Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 732: Đạo

Trên bầu trời, những dòng sông lớn được tạo thành từ sức mạnh của thần linh đang cuồn cuộn, hung hãn chảy xiết. Sức mạnh bao la này, chỉ cần hung hăng giáng xuống thôi cũng đủ gây ra những tổn thương và xung lực cực lớn đối với nhân gian. Ở độ cao nhất định, những dòng nước mềm mại chảy trôi cũng cứng rắn chẳng khác gì sắt thép. Không thể nào thật sự trên ý nghĩa nào đó mà thử tiến hành quần công. Thủy Thần Cộng Công khiêu chiến, nếu như chọn dốc hết tất cả lực lượng nhân gian mà tiến hành quần công. Thì vòng sao trên bầu trời cũng có thể trong nháy mắt ầm ầm rơi xuống, chia đôi nhân gian theo đúng nghĩa đen, vô số Thủy tộc đã hóa thành yêu vật mang theo binh khí và ý chí giết chóc trực tiếp tràn xuống mặt đất đến từng ngóc ngách, chớp mắt đục xuyên qua nhân gian thời khắc này. Nhân gian từng có tư tưởng tồn tại trong khoa huyễn. Đó là hệ thống cứ điểm vũ trụ tuyệt đối, là vòng sao đóng quân bao quanh toàn bộ trung tâm hành tinh. Điều này đã được thần linh hoàn thành từ trước.
“Chết tiệt, đây là cái gì, cái thứ này là cái gì vậy a!”
“Lúc nào thì, nơi này lại có sông lớn, đó là địa phương nào?!”
Ở thành Trường An hiện đại, trong một lữ điếm nào đó…
Hai tay Hoắc Khứ Bệnh nắm chặt lan can, đôi mắt đen trắng rõ ràng trợn to. Ký ức của thiếu niên mười bảy tuổi vô địch hầu dừng lại tại đây, thứ này hoàn toàn vượt quá sự nhận thức của hắn. Dù đã từng thấy qua vương đình Hung Nô hay cây thần hệ thì cũng không có thứ gì dị thường đến như vậy. So với biển hồ vòng sao vô cùng rộng lớn, chỉ trong im lặng mà đã toát lên vẻ đường hoàng bá đạo này. Thì cây quả kia thực sự chẳng khác gì đống củi buộc chặt lại với nhau. Bên trong quán trọ là hai giường đơn. Cửu Vĩ Hồ Tô Ngọc Nhi lười biếng dựa vào đầu giường, đang xem phim. Tính cách của Hoắc Khứ Bệnh có không ít điểm xấu của thiếu niên, ngang bướng, thích hưởng thụ xa hoa lãng phí. Thậm chí cả khi giao chiến cũng phải có đồ ngon rượu ngon, không xem trọng cấp dưới. Thế nhưng, đồng thời hắn cũng mang trong mình chính nghĩa và một khí phách mà người thường khó bì kịp. Là người vô cùng xa xỉ, thích ăn ngon uống rượu ngon, hắn từng đổ rượu ngon ngự tứ xuống suối để cùng chư quân cộng ẩm. Đó là suối rượu. Hắn đối với Tô Ngọc Nhi tự nhiên mà toả ra mị lực thì lại chọn đứng xa quan sát. Vệ Thanh, vị Đại tướng quân Đại Tư Mã rèn ra Hoắc Khứ Bệnh, cùng với tấm gương của Võ Đế, ý chí của Hoắc Khứ Bệnh kiên cường tựa sắt thép, trừ phi là có kẻ thật sự mạo phạm Vệ Thanh, nếu không sự lý trí và tỉnh táo, cùng với sự kiềm chế được Vệ Thanh rèn luyện luôn chiếm thế thượng phong trong suy nghĩ của hắn.
Mà nếu có kẻ nào khi nhục cữu phụ của hắn. Vậy thì trong đầu Hoắc Khứ Bệnh sẽ trực tiếp thay bằng một ý nghĩ khép kín. Mẹ kiếp, giết chết hắn!
Lúc này cả người hắn đều dán lên cửa sổ, hận không thể lồi cả mắt ra ngoài, lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể nào, Trường An sao lại biến thành cái dạng này, vì sao chứ? Nơi này rõ ràng là Trường An mà."
Tô Ngọc Nhi hiếm khi không ấn nút VIP để tua nhanh sang tập khác sau khi đã xem xong một tập phim. Cô tựa vào chăn mềm, một tay chống cằm. Đôi mắt nhìn thiếu niên tướng lĩnh ở đằng kia. Hắn bị nàng lừa mang dỗ dành cho mặc quần áo hiện đại, nhưng vẫn không chịu làm tóc. Chỉ buộc qua loa lại cho gọn thành đuôi ngựa thả xuống, cứ vậy mà Hoắc Khứ Bệnh vẫn còn xoắn xuýt một hồi, gần như là sắp rưng rưng khóc, cứ như bỏ đi thứ gì lớn lao lắm. Dù sao thì kiểu tóc này trong mắt người Hán thì cũng không khác gì tóc bù xù cả. Nhờ vào danh nghĩa cosplay, cộng thêm gia giáo của Đồ Sơn thị. Cũng dễ dàng che mắt người ngoài, đồng thời báo cho Nữ Kiều đại nhân. Mà lời đáp lại của vị sau lại khiến Tô Ngọc Nhi thất vọng, hình như là do lần trước nàng quá lộ vẻ sợ hãi trước mặt quán chủ bảo tàng, nên Nữ Kiều đại nhân đã rất không hài lòng. Thậm chí còn muốn nàng mang theo Hoắc Khứ Bệnh này chạy loạn. Chỉ là Nữ Kiều đại nhân lúc nào mới cho ra một, hai, ba cái kiểu hình thức hành động rõ ràng như vậy. Cho cả các tình huống gặp phải thì nên lựa chọn sách lược gì... Tô Ngọc Nhi chớp mắt nhìn thiếu niên tướng lĩnh đang kinh hãi kia, nghĩ đến những gì đã trải qua mấy ngày nay, vẫn cứ không dám tin, thế giới này đã thay đổi lớn đến như vậy. Nhưng vị danh tướng cuối những năm Thần Châu Tấn Đại trước mặt lại cứ mạnh mẽ lôi kéo nàng về vị trí của Trường An.
Gã này... Trong đầu gã là đang chứa ổ cứng của Ti Nam, hay nói đúng hơn là hệ thống chỉ đường đã thành tinh?
Mấy ngàn năm qua, vẫn còn có thể tìm ra đường?
Trên đường còn phát hiện cả Sơn Thần âm thầm bảo vệ, lòng cảnh giác thật sự mạnh mẽ đến không thể tin nổi. Cùng với vị Thái Khí sơn thần kia đánh ba lần. Lần thứ nhất thì gần như bị đánh tan trong nháy mắt, nhưng mà đến lần thứ ba thì đã có thể cùng Thái Khí sơn thần xem như một cường giả giao đấu mười chiêu bất bại. Dù là Thái Khí sơn thần có cố ý lưu thủ, nhưng Hoắc Khứ Bệnh trước mắt cũng chỉ đang ở trạng thái mười bảy tuổi, trong một khoảng thời gian ngắn mà tốc độ tăng lên của hắn thực sự quá đáng sợ. Thậm chí còn học được một chiêu kiếm thuật của Thái Khí sơn thần.
"Nơi này là nơi nào?"
Trong lúc Tô Ngọc Nhi thất thần suy nghĩ, một tiếng gọi đã kéo nàng về thực tại. Ngẩng đầu lên thì khuôn mặt oai hùng của thiếu niên tướng lĩnh ở ngay trước mặt, tóc đen rối bù, ánh mắt trong veo, không biết tại sao, cũng giống như một con cún lớn ngây thơ hiếu kỳ vậy. Nhưng đây là một trong những danh tướng mạnh nhất của Viêm Hoàng, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, những người anh hùng với những dấu mốc vĩ đại trong sách sử được hậu thế ca tụng, vậy mà khi lập được công lao sự nghiệp lừng lẫy đó thì ra tuổi vẫn còn rất trẻ, cũng chỉ là những thiếu niên sao?
Tô Ngọc Nhi lười biếng đáp: "Cái gì chỗ nào?"
Cửu Vĩ Hồ dựa người lên chiếc giường mềm mại, chân phải vểnh lên, đường cong cơ thể mềm mại như mây trắng. Đôi mắt ôn nhu, giọng nói mang theo cảm giác như lông vũ đang gãi lòng bàn tay. Dù không dùng thần thông, sức mê hoặc của tộc này cũng vô cùng mạnh mẽ. Ánh mắt Hoắc Khứ Bệnh có ý thức di chuyển xuống, nhưng hắn vẫn dựa vào ý chí kiên cường trực tiếp miễn dịch với mị hoặc cấp bậc Cửu Vĩ Hồ, tổng hợp những gì mình trải qua trong khoảng thời gian này, dù đã trải qua nhiều thay đổi to lớn, hắn vẫn đưa ra phán đoán của mình: "Nơi này dường như là Thần Châu."
"Nơi này có một bộ phận văn hóa của Đại Hán, nhưng, nơi này không phải Đại Hán."
"Cảm giác của ta nói với ta, ta đã trở về Trường An rồi, nhưng mà nơi này lại có sự bất thường."
“Nơi này không phải Trường An.”
Cửu Vĩ Hồ chống cằm, nhìn thiếu niên trước mặt, lần đầu tiên cảm thấy, kẻ chủ mưu đã giúp hắn hồi phục lại hình dáng thiếu niên, thực chất đáy lòng cũng là một người có chút lạnh lùng, hay là nói, đám người có thiên hạ chúng sinh trong mắt, không còn quan tâm đến những cá thể người cụ thể?
Nàng đáp lại: "Chỗ ngươi đang đứng, chính là Đại Hán a."
“Không thể nào!” Hoắc Khứ Bệnh quả quyết phản bác.
"Nơi này không thể nào là Đại Hán!"
Cửu Vĩ Hồ nhìn thiếu niên tướng lĩnh trước mặt, nói: "Được thôi, coi như lời ta nói không được chính xác lắm, vậy thì, nơi này cách Đại Hán thực sự quá xa xôi rồi, dù cho ngươi là tướng lĩnh đi nữa thì cũng không có khả năng trở về đâu."
"Không thể nào!"
Hoắc Khứ Bệnh một lần nữa trả lời ba chữ này. Ánh mắt hắn bướng bỉnh, thần sắc lại thản nhiên thong dong, nói: “Không cần lo lắng cho việc ta không thể chịu được khoảng cách này, ta là binh sĩ của Hán gia, là tướng lĩnh của Đại Hán, cho dù là có chết đi, ta vẫn phải trở về Đại Hán. Dù cho có xa xôi đến đâu, ta cũng sẽ trở về, cho dù là bò thì ta cũng sẽ bò về cái mảnh đất kia.”
“Vậy sao?”
"Thật đáng tiếc, ngươi cách Trường An của ngươi..."
Ánh mắt Cửu Vĩ Hồ lộ vẻ thương hại, giọng nói cũng dịu xuống: "Cách đúng 2200 năm đấy..."
... ... ...
Trên núi Long Hổ, Trương Nhược Tố và Vệ Uyên ngồi đối diện nhau, không khí im ắng đến ngột ngạt. Trường An kiếm còn chưa được rèn đúc hoàn thành, chưa đủ khả năng làm một chiến lực đỉnh cao nên chưa thể ra tay. Việc ra tay lúc này cũng đồng nghĩa với việc đồng ý khai chiến cùng Cộng Công. Hiện tại, khí thế khiêu chiến của Cộng Công quá mức mạnh mẽ, hệ Thủy đã bắt đầu tự phát bạo động. Vệ Uyên ngẩng đầu nhìn về phía vị lão thiên sư trước mặt, nói: "Thanh Khâu Hồ Quốc ở chỗ đó..."
Lão đạo nhân nói: "Có thể liên lạc được, nhưng Chống Trời chi thần đã tách rời Thanh Khâu quốc rồi."
"Thần cưỡng ép đẩy Thanh Khâu Quốc ở thế giới nhỏ đi xa khỏi Nhân Gian Giới."
“Hiện tại thân thể của Xi Vưu, vì khí cơ Thần để lại mà trở nên bạo động, Thanh Khâu Quốc thương vong còn chưa rõ, nhưng Nữ Kiều hiện tại dường như không dễ dàng ra tay được.”
Trương Nhược Tố ngẩng đầu nhìn về phương xa, chậm rãi nói: “Vả lại, khi giao đấu cùng Thủy Thần Cộng Công, dù như thế nào thì những dòng sông trên trời chắc chắn sẽ bị xung kích và một bộ phận rơi xuống nhân gian, đây là điều chắc chắn...”
“Đây không phải Cộng Công ra tay mà là do lực lượng tự nhiên tràn lan mà gây ra tai họa.”
“Ngươi và ta vẫn không thể ra tay, chúng ta mà ra tay, thì cũng đồng nghĩa với việc Cộng Công cũng có thể ra tay.”
“Cộng Công ra tay, sẽ đồng nghĩa với quá trình Nước Nuốt Chửng Châu bắt đầu, lần chiến tranh này, dù thế nào thì toàn bộ tu sĩ đều sẽ ra tay, chúng ta sẽ cố gắng khống chế lại tai nạn này, nhưng cũng không thể phân thân làm những việc khác. Về thương vong thì...”
Ông dừng lại một chút, lão thiên sư bình tĩnh nói: "Đệ tử Đạo Môn sẽ chết trước dân thường."
"Chỉ vậy thôi."
Phía sau lão nhân, đầu bếp bị Vệ Uyên chiếm chỗ nãy giờ đã thu dọn hành lý xong. Anh ta cười hiền nói: "Vậy, thiên sư, bếp núc đã thu dọn xong, hai vị muốn dùng gì không? Tôi đã chuẩn bị và cắt sẵn hết rau rồi."
"Bàn cũng đã được lau sạch sẽ cả rồi, lát nữa các vị chỉ cần dọn qua là dùng được. Bên dưới mặt bàn chỗ kê chân có một cái túi, trong đó có ít tiền, nếu ngài hết tiền lẻ thì cứ lấy dùng nha."
"Cái lò vi ba trong bếp có chút hỏng rồi, lát nữa thiên sư thay cái khác nha."
"Thêm nữa, ngài lớn tuổi rồi thì nên hạn chế uống rượu lại đi, cái đó không tốt cho sức khỏe đâu ạ."
"Sư thúc ở bên kia, chuyện lúc trước, thật ra là con sai, tính con mấy năm nay vẫn bướng bỉnh, cứ như đầu trâu ấy, cứ vậy mà kéo dài đến tận bây giờ…"
Những lời dông dài cứ tuôn ra. Cuối cùng, người đàn ông trung niên không hề giống đạo nhân quỳ xuống đất, dập đầu thật mạnh: “Thưa thầy.”
Anh ta cười tươi rói: “Đệ tử, xuống núi!”
Anh ta quay người xuống núi, cất tiếng cười lớn: “Chư thiên khí đãng đãng!”
A Huyền chắp tay vái dài một lễ, khẽ nói: “Sư huynh, sư đệ cũng xuống núi rồi…”
"Ừm."
Lưng của lão thiên sư cuối cùng giống như một ông lão đã gần đất xa trời, ngày càng oằn xuống. Núi Long Hổ, cuối cùng đã trở lại yên tĩnh, không một tiếng động. Trên mảnh đất từng phồn hoa, nơi là tổ đình của Đạo môn. Tổ sư công đường, từng tấm biển hiệu đen treo như mưa, lặng lẽ quan sát ngọn núi này.
Chư thiên khí đãng đãng.
Ta đạo ngày hưng thịnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận