Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 523: Chuyển cơ

Kiếm khí sắc bén dày đặc, lời nói bình tĩnh, hòa lẫn tạo thành cảm giác áp bức cường đại, trải rộng ra bốn phương tám hướng, cùng với vết kiếm sâu không lường bên cạnh, và từng tia từng sợi kiếm khí thấu xương tỏa khắp, toàn bộ huyễn cảnh trong khoảnh khắc trở nên tĩnh mịch hoàn toàn. Không ai ra tay. Vệ Uyên cất bước tiến lên phía trước. Xung quanh mấy chục trên trăm cao thủ lừng danh, từng bước một lùi về sau. Không khí ngột ngạt đến cực điểm. Ở xa, đám hộ vệ du thương phát giác được động tĩnh, đứng từ trên cao nhìn xuống, hoàn toàn kinh hãi trước cảnh tượng này. Tên thần tướng mình mặc giáp trụ, bị Vệ Uyên dùng tiếng gầm thét quát lui, đưa tay triệu ra binh khí, là một thanh trường thương lóe ánh lưu quang, nghiến răng giận dữ nói: "... Tên trộm từ đâu tới, lại dám trộm cướp thiên đế bảo dược, còn không mau mau giao ra?!" "Bảo dược?" Vệ Uyên ngước mắt. Dường như đã hiểu rõ, tiện tay vẫy. Từ trong cung điện sau lưng, Bất Tử Dược được cất trong hộp bay ra ngoài, Vệ Uyên nắm trong tay, biết đây là bất tử chi dược, nhưng giờ phút này hắn không phải vì xin thuốc, mà là vì đường đường chính chính trừng trị phản đồ, bèn tiện tay ném thuốc đi qua. Thần tướng ngơ ngẩn, vô ý thức đón lấy bảo dược. Kiếm giả tóc trắng một tay cầm tàn kiếm, hờ hững nói: "Chuyện trộm cướp?" "Ta còn khinh thường làm loại chuyện này." "Nếu không dám đánh, vậy thì lui." "Đừng cản đường." Những cao thủ đến chúc thọ xung quanh đưa mắt nhìn nhau, ý thức rơi vào hảo thủ đang hôn mê nặng nề trong vết kiếm, sau đó chậm rãi lùi về phía sau, bọn họ chỉ là tới đây chúc thọ. Bây giờ thọ lễ biến thành tang lễ, bọn họ không cần thiết phải vì một người chết mà đắc tội cao thủ như vậy. Vòng vây đang khép kín từ từ tản ra. Tên thần tướng nhìn bảo dược trong tay, nhẹ nhàng thở ra, chỉ cho là do e ngại uy thế của Đại Hoang Thần đình, đó cũng là điều bình thường, trong toàn bộ Đại Hoang mênh mông vô ngần này, ai không e ngại sự uy nghiêm của Chư Thần, sau đó, sự ngạo nghễ và bất cam tâm trỗi dậy, lạnh giọng nói: "Ngươi cứ vậy mà đi đâu? Y Nhật Nguyệt là nhân sự trọng yếu của Đại Hoang Thần đình ta ở hạ giới, ngươi giết hắn, lại còn nhục mạ ta, ăn cắp bảo dược, bây giờ còn không chịu trói tay?" Kiếm giả tóc trắng khẽ nhíu mày. Tựa hồ thở dài. Đột nhiên đạp mạnh tới gần, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt thần tướng. "Ngươi! ! !" Thần tướng kinh hãi, súng trong tay vô ý thức đâm ra, lại bị Vệ Uyên vung kiếm gạt đi. Tiện tay ném đầu Y Nhật Nguyệt lên, vung tay áo, chính là thần thông Tụ Lý Càn Khôn, thu nạp đầu lâu vào, tay phải cầm kiếm đột nhiên đâm tới, thần tướng không kịp tránh, thần lực hộ thể, kiếm kia lại là chiêu giả, bị Vệ Uyên đạp mạnh một cước vào bụng. Dường như đã dùng không biết bao nhiêu loại quái lực của dị thú, lúc này chẳng hiểu vì sao lại bị kích phát ra. Thần tướng lập tức lùi nhanh, bảo dược trong tay cầm không chắc bay lên. Thần tướng ổn định thân thể, trên người bộc phát từng đạo khí kình, nói: "Ngươi làm cái gì? !" Vệ Uyên vươn tay chụp Bất Tử Dược vào trong tay, nhẹ nhàng vuốt: "Ta đổi ý." Hắn nhìn thần tướng đang giận dữ, cùng một thiên thần khác bên cạnh. Hỏi, nếu người ta cho mặt mũi mà không dùng thì sao bây giờ? Vậy thì đương nhiên là trực tiếp vả thẳng mặt thật mạnh rồi. Đó là lời Vũ nói. Lời Khế bổ sung nói, lời Vũ rất đúng. Hắn giãn người. "Trộm cướp?" Kiếm giả tóc trắng đáp: "Không, lần này, là đường đường chính chính cướp đoạt!" Thanh âm truyền đi, những du thương của các tộc các quốc gia từ xa chú ý tới động tĩnh này đều nhất thời lặng ngắt, bao nhiêu năm ở Đại Hoang tứ vực, đây là lần đầu tiên có nhân loại dám nói ra lời cướp đoạt chí bảo của thiên thần như vậy. Hai tên thần linh liếc nhau, đồng thời thúc động khí tức, dùng binh khí chỉ vào kiếm khách tóc trắng phía trước, hạ lệnh cho đám người xung quanh vốn đã có ý lùi bước: "Bắt hắn lại!" Đám người chần chừ một trận, vốn cũng định bỏ qua chuyến nước đục này, nhưng bây giờ thần linh đã ra lệnh, vẻ mặt bọn họ giằng co, cuối cùng vẫn quay đầu lại, trong thế đạo này, dù là những kẻ cường giả trong bọn họ cũng không thể chống lại mệnh lệnh của thiên thần. Bằng không, không chỉ bản thân bọn họ mà cả gia tộc cũng không có kết cục tốt. Trong số đó, có kẻ muốn đục nước béo cò, cũng có kẻ muốn ra sức chém giết để lại ấn tượng tốt với thiên thần, tranh thủ cơ hội kiếm lợi, và cả những kẻ căn bản không phân biệt được đúng sai, cũng chỉ bị khí cơ này cuốn theo mà xông lên giết. Tuy nói vậy, nhưng trong nháy mắt, hàng trăm đạo khí tức bộc phát, vẫn khiến lòng người run sợ. Tên thần tướng cầm đầu không núp sau lưng, gầm thét xông lên phía trước, hai tay cầm thương, vung mạnh tấn công. Khí thế hùng mạnh, mũi thương rõ ràng cuốn theo khí kình đủ sức làm rạn núi, nhưng lại không tiết ra ngoài chút nào. Vệ Uyên một tay dẫn theo thanh kiếm đã gãy từ lâu, nhìn những cao thủ chen chúc lao tới trước mắt, thần sắc trên mặt bình tĩnh, chậm rãi thở ra một ngụm trọc khí, nhấc kiếm lên, tâm pháp Cửu Thiên Huyền Nữ truyền lại vận chuyển, kiếm gãy bỗng nhiên chém ra, binh khí của mấy tên cao thủ xung quanh bị ngăn lại. Chỉ mấy hiệp, binh khí trong tay bọn họ đã bị thanh kiếm gãy này chém đứt. Dường như những tu sĩ Đại Hoang sử dụng binh khí này, bất kể là chiêu thức hay mạch công kích, đều bị thanh kiếm gãy kia dẫn đi, ở trên kỹ xảo đơn thuần bị áp chế hoàn toàn, chẳng khác gì người mới bắt đầu tu luyện vừa chập chững. Vệ Uyên phất tay áo quét qua, mấy tên cao thủ ho ra máu bay ngược. Đột nhiên, mặt đất nứt toác, hai tên tráng hán vốn là yêu thú dưới lòng đất trực tiếp từ địa mạch sôi trào mà lên, lôi kéo thân thể Vệ Uyên, muốn kéo hắn xuống đất, Vệ Uyên nhíu mày, muốn giật ra, lại bị lôi kéo không nhúc nhích, phía trước lại có mấy tu sĩ thi triển thần thông đánh tới. Vệ Uyên hít thở sâu, hai chân đột nhiên đạp mạnh xuống dưới, kiếm ý bộc phát, trực tiếp lún xuống, hai tên hung thú trên hai tay có vảy giáp chỉ cảm thấy hai tay đau nhói không gì sánh được, lại không cầm được hai chân Vệ Uyên, Vệ Uyên thét dài một tiếng, kiếm gãy trong lòng bàn tay phảng phất hóa thành một vòng hàn quang, trực tiếp chém ngang làm đứt nhiều binh khí. Sau đó, lăng không lao lên, hai chân trùng điệp đạp mạnh, trực tiếp chấn hai tên hung thú bay ra ngoài. Bản thân hắn hiểu rõ nhược điểm của Hung Thú, kết hợp với tu vi lúc này. Tùy tiện đánh trọng thương hai con hung thú này đến hôn mê. Thần tướng thừa lúc Vệ Uyên điều tức hồi khí, gầm thét đâm súng, khí thế như cầu vồng. Vệ Uyên giữa tay đâm ra, hư không phảng phất hóa thành vũng bùn, từng chuôi binh khí cuốn theo kình khí khổng lồ, thậm chí bản thân khí cơ cũng bị thanh trường kiếm kia khuấy động, âm thanh phảng phất bị nghiền nát vụn vỡ, binh khí vỡ vụn bị khí cơ cuốn lên giữa không trung, trong hư không phảng phất ngưng tụ một thanh vô hình chi kiếm. Trong nháy mắt, kiếm reo réo rắt vang lên, phóng lên trời. Kiếm khí kiếm thế ầm ầm giáng xuống. Thần tướng hai tay cầm thương cật lực ngăn cản. Mắt muốn nứt ra. Ngăn cản! Cho ta ngăn cản! Cản... Trong tiếng răng rắc vụn vỡ, suy nghĩ thần tướng ngưng trệ, con ngươi đột nhiên co vào. Trường thương ngưng tụ từ thần lực của thiên thần, hiện lên từng tia từng sợi vết nứt. Sau đó, Leng keng, gãy lìa. Sắt thép phàm trần, chém nát thần lực... ... ... Cùng lúc đó, tại núi Côn Lôn, Nam Uyên, trước cửu trọng thiên môn. Khai Minh Thú hóa thành thanh niên đang tán gẫu với Cửu Thiên Huyền Nữ, đột nhiên khựng lại, sau đó vô ý thức nhìn về phía phương hướng Đại Hoang, vẻ mặt hiện lên kinh ngạc, rồi mỉm cười lắc đầu, nói: "Quả nhiên rồi, sinh cơ của Y Nhật Nguyệt đã bị chém đứt, chỉ để lại một sợi thần hồn, bây giờ bên kia khí chiến tranh lại đậm đặc như vậy, xem ra, Uyên quả nhiên đã chọn thanh lý môn hộ chứ không phải là tham gia thí luyện Côn Lôn." "Chúc Cửu Âm a Chúc Cửu Âm, ngươi có thể thua rồi." Khóe miệng Khai Minh Thú mang theo ý cười đắc ý. Khoa Phụ nghi ngờ nói: "... Vì sao bây giờ lại nói thua, bây giờ còn bốn ngày nữa mới đến thời điểm mà." Khai Minh Thú mỉm cười nói: "Đúng là còn bốn ngày, nhưng trong bốn ngày này, muốn từ Mao Dân Quốc giết ra, rồi quay trở lại phía tây Đại Hoang, hoặc là phải thông qua Thạch Di - tên vô dụng canh giữ ở góc tây bắc; mà nếu không muốn đối đầu với Thạch Di, thì phải vòng từ phía bắc Đại Hoang qua phía đông, phía nam, rồi lại về phía tây." "Dù chọn cách nào thì thời gian cũng vượt quá bốn ngày." "Huống hồ, cho dù có thể trở về cũng không kịp, mấu chốt cửa ải này là phải nhận được sự tán thành của ba con Thanh Điểu, lên Hiên Viên chi đài bắn cung chỉ có thể xem như một phần lợi, mà tính cách ba con Thanh Điểu, Huyền Nữ cô cũng biết rồi đấy, khoe khoang tự ngạo." "Tuy bản tính không xấu, nhưng muốn làm quen với bọn chúng, bốn ngày là còn thiếu quá nhiều, càng không cần nói đến việc đoạt lấy ấn ký trong tay bọn chúng, quả thực quá khó khăn." Khai Minh Thú chú ý đến thần sắc của Chúc Cửu Âm, nên mỉm cười nói: "Thế nào, Chúc Cửu Âm, ngươi vẫn không tin sao?" Chúc Cửu Âm không phản đối. Khai Minh Thú nói: "Vậy chúng ta đánh cược thế nào?" "Ta cược hắn không thể trở thành Côn Lôn sơn chủ, nếu ta thắng, ngươi sẽ thiếu ta một lần xuất thủ." Chúc Cửu Âm: "Nếu ngươi thua thì sao?" Khai Minh Thú nói: "Nếu ta thua?" "Vậy ta sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của ngươi, hoặc là nói là một nguyện vọng của Uyên cũng được." Chúc Cửu Âm: "Làm gì cũng được?" "Cái gì cũng được." Khai Minh Thú mỉm cười nói: "Ngay cả việc bắt ta nhảy từ đây xuống, hay để ta nghiền nát nuốt cả cái bàn đá bạch ngọc này, đều không vấn đề gì." Chúc Cửu Âm nhìn hắn thật sâu, nói: "Tốt, cược." Khoa Phụ tiến lại gần, có chút lo lắng nói: "... Cái này, Chúc Cửu Âm miện hạ, nếu thua..." Nam tử áo bào xám thần sắc bình thản, chỉ im lặng xoa xoa mắt phải của mình: "Yên tâm..." Thần sâu kín nói: "Ta thua bao nhiêu, đều sẽ trả lại cho tên đó." Anh hùng Nhân tộc to lớn: "... ..." Không ngờ miện hạ mày rậm mắt to, mà lòng dạ lại đen tối như vậy sao? Khoa Phụ nhìn Hình Thiên đang định xem náo nhiệt cười ha hả, Huyền Nữ và Chúc Cửu Âm. Và Khai Minh Thú đang mỉm cười hiền lành. Bỗng nhiên cảm thấy bản thân tựa hồ có chút không hợp. Hắn vốn định nói làm như vậy là sai, nhưng đột nhiên nhận ra một điểm, khi tất cả những kẻ xung quanh ngươi đều xấu bụng thì, nếu ngươi không xấu bụng, vậy thì ngươi cần cân nhắc, liệu sai là ngươi hay không, mà không phải là người khác. Xấu bụng mới là vương đạo! Khi mọi người xung quanh đều là nội gián. Vậy tại sao không cân nhắc một chút... Có lẽ, ngươi mới là nội gián... ... ... Một quyền đánh ra, lại có thêm mấy người đổ xuống. Vệ Uyên khống chế cường độ, không truy cầu sát thương. Nhưng bộ mặt lạnh lùng đánh tan từng địch nhân, vẫn khiến người kinh hãi. Như Khế nói, nhất định phải lấy được hơi thở của thần chi Cộng Công Chúc Dung, trải qua tôi luyện trong cặp song đồng của Chúc Cửu Âm thì mới có thể kích phát triệt để tiềm năng của cơ thể này. Chỉ là tiềm năng này cũng có giới hạn. Ngực bụng Vệ Uyên đang trào dâng khí huyết, cảm giác lực lượng dần dần suy yếu, nhưng sắc mặt vẫn hờ hững trầm tĩnh, nhìn thần tướng vừa suýt bị chém làm đôi lại hồi phục bằng thủ đoạn nào đó, liên thủ cùng một tên thần linh khác lao đến. Ngực bụng Vệ Uyên cảm thấy đau khi thở, lại cười ha ha. Trường kiếm trong lòng bàn tay như sương tuyết: "Tốt, hai người các ngươi cùng lên một lượt!" "Nhát kiếm này, xem các ngươi có đỡ nổi không!" Kiếm trong lòng bàn tay lại một lần nữa chém ra, lần này, thanh danh kiếm vốn được xem là không tồi ở Đại Hoang Dừng quốc đã triệt để hóa thành bột mịn, kiếm khí hung hăng chém ra, đám du thương đứng ngoài quan sát từ xa cũng cảm thấy sợ hãi kinh hoàng, chỉ cảm thấy quê mùa nặng nề, rồi không biết ai hô lớn một tiếng: "Mau nhìn, chỗ đó!" Mọi người vô ý thức nhìn qua, sau đó cùng nhau im bặt. Cả tòa đại điện tráng lệ, thế mà xuất hiện một vết nứt thẳng tắp, từ sau điện trải dài đến tận cửa cung, vết kiếm lạnh lẽo thẳng tắp, thậm chí có thể lờ mờ nhìn thấy, vết nứt trên mặt đất do kiếm khí chui xuống dưới, vẫn tiếp tục lan rộng ra ngoài, đến tận cửa thành. Một kiếm này, chém toàn bộ quốc đô của Vũ dân quốc thành hai nửa. Năm đó, hòn đá lớn mà Nữ Kiều làm để thể hiện sự áy náy, đã hoàn toàn hóa thành phế tích. Vệ Uyên vừa chém xong, hai tên thần linh lại bị ép lui, tính tình của Vệ Uyên càng hăng lên, giết đến mức tính mạng cũng mặc, không màng đến thân thể, muốn cố gắng vận khí lại ra kiếm, bỗng nhiên cảm thấy một tay nắm lấy mình, trực tiếp kéo hắn lên, sau đó vang lên tiếng của Bạch Trạch: "Thôi đi, ngươi muốn giết đến khi nào?" "Cẩn thận làm tổn thương đến nội tình cơ thể!" Lòng Vệ Uyên run lên, lúc này chiến ý và sát khí mới có chút thu liễm. Cúi đầu nhìn thấy Bạch Trạch đang hóa nguyên hình, như kỳ lân, lại như long thú, sinh ra độc giác mà lông dài, bốn chân đạp mây khí, đang nhanh chóng chạy đi, người xung quanh dường như hoàn toàn không nhìn thấy hắn, còn cô thiếu nữ áo trắng mặt không cảm xúc đang ngồi trên lưng Bạch Trạch, một tay kéo lấy Vệ Uyên. Nghĩ ngợi một chút, run tay đặt Vệ Uyên vào vị trí phía trước mình. Bạch Trạch bay thẳng lên không trung, lòng vẫn còn sợ hãi nói: "Đây đâu phải yến thọ chứ, sao mà nguy hiểm vậy." "Ngươi cứ lao vào liều mạng với người ta, cái này ngươi cầm từ người ta là đồ vật gì vậy?" Vệ Uyên từ trạng thái chiến ý đi ra, nói: "Cũng không có làm gì." "Giết Y Nhật Nguyệt, tiện thể đoạt bảo dược của Đế Tuấn." Bạch Trạch gật đầu, nói: "À, thật sự không phải chuyện gì lớn, giết quốc chủ xong đoạt đồ của Đế Tuấn..." "Khoan đã, mẹ nó ngươi đoạt của ai?!" "Đế Tuấn?!" Giọng Bạch Trạch tăng vọt, toàn thân lông dựng cả lên. Ở Đại Hoang. Đoạt đồ của Đế Tuấn? Đầu ngươi là cái gì làm vậy? ! Vệ Uyên giật giật người, hắn luôn cảm thấy tư thế hiện tại của mình, có hơi giống thanh niên những năm tám mươi chín mươi, đi xe đạp... Xe đạp đòn ngang ngồi sau lưng thiếu nữ kia. Hắn muốn thay tư thế. Thiếu nữ áo trắng nghiêm mặt nhìn hắn, mặt không cảm xúc, tay phải đưa lên không nặng không nhẹ đánh vào trán hắn một cái. Lời ít ý nhiều: "Đừng nhúc nhích." Vệ Uyên không hiểu sao, lại đột nhiên tắt ngúm, sát khí vừa nãy a cái gì, nửa điểm không còn, ngoan ngoãn: "... Dạ." Còn Bạch Trạch thì chật vật lắm mới hồi phục lại tinh thần từ tin tức vừa nghe, khóe miệng co giật. Trong lòng thậm chí dâng lên ý nghĩ muốn đem tên này đến Đại Hoang để đổi tiền thưởng. Ai thán không thôi, lần này coi như xong, hôm nay qua đi không khéo sẽ thành tội phạm bị truy nã, mấy ngàn năm an nhàn sống qua ngày giờ tuyên cáo kết thúc, lại cảm nhận được tình trạng cơ thể sau lưng Vệ Uyên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi đấy ngươi, cơ thể này cũng bắt đầu chịu không được nữa rồi chứ gì?" "Ta đã bảo ngươi cơ thể này ăn nhiều bảo vật vậy mà vẫn là cơ thể phàm nhân." "Thường ngày dược lực còn tràn lan ra còn tốt, tuy không mạnh, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chịu đựng của cơ thể." "Bây giờ ngươi đánh một trận này, dựa vào cảnh giới kiếm thuật cưỡng ép thúc ép dược lực trong cơ thể, nhìn có vẻ như là cơ thể càng ngày càng mạnh, nhưng thực tế là gấm thêu hoa, đổ thêm dầu vào lửa, đã sớm vượt quá mức vận hành, thân xác ngươi không thể chịu được dược tính này." "Nếu sớm hoàn thành thí luyện Côn Luân, lên đài Hiên Viên tẩy luyện, cường hóa một lần nhục thân thì đâu có chuyện này." "Đáng tiếc, trễ rồi, nói gì cũng muộn, cho dù có thể quay lại thì tính khí ba Thanh Điểu cũng không đời nào chấp nhận, haizzz..." "Trong thời gian ngắn ngủi thế này, làm sao có thể lấy được lệnh bài từ ba Thanh Điểu." Bạch Trạch ủ rũ. Có đồ trang sức liên kết đồng bệnh. Vệ Uyên đã ý thức được trạng thái của mình, ngược lại cũng không có gì để nói. Chỉ có cô thiếu nữ áo trắng kia ngước mắt. "Ba Thanh Điểu?" Nàng nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Ba đứa nhỏ đó, rất ngoan." Thân thể Bạch Trạch cứng đờ, đột nhiên nghĩ đến gì đó, vội ngẩng đầu lên. Thiếu nữ áo trắng nói: "Muốn cái gì, ta có thể lấy được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận