Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 66: Kinh hỉ hay không, ý không ngoài ý muốn, hài lòng hay không?

Chương 66: Kinh hỉ hay không, ý có bất ngờ không, hài lòng hay không?
Coong, coong, coong ——
Tiếng gõ cửa thanh thúy, đều đặn vang lên, vật quỷ mặc quần áo màu đỏ sẫm nhấc kiệu đỏ, lặng lẽ đứng trước cửa lầu các, một lão quản gia thấp bé, lưng còng cất giọng thảm thiết nói: "Phu nhân, giờ lành sắp đến, xin mời lên kiệu."
Trong cửa đương nhiên không có phản ứng.
Lão bà Yêu Quỷ này cũng không để ý, lại gõ cửa gọi thêm mấy lần, thấy trong cửa thiên nữ vẫn không trả lời, liền có hai tên quỷ vật cao lớn vạm vỡ, mặt xanh nanh vàng tiến lên, đeo vật khắc chế thanh khí, định cưỡng ép mời vị thiên nữ kia ra cửa.
Còn chưa động thủ, chỉ nghe một tiếng cót két, cửa gỗ lầu các vậy mà tự động mở ra.
Bầy quỷ kinh ngạc nhìn lại.
Thiên nữ mặc áo cưới đỏ đã đứng ở trước cửa, thậm chí đã chủ động che khăn cô dâu. Hai tay khoanh trước bụng. Chỉ là không nói một lời.
Một màn này lại là ngoài dự liệu, mà lão bà kia Yêu Quỷ sau kinh ngạc, cũng chỉ coi như thiên nữ quật cường hơn một trăm năm rốt cục đã nghĩ thông, ngược lại là bớt một phen phiền phức, khom lưng cười lấy lòng nói: "Phu nhân không ngờ đã chuẩn bị kỹ càng, xin mời lên kiệu, lên kiệu."
"Mấy người các ngươi không có mắt, còn không mau tránh ra!"
Đông đảo Yêu Quỷ cùng nhau tản ra, nhưng cũng hiện ra bộ dạng vây quanh. Kiệu có chút nghiêng xuống, có Yêu Quỷ vén rèm cửa kiệu lên, đợi đến thiên nữ trầm mặc không nói ngồi lên kiệu, lúc này mới thả rèm xuống, sau đó mười tám con Yêu Quỷ cùng nhau phát lực, nâng kiệu lên, tiếng kèn âm u lại vang lên, lão bà Yêu Quỷ trên mặt mang nụ cười đắc ý hiếm thấy, giọng the thé hô: "Phu nhân lên kiệu!"
"Xuống núi, hồi phủ!"
Một đám Yêu Quỷ vây quanh kiệu lớn màu đỏ sẫm, trùng trùng điệp điệp hướng xuống núi về quỷ phủ. Dọc đường đã có rất nhiều Yêu Quỷ nhóm nằm rạp ở hai bên đường, khi kiệu đi ngang qua thì không ngừng cúi đầu xoay người, trong miệng nói lời chúc mừng, ánh mắt thì hướng về kiệu đỏ nhìn ngó, mong ngóng có thể thấy dung nhan thiên nữ, cuối cùng đương nhiên là tiếc nuối kết thúc...
...Tin tức thiên nữ xuống núi rất nhanh truyền đến tai Quỷ Vương.
Nam tử thoáng chốc đứng lên, đáy mắt tràn ngập kinh ngạc cùng cuồng hỉ: "Cái gì?! Thiên nữ nàng nguyện ý xuống rồi? !"
"Ngươi không có lừa gạt ta? !"
"Loại nhỏ không dám!"
Yêu Quỷ quỳ xuống đất dập đầu, kể lại chuyện thiên nữ cuối cùng đi ra, đã mặc áo cưới, ngồi lên kiệu đỏ bị khiêng xuống núi, cuối cùng nói thiên nữ hiện tại đã ở trong phủ đệ quỷ vực mà Quỷ Vương xây để làm đại hôn. Chuyện này rất nhiều quỷ vật đều nhìn thấy, không thể thật hơn được nữa.
Quỷ Vương đi tới đi lui, vẻ mặt mừng rỡ cơ hồ không kìm được, bên cạnh nam nhân mặc đạo bào đen kinh ngạc nói: "Lạ vậy, quái vậy, vị thiên nữ này cả trăm năm đều giữ phòng bị, sao lại vào lúc này chủ động từ bỏ? Dựa theo suy tính, pháp lực của nàng còn cần mấy canh giờ mới hao hết."
"Chỉ sợ có biến, có lẽ thiên nữ là định cuối cùng ra tay với ngươi."
Quỷ Vương không để ý lắc đầu nói: "Không sao."
"Nàng không có vũ y, liền không có đạo hạnh, thanh khí dùng để hộ thân còn có thể, không làm tổn thương được ta, cho dù có thể làm tổn thương ta, nếu có thể khiến nàng hả giận, biết được tấm chân tình của ta, vậy ta cũng cam tâm tình nguyện, huống chi dựa theo suy tính, tu vi còn lại của nàng, thậm chí công không phá được phòng ngự của ta."
Giọng nói khẽ ngừng lại, lại tiếp tục như nhớ ra cái gì đó, thì thầm: "À, nàng hẳn là muốn cứu những người sống đó."
"Nàng vốn thiện tâm."
"Nếu nàng bằng lòng theo ta, những người sống kia, tạm thời tha cho họ một mạng thì có sao?"
Quay đầu nói với Yêu Quỷ đang dập đầu: "Lại đi, đem những người sống kia trước áp xuống, lần này bản vương đại yến, trong vòng ba ngày không cho phép các ngươi động đến thịt máu của những người sống đó."
Yêu Quỷ nghe ra ý tứ của những lời này, là đến ba ngày sau, đại hôn đã xong, lại mở tiệc rượu thịt. Lúc đó ván đã đóng thuyền. Không gì không thể.
Yêu Quỷ dập đầu nói là, lui về sau ra ngoài.
Quỷ Vương hít sâu một hơi, tuy là Yêu Quỷ, lại có cảm giác xúc động trong lòng của người sống, thì thầm: "Rốt cục..."
... Hôm nay là trước ngày cưới.
Thiên nữ không còn chống cự, khiến Quỷ Vương vui mừng khôn xiết, lập tức phân phó bầy yêu quỷ, mở tiệc linh đình, chỉ là chưa thể đưa những người sống lên, tổ chức một bữa tiệc tươi sống đẹp người quái, khiến những Yêu Quỷ có chút tiếc nuối, nhưng cũng có ác quỷ hiểu chuyện truyền đi ý định của Quỷ Vương, biết là sau ba ngày lại mở một tiệc rượu, thế là bầy quỷ mừng rỡ trong lòng. Uống rượu ăn thịt, tiếng reo hò cầu khẩn không ngớt bên tai, một mảnh náo nhiệt.
Quỷ Vương bưng rượu kính chư Yêu Quỷ một ly, rồi để bầy quỷ tự tiện, hôm nay mỹ tửu mỹ thực, phải tận hứng mới tốt, khiến màn Ma loạn vũ càng thêm náo nhiệt, mới xoay người lại đối với đạo nhân kia nói: "Hôm nay ta có thể được như nguyện, toàn dựa vào ân của đạo trưởng, việc đã hứa, tuyệt không dám quên."
"Hôm nay yến tiệc, mời đạo trưởng tận hứng."
Đạo nhân áo đen gật đầu, dửng dưng nói: "Xuân tiêu nhất khắc đáng ngàn vàng, đạo hữu cứ tự tiện."
Thế là Quỷ Vương liền lái một cơn gió đen, trở lại quỷ phủ hắn đã xây, bộ dạng lờ mờ vẫn còn dáng vẻ nơi ở ngày xưa, nhưng lại xa hoa hơn nơi ở khi còn sống, hắn bước đi về phía trước, vung tay áo khiến đông đảo Yêu Quỷ trong phủ đều tản đi, nhìn từ xa nhà chính ánh đèn sáng lên, thiên nữ đội khăn cô dâu cắt bóng xuống trên cửa.
Chỉ uống một chén rượu, Quỷ Vương đã cảm thấy mình muốn say. Không ngờ có cảm giác rượu làm tai nóng bừng.
Vươn tay cởi bỏ nút thắt ở cổ áo, từng bước một bước về phía trước.
Nhân gian có câu thơ, gần hương tình càng e sợ, không dám hỏi người tới. Hắn cũng có cảm giác này.
Đẩy cửa ra, thấy bên cạnh ánh nến đỏ, thiên nữ mặc áo cưới đỏ, che khăn cô dâu, yên tĩnh ngồi. Ngắm hoa dưới ánh trăng, đợi chờ xem mỹ nhân. Quỷ Vương nuốt nước bọt.
Không biết bao nhiêu lần trong mộng tưởng, trong mộng mơ, hôm nay sắp thành hiện thực, cuồng hỉ khiến hắn thậm chí cảm thấy đây có phải cũng chỉ là một giấc mộng, mỗi khi tới gần một bước, ký ức xưa lại rõ ràng thêm một chút. Thiếu niên lần đầu gặp gỡ, kinh động như gặp thiên nhân. Sau đó nhận được tơ lụa, mỹ thực thuần tửu, nàng chẳng thèm đoái hoài. Thậm chí cả việc mình không ngại dùng tà thuật phong ấn vũ y của nàng xuống dưới lòng đất. Quá khứ hết thảy, rõ ràng trước mắt, nhưng lại phảng phất một trận ảo mộng.
Quỷ Vương ngồi xuống trước mặt thiên nữ, khẽ nói: "Rốt cục... Nàng rốt cục là của ta."
Hắn bưng lên rượu trên bàn, rót hai chén, rồi cười nói: "Ta từ rất lâu trước đã muốn làm như vậy, yên tâm, đây là rượu thế gian, là loại rượu ngon nhất mà chúng ta năm đó ở quán rượu trong thành đã bán, ta đã tốn trăm năm thời gian tìm tòi chậm rãi tái hiện, chỉ có được hai ly này, đến đây, nếm thử chút đi." Hắn rót hai ly, đưa một ly qua. Thiên nữ dường như chần chờ một chút, vẫn là đưa ra bàn tay trắng nõn, cầm lên một chén, cúi đầu uống rượu.
Quỷ Vương uống cạn rượu trong chén, phảng phất say mèm.
Nhân lúc thiên nữ cúi đầu uống rượu, cầm lấy gậy vàng giật chiếc khăn cô dâu đỏ xuống.
Trong khoảnh khắc này, phảng phất thời gian đều chậm lại. Kia là tình ý thuở thiếu thời, là ma căn sau khi lớn lên ăn sâu vào, là Thần Phật của hắn, cũng là yêu ma của hắn, nhưng mà hiện tại cũng kết thúc, trong lòng hắn không có ngọn lửa ghen tuông cháy bỏng, chỉ còn lại tình ý ấm áp như nước, khăn cô dâu đỏ rơi xuống, Quỷ Vương mắt say mèm mơ màng nhìn lại, rồi sắc mặt trên mặt lại một lần nữa cứng đờ ngưng trệ.
Kia là một khuôn mặt anh tuấn, khóe miệng mỉm cười của một người trẻ tuổi. Áo cưới đỏ như bọt biển vỡ vụn. Người trẻ tuổi nhặt chén rượu, ngửa cổ uống cạn, tâm huyết trăm năm của Quỷ Vương đã bị uống một hơi cạn sạch.
"Rượu ngon!" Hắn đột nhiên cười to.
Tiếng nói chưa dứt, Thanh Phong trong lòng bàn tay tranh tranh minh reo lên, đã nhắm thẳng vào đầu mà chém xuống!
"Ta xem như trả lễ vậy!"
... Oanh!!!
Tiếng động cơ máy xúc cỡ lớn vẫn luôn không ngừng. Trương Hạo nhìn đôi mắt thâm quầng, trong mắt tràn đầy tơ máu.
Tròn hai ngày, từ trong thành phố điều khẩn cấp cả một đội công trình, trùng trùng điệp điệp lao đến bến đò này, rồi thay ca ba kíp điên cuồng khởi công, mạnh mẽ thay đổi tuyến đường của Lạc Hà này, chỉ còn lại một lớp cuối cùng là có thể khiến Lạc Thủy chuyển hướng, khiến phản cung sát này triệt triệt để để không còn chút gì!
Trương Hạo cầm bản vẽ, mạnh tay vung lên: "Đào chậm quá, rút máy xúc xuống!"
"Cho nổ thuốc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận