Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 726: Ngày khác bạn cũ, hôm nay cùng dạo, bất quá là gặp lại như người lạ

Vệ Uyên đến trước cửa nhà A Chiếu ở khu phố cũ, vốn dĩ không có ý định bước vào, chỉ im lặng chờ đợi. Cô gái vừa ra đến đã nở nụ cười hỏi: "Ôi, Vệ quán chủ, huynh tới rồi, sao không vào trong ngồi chút? À, huynh có muốn uống chén trà cho ấm người rồi hãy đi không?" Kiếm tiên tóc trắng cất giọng bình thản ôn hòa, nhưng lại mang vẻ xa cách: "Không cần làm phiền." "…Vậy cũng được." A Chiếu đóng cửa lại, tùy tiện sửa soạn y phục rồi nói: "Vậy ta thực sự có vài nơi muốn đi xem, nhờ Vệ quán chủ hộ tống một đoạn đường vậy. Ta thân yếu liễu đào này, huynh phải bảo vệ tốt ta đấy." Trần đại ca, đến một ngày ta trở thành người đứng đầu thiên hạ, huynh có còn đối tốt với ta như vậy không? Vệ Uyên như nhìn thấy dáng vẻ của cô bé tóc quả đào năm nào. Ánh mắt thờ ơ, hắn nhìn thật sâu vào dáng vẻ lúc ẩn lúc hiện như không tồn tại của cô gái phía sau, bình thản nói: "Đi thôi..." A Chiếu nói, nàng có vài nơi muốn đi, muốn Vệ Uyên cùng nàng đi dạo. Dù cô gái nói bản thân đã hồi phục trí nhớ, nhưng thực lực của nàng lại rất bình thường. Thực lực của những anh kiệt xưa kia không đồng đều, như Võ An Quân, nếu có đủ quân đội, vẫn có thể bộc phát sức chiến đấu cực mạnh. Bá Vương có thể xem như đầu đạn hạt nhân đơn binh số một cuối thời Jindai, thực lực hồi phục chỉ có thể mạnh hơn. Còn thực lực của A Lượng, trong trận chiến chư thần hỗn loạn kia cũng chỉ đủ tự vệ mà thôi. Đối mặt đám người động tí là có thể vác núi, quả thực là không đủ sức, nên bên người A Lượng lúc nào cũng có ba vị Sơn Thần Thủy Thần của Tây Sơn giới đảm bảo, Sùng Ngô sơn chủ, Thái Khí sơn thần, Tiễn Lai sơn thần hầu như không rời, nếu có đi cũng sẽ có những Sơn Thần khác bổ sung. Đây chính là bộ não của cả đội. Cần phải che chở cẩn thận! Mà Thái Khí sơn thần và Tiễn Lai sơn thần là những Sơn Thần Thủy Thần thuộc loại nhất lưu. So với những anh hùng trong truyền thuyết kia thì không là gì, nhưng ở Tây Sơn giới, cũng xem như cường giả đương thời. Trong Nhân Gian giới thời này, trừ phi là Thạch Di, loại thần cấp không biết xấu hổ đi đánh lén, nếu không thì cơ bản không có chuyện gì xảy ra, dù có là Tứ Hung, nếu không phải ở địa bàn của chúng, mà không có khái niệm Thần Thoại, thì đừng mơ có thể vượt qua Sơn Thần Tam Tài trận mà trảm Vũ Hầu. Sơn Thần, từ trước đến nay vốn giỏi phòng ngự. Mặt khác, hòa thượng Viên Giác nghiên cứu lịch sử phát hiện Vũ Hầu cực kỳ kén ăn, khi suy nghĩ chuyện gì thì lại càng không muốn ăn uống. Sau khi thỉnh cầu Vệ quán chủ, mỗi ngày đều phải ép buộc Vũ Hầu ăn đủ lượng thức ăn. Cũng chỉ có hòa thượng Viên Giác cố chấp và cứng nhắc thì mới có thể miễn nhiễm với những mưu kế quấy nhiễu của Vũ Hầu. Mặc cho ngươi nói hoa trời nở rộ, nếu không ăn xong thì sẽ không có phần cơm, đúng là kẻ trời sinh khắc tinh của người có mưu lược. A Chiếu thân pháp bình thường, Vệ Uyên ngự gió mang theo nàng, sau khi hỏi qua phương hướng. Ở trên trời, cô gái từng có dung mạo thay đổi vươn tay, muốn kéo ống tay áo người phía trước, ngón tay khẽ cuộn, cuối cùng vẫn bỏ về, cúi đầu xuống, ngắm nhìn thế gian, nàng trước đây chưa từng được nhìn thế gian từ trên trời, im lặng quan sát. Nơi đầu tiên là thành Trường An, Trường An ngày xưa giờ đã là thành phố hiện đại hóa. Những con đường thời Đại Đường cách đây hơn một nghìn năm hầu như đã không còn, dù người xưa có trở lại, cũng không thể tìm được chút dấu vết nào. Biệt viện của vị tiểu nữ đồng quyền quý mà hắn từng gặp năm xưa, đã bị hủy trong loạn Hoàng Sào, sau bao năm tháng, giờ chỉ là một công viên bình thường. Vệ Uyên dừng chân, nhìn thấy đám cỏ trong công viên dần chuyển xanh, có những đứa trẻ dắt theo thú cưng vui đùa chạy nhảy, lại có một cái ao nhỏ, trong đó vẫn còn trơ trọi những cuống sen của mùa thu, đã đen và khô héo. Trong lòng kiếm tiên tóc trắng có chút buồn vu vơ, đến cả gốc cây cổ thụ kia cũng chẳng còn. A Chiếu nhìn nơi mình từng sinh sống thời còn nhỏ, nhìn lũ trẻ đang chơi đùa kia. Chẳng biết vì sao, giờ đây nàng nhìn lại càng thêm dịu dàng, nói: "Yến trước vương tạ đường xưa, bay vào nhà dân bình thường... Đại khái là vậy." "Cô muốn gì đó sao?" Vệ Uyên hỏi. "Dường như ở đây, ta đã từng chơi đùa, còn lại, không có gì cả." Rõ ràng là đã nhớ lại, nhưng nàng nếu nói dối, cũng không ai có thể nhìn thấu. Vệ Uyên gật đầu, đưa nàng đến chùa Đại Từ Ân, nàng có vẻ rất thành kính với Phật, cúi người lạy Phật, nghiêm túc quỳ lạy. Thời Vũ Hậu chấp chính, cực kỳ sùng kính lễ Phật, như đang bù đắp lại những sai lầm nào đó, Vệ Uyên chắp tay sau lưng, mái tóc trắng dài tới eo rũ xuống cổ tay. Lúc gió thổi qua, Vệ Uyên nhắm mắt lại, như quay về đêm tuyết Huyền Trang qua đời. Chỉ là khi đó, hắn vì Huyền Trang giữ linh, quỳ lạy tại đây, năm đó hoàng hậu phía sau bắt hắn ngẩng đầu, hôm nay lại đổi vị trí hoàn toàn khác. Sau khi lạy Phật xong, đi dọc đường lớn Trường An, lại đi đến Tử Vi Cung vào những năm Võ Chu, Tử Vi Cung ở Lạc Dương, vốn là được xây dựng từ thời Đại Tùy, nay trở thành một điểm du lịch mở cửa cho khách tham quan. A Chiếu bước chân nhẹ nhàng, cứ như một du khách bình thường đang dạo bước tại trung tâm quyền lực mà mình từng cai quản. Trời rất xanh, khách du lịch qua lại không quá đông, nhưng cũng không thể nói là ít. Mặc dù Cộng Công đã gây ra hỏa hoạn, nhưng những tai nạn đó không được loan báo rộng rãi, vì đó là chuyện vô ích, trái lại còn dẫn đến những sự loạn lạc không đáng có. Kiếm khách đã chuẩn bị chiến đấu với Cộng Công, bình tĩnh đứng bên hàng lang đá cẩm thạch, nhìn cảnh tượng yên bình trước mắt. Trong cửa hàng đồ lưu niệm ở Tử Vi Cung, có trưng bày các loại ngọc thạch được chế tác mới lạ. Vệ Uyên để ý thấy một chiếc ngọc bội hình trăng lưỡi liềm, A Chiếu chỉ vào ngọc bội, nói: "Chiếc ngọc bội đó, ta thấy quen quen." Vệ Uyên chậm rãi gật đầu. Chủ cửa hàng kiêm hướng dẫn viên du lịch cười nói: "Cái này à, thật có con mắt nhìn đồ, nghe nói thứ này là chiếc ngọc bội mà Võ Tắc Thiên Nữ Đế yêu thích nhất năm xưa, dù sau Thần Long chính biến, vẫn thường cầm trong tay thưởng thức, là do chúng tôi tìm được từ trong sách cổ, sau đó làm thành một món đồ văn hóa đặc sắc của Tử Vi Cung." Vệ Uyên nhìn chiếc ngọc bội này, không thể không nói, kỹ thuật phục chế hiện đại đã vượt xa thời cổ đại. Vật này đương nhiên không thể do điêu khắc bằng tay, dù là sản xuất hàng loạt, nhưng từng chi tiết đều hoàn mỹ, phù hợp với ký ức, phù hợp với ngày xưa. Trước khi theo Huyền Trang sang phương Tây, nàng đã hái nó tặng cho hắn, chúc phúc cho con đường phía trước bình an, thuận lợi, đó là chiếc ngọc bội trăng lưỡi liềm. "Làm phiền cho một cái." Vệ Uyên chậm rãi mở miệng, nhân viên công tác vui mừng, cười tươi lấy cho Vệ Uyên một cái mới. Vệ Uyên đưa chiếc ngọc bội bán nguyệt này cho cô gái. A Chiếu kinh ngạc, sau đó vui vẻ nhận lấy, rất thành thạo đeo lên bên hông. Nhân viên cửa hàng không nhịn được khen: "Thật sự là hợp quá đi, ta ở đây gặp không ít người rồi, cả minh tinh nữa đó, cũng chẳng ai hợp với chiếc ngọc bội này như vị khách đây." Đây không phải lời nịnh bợ, dung mạo xinh đẹp, có lẽ có người vượt qua cô gái trước mặt. Nhưng vẻ đoan chính, ung dung toát ra từ nàng thì lại không một ai sánh bằng. Nhân viên phục vụ muốn chụp ảnh lưu niệm nhưng có hơi ngại ngùng, cuối cùng khi Vệ Uyên rời khỏi đây, tiện tay rút thăm trúng thưởng, vốn chỉ là rút bừa, nhưng mặt nhân viên cao gầy kia lại cứng đờ lại, nhìn đi nhìn lại mấy lần, ngẩng đầu lên nói: "Ách, ừm, chúc mừng anh, vị khách này." "Ngài đã trúng giải đặc biệt..." "Là 5000 tệ tiền mặt, ờ, phiền anh đến đây xác nhận một chút." Vệ Uyên: "Ừm..." "Ừm? ! !" Hắn theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy nhân viên cũng không dám tin, sau khi đổi giải thưởng xong mới bước đến, cả đời này Vệ quán chủ chỉ trúng giải an ủi hồi tiểu học giờ còn không dám tin. Đi mua đồ, thế mà lại kiếm được tiền, thì ra... Triệu Công Minh phù hộ thật sự hiệu nghiệm mà. Lần sau phải để ông ấy nói mấy câu may mắn... Đúng rồi, phải nhiều hơn hai câu. Ừm, đây không phải vì nghèo quá mong tài thần ban phát, mà là do... Đúng, vì Thần Châu của ta cuồn cuộn, không nuôi dưỡng nhàn thần. Vệ quán chủ ngầm ý tìm cho mình cái lý do. Sau đó thu liễm cảm xúc, bước về phía trước. ... ... ... Cô gái A Chiếu sau khi nhận được ngọc bội, có vẻ rất vui, hai tay chắp sau lưng, từng bước đi về phía trước, cuối cùng đến chính điện thì dừng lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài, mỉm cười nói: "Năm đó, vị Hoàng Đế Tắc Thiên, chính là bễ nghễ thiên hạ ở chỗ này đấy." "Năm tháng thay đổi, dù người đã khuất, nhưng nơi đây vẫn như xưa, dù đã trải qua nhiều gian truân vất vả, nơi đây vẫn như khi Hoàng Đế Tắc Thiên còn tại vị, quan sát thế giới này." "Cô sai rồi." Du hiệp tóc trắng đứng bên cạnh, bình thản đáp: "Nơi này đã không còn là Tử Vi Cung năm đó nữa." "Năm Tống Nguyên, nơi này bị binh lính Kim đốt phá, lịch sử ghi chép, đã thiêu trụi Tây Kinh mà đi." "Vậy nên, tất cả năm đó đều đã không còn, nơi đây một viên ngói một viên gạch, một ngọn cây cọng cỏ, đều chỉ là do người đời sau phục dựng lại dựa theo những đồ bản lưu lại. Thời đại đó, chung quy đã qua rồi." Hắn nghiêng người sang, nhìn cô gái như đang gặp phải cú sốc, xòe tay ra, một chiếc lá đã úa tàn rụng vào lòng bàn tay, đuôi tóc trắng khẽ rung nhẹ, những sợi tóc trắng thái dương rũ xuống: "Không có gì là bất biến cả." "Sự nghiệp của đế vương, cung điện nguy nga, sự bễ nghễ thiên hạ hào hùng đều sẽ dần tan biến, dù là thần linh cũng sẽ bị năm tháng mài mòn biến vô tình, những truyền thuyết xa xưa, cũng sẽ bị chôn vùi theo thời gian." "Nếu như nhất định phải nói, thì chỉ có văn hóa, ý chí là còn có thể thông qua văn tự mà cộng hưởng cùng người ngàn năm sau mà thôi." "Không còn sao..." A Chiếu một lúc lâu mới hoàn hồn lại, trợn mắt, nhìn về phía Vệ Uyên, nói: "Ta dường như đã nhớ ra một chút." Nàng cười, nói: "Ta hình như từng ở nơi này, đứng ở một vị trí rất cao, sau đó, ta như đã nhìn thấy Hoàng Đế Tắc Thiên, biết rõ nàng, hình như cùng một kiếm tiên tóc trắng có vài chuyện xưa cũ, chỉ là cuối cùng dường như hai bên đều tan rã không vui." Vệ Uyên đáp: "Ta cũng từng được nghe câu chuyện đó rồi." "Nhưng không phải là tan rã không vui." "Mà là trở mặt thành thù, cả đời không qua lại, nếu không vì không muốn sinh linh lầm than, thì hai bên đã có thâm thù, có thể trở thành bất tử bất diệt cũng chưa biết chừng." "…Thật là tiếc nuối, xem như là thanh mai trúc mã, ta cảm thấy về sau thì, thật sự là, thế sự vô thường." A Chiếu khẽ nói. "Cũng không tính là thế sự vô thường." Du hiệp tóc trắng đáp: "Vì đối với du hiệp kia mà nói, thế gian đều như một giấc mộng, thời đại kia chỉ có sáu người là thật sự quan tâm, mà Nữ Đế kia, tự tay tước đoạt ba người trong đó." "Người thứ nhất, là cháu gái vừa mới ra đời của du hiệp." "Người thứ hai, là sau khi qua đời, khát khao trở về quê hương của vị tăng nhân nọ." A Chiếu hỏi: "...Vậy người thứ ba thì sao?" "Người thứ ba..." Giọng du hiệp dừng lại, trầm thấp mà bình tĩnh: "Là chính nàng." Xoay người lại, nói: "Ta chờ cô ở Tử Vi Cung, ta không thích nơi này." Tiếng bước chân xa dần. Phía sau, A Chiếu nhìn thế gian này, đôi vai gầy guộc, cô tịch không nói nhưng lại cô đơn quật cường. Một lát sau, Vệ Uyên đứng chờ bên ngoài thấy A Chiếu bước ra với vẻ mặt như thường, Vệ Uyên nói: "Không nhớ lại sao? Nếu chưa nhớ lại, vẫn còn nơi khác có thể đi xem... " "Không cần." A Chiếu cầm chặt chiếc ngọc bội, cười nói: "Ta chỉ mơ hồ nhìn thấy, quá khứ của ta dường như cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp. Có thể nhớ lại một hai mảnh vỡ, lấy được chiếc ngọc bội, lòng ta xem như đã mãn nguyện rồi, chuyện đã qua, cũng không muốn nhớ lại, A Chiếu chỉ là A Chiếu ở phố cũ mà thôi." "Tuy là như vậy." Nàng mỉm cười nói: "Ta sẽ trả Nữ Oa Thổ lại cho huynh." Vệ Uyên gật đầu, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng không để ý đến việc cô gái dùng chữ "trả" kia. Bước chân khựng lại, vô ý thức quay người, lại không nhìn thấy gì, cau mày lại, quay đầu nói: "Vậy thì về thôi." "Ừm." Còn trên một tòa nhà cao tầng cách đó khá xa, vị thần Trọng cao lớn như chống trời đang nhìn bóng dáng Võ Chiếu và Vệ Uyên sánh bước bên nhau, khóe miệng khẽ cong lên: "Tìm được ngươi rồi..." "Một quân cờ nhàn hạ, cũng có giá trị đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận