Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 652: Vệ Uyên: Bên A chuyên môn nghệ năng

Chương 652: Vệ Uyên: Bên A chuyên môn về kỹ năng Tại khe nứt Nhân Gian giới, vị thần cao lớn, hùng vĩ chống trời đang chờ đợi.
Sắc mặt Thạch Di không chút gợn sóng, gật đầu với Trọng, vị thần này không hề giống Thạch Di, có thể tùy tiện mặc đồng phục của nhân viên thủy sản chạy tới chạy lui, mà là mặc bộ quần áo thủ công, chất liệu rất tốt và có giá trị.
Thần tuy làm công việc do Thạch Di gây ra, nhưng không có nghĩa Thần không thể kiếm tiền bằng những cách khác.
Dù tính cách có hơi khoe khoang, ngạo mạn, không đến mức đi cướp bóc hay lừa gạt, nhưng là một trong những vị Thiên Thần đỉnh cao của Đại Hoang, tùy tiện lấy ra một món đồ cũng là chí bảo mà tu sĩ nhân gian cả đời khó có thể thấy được, còn vàng bạc châu báu thì muốn bao nhiêu cũng có.
Trong vũ trụ, có những vì sao được tạo thành hoàn toàn bằng kim cương và đá quý.
Cũng có những ngôi sao trút mưa đá quý, như Kepler 2b chẳng hạn.
Mặc dù tên ngôi sao này nghe có vẻ hơi giống đang mắng người, nhưng phía bên đó, đối với Trái Đất vào khu vực ban đêm, sẽ có mưa lam ngọc và hồng ngọc lớn.
Về lý thuyết, chỉ cần không ngại phiền phức, hắn hoàn toàn có thể dùng lời nói của thần vượt qua các tinh hà, muốn bao nhiêu của cải trần tục cũng có, đương nhiên điều này tốn rất nhiều thời gian, mà Trọng cũng chẳng buồn đi một quãng đường xa chỉ để lấy đá quý.
Thần chống trời ném cho Thạch Di một bình rượu nhân gian có giá trị, cười nói: "Nhớ kỹ ngươi nói muốn về Đại Hoang một chuyến, ta đến tiễn ngươi."
Thạch Di không nói gì thêm, uống một ngụm rượu.
Thần chống trời tùy ý nói: "Ngươi muốn đem Nữ Oa Thổ đưa cho mười hai tên khó chơi kia à?"
Thạch Di gật đầu, phun ra một ngụm trọc khí: "Ta trước kia thiếu rất nhiều ân tình, lần này phải trả cho các Thần."
Tiện thể sơ bộ truyền bá tư tưởng, chặt đứt xiềng xích tư tưởng, truyền xuống ngọn lửa.
Thật ra Thạch Di không nói với Vệ Uyên, khoảng thời gian này Thần đã sưu tập công pháp nhân gian, đồng thời thành công sáng tạo một môn công pháp, đặt tên là «Tân Hỏa Đại Đạo». Phàm là công pháp, đều phải có chân ý. Thần sáng tạo môn công pháp này cũng từ cạn đến sâu, từng bước thâm nhập.
Tương tự với tiêu dao của Đạo môn, hào nhiên của Nho gia, hay quyền mưu của Binh gia, cũng có cái sở cầu về chân ý.
Chỉ khác với những pháp môn không ngừng cường hóa bản thân, Chân ý chính là những điều Thần ngộ ra trong khoảng thời gian này, cần người tu hành buông bỏ chấp niệm và dục vọng, lấy đạo lớn của trời làm lời ta nói, lấy điều mà vạn dân mong cầu làm điều ta cầu, vì vô ngã nên có thể tùy ý, hòa mình vào thiên hạ.
Vì không cầu không tranh nên thiên hạ không ai có thể tranh với.
Càng tuân theo nội hạch «Mã Liệt Lông Tuyển», tu hành càng nhanh chóng.
Mà càng khát vọng cướp đoạt, ngược lại sẽ như nhập ma, không thể tiến thêm.
Môn công pháp này nhận biết được cảnh giới ngã.
Nói cách khác, càng nguyện dấn thân vào tâm cảnh sáng tạo ngang hàng, càng thích hợp tu hành môn công pháp này, mà tu hành lại phải đi cứu vớt những sinh linh bị chèn ép, cần thực hành lý niệm của mình mới có thể tăng tu vi, mà thông qua thực tiễn lý niệm, lại càng hiểu được sự chính xác của con đường này.
Tự thân tu vi lại một lần nữa tăng lên, tâm cảnh kiên cố như sắt.
Từ đó có thể giúp đỡ nhiều sinh linh hơn.
Đó là một vòng tuần hoàn hướng về phía trước.
Nhưng theo dự đoán của Thạch Di, tâm cảnh có thể khiến người mang chí lớn xuống trời làm ý chí của mình, có thể cầu thiên hạ bình đẳng làm con đường của mình, vậy là đủ sơ bộ làm được, có thể điều động thiên địa đại thế cấp bậc, có thể dựa thế mà chiến, chỉ là có một chút, làm như vậy thì khó cầu trường sinh.
Bất quá các pháp môn phật đạo cũng không làm được.
Đạo môn thì cầu chân ngã siêu thoát, Phật môn thì một đời giác ngộ.
Những người tu môn pháp này cũng tuyệt không truy cầu nguyện vọng trường sinh cửu thị.
Cảnh giới— vô ngã, kiêm ái, thiên hạ đại đồng, và bước cuối cùng.
Cảnh giới cuối cùng, Thạch Di nghĩ nghĩ, đặt tên là xích triều.
Đỏ như liệt hỏa, Tân Hỏa đốt tam giới, chuyển tâm hỏa thành triều, chứng chúng đều không ta.
Thần nhìn quyển «Mã Liệt Lông Tuyển» thở dài tiếc nuối: "Tiếc ta đến chậm một trăm năm."
Lần này Thần muốn đem môn công pháp này vứt về Đại Hoang.
Để xem, tương lai sẽ bùng cháy ra bộ dạng gì, điều này có lẽ cần một khoảng thời gian rất dài, mà vừa lúc Thạch Di không thiếu nhất chính là thời gian.
Thần chống trời tuy biết dạo này Thạch Di đang đọc gì, nhưng Thần không hề quan tâm đến những văn tự đó, chúng chỉ là do đám người chẳng có gì nghĩ ra thôi.
Bởi theo cách nói của họ, Thạch Di thuộc về giai tầng cao nhất rồi.
Thần hoàn toàn không hề nghĩ đến chuyện Thạch Di phản bội giai tầng của mình.
Uống rượu xong với Thạch Di, thần chống trời ha ha cười nói: "Vậy Thạch Di cứ an tâm làm việc ngươi cần làm, bên nhân gian này, ta sẽ phụ trách."
Thạch Di gật đầu, đột nhiên nhớ ra chuyện, hỏi: "Sao ngươi biết, Vệ Uyên và thần núi Côn Lôn ở nhân gian là một người?"
Trọng trong đầu nghĩ lại những chuyện xảy ra ở Càn Lăng trước đây, nhớ lại những gì mình thấy được trong ký ức của Nữ Đế, nghĩ đến hơi thở của Bất Tử Hoa mà mình cảm nhận được từ người đó, và những quân cờ tùy tay đặt xuống, nhưng không giải thích, chỉ cười lớn nói: "Cái này, sơn nhân tự có diệu kế!"
Thạch Di lắc đầu: "Ngươi không phải là Gia Cát Khổng Minh, nói câu đó làm gì?"
"Thôi, ta đi trước đây."
Trọng nhìn Thạch Di rời đi, ngửa cổ uống rượu, lấy ra một viên đan dược nuốt vào, trong viên đan dược ẩn chứa một khí thế mênh mông không hề kém cạnh Bất Tử Hoa, nó đến từ Bất Tử Thần Dược của Đại Hoang, nuốt vào, cánh tay đứt đoạn khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Thần là thần chống trời, việc Thần khôi phục cánh tay khác với việc mọc lại tay bị cụt trên ý nghĩa thông thường. Hai việc này hoàn toàn khác nhau về độ khó. Trọng nắm tay lại, thấp giọng nói: "Cuối cùng cũng đi rồi..."
"Mặc kệ ngươi muốn đi làm gì."
"Có thể khiến thế đạo này loạn hơn một chút thì càng tốt, như thế mới càng có chuyện vui."
"Bất quá, cái tên đầu óc cứng nhắc này rời đi rồi, cuối cùng cũng có thể buông tay làm vài chuyện."
Thần chống trời nói nhỏ.
Khi chủ nhân năm tháng tìm được con đường của mình, bởi một số lý do mà rời khỏi nhân gian một thời gian ngắn, thần chống trời Trọng cũng giải trừ được một loại trói buộc, Thần nhìn sang giữa trời đất bao la này, nhìn vào thần tính càng lúc càng cuồng bạo ở biển Đông, nhìn ngọn núi Côn Lôn như ngọc long tuyết mãng, và Long Hổ tổ đình của đạo môn nhân gian.
Thỏa mãn hít vào một hơi, tự lẩm bẩm: "Muốn đến rồi sao?"
"Loạn lên đi, loạn lên đi, ha ha ha ha!"
Thần chống trời Trọng, sức mạnh đứng đầu, sức chiến đấu cực mạnh.
Bá đạo, uy nghiêm.
Âm mưu quỷ kế.
Và...
Vì bị kiềm nén mấy ngàn năm nên lợi hại hơn.
Trước mắt chính là kẻ thích náo nhiệt.
... ... ...
Đinh đang.
Vệ Uyên đẩy cửa viện bảo tàng ra.
Sắc trời có chút mờ mịt, trong viện bảo tàng, Tây Sở Bá Vương và Đại Tần Võ An Quân vẫn đang đánh cờ kịch liệt, khó phân thắng bại, và...
Thúi đến mức cực kỳ thảm hại.
Vẫn câu nói đó, đánh cờ mà tệ thế này, mà vẫn xuống ra được cái khí thế thiên quân vạn mã kia.
Thật sự là vô song dưới thiên hạ.
Hàng xóm lão đại gia sang hóng hớt bên cạnh liên tục tán thưởng, lâu lắm rồi chưa thấy ai đánh cờ tệ như vậy, ông già cũng hơi cảm động, dù sao hiện tại mấy đứa học sinh tiểu học đều còn trẻ đã cờ cao rồi, đánh giết loạn xạ.
Ông nhấp một ngụm trà, cười nói: "Cái cậu Tiểu Bạch này, còn có Tiểu Hạng kia nữa, được đấy chứ."
"Lần này so với lần trước có tiến bộ rồi."
"Cứ thế này mà tiến bộ, có ngày kỳ nghệ của hai người, mấy ông già này không dám đánh với hai người nữa đâu, ha ha."
Đương nhiên, đây chỉ là lời nói hàm súc.
Là lời nói dối có thiện ý.
Dù sao hai chàng trai khí chất ngời ngời.
Còn tiêu chuẩn cờ thì cỡ bọn học sinh tiểu học mới lên lớp đánh cho vỡ đầu.
Thật sự là... giết loạn xạ.
Võ An Quân mỉm cười, hắn am hiểu hơn về mưu lược bố cục mà giành chiến thắng.
Cái trò vui này thực quá hay.
Sở Bá Vương tức giận trong nháy mắt bùng lên, hít sâu một hơi, đời này coi như là Hạng Hồng Vũ đã lý trí hơn, hắn chậm rãi nói: "Đánh cờ chỉ là trò chơi thôi, không tính là gì."
Lần này không đợi Võ An Quân lên tiếng, bác hàng xóm đã không chịu, nói: "Vậy thì ngươi không được nói thế."
"Cờ vây ẩn chứa đạo lý hành binh bày trận đấy, ngươi nhìn cái lối vây quét, chém giết, người hiểu đánh cờ, binh pháp cũng sẽ biết không ít, mấy vị danh tướng đại soái, chắc chắn đều là những bậc thầy cờ vây."
Hạng Hồng Vũ nhíu mày, chỉ tay vào bàn cờ, nói: "Vậy ta bay thẳng ở đây, ai cản được?"
Lão hàng xóm trố mắt, nói: "Cái này, cái này không đúng luật a."
"Luật lệ gì?"
"Đương nhiên là luật cờ vây rồi..."
Hạng Hồng Vũ hừ lạnh một tiếng, trước nay tỉnh táo, hắn cứ không vừa mắt chàng trai trung niên Võ An Quân kia, Võ An Quân giọng điệu hờ hững, tùy tay chỉ vào ván cờ, nói: "Vậy thì ba đường phục binh này nổi lên là có thể vây giết ngươi."
"Ta từ phía bắc đánh thẳng xuyên qua."
"A... Vậy thì ta..."
Hai người ngươi một câu ta một câu, không biết thế nào lại quay về cờ tướng.
Hạng Hồng Vũ nổi giận: "Sao ngươi có thể dùng một con tốt ăn tướng của ta?"
Một vị nam nhân có thể một mình xông pha chốn quân thù, từ bỏ chiến mã, dùng kiếm giết chết mấy trăm người trong đêm, Hạng Hồng Vũ cảm thấy đây cơ hồ đang vũ nhục bản thân, một con tốt? Dù ngươi là một binh đoàn thì cũng đừng hòng vây được hắn!
Chỉ cần Tây Sở Bá Vương lòng không nản, hắn sẽ không chết.
Cho dù là Hàn Tín vây hãm, quần hùng thiên hạ đều tới, hắn vẫn cứ đánh xuyên qua, nếu không phải ông lão kia chỉ sai đường, nếu không phải cuối cùng chính hắn chọn không qua sông, thì Hàn Tín chỉ huy một triệu đại quân, đừng hòng giữ được hắn lại.
Võ An Quân mỉm cười: "Đây là quy tắc."
Hạng Hồng Vũ giận dữ: "Quy tắc gì chứ!"
Ông lão thích chơi cờ vây không nhịn được thở dài: "Mấy người các ngươi đánh cái gì mà đánh cờ nữa."
"Thật là, ai cũng biết đánh cờ có thể mô phỏng đối chiến chiến lược mà..."
"Sao lại thế này, loạn hết cả rồi."
Chỉ có Trương Liêu bên cạnh bất giác thẳng lưng, thần sắc nghiêm túc, con ngươi có chút co vào, từ những lời hờ hững của hai người kia, hắn dường như thấy được một hồi đỉnh tiêm binh quyền mưu đang xoắn giết nhau qua lại, đây không phải cờ vây, đây gần như là đang diễn võ sa bàn.
Chiến hồn thích gia quân có chút khó hiểu: "Hai vị kia rõ ràng đều là đệ nhất đẳng thiên tài."
"Sao đánh cờ tệ thế?"
"Bởi vì cờ vây có quy tắc."
Có người trả lời.
Chiến hồn thích gia quân quay đầu, nhìn thấy quán chủ bảo tàng mới vừa về đang khoanh tay, dựa vào một bên, nhìn hai người kia cãi nhau, nói: "Cờ vây có quy tắc, trò chơi muốn cân bằng, mà hiện thực thì không có mấy thứ này, vô luận quy tắc hay cân bằng, đều là để bảo vệ kẻ yếu."
"Mưu lược của Võ An Quân, dũng mãnh của Hạng Vũ, đều là những quân cờ mà pháp tắc không thể tái hiện được."
"Những thứ gọi là ý nghĩ hão huyền, những hành vi không phù hợp quy tắc, với bọn họ mà nói nó bình thường như uống nước, Hán Cao Tổ Lưu Bang vốn là một trong những thống soái hàng đầu của thời đại đó, được binh tiên Hàn Tín đánh giá là có thể cầm quân 100 nghìn, vị thống soái đó, thống lĩnh hơn 50 vạn đại quân giành chiến thắng vang dội, mà bị 30 nghìn quân đánh cho tan tác, chuyện này mà xảy ra trong game thì chắc chắn bị cả đám người chửi cho nát mặt."
"Hiện thực còn tàn khốc hơn trò chơi."
"Vì hiện thực không có sự cân bằng."
"Hai người bọn họ cấp độ max của thực tại, thấy đánh game là biết cảm thấy bị gò bó ngay."
Vệ Uyên nghĩ đến một người bạn già khác.
Lão đạo sĩ núi Long Hổ, người chơi game còn gà hơn.
Sao lại gà đến thế?
Bởi vì dựa vào một thanh kiếm xông pha chiến trường, lão đạo sĩ thực sự tự nhận mình có thể làm được, mấy nhân vật game vứt vào thực tại thì còn đánh không lại một tay của lão đạo sĩ, trong nhận thức của lão, chỉ là một cái tháp thôi, một kiếm là xong.
Sau đó lão đạo sĩ theo bản năng mà ra tay ngay.
Kết quả là...
Chiến hồn thích gia quân nghi hoặc hỏi: "Vậy sao không học cách thích ứng quy tắc?"
Vệ Uyên nhịn không được cười lên, vỗ vai chiến hồn: "Những người đó sinh ra để phá vỡ quy tắc và những điều không thể, những người kiêu ngạo như vậy sao có thể tự tròng thêm xiềng xích? Không thể nào..."
"Giống như kiếm khách, nhất định phải luôn có niềm tin không ai địch nổi với kiếm của mình, nếu lòng yếu đi, kiếm sẽ chậm lại, trong lòng càng có nhiều xiềng xích, kiếm lại càng trì trệ."
Vệ Uyên chợt nghĩ đến gì đó, tỏ vẻ như đang suy nghĩ.
Cho nên, lão đạo sĩ trong game càng gà.
Có nghĩa là tâm kiếm của lão ở ngoài đời mấy chục năm nay vẫn không vướng bụi trần sao?
Dù bị xếp hạng thua liên tục 99 ván.
Trong game lão đạo sĩ vẫn cứ, một kiếm trong tay, không ai địch nổi.
Long Hổ siêu thần, giết loạn xạ.
Ừm, sau đó lại thua.
Trong game đánh gạ.
Ngoài đời giết loạn.
Ừm, chẳng qua là không biết trong game thì lão đạo sĩ ở phạm vi nào, ví như, nếu lão đạo sĩ mà chơi trong God of War 4, vẫn cứ là một tên đầu sắt lỗ mãng không thèm né tránh gì cả, thì có thể cho rằng lão đạo sĩ này hồi trẻ từng làm chuyện tương tự ở Bắc Âu không nhỉ?
Hay là, bây giờ chỉ cần có một thanh kiếm, lão đạo sĩ cũng chẳng nói hai lời mà vung kiếm chém cả thần luôn?
Chỉ cần ta giết địch trước.
Vậy thì ta không cần né.
Logic max điểm.
Vệ Uyên thầm nhủ, nghĩ đến cửa hàng hoa vừa đóng, nhìn sang họa sĩ: "Giác không ở nhà?"
Vodka nương nương nói: "À, cô Giác nói là có việc phải đi, Thái Khí cũng đi cùng."
"Còn có cả A Chiêu."
"Ừm."
Vệ Uyên gật đầu, có Thái Khí đi cùng, chắc sẽ không có vấn đề gì, trở về tĩnh thất, nhìn thấy Bạch Trạch vẫn đang miệt mài nghiên cứu trận pháp, tín điều của Bạch Trạch tựa hồ thuộc dạng, hoặc là không làm, hoặc là làm cho đến khi xong thì thôi.
Còn tại sao à?
Hắn nói chính hắn cũng không biết, một khi mà nghỉ ngơi, không biết đến bao giờ mới có thể tiếp tục làm việc.
Kiểu như ta mà lười biếng thì chính ta còn phải sợ hãi. JPG Vệ Uyên ném cho Bạch Trạch khí tức năm tháng của Thạch Di, Bạch Trạch mở hộp ra, ngửi ngửi, thỏa mãn nói: "Là mùi này, hàng chuẩn đấy."
Sao tựa như cảnh tượng mua bán bột mì trắng vậy, ngươi đang xem cái loại phim gì thế.
Khóe miệng Vệ Uyên giật một cái, ngồi xuống, nhìn Bạch Trạch hoàn thiện các bộ phận của trận pháp, nói: "Đúng rồi Bạch Trạch, ta có một ý tưởng."
"Gì đó?"
Quán chủ bảo tàng trầm tư nói: "Đã nói có thể dựa vào duyên để kéo bọn họ về."
"Có thể dựa vào A Lượng kéo những người có liên quan đến hắn về không? Không cần nhiều, thuận tiện thôi, cũng chỉ vài người."
"Vài người?"
"Đúng vậy, ví như là Kính Thủy Bát Kỳ."
"Ừm? Ai?"
"A Lượng, Tuân Úc, Giả Hủ, Quách Gia, Chu Du, Bàng Thống, Từ Thứ, Tư Mã Ý."
" ? ? ? !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận