Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 227: Khúc hết lấy tế (hai hợp một chương)

Chương 227: Khúc hết lấy tế (hai chương hợp làm một)
Âm thanh bình tĩnh, ngữ điệu dâng lên ngọn lửa cuồng nộ, kéo theo trường phong, cùng với những vệt kiếm khí hằn trên mặt đất. Đây là sự uy hiếp bằng vũ lực không hề che giấu. Ngọn lửa dữ dội phía sau lưng đủ để chứng minh người vừa nói có thực lực như vậy. Nếu không phải trong tình huống đặc biệt, thì không ai muốn xông lên phía trước. Nhưng ngay tại lúc ngôi đền đang bốc cháy, ý nghĩa thực tế đối với toàn bộ đảo Anh Đào đã trở nên khác biệt. Hơn nữa hiện giờ gần như giống như đang phát trực tiếp, cho dù đã bị gián đoạn, quần chúng không thể nào nhìn thấy, thì cấp trên khẳng định vẫn có thể nhìn rõ, nếu như bị uy hiếp như vậy mà dừng chân bất động, thì quả thực chẳng khác nào tự vả vào mặt, nếu không có hành động gì thì Âm Dương Liêu cũng không cần thiết tiếp tục tồn tại nữa.
Các Âm Dương Sư của Âm Dương Liêu đảo Anh Đào chỉ vừa trì trệ một chút, liền bất chấp khó khăn xông về phía trước.
“Đừng trách ta không báo trước đấy...” Vệ Uyên lẩm bẩm, một tay cầm đao, lưỡi đao gỗ chống xuống mặt đất, động tác khựng lại.
A Huyền khẩn trương nhìn chằm chằm một màn này. Sau đó, hắn 'thấy' từng sợi gió xanh lam, lấy lưỡi đao gỗ làm điểm khởi phát, bắt đầu nhanh chóng xoay tròn quấn lấy, cuối cùng bao phủ toàn bộ thân đao, còn mắt thường thì không thể nào thấy được dị tượng này.
Các tăng lữ cùng tu sĩ đã sớm tinh thông võ thuật xông lên, trên thân và cánh tay đều có hộ cụ bằng kim loại hiện đại. Mục tiêu của bọn họ là kiềm chế Vệ Uyên, tạo cơ hội để Âm Dương Sư thi triển Âm Dương thuật. Một người dùng kỹ pháp đô vật, ôm ngang người Vệ Uyên, hai người khác thì nhắm vào hai tay của hắn. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc tiếp xúc, bọn tăng lữ cùng tu sĩ này đều không kịp phản ứng, thân thể trong nháy mắt đã bị bóp méo, gãy vụn, sau đó bị ném về phía sau, đến lúc này, đám dân chúng đứng từ xa mới hoảng hốt hét lên thất thanh rồi nháo nhào bỏ chạy.
A Huyền trợn tròn mắt. Hoàn toàn không nhìn rõ, động tác kia... Là vật lộn của Võ Môn?
Chứng kiến đồng bạn thương vong, phẫn nộ là cảm xúc đầu tiên xuất hiện, trong nháy mắt này, một thanh niên mang mặt nạ đối mặt với hơn bảy đối thủ, nhưng cũng vậy, bọn chúng vẫn không thể tiếp cận Vệ Uyên trong vòng ba bước, đều bị bẻ gãy tay, hoặc chân bị vặn vẹo. Cuối cùng đều theo hình vòng cung, lấy Vệ Uyên làm tâm điểm, bị ép đánh bay xuống mặt đất, vị trí rơi xuống cơ hồ thẳng một đường. Bọn chúng ôm vết thương mà không nhịn được rên lên thành tiếng.
Quyền thuật chỉnh tề không thể địch nổi võ tốt của nước Ngụy. Võ tốt nước Ngụy không thể đấu với duệ sĩ của nước Tần. Đây là đấu pháp vũ khí lạnh đạt đỉnh cao sinh sôi từ trong năm trăm năm hỗn chiến thời Xuân Thu Chiến Quốc. A Huyền nhìn mà thất thần. Vệ Uyên hai mắt híp lại, tay phải cầm đao chém ngang thuận thế, kiếm khí và khí lưu theo lưỡi kiếm mà tiêu tán ra, chợt khuếch tán, hóa thành gió kiếm trắng, vô cùng chuẩn xác chém ngang qua, tiếng kiếm khí rít gào át đi mọi âm thanh, còn tiếng kêu thảm thiết lúc nãy thì im bặt. Trong tĩnh mịch, tiếng vật nặng ngã xuống đất vang lên nặng nề. Vết rãnh do kiếm khí lúc nãy chém xuống đất lại thêm một dấu vết, bất quá lần này còn có thêm những vệt máu văng ra.
Mùi máu tươi trong nháy mắt nồng đậm hơn, so với tiếng kêu la lúc nãy càng làm người sợ hãi, điều này chứng minh lời của đối phương là thật. Những Âm Dương Sư vì quá phẫn nộ mà đầu óc choáng váng, bởi vì quân ta đông mà có dũng khí mù quáng nay sắc mặt trắng bệch, dừng lại bước chân, ô ương ương một mảnh đứng ở bên trái của đường ranh giới này, mà phía bên phải chỉ có một người.
Đến. Lưỡi đao gỗ trong tay điểm nhẹ lên mặt đất.
Vệ Uyên thần sắc hờ hững.
Kẻ nào bước qua vạch này... Chém. . . .
Trong ngọn lửa hừng hực, từng tấm bài vị bị thiêu thành tro bụi, những hồn linh hạt nhân ẩn trong các bài vị cũng vì vậy mà tan thành tro, ngọn lửa càng lúc càng thêm dữ dội, nhịp điệu cũng gấp gáp lên cao.
Hành động này, đương nhiên thu hút hết những tàn hồn còn sót lại trong ngôi đền, cùng với những Thần Đạo Sư liều mạng muốn chữa trị, thật sự mà nói thì diện tích ở đây cũng không nhỏ, số lượng quỷ hồn cũng nhiều hơn so với số binh hồn dự kiến.
Nói thật, là nhiều hơn không ít.
Đao của thích gia đâm xuyên bụng địch. Lần này rút đao, binh hồn cảm thấy rõ ràng cảm giác huyết nhục bị kéo theo, máu tươi rơi trên mặt đất, bị lửa đốt làm ánh lửa càng thêm sáng tỏ. Máu nhìn vào lại có màu đen. Binh hồn lúc này đều cảm thấy mệt mỏi, bất cẩn một chút trên người lại có thêm vài vết thương. Giày thêu đỏ biến thành làn điệu chấp niệm của Thất Nương khựng lại, binh hồn thuận tay dùng thích gia đao chém mấy cái đầu lâu xuống dưới, quay lưng về phía đôi giày thêu khoát tay áo, cười chất phác: "Ngươi không cần lo cho ta."
"Những thứ này không phải đối thủ của ta."
"Cứ việc hát là được, năm đó ta là một thằng lính, cũng không có cơ hội được nghe những từ khúc như thế này."
Nhịp điệu càng gấp hơn. Mà hồn phách chung quanh thì gào thét, sau đó lao về phía hắn mà giết. Binh hồn khẽ thở ra, dồn hết tâm trí ra chiêu. Loại giao đấu bằng cả tính mạng này, lại làm cho hắn có chút quen thuộc. Nhắm mắt lại, trong mơ màng cuối cùng sẽ trở về lúc nhỏ, bị huấn luyện biến trận đồ uyên ương trận đến mức thiếu chút nữa thì nôn ra mật xanh mật vàng, nhưng ngoảnh đầu nhìn lại thì ký ức ngắn ngủi này lại là khắc sâu nhất.
Chiến đao trong tay chém ngang, kéo ra một vệt sắc bén, canh giữ tại chỗ, một hơi chém giết mấy tàn hồn, cười chất phác nói: “Tuy rằng không có uyên ương trận, nhưng các ngươi cho rằng, chúng ta đã trải qua mấy trăm trận chiến, lần nào cũng có thể kết trận sao?”
Hắn tiến lên trước một bước, thích gia đao trong tay lại lần nữa chặt đứt một thanh kiếm nhật. Sau đó bêu đầu. Từng bước tiến lên, trong miệng thì như tự nói, thì thầm bằng giọng bình tĩnh, hờ hững:
"Mười hộ có làng thì ắt có trung tín, đường đường trung nghĩa không có dũng tài?"
“Gia Tĩnh năm thứ ba mươi tám xuất quân, Vạn Lịch năm thứ mười một tướng quân qua đời, thời gian 24 năm.”
"Bốn ngàn Thích gia quân."
"Chém đầu quân giặc hơn mười lăm vạn."
Đưa tay chém ngang, thích gia đao trực tiếp phong hầu. Vẻ mặt chất phác, không chút dao động nào. Áo đỏ sau lưng bay lất phất, trước người những lưỡi đao của lính Chiết lóe sáng.
“Giáo úy Thích gia quân, tên tuổi không đáng nhắc tới, theo tướng quân Thích liên chiến nam bắc, nam đánh Uy, bắc đánh Lỗ; sau theo Ngô Duy Trung, trong trướng có tích lũy đầu Oa tặc 137 thủ cấp, Vạn Lịch năm thứ 21, Uy đầu Toyotomi Hideyoshi đánh Cao Ly, liều chết trèo lên trước, đầu tiên trèo lên Bình Nhưỡng, trảm ba tên tướng địch.”
Thanh âm của hắn dần dần trở nên sôi sục.
Thích gia đao trong tay chỉ về phía trước, lực lượng thuộc về thần hệ sông Hoài trong cơ thể hắn bị kích phát, do sự phù hợp về nguồn gốc, vờn quanh bên người, năm Gia Tĩnh thứ ba mươi tám, hắn mười tám tuổi, khi chết trận đã năm mươi hai tuổi, nhưng giờ phút này lại vẫn mang vẻ dũng mãnh lúc xưa. Tuổi già mà chẳng biết già.
"Trong các ngươi, không ít đều là những kẻ quen mặt, trước đây Lão tử đã từng chém đầu chó của các ngươi rồi."
Vẻ mặt hắn dần dần trở nên tùy tiện, cuối cùng rút đi vẻ chất phác, cất tiếng cười to.
Hung tợn nói: "Hôm nay, lại chém một lần nữa!""Thực sự sảng khoái!". . .
Một bài vào trận khúc. Lấy tiếng tì bà làm dạo đầu, cuối cùng vẫn là kết thúc bằng âm thanh tranh tranh sáng tỏ. Chiếc áo đỏ lất phất dừng lại, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhấp một chén trà, Vệ Uyên tay cầm đao gỗ, máu tươi chậm rãi trượt xuống lưỡi đao, nhỏ xuống trên nền đất dưới chân. Đường thẳng trên mặt đất đã thêm vô số thi thể. Có vài Âm Dương Sư ngồi trên lưng thức thần, muốn từ trên cao bay qua, lại nghe tiếng máy bay trực thăng vang lên. Vệ Uyên mặt không biến sắc, năm ngón tay nắm lại, gió lớn bỗng nhiên thổi lên trên, hòa lẫn với sấm sét, trực tiếp phá hủy các thiết bị điện tử của máy bay trực thăng. Khiến cái gọi là thiết bị hiện đại bằng tiền tài ấy rơi xuống đất, xoay tròn giữa không trung.
Sắc mặt các Âm Dương Sư ngồi trên thức thần trắng bệch, vẫn không thể bay qua được đường ranh giới. Liền có kiếm khí như bão táp kéo tới, giữa tiếng kêu gào thảm thiết của thức thần, các Âm Dương Sư cũng rơi xuống dưới, Vệ Uyên vung đao gỗ trong tay, dễ dàng chém giết đám Yêu Quỷ quái vật kia, ống tay áo nhuốm máu, hai mắt hờ hững.
Mà lúc này, mục tiêu cơ bản là tranh thủ thời gian đã đạt được. Hơn mười người hợp lực thi triển Âm Dương thuật quy mô lớn, hóa thành một con Giao Long mang hình dạng pháp lực, gầm thét đánh về phía sau lưng Vệ Uyên. A Huyền kinh hô một tiếng, muốn tiến lên hỗ trợ, lại không thể nào tiếp cận Vệ Uyên, chỉ có thể lo lắng suông. Đây là điều khiển thuần túy âm dương nhị khí, diễn hóa ngũ hành biến thành đại thần thông, trong ánh mắt mừng rỡ của Âm Dương Sư, hai thức thần trực tiếp lao về phía Vệ Uyên như kẻ điên, Vệ Uyên vung tay chém ngang đao. Rõ ràng là đao gỗ lại phát ra tiếng rít trầm thấp.
Hai cái đầu quỷ mọc sừng bị chém đứt.
Cùng lúc đó, một Giao Long do ánh sáng xanh nhạt thuần túy ngưng tụ, chỉ riêng phần đầu đã cao gần 3m, duỗi thân thể, gần như hoàn toàn bao phủ lấy Vệ Uyên, ngâm nga tiếng rít làm chấn động thần hồn. Vệ Uyên chỉ đồng thời chỉ tay về phía sau, vừa đúng vào mi tâm con Giao Long kia.
Trong khoảnh khắc, tiếng gào thét của Giao Long im bặt. Tiếp đó, từng chút từng chút, vỡ vụn hóa thành hư vô, những ánh sáng xanh tuyệt vọng chậm rãi sụp đổ. Vệ Uyên xoay đầu lại, đao gỗ trong tay chậm rãi quét qua mặt đất, ánh sáng tinh tú chung quanh lan tràn, hai thức thần phía sau ngã ngửa lên trời, không còn tiếng thở.
Bảy mươi hai địa sát chính pháp cấm khí. Chỉ là đơn thuần pháp lực chồng chất, sao có thể xưng là chính pháp, càng không thể nói là thần thông?
Trong không khí bị kìm hãm không gì sánh bằng, sợi âm cuối cùng cũng tan biến, cảnh Giang Nam mưa bụi bên trên ngôi đền cũng dần tan đi. Vệ Uyên khẽ ngước mắt, những tu sĩ Âm Dương Liêu phía sau đường ranh giới chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo. Đao gỗ chống xuống mặt đất, chậm rãi quét qua đường ranh giới, bình thản nói: “Ai vượt qua đường này."
“Chết.”
Sau đó hắn liếc A Huyền một cái rồi cầm đao quay người đi về phía bên trong ngôi đền. Những Âm Dương Sư của Âm Dương Liêu lúc nãy còn tưởng đây chỉ là mồi nhử và cạm bẫy, chậm chạp không dám động đậy, đến khi nhìn thấy người kia đã đi xa, vẫn chỉ là cái bóng lưng, một Âm Dương Sư sắc mặt khẽ biến, cắn răng một cái, tay cầm âm dương phù, bước qua ranh giới.
Một tiếng kiếm reo vang lên, tựa như đến từ giữa thiên địa. Mọi người chỉ cảm thấy tóc gáy dựng đứng.
Trong nháy mắt, kiếm khí phóng lên tận trời, gã Âm Dương Sư vừa bước qua ranh giới ngã ngửa ra sau, máu me đầy mình, loang rộng trên đất một tầng màu máu rực rỡ. Mọi người sợ hãi, nhất thời càng không dám tiến lên, chỉ có thể nhìn theo bóng dáng kia đi vào bên trong.
. . .
Vệ Uyên tìm được binh hồn và đôi giày thêu đỏ, cả hai đều trong tình trạng không tốt lắm. Một kiếm khí quét ngang, trực tiếp xoắn nát những tàn hồn cuối cùng đang bao vây, binh hồn thích gia quân hiếm khi có được cảm giác nhẹ nhõm vui vẻ, cầm thanh kiếm gãy trong tay, giờ phút này đã hoàn toàn biến thành thích gia đao, hai tay ôm quyền cúi người thi lễ, cười chất phác: "May mắn không làm nhục mệnh."
Vệ Uyên đảo mắt nhìn xung quanh thi thể nằm rạp, vươn tay vỗ vai hắn, sau đó lấy ra ngọc thư mà Trương Nhược Tố chuẩn bị cho hắn. Vệ Uyên chỉ tay đồng thời, điều động pháp lực hóa thành kiếm khí, nương theo tiếng gào thét của kiếm khí, gió lớn đột ngột nổi lên, quét sạch kiếm khí như sương, từ xung quanh Vệ Uyên mà tràn ra.
Còn có chuyện quan trọng nhất cần phải làm. . .
Mãi đến hơn một giờ sau. Đám Âm Dương Sư kia cuối cùng dưới áp lực, cũng đã vượt qua ranh giới đó. Người phụ trách Âm Dương Liêu ở thủ đô Tokyo và người phụ trách ngôi đền đều đến. Nói là vượt qua ranh giới cũng không chính xác, thực chất là do Địa Sát Pháp Thổ Diễm đã rút cạn hỏa khí tại nơi này, tự nhiên tiêu tan, nên bọn họ mới rời khỏi đây được. Có thể nói cuối cùng bọn họ cũng không hề vượt qua vạch đó mà là vòng qua vạch, tiến vào trong đền thờ từ ba hướng còn lại.
Bọn họ bước chân vội vã, sau khi vào đền không thèm nhìn điện thờ chính nơi thờ phụng thần linh, càng không liếc mắt đến điện bái tế thông thường, mà trực tiếp chạy về hướng cấm địa không cho phép cả người dân đảo Anh Đào đặt chân đến. Đó là điện phụng an linh tỳ, thờ rất nhiều bài vị quan trọng, người phụ trách mới của đền thờ là một ông lão, lảm nhảm không ngừng nói: "Các ngươi có biết nơi này quan trọng như thế nào không? Ta nhất định phải kiện các ngươi không làm tròn trách nhiệm!"
Bọn họ vội vàng phá cửa xông vào trong điện, chỉ nhanh chóng liếc qua. Sau đó hoàn toàn mất đi khả năng ngôn ngữ.
Khắp đất đều là thi thể ngã rạp, những quyển sổ ghi chép cùng bài vị được bảo hộ vô giá chất đống lại với nhau, bị ngọn lửa dữ dội thiêu đốt thành tro bụi, nở rộ thành tàn tích đen ngòm. Nhưng cái làm cho mọi người thất thần lại không phải điều này, mà nơi này là điện phụng an linh tỳ, là nơi tôn quý nhất trong toàn bộ thần xã. Mà ở trên vách tường trong điện này, nơi đó đã mất đi trang trí nguyên bản, bị lửa thiêu cháy thành màu đen. Phía trên khắc từng cái tên.
Lưu Nhị Thuận, Vương Kim Ngọc, Vương Mãn Sơn. Hác Ngọc Minh, Hồ Nguyên Khuê, Hàn Kim Lĩnh. Tôn Minh Vũ, Đằng Cửu Thọ, Lưu Tam Xuân. . .
Dày đặc lít nha lít nhít, từng nét từng họa, đều là kiếm khí khắc nên, hàng trăm hàng ngàn thậm chí hơn mười ngàn, cứ như thế lấp đầy nơi này, yên ắng im ắng, lại mang một khí thế nghiêm nghị trầm ngưng, cứ như thế quan sát những người này, quan sát những chiến binh đã hóa thành tro bụi, khiến người hô hấp khó khăn, không thể mở miệng. Ông lão thần quan tay run rẩy, giận dữ nói: "Đây là cái gì, đây là cái gì?!"
Hắn đưa tay muốn đập nát nơi này, nhưng chưa kịp chạm vào, trên vách tường đã tản ra kiếm khí cường đại, gần như muốn xé hắn thành từng mảnh. Lão giả sắc mặt trắng bệch, kinh ngạc lùi lại, phẫn nộ nói: "Nơi này là thánh địa của đảo Anh Đào, các ngươi lại phá hỏng nó!" Nhưng không ai có thể phá nát nơi này.
Tự mình phá hủy cái điện phụng an linh tỳ này, không ai có can đảm lớn như vậy. Chợt, bọn họ ý thức được một vấn đề cùng sự lựa chọn tương đối tàn khốc, đó chính là có nên tiếp tục tu sửa Yasukuni Jinja hay không. Nếu không tu sửa thì với mức độ nghiêm trọng của sự việc, đảo Anh Đào sẽ gần như trở thành trò cười. Còn nếu như tu sửa. . .
Nếu như tu sửa. . . Chẳng phải là khiến cái nơi tế anh linh này bị trấn áp dưới bia đá khắc đầy tên này sao? Vậy rốt cuộc phải bái tế ai?. . .
A Huyền hiểu được ý của Vệ Uyên, dựa vào pháp thuật lặng lẽ rời khỏi đó, sau đó vòng một vòng lớn. Tại một ngọn núi không cao, hắn nhìn thấy Vệ Uyên. Vệ Uyên đã gỡ chiếc mặt nạ tế máu xuống, móc ra một bầu rượu mang về từ Thần Châu, chậm rãi bước lên phía trước. Quân hồn thích gia, và đứa trẻ tóc đào từ đôi giày thêu đỏ biến thành đều theo sau lưng Vệ Uyên. Vệ Uyên mang theo đao gỗ, hắn bị thương, nhưng dường như cũng không để ý. A Huyền vội vàng đuổi theo, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Hắn thở dài, dùng thi pháp để chữa thương trên vai Vệ Uyên. Một bên chữa thương, một bên nhỏ giọng hỏi: "Vệ quán chủ, chuyện này kết thúc rồi sao?"
"Chuyện ở đây xong rồi, chúng ta sẽ đi Kyoto." Thiếu niên đạo sĩ có chút kinh ngạc, thấy rõ ràng là Vệ quán chủ ôn hòa khách khí.
Sau đó mỉm cười đáp: “Sao phải gấp gáp như vậy chứ?"
“A?!.”
“Lễ hội Bon, vẫn còn năm ngày nữa mà...”
"A!!!." A Huyền ngẩn người một chút mới phản ứng lại, hai tay cũng run lên, vẻ mặt đưa đám nói: "Năm, năm ngày?" Vệ Uyên thấy thế bật cười, an ủi nói: “Yên tâm đi, năm ngày này ta sẽ không có ý định làm những chuyện tương tự nữa.”
“Thật chứ?” Tiểu đạo sĩ mắt sáng rỡ, sau đó cảnh giác nói: "Vậy sau năm ngày thì sao?" Vệ quán chủ kinh ngạc, chợt chỉ mỉm cười. Thái dương của A Huyền co giật. Mặt mày nhăn nhó, gần như muốn ngửa mặt lên trời than dài. Sư huynh! ! ! Ta phải làm sao đây?! . . .
Vệ Uyên đợi tiểu đạo sĩ xử lý xong vết thương, chậm rãi đứng lên đi về phía trước, tiểu đạo sĩ cứ luôn ngoái đầu lại, Vệ Uyên lại không hề hỏi, hắn biết sau lưng mình, bộ áo đỏ vẫn ở đó. Đó là chấp niệm cuối cùng còn sót lại của Uyển Thất Nương, sắp sửa tan biến rồi. Nhưng lại không quay đầu lại.
Nàng đã không còn chấp niệm của một lệ quỷ, cũng không còn sự chấp nhất lúc là Uyển Thất Nương. Vẻ mặt mờ mịt trì trệ. Lúc thì tỉnh táo, lúc thì mê man. Cuối cùng dừng chân, không tiếp tục đi theo Vệ Uyên nữa, thân thể cũng bắt đầu từ từ tiêu tán.
Vệ Uyên dừng bước. Hắn cách Uyển Thất Nương vài bước, trầm mặc một lúc rồi mở nắp hồ lô rượu, hương rượu nồng đậm bốc lên, đó là rượu của Thần Châu. Hắn chậm rãi nhấp một ngụm, tự lẩm bẩm vài câu, A Huyền không thể nghe rõ ràng, muốn hỏi thì Vệ Uyên không trả lời, chỉ cười lớn, đưa tay cầm đao gỗ, ném mạnh ra phía sau, cuồng phong gào thét, đao gỗ xé gió mà đi. Ngửa cổ uống một ngụm rượu lớn, nói: “Rượu không đủ, thông cảm.”
"Lần sau tới, mang rượu ngon hơn đến!”
Đưa tay ném trực tiếp hồ lô rượu lên trời. Có gió lưu tràn ra, cuốn theo hương rượu nồng nàn, mà Vệ Uyên thì không hề quay đầu lại, vỗ vỗ thiếu niên đạo nhân, cùng A Huyền bước nhanh về phía trước, người sau vẫn còn liên tục quay đầu, mùi rượu quen thuộc khiến cho Uyển Thất Nương vốn đã sắp tiêu tán có chút ngước mắt, thấy Vệ Uyên cùng A Huyền đi trong bóng tối, người sau chỉ tới bả vai người trước, vẫn còn quay đầu hết lòng khuyên nhủ. Mùi rượu là ký ức. Trong thoáng chốc, nàng thấy được những thiếu niên kia của trăm năm trước, cùng độ tuổi, cùng sự hăng hái, đi trong bóng tối, cứu vớt vong linh, sau đó, hắn thấy Vệ Uyên và A Huyền bước ra khỏi bóng tối, đi đến dưới ánh mặt trời, bước chân thong thả. Cũng hăng hái như vậy, cũng trẻ trung phơi phới. Bước đi trong ánh sáng.
Nữ tử áo đỏ trợn to mắt, khuôn mặt mờ mịt nở nụ cười, sau đó lại là từng giọt nước mắt rơi xuống.
A Huyền kéo tay áo Vệ Uyên nói: “Vệ quán chủ, đằng sau có người kìa, thật sự có, đó là hồn phách.”
"Ngươi quay đầu lại xem đi."
Lúc hắn quay đầu lại, đã không thấy bóng dáng áo đỏ mơ hồ kia nữa...
"Các ngươi mau phá sập bức tường này cho ta!""Không phá? Tốt, không dám phá, vậy thì mau đi xóa hết những cái tên này cho ta!""Không nghe hiểu sao?!"
Bên trong đền thờ, lão giả chủ gia tộc đền thờ tức giận nhìn tấm bia đá kia, thấy không ai dám động thủ, càng thêm nổi giận, định tự mình cầm đồ đạc đến đập phá. Nhưng khi vừa mới động tay thì còn chưa kịp thử sức, một đạo âm thanh chói tai đột ngột vang lên trên không trung, mọi người còn chưa kịp phản ứng, một đạo hàn quang đã rơi xuống. Lão nhân kia vừa đưa tay chạm vào những cái tên, cổ họng đau nhói, máu tươi đã bắn tung tóe lên vách tường phía dưới những cái tên được khắc.
Trên bức tường đen, bên dưới những dòng chữ trắng, tựa như có một đóa hoa màu đỏ sậm đang nở rộ. Một thanh kiếm cắm ngược vào góc tường.
Lão giả trừng to mắt, ôm lấy cổ họng, thân thể nghiêng về phía trước, quỳ gục xuống đất, tắt thở mà chết, như thể đang bái lạy, cảnh này khiến các Âm Dương Sư xung quanh toàn thân cứng đờ, không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy hàn khí bức người.
Sau đó, một làn gió mát thổi tới, một bầu rượu rơi xuống, rơi trên những đóa hoa máu đỏ thẫm kia, bên cạnh người đã khuỵu ngã và thanh kiếm sắc bén.
Là rượu ngon quê nhà. Thật sự là không có nơi nào thích hợp để tế anh linh hơn nơi này. Vệ Uyên lẩm bẩm.
Lại uống rượu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận