Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 419: Ngươi là ai?

Chương 419: Ngươi là ai? Ta chính là… Thủy Thần, Trường Thừa. Chủ Lưu Sa Hà của Sơn Hải giới! Thiên chi cửu đức!... Nhưng là, tuy nói là thiên chi cửu đức, nhưng cũng chỉ là cai quản một vùng thủy vực nhỏ bé, dù cho Lưu Sa Hà có rộng tám trăm dặm, nhưng vào thời đại viễn cổ, độ rộng và chiều dài của những thủy vực khác còn vượt xa Lưu Sa Hà mà mình đang cai quản.
Mà bây giờ, nghe nói Sơn Hải giới rất nhanh sẽ trở về nhân gian. Trường Thừa ý thức được, những tháng ngày mình độc bá một phương có lẽ sắp kết thúc. Hình ảnh một người tự xưng là quân, kiêu ngạo khoe khoang, lại bá đạo vô song hiện lên trong lòng hắn.
Thủy quân sông Hoài, Sơn Hải họa quân, Vô Chi Kỳ.
Một vị thần linh ngạo mạn mà bá đạo. Lật tay che cả thiên hạ Thủy hệ, phía trên chống đỡ Vân Mộng chi trạch, phía dưới nối thẳng thủy vực hải ngoại, một chiến thần. Lại sắp một lần nữa trở về... Xem như người giỏi đánh nhau nhất trong các thủy thần, ngoại trừ Cộng Công. Vô Chi Kỳ để lại một bóng tối vô cùng sâu đậm trong lòng các thủy thần khác.
Đại hội giao lưu thủy thần lúc đó có hình thức đại khái như này:
Chúng thủy thần: Ngươi không biết cách quản lý thủy hệ!
Vô Chi Kỳ: Ta biết đánh!
Chúng thủy thần: Ngươi không biết cách hành mây bố vũ!
Vô Chi Kỳ: Ta có thể đánh!
Chúng thủy thần: Ngươi không biết cách điều trị sinh linh trong toàn bộ thủy vực, để chúng đều ủng hộ ngươi!
Thủy quân sông Hoài trầm tư, sau đó trả lời.
Nhưng ta đánh giỏi hơn bọn hắn!
Thời đại đó, mỗi thủy vực đều phồn hoa, đều có vẻ huy hoàng riêng, mà thủy vực sông Hoài ngoài cái lớn ra thì không còn ưu điểm gì khác, thủy mạch không thông, hành vân bố vũ rối tinh rối mù, thật giống như một ngôi nhà to lớn nhưng rách nát, sắp đổ. Sắp đổ đến mức nào? Ngươi chỉ cần tùy tiện đá một cái, lũ hầu tử bên trong sẽ lao ra đánh cho ngươi nhừ tử. Chỉ cần vừa nghĩ đến thân ảnh cường hoành đó, Trường Thừa liền cảm thấy trong lòng run rẩy, trắng đêm khó ngủ, nhưng cũng bất lực, dù là thủy thần, Thần hoàn toàn không phải đối thủ của Vô Chi Kỳ.
Nhưng khi Thần nghe nói, một trong tứ hung Cùng Kỳ bị đinh giết trên cột chống trời, Thần bỗng nhiên ý thức được, cơ hội đến. Cùng Kỳ, một trong địa chi tứ cực, khi ở trên cột chống trời thì không hề kém cạnh Vô Chi Kỳ. Chỉ cần có được quyền hành của địa chi tứ cực… thì có thể không bị Vô Chi Kỳ khi dễ, ta nói là, có thể không kém gì con thủy hầu kia.
Mà ở Tây Sơn giới này, có mấy vị thần linh hay hung thú có thể vượt qua mình? Thế là Thần mang theo sự tin tưởng tuyệt đối, cùng sự hùng mạnh, đến chiến trường. Gặp tướng lĩnh Nữ Nhi Quốc, hai người đang giao chiến thì bị ám toán, bị thương nặng toàn thân. Lúc cuối cùng, Thần quay đầu nhìn lại.
Kia là tứ hung. Một trong tứ hung vượt xa Cùng Kỳ, Đào Ngột...
Sau khi Trường Thừa khó khăn trốn khỏi chiến trường, đã bị thương nặng, trên đường thôn phệ không biết bao nhiêu yêu thú trong thủy vực mới miễn cưỡng ổn định được thân thể, mặc dù việc thôn phệ những thủy thần cấp thấp đó sẽ giúp mình khôi phục nhanh hơn, nhưng rõ ràng, Trường Thừa, người được xưng là thiên chi cửu đức, vẫn luôn tuân thủ khế ước, tự trói buộc mình. Thần không biết và cũng không thể làm ra chuyện đó.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình rơi vào tình cảnh này, đều là do Vô Chi Kỳ gây ra, trong lòng Thần lại càng bực bội oán hận, Thần nghỉ ngơi ngay bên cạnh Lưu Sa Hà thì đột nhiên phát hiện có một chút khí tức sông Hoài nhàn nhạt. Là thuộc hạ của Vô Chi Kỳ? Ngươi còn dám tới? Trường Thừa nghiến răng nghiến lợi, giận sôi gan, ruột nóng như lửa đốt, khi thuộc hạ đó đến gần thì lập tức nhảy lên khỏi mặt nước, há to miệng, nuốt thẳng tên đó xuống.
Một lát sau… “Khục mà phi!!!” “Khụ khụ khụ…” “Phi phi phi!” “Ọe…” Thiên chi cửu đức, chủ Lưu Sa Hà, thủy thần Trường Thừa một tay vịn tảng đá, cúi đầu nôn mửa, đến nỗi quỷ nước đã sớm mộng bức bị một ngụm nhả ra ngoài, mặt thủy thần Trường Thừa méo mó, vừa trải qua chuyện này, bắt đầu là do Thần vốn định có được một phần bản nguyên thủy thần để khôi phục mình. Phần bản nguyên đó tương đương với nguyên huyết của thủy thần, là căn nguyên của sức mạnh. Còn kết quả thì đại khái có thể khái quát bằng câu nói: Xác chết Coca Cola có chút ít máu trong đó. Đây là cái quái gì?
Thủy thần Trường Thừa mặt méo mó. Vô Chi Kỳ, thủy quân sông Hoài a! Ngươi tìm ai mà làm thuộc hạ vậy? Tôn nghiêm của Thần đâu? Sự phóng khoáng của Thần đâu? Ngạo khí của Thần đâu? Năm xưa chân đạp thủy vực, ngang dọc khắp nơi trên dưới, rút sông Hoài ra cũng có thể ngăn cản sự bá đạo của Nhân Vương mà? Ngươi bây giờ thật giống như một trạch thần chỉ biết mỗi ngày ở nhà xem Sơn Hải Kinh vậy!
Quỷ nước mộng bức nhìn thủy thần đang nghiến răng nghiến lợi, trầm tư rồi nói: “Huynh đệ, cho hỏi một chút, đây là đâu?”
Trường Thừa lau miệng, liếc nhìn với vẻ giận dữ rồi nói: “Không thấy sao? Nơi này là Lưu Sa Hà!”
Trường Thừa cũng là Thần, lời Thần nói cũng có tác dụng trực tiếp đến đáy lòng sinh linh, mắt quỷ nước sáng lên, tay trái nắm tay phải, bừng tỉnh hiểu ra rồi nói: “À, Lưu Sa Hà, ta biết! Vậy ngươi chắc là Sa Ngộ Tịnh Sa hòa thượng!” “Sao ngươi không phải tên trọc?”
Trường Thừa: “???” Quỷ nước một bộ dáng quen thuộc, giống như là có cái giấy chứng nhận giao tiếp trâu bò vậy, vỗ vai Trường Thừa, vẻ mặt thân quen nói: “Ta hiểu ta hiểu, Lưu Sa Hà nha, thế còn Đại sư huynh của ngươi đâu? Cái con hầu ấy.” “Ta muốn hỏi hắn xin chữ ký, tiện thể chụp ảnh chung.” “Sau đó hỏi xem Thần có tiện làm quảng cáo Cocacola bằng nước không?” Không nhắc đến hầu tử còn đỡ, vừa nhắc tới hầu tử, Trường Thừa tức giận đến muốn nổ tung, Thần cố nén tức giận, nhìn quỷ nước đang mang theo khí tức sông Hoài này, Thần gạt tay của tên đó ra, nghiến răng nói: “Ta chính là Trường Thừa. Chủ Lưu Sa Hà. Cai quản thiên chi cửu đức. Là người đứng đầu ngàn vạn sinh linh của Lưu Sa Hà rộng tám trăm dặm. Ngươi nói, ngươi rốt cuộc là ai?” “Ta?” Quỷ nước trầm tư, sau đó trịnh trọng nói: “Ta là bậc thầy điều chế Cocacola ngon nhất khu phố cũ.” “Người giữ kỷ lục duy trì việc ghi chép cho các vật phẩm được xiên tại viện bảo tàng!” “Người giữ kỷ lục uống liền Cocacola Marathon bảy mươi hai tiếng đồng hồ!” “Ngươi có thể gọi ta là Thủy ca.” “Hiện tại, ta long trọng đề cử cho ngươi loại Cocacola mới nhất này.”
Một lát sau...
Quỷ nước nhìn Trường Thừa đang cau mày cầm Cocacola, có chút tiếc nuối, nhưng đáy lòng lại nổi lên một sự khiêu chiến, rồi nói: “Không sao, ta dù sao cũng là bậc thầy điều chế Cocacola, ta chắc chắn có thể điều chế ra hương vị mà ngươi thích, mà hình như, ngươi vừa nói ngươi là thần sông?” “Là Thủy Thần!” “Ừ, thần sông.” Quỷ nước không hề nghe lọt tai, trầm tư rồi nhìn Trường Thừa.
Một loại xúc động muốn tìm cái chết đã thôi thúc hắn mở miệng. Lời nói ra có thể sẽ hối hận, nhưng không nói thì nhất định sẽ hối hận. Thế là hắn hỏi một vấn đề mà sau này khiến rất nhiều Thủy Thần hận không thể ngay lập tức tìm đến Phật môn, bóp chết rồi siêu độ cho hắn. Quỷ nước ho khan một tiếng rồi hỏi:
“Vậy ngươi có nghe nói đến ngân hà chưa?” … Dưới cột chống trời, Đào Ngột ngồi khoanh chân. Nhưng trên người y đã sớm không còn khí tức hung hãn đáng sợ khiến cho mọi sinh vật khiếp đảm. Đôi mắt y trợn trừng, vẫn vô thần, phản chiếu bóng một tiểu cô nương áo trắng.
Cô bé này chính là người mà Vệ Uyên đã tìm thấy sau tấm bia đá, cũng là người mà khi lần đầu hỗn độn vụ nổ hạt nhân xảy ra, đã bị cưỡng ép lôi kéo đến địa cung, giờ phút này nàng có gương mặt không chút gợn sóng, chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào thi thể của Đào Ngột, bên cạnh nàng mấy vị Sơn Thần mặt lộ vẻ e ngại, thần sắc cung kính nhưng cũng rất xa cách.
Lúc trước, khi Vệ Uyên chuẩn bị chém xuống một nhát cuối cùng, Đào Ngột tựa hồ đã nhìn thấy cái gì đó, cả thân thể cứng đờ trong khoảnh khắc.
“Các ngươi cảm thấy, ta giúp y sao?” Giọng của tiểu cô nương không có bao nhiêu gợn sóng.
“Lúc Đào Ngột nhìn thấy ta, y quả thực đã thất thần một chút.” “Nhưng đã bị Hình Thiên khóa chặt, thần lúc đó không có cách nào tránh được.” “Hình Thiên chiến phủ sẽ áp bách tất cả những gì trước mũi lưỡi của nó, một khi bị khóa chặt, chắc chắn trúng đòn.”
Đợi đến khi nàng rời đi, rất nhiều Sơn Thần mới thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn nhau, đều cảm thấy thoải mái hơn, trong đó một vị thở dài: “Không ngờ, tiểu cô nương kia lại là một trong những hóa thân của vị kia, ta trước kia còn gặp nàng, xem ra lúc đó chính bản thân nàng cũng chưa hiện lên ký ức.” “Là phong tỏa sao?” “Rất bình thường, dù sao nàng là ▇▇▇▇ mà, cùng ▇▇▇▇ vốn đã có truyền thuyết như vậy.”
Vừa nhắc đến danh tự và tôn hiệu đó, giọng của Sơn Thần lập tức biến mất, căn bản không có âm thanh nào rơi xuống. Chỉ trong chớp mắt, tất cả các Sơn Thần đã quên mất ký ức, quên mất từng nhìn thấy cô bé kia, cũng quên mất thân phận của nàng, mọi người đều hoảng hốt, trong mắt mờ mịt, hình như đang suy nghĩ không biết lúc trước mình ở đây làm gì, chợt chú ý tới những thiên tài địa bảo ngay trung tâm.
Sau một hồi im lặng, các Sơn Thần lao vào đánh nhau: “Của ta!” “Cái này là của ta!” Sơn Thần mắt đỏ hoe nói: “Nhưng ta là người dẫn vị kia vào đây, ta là người dẫn đường, ta phải được nhiều hơn!” … Nữ Nhi Quốc.
Khoa Lâm vươn tay thì trận pháp đã mở ra, nàng cuối cùng chỉ trơ mắt nhìn Đồ Sơn Uyên tan biến, trước mắt một khoảng trống hoang mang, sau đó là khung cảnh quen thuộc của Nữ Nhi Quốc, khe nứt giữa nơi này đến Sơn Hải giới cũng đã biến mất. Nàng há hốc mồm, trong lòng vừa có thất lạc, vừa có chút đau buồn, một cảm giác ấm áp dâng lên, khiến nàng gần như sắp không kìm được nước mắt.
Tên quen thuộc, hành động nói năng tương tự.
Còn tốt, vẫn còn tốt. Cách nhau mấy ngàn năm, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại.
“Tiên tổ, ngài không sao chứ?” Bên tai là giọng nói khẩn trương lo lắng của con cháu Khoa Nga nhất tộc, Khoa Lâm lấy lại tinh thần, cười phất tay nói một câu không sao, rồi cởi mặt nạ trên mặt xuống, lộ ra vẻ anh dũng oai hùng, nếu trước đó nàng chỉ có khí chất hiên ngang của một mỹ nhân, vậy thì hiện tại nàng đã đạt đến mức độ tinh xảo của các đường nét, mặt mày đại khí oai hùng khiến người khác lay động.
Khoa Nga Lưu Nguyệt đứng chờ một bên nhẹ nhàng thở ra, sau đó nàng chú ý tới khí tức bất ổn của Khoa Lâm thì khẩn trương nói: “Ngài bị thương rồi, ta sẽ tìm cho ngài thầy thuốc giỏi nhất.” “Là Tây Côn Luân Thiên Nữ.”
Khoa Lâm quay đầu lại, nhìn thấy thiếu nữ đang đứng đó, trong mái tóc đen tết những sợi dây buộc màu đỏ, mặc một thân quần áo đen làm nền, dùng màu đỏ để trang trí, đai lưng đỏ thắt làm vòng eo thon gọn, một bên rủ xuống cờ tua bằng ngọc côn màu trắng. Nàng đang định nói lời cảm ơn, nhưng phát hiện ra thiếu nữ với khuôn mặt thanh tú, dịu dàng đang nhìn chằm chằm vào tay mình. Hoặc có thể nói, là phù ngọc trên tay.
Thiên Nữ lần đầu chủ động lên tiếng hỏi: “Đây là…”
Khoa Lâm kinh ngạc, rồi trên mặt nở một nụ cười, đáp: “Là một người bạn cũ vô cùng vô cùng quan trọng tặng cho ta.” Khuôn mặt oai hùng của nàng hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có, vô cùng động lòng người.
Còn Thiên Nữ đang nhìn nữ tướng quân đối diện, nhíu mày lại.
“Nha…?” PS: Quỷ nước và binh hồn đã được sắc phong ở một chương trước đó của Vệ Uyên, thuộc sông Hoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận