ văn hoa."
"Là ý gì?"
Thao Thế ngập ngừng, không thể làm gì khác hơn nói: "Cái này, vậy ta không khách khí nữa."
Thần há cái miệng rộng, nguyên miếng mà nuốt, đem những thức ăn kia nhanh chóng quét sạch, dường như thỏa mãn vỗ bụng, nói: "Hôm nay có thể gặp được sơn chủ, trong lòng cực kỳ vui sướng, vậy chuyện sau hai ngày nữa, xin nhờ các hạ."
Sau đó sát khí toàn thân khẽ cuộn lên, trong nháy mắt đã phá không rời đi.
Trở lại Bắc Sơn Giới, đại hung Thao Thiết chắp tay sau lưng, lẩm bẩm:
"Xem ra, không phải là tình huống tệ nhất."
"Phải không liên quan gì tới tên đầu bếp kia."
So với Cùng Kỳ hung ác tàn bạo, Đào Ngột thâm hiểm quỷ quyệt, và Hỗn Độn khó lường, thì trong tứ hung, kẻ lưu manh lớn nhất như Thao Thiết đầu óc vẫn khá cẩn trọng, sống nhiều năm như vậy, sao có thể không đề phòng việc cố tình bán sơ hở lại thành việc bán mạng.
"Đầu bếp đó cho dù cố tình làm dở, cũng phải có kỹ xảo bản năng."
"Không thể làm ra thứ này được."
Thao Thiết nói nhỏ.
Sau đó bỗng nhiên vịn eo, xoay người, há miệng: "Ọe..."
Ăn s·ố·n·g cũng không thể khó ăn như vậy được!
Hồi tưởng lại bữa cơm vừa nãy.
Một hơi ăn nhiều như vậy, mặt Thao Thiết có chút vặn vẹo.
Tay áo của yêu quái phía sau vội vàng đưa tới, giúp Thần vỗ lưng, một bên bất bình nói: "Cái đó, cái mà sơn chủ Côn Lôn làm, không phải chỉ là than khối bị đốt cháy đen sao?!"
"Nói bậy!"
Thao Thiết quát khẽ.
Sau đó th·ố·n·g khổ nói: "Than khối không khó ăn như vậy."
Than hương vị rất thuần, than củi còn có một loại mùi trái cây.
Món ăn hôm nay lại trộn lẫn cả mùi tanh của gà và cá tanh than, bên trong còn hỗn hợp một mùi đắng chát không thể tả, vừa nghĩ tới, Thao Thiết đã cảm thấy bụng cuộn lên, nhịn không được lại há miệng ra: "Ọe..."
...
Nhân gian, Tây Côn Lôn.
Vệ Uyên nhìn đồ ăn đầy bàn đều đã bị quét sạch, nhịn không được cảm khái:
"Không hổ là Thao Thiết."
Tây Vương Mẫu hiện thân, thản nhiên nói: "Ta còn tưởng ngươi sẽ g·iết hắn."
Vệ Uyên lắc đầu nói: "Bây giờ còn chưa nắm chắc."
Tây Vương Mẫu vốn muốn bước lên.
Nhíu mày một cái không rõ ràng, sau đó thu chân phải về, đưa tay lấy tay áo che lại, nói: "Ngươi đã làm gì cho hắn ăn?"
Vệ Uyên nói: "Món ăn của Vũ..."
Hắn nhịn không được cảm thán: "Ta ghi lại toàn bộ các món ăn của Vũ, cơ bản có hai loại, một loại chỉ có Vũ nuốt trôi, một loại là Vũ đều không ăn, nhiều đồ như vậy, có lẽ còn gấp mười lần lượng cơm ăn của Vũ, đều là thứ mà đến Vũ còn không nuốt nổi, mà Thao Thiết lại nuốt hết, mặt không đổi sắc."
"Không hổ là Thần, lợi hại."
Tây Vương Mẫu thản nhiên nói: "Ngươi có thể lại gần như vậy cũng rất lợi hại."
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, nói: "Trên thực tế ta đã đến giới hạn rồi."
Hắn trực tiếp phong bế khứu giác của mình, có lẽ do nhân tố tâm lý, nhưng vẫn cảm giác được mùi hương vặn vẹo đó đang vờn quanh trước mặt, mắt cũng có chút mỏi, miễn cưỡng dọn dẹp xong những cái đĩa đó, Vệ Uyên phun ra một ngụm trọc khí, nghiêm túc suy nghĩ những vấn đề tiếp theo.
Khoảng thời gian Thao Thiết quay lại chỉ còn hai ngày.
Khoảng thời gian này, muốn bế quan tĩnh tu, tăng lên chưởng khống sức mạnh của Côn Lôn.
Vệ Uyên nghĩ ngợi, bày ra một trận pháp ở Côn Lôn Bí Cảnh, ngồi xuống Côn Lôn Linh địa, cảm thấy linh khí nồng đậm, thở ra một hơi, khép hờ hai mắt, chỉ là không hiểu tại sao, hiện tại vẫn không cách nào nhập mộng, dường như Chúc Cửu Âm còn chưa chuẩn bị kỹ càng?
Đáy lòng Vệ Uyên bỗng nhiên bản năng nhận thấy một tia không thích hợp.
Sau đó, một cảm giác nặng nề lưu manh hiện lên trong lòng.
Hắn bị kéo vào, không...
Hắn bị người ta kéo lại cổ áo, kéo vào trong mộng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận