Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 472: Cửu Thiên Huyền Nữ Lục Nhâm Khóa

Chương 472: Cửu Thiên Huyền Nữ Lục Nhâm Khóa.
Nương theo tiếng Viên Giác gầm lên giận dữ, đại hòa thượng xuất hiện chớp nhoáng. Sau đó không đến mười giây đồng hồ, cướp người liền chạy. Người của hai phái núi Long Hổ nhất thời không biết phải nói gì. Vốn là hi vọng nhân lúc ký kết minh ước, thuận thế ký kết luôn hôn ước.
Dù sao, cho dù Khoa Lâm mở miệng muốn cưỡng ép mang Vệ Uyên về, có vẻ như vẫn chưa có ai sinh ra có thể dùng búa bắt được Vệ Uyên đang trong trạng thái 'thường' đi. Về sau thì có hay không thì không rõ, ví dụ như, nếu như người nào đó của Vệ gia thành công bị trói đi, sẵn trói chặt lại rồi mang rao bán luôn, tạo ra một tiểu phiên bản Vệ Uyên. Vậy thì có khi hắn sẽ bị con mình gánh đi mất.
Hiện tại còn chưa chắc chắn. Cho nên, ngay từ đầu ý định đến đây cầu hôn nặng hơn một chút, còn bây giờ, đối phương đường đường chính chính đến cầu thân, Vệ Uyên trực tiếp nói thẳng mọi chuyện ra, vậy thì chẳng ai nói được gì không đúng, dù sao đây cũng chỉ là một điều kiện đi kèm của minh ước, có đi có lại cũng là bình thường.
Nữ tướng nhìn về phía lão đạo sĩ đang đi tới. Thông tin thủ đoạn trong tay đã sớm rơi vào im lặng. Tướng lĩnh trầm ngâm một lát, rồi nói: "Tại hạ không rõ, từ xưa đến nay, minh ước đi kèm quan hệ thông gia đều là như vậy, vì sao..."
Trương Nhược Tố vuốt râu chần chờ nói: "Cái này... tình đời biến đổi rồi, Nữ Nhi Quốc và nhân gian giao lưu cũng đã đình trệ trọn năm ngàn năm, bây giờ nhân gian đã sớm khác với năm đó." Hắn nhẹ nhàng nói, cố gắng giải thích qua loa về chuyện tự do yêu đương cho vị nữ tướng tinh nhuệ kia nghe, người kia chậm rãi gật đầu, nói: "Ta hiểu rồi, giống như đi săn, không khác gì tộc ta khi mới bắt đầu." Lão thiên sư im lặng, nhưng cũng không thể phản bác.
Nữ tướng cảm khái nói nhỏ: "Xem ra, Đồ Sơn Uyên kia có kiếm khí trầm ngưng như núi, thực lực thâm sâu khó lường, e là đã sớm tìm được vợ trong tộc mình và thành thân rồi."
Trương Nhược Tố hơi giật mình, chợt không nhịn được nén cười, suýt thì bật ra tiếng cười. Ông cố nín cười rồi nói: "....Lý ra là như vậy, nên như vậy." Lão đạo nhân nén cười đến muốn đau bụng, đương nhiên, chuyện lớn thế này, bần đạo đạo hạnh cao thâm, làm sao có thể cười lớn được, không cười, đương nhiên không cười. Ha ha ha ha ha ha...
Giờ phút này nữ tướng quân đổi giọng, hỏi: "Đúng rồi, không biết thê tử của các hạ đang ở đâu, lúc đến chúng ta có mang theo lễ vật."
Nụ cười của Trương Nhược Tố cứng lại. Nữ tướng quân cảm khái: "Ý các hạ sâu xa, thực lực không tầm thường.""Thê tử hẳn là cũng tuyệt mỹ.""Có lẽ đã sớm thành hôn rồi nhỉ?"
Trong khi lão đạo sĩ bị 'đánh chìm', Khâm Nguyên nhân lúc bên kia không ai để ý, len đến bên cạnh, vươn tay vịn lấy Thiên Nữ đang lảo đảo sắp ngã, hạ giọng gọi không ngừng: "Uy? Giác, ngươi tỉnh lại đi.""Đừng ngủ nữa mà." Nàng hiểu rõ vì sao lại có sức sát thương lớn như vậy.
Bởi vì cái tên Ngọa Hổ đáng ghét kia, lại là thật! Với tư cách là một yêu thú có chí muốn xông xáo chốn nhân gian để trở thành 'thiên hạ ba tốt' đầy triển vọng, Khâm Nguyên hiểu sâu sắc sự cần thiết của khoa học hiện đại, cho nên nàng tinh thông các loại tâm lý học và khoa học thường thức hiện đại. Theo đó, người nói dối cuối cùng sẽ vô ý thức rung ngón tay, hoặc làm những động tác tiếp xúc cơ thể nhỏ. Biểu lộ trên mặt sẽ có một khoảnh khắc ngưng lại, câu trả lời cũng ngắn gọn hơn. Mà vừa rồi Ngọa Hổ kia khi nói chuyện, thái độ trịnh trọng và nghiêm túc như thế, hoàn toàn không thể thấy được một chút hơi hướng nào của lời nói dối.
Lúc Khâm Nguyên còn đang phân vân có nên cho Thiên Nữ một chén rượu hay không thì trên bầu trời, khí lưu lưu chuyển. Phía sau đôi cánh khẽ nhúc nhích, Phượng Tự Vũ nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn bạch xà xuyên mây mà đi, mật báo thiếu nữ Vũ tộc dương dương tự đắc hơi ngửa cổ lên, nguyên nhân là vì nàng đến đây tìm kiếm A Huyền, mà mục đích tìm A Huyền chủ yếu là để ăn hạt dưa. Lúc trước Tiểu A Huyền bị Trương Nhược Tố giấu đi để tránh 'mật báo'.
Nhưng trí thông minh của Phượng Tự Vũ, hễ đụng đến đồ ăn vặt là sẽ trực tiếp tăng vọt. Thế là nàng thành công tìm được A Huyền, đồng thời biết được chuyện hôm nay qua lời A Huyền, cho nên dứt khoát gọi điện thoại cầu viện, trực tiếp tìm người, và lúc này, Phượng Tự Vũ lấy trong túi ra một chiếc bút ghi âm. Bấm nút, một giọng nói rõ ràng truyền đến:
"Không cần..." "Ta đã sớm có người trong lòng rồi..." "Ta là thuộc về nàng."
Khâm Nguyên trợn tròn mắt, vất vả lắm mới lay động được linh hồn nhỏ bé của Giác trở lại. Nàng cảm thấy rất rõ ràng, thiếu nữ trong tay trực tiếp nặng nề đổ xuống. Núi Siren nghiến răng nghiến lợi quay đầu, thấy thiếu nữ Vũ tộc kia vui vẻ, nhét chiếc bút ghi âm vào trong ngực, mừng rỡ đếm:
"Ta nên dùng cái này đổi đồ ăn vặt một trăm năm cho đại nhân Nữ Kiều, hay là uy hiếp đại ca Vệ Uyên nhỉ? A...A...A... Chẳng lẽ có thể nhân bản lên ba bản, một bản đưa cho đại nhân Nữ Kiều, một bản uy hiếp đại ca Vệ Uyên?" "Một bản đưa cho tỷ tỷ Giác nữa..."
Sau khi trải qua đợt cọ rửa 'khóa học trực tuyến' đầy sóng gió, Phượng Tự Vũ đã bắt đầu tiến hóa. Tạo ra thế chân vạc nha. Dù sao cũng phải tìm chỗ dựa cho bản thân. Nàng đang đắc ý nghĩ đến, đột nhiên một bàn tay đặt lên vai nàng, không hiểu vì sao, thiếu nữ Vũ tộc cảm thấy lông vũ sau lưng dựng đứng hết lên, động tác cứng ngắc lại, khi quay đầu nhìn, thì thấy Thiên Nữ mỉm cười tháo mặt nạ trên mặt xuống, giọng nói dịu dàng: "Tự Vũ, ngươi muốn làm gì thế?"
Thiếu nữ Vũ tộc cứng đờ người: "Ai~? Ai ai ai~?" "Tỷ tỷ Giác... ta..."
Khâm Nguyên há hốc mồm nhìn thiếu nữ hiền dịu kia chớp mắt từ mờ mịt khôi phục lại lý trí, rồi đưa tay lấy chiếc bút ghi âm trong tay Phượng Tự Vũ, giọng nói bình thản: "Thứ này, tịch thu, ta sẽ hủy nó."
Bàn tay nàng dâng lên lưu phong, động tác khựng lại một chút. Tai hơi đỏ. Trong tầm mắt vô thức nghiêng về bên phải, ngón tay vuốt nhẹ tóc dài ở thái dương, gọn gàng mà dứt khoát nói: "Nhưng mà người đông quá.""Có chút nguy hiểm.""Ta về rồi xử lý."
Ánh mắt nghiêng đi, tay chạm vào tay, ngôn ngữ ngắn gọn. Khâm Nguyên im lặng. Nàng trơ mắt nhìn thiếu nữ giả bộ trấn định cất bút ghi âm vào trong ngực, há hốc mồm, mạnh mẽ là không biết phải nói thế nào, lâm vào một loại im lặng kỳ dị, mà đúng lúc này, trên bầu trời vang lên một tiếng hổ gầm trầm thấp, khí tức của cả núi Long Hổ đều bị áp chế xuống, mây mù tràn lan. Trương Nhược Tố hơi ngước mắt lên. Sau đó, thanh khí dâng lên, chống lại luồng uy áp của mãnh hổ kia, một con mãnh hổ to lớn xuất hiện, một nữ tử oai hùng mặc áo bào đen, viền vàng, tóc đuôi ngựa đi tới núi Long Hổ. Tướng mạo của ả vốn đã coi như tuyệt sắc, mà cái dáng vẻ hiên ngang, khí chất của vị tướng lĩnh độc đoán ngàn năm kia lại càng hiếm có.
Rất nhiều tướng lĩnh của Nữ Nhi Quốc đều lùi lại hành lễ. Ba ngàn quân lính mặc giáp điều khiển giao long, khí thế trong nháy mắt trở nên ngút trời. Nữ tử áo đen sải bước tới trước, hai mắt nhìn về phía lão thiên sư, người sau mỉm cười đối mặt với ả, với trường hợp thế này, Khoa Lâm luôn có thái độ trịnh trọng, Trương Nhược Tố cũng đáp lễ như thế.
"Tướng quân quả nhiên tuyệt sắc, đáng tiếc Vệ Uyên không có phúc phận đó.""Hắn cự tuyệt rồi?"
Khoa Lâm cau mày, nói: "...Ta cũng đoán được." Trương Nhược Tố có chút không hiểu, Khoa Lâm mỉm cười gật đầu, nhỏ giọng nói: "Có lẽ sau một năm tháng dài đằng đẵng, nhưng ta nghĩ chuyện này xảy ra, chắc chắn hắn đã biết thân phận của ta. Điều này quan trọng hơn mọi thứ, Trương thiên sư...thật chứ?"
"Việc này vốn dĩ do sứ đoàn ngoại giao của tộc ta phụ trách.""Bản tướng tới đây không liên quan đến chuyện này.""Các hạ có thể hiệp nghị vấn đề minh ước giữa Thần Châu Trung Thổ và hải ngoại chi quốc với ta."
Vài ba câu, ả đã định ra tông điệu cho sự việc, cũng không vì Vệ Uyên từ chối mà thật sự không lập minh ước với Thần Châu. Sau đó, nữ tử áo đen áo đỏ này quay đầu nhìn các tướng lĩnh dưới trướng, nữ tướng khí khái hào hùng kia bước lên trước, kể lại chuyện vừa xảy ra, rồi chỉ về một hướng.
Khoa Lâm làm theo lễ của Viêm Hoàng, nói: "Như vậy, bản tướng tạm thời còn chút việc vặt.""Xin đi trước một bước." Con mãnh hổ không biết là thú cưng hay tùy tùng gì đó gầm lên một tiếng, Khoa Lâm vụt lên, ngồi trên lưng mãnh hổ, mãnh hổ từ từ bay lên, chân đạp mây mù, rồi chạy về phía hướng mà Viên Giác vừa khiêng Vệ Uyên đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.
Khâm Nguyên quay đầu nhìn Thiên Nữ. Giác đưa hai gò má lên, lấy ra một bình ngọc, nhưng bên trong không còn giọt rượu nào. Khâm Nguyên vừa muốn nói hỏng bét thì Giác đã thở phào nhẹ nhõm, im lặng thu lại chiếc bình đã hết rượu, sau đó, chung quanh lưu phong tràn lan.
Như gió vậy, như ngựa hoang vậy, như bụi trần vậy, sinh vật hít thở, gió lớn dâng lên. Chớp mắt đã lướt về phía trước, Khâm Nguyên để ý thấy ánh mắt nhìn sang của các tinh nhuệ Nữ Nhi Quốc xung quanh, da đầu tê rần, vội vàng bay lên trời, đuổi theo phía trước....
Câu chuyện phát triển theo hai hướng, chúng ta từ từ kể lại.
Khi sự việc ở núi Long Hổ xảy ra, tăng nhân thân cao lực lưỡng khiêng Vệ Uyên chạy như bay, một hơi chạy không biết bao nhiêu dặm, Vệ Uyên bị chấn động đau đầu trong chiếc chuông đồng lớn kia, bất đắc dĩ lên tiếng: "Viên Giác, ngươi định đưa ta đi đâu?"
"A Di Đà Phật, bần tăng tự có cách, Vệ quán chủ an tâm." Vệ Uyên thở dài, chính vì như thế ta mới không an tâm được đấy chứ. Hắn hỏi: "Ngươi chạy đến đâu có thoát khỏi tầm truy lùng của núi Long Hổ không?"
Tăng nhân hô một tiếng phật hiệu: "A Di Đà Phật, Vệ quán chủ, yên tâm." "Lát nữa bần tăng sẽ mang ngươi đến thẳng Thanh Khâu Quốc." "Cho dù là núi Long Hổ, cũng không thể đến Thanh Khâu Quốc đòi người được." Tăng nhân thản nhiên đáp.
Hoàn toàn không để ý sắc mặt của Vệ Uyên đang dần dần cứng lại. Thanh Khâu... A? Ngươi bị cướp hôn rồi? Lần thứ hai?
Bên tai hắn như đã vang lên tiếng cười vui vẻ của Nữ Kiều, hơn nữa, hơn nữa! Nếu Nữ Kiều biết chuyện này, vậy chẳng phải Giác cũng sẽ rõ hay sao?!
Vệ Uyên day day thái dương, sắc mặt vẫn bình thản nói: "...Cái này, Viên Giác ngươi không biết, thực ra Thanh Khâu Quốc và phủ Thiên Sư cũng có liên quan, đến Thanh Khâu Quốc cũng chưa chắc đã an toàn, ngươi đợi một chút, để ta tính lại một chỗ."
Vệ Uyên nhắm mắt, thử nhập mộng, im lặng gọi Chúc Cửu Âm, nhưng không hề có phản hồi.
Vệ Uyên liên tục thử mấy lần vẫn vậy, hoàn toàn không có được hồi đáp, cứ như thể đã bị cho vào danh sách đen, mà vào thời điểm này, Vệ Uyên đột nhiên nghĩ đến cuốn "Cửu Thiên Huyền Nữ Lục Nhâm Khóa". Môn này khẩn cầu bói toán với Cửu Thiên Huyền Nữ, dùng vị cách của Cửu Thiên Huyền Nữ để trấn áp thủ đoạn, bây giờ xem ra rất hợp để dùng. Trước kia còn cảm thấy Viên Thiên Cương không đáng tin, giờ nghĩ lại, không chỉ là đáng tin, mà còn là mẹ nó đáng tin hết cỡ.
Lúc này im lặng hồi tưởng lại những gì cuốn sách đã ghi, bắt đầu bói toán lại lần nữa. Cách làm của Vệ Uyên ban đầu là dùng Chúc Cửu Âm để trấn áp thiên cơ, còn môn quẻ thuật này thì thỉnh cầu Cửu Thiên Huyền Nữ trấn áp thiên cơ. Vị thần truyền thuyết có nguồn gốc từ thời Hoàng Đế Hiên Viên, vị cách không hề thấp. Kết quả nhanh chóng hiện ra, đại ý là:
"Thân phối lợi khí, thủy tính dương hoa." "Phía trước tử kiếp, phía sau tử kiếp, chi bằng quay đầu."
Vệ Uyên: "..."
Không tính, làm lại. Tìm kiếm xem tiếp theo nên đi đâu.
"Trêu hoa ghẹo nguyệt, mạng phạm đào sát." "Nếu hướng đông bắc mà đi, có một mối duyên xưa."
Vệ Uyên hơi cau mày, tự hỏi về quẻ tượng lần này, đại khái là nếu đi về phía đông bắc thì có lẽ sẽ tìm được một vài cơ hội chuyển biến, và sẽ gặp một cố nhân nào đó, trầm ngâm một lát, Vệ Uyên quyết định: "Viên Giác, đi theo hướng đông bắc."
Tăng nhân có chút tò mò, nhưng cũng không hỏi thêm gì, gật gù, thay đổi phương hướng.
Trong đầu Vệ Uyên lại nhớ lại lúc còn ở viện Thiên Cung, Viên Thiên Cương cũng đã từng nói, nếu muốn tìm "Thôi Bối Đồ" thì phải đến phía đông bắc, dường như lại vừa đúng với quẻ này, hắn đương nhiên tin tưởng Viên Thiên Cương, nhưng mà cái môn "Cửu Thiên Huyền Nữ Lục Nhâm Khóa" này chẳng hiểu vì sao luôn cho hắn cảm giác lạ lùng. Nghĩ một hồi, hắn lại tính một lần nữa. Hỏi: Phía đông bắc có cái gì?
Lần này quẻ tượng khiến Vệ Uyên nhíu mày. Khó hiểu. Đại ý là:
"Cửu Thiên Huyền Nữ đại nhân, phía trước có bảo bối không?" "Không biết."
Vệ Uyên: "..."
Môn quẻ pháp này mang một chút cảm xúc cá nhân. Tăng nhân có bước chân tương đối lợi hại, cứ thế mà chạy thẳng về phía trước. Nhưng rất nhanh, Vệ Uyên và Viên Giác đều nhận thấy một chút khác biệt, phía trước là một dòng sông và một vùng đất linh địa. Linh khí xung quanh nơi này vượt xa những địa điểm thông thường.
"Đây là...""Bí cảnh?"
Sơn Hải Giới – Cửu U. Nơi mà người của Cửu U tộc bình thường không có tư cách đặt chân đến.
Một người đàn ông mặc áo xám, hai mắt mang vẻ tang thương nheo mắt, trên bàn bày hai chén rượu, đối diện hắn là một nữ tử có đôi lông mày phóng khoáng và sắc bén. Cao như trời, mạnh như quân. Mỉm cười nhỏ giọng:
"Đã hơn một ngàn năm không gặp, còn phải đa tạ ngươi vì đã giữ lại cuốn sách của ta."
Nàng cười tủm tỉm nói: "Viên đạo hữu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận