Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 794: Thư nhà một phong chống đỡ vạn kim

Chương 794: Một lá thư nhà chống đỡ vạn vàng.
Giấy viết thư từ từ mở ra, lão đạo sĩ nhìn thấy phía trên nét chữ quen thuộc.
"Trương đạo hữu, thấy chữ như thấy mặt.
Bây giờ đã rời khỏi nhân gian một thời gian khá lâu, cũng không biết nhân gian giờ phút này thế cục ra sao, có phải mọi chuyện đều tốt không. Ta ở bên ngoài, ngược lại có chút kinh nghiệm, thấy được một vài chuyện..."
Lời lẽ bình thản, tựa như người đi xa viết thư nhà báo bình an cho bạn bè, giới thiệu sơ lược những gì thấy biết ở Đại Hoang. Lão đạo nhân xem liền nửa tờ giấy, không thấy vấn đề gì, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, thấy thư còn nhiều, trọn vẹn ba trang.
"Tiểu tử này, cũng không phải chỉ biết gây phiền phức... Cũng biết viết vài thứ khiến người ta nhẹ lòng."
Trương lão đạo thở nhẹ, tạm thời cất thư, hiện tại có Thao Thiết và Thanh Điểu ở đây, hắn cũng không thể đọc tiếp, như vậy có chút thất lễ, cười nói: "Tấn Vân thí chủ, còn vị này, tiểu cô nương Thanh Điểu, có muốn xuống ăn chút gì không?"
Ối! Tiểu cô nương?
Thanh Điểu giật mình, nghi hoặc nhìn lão đạo sĩ.
Lão già vuốt râu, từ trong tay áo lấy ra bánh cua đậu phộng cùng hạnh nhân, tươi cười hòa ái. Từ khi Phượng Tự Vũ rảnh là đến đây dạo chơi. Đồ ăn vặt của lão đạo sĩ cũng theo đó phong phú hơn.
Thanh Điểu kêu lên một tiếng, dùng móng vuốt cầm bánh kẹo và hạnh nhân, còn những đồ đóng gói thì giấu trong tóc của Thao Thiết. Thao Thiết nhe răng trợn mắt nhưng không nói gì thêm, lão đạo sĩ vuốt râu mỉm cười, đột nhiên nghĩ ra, có lẽ ở một mức độ nào đó. Thân Thao Thiết chính là nơi thích hợp nhất để giấu đồ ăn vặt? Cũng là thú hộ vệ tốt nhất. Dù sao, bất cứ ai hiểu biết về Thần Thoại đều không dám thử cướp đồ ăn vặt từ Thao Thiết.
"À, hai vị, có muốn đến núi Long Hổ của ta ngồi chơi?" Lão nhân lên tiếng mời.
Thao Thiết lắc đầu liên tục, nói: "Ngươi xem thư trước đi, ta còn phải đi tìm một tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa này..." Hắn đưa ngón tay gẩy gẩy mỏ Thanh Điểu, bị Thanh Điểu mổ một cái thật đau. Dĩ nhiên, một bên là Thần sứ trong thần thoại, một bên là hung thần trong truyền thuyết. Lần này đến da cũng không bị sứt, Thao Thiết nói: "Còn có thư cho Tây Vương Mẫu."
"Bọn ta không ở đây thêm nữa."
"Không đủ, qua một thời gian có thể còn phải nhờ ngươi tìm giúp ta nồi lẩu thịt bò."
Nồi lẩu thịt bò... Trương Nhược Tố khóe miệng giật giật, nhớ lại tiếng kêu thảm thiết thê lương trước đó của Ma Thần, thảm đến mức không ai biết ai là quỷ nữa, nụ cười cứng lại, đành gật đầu nói: "Lão đạo... Biết rồi, vậy, ta sẽ chuẩn bị nghi thức cần thiết... Ở đây chờ ngươi."
Ví dụ như, nước cốt ớt, bát tương mè, rau thơm, hành tây, lạc rang...
Thao Thiết cảm thấy lão đạo sĩ ở chung rất dễ chịu, giơ ngón tay cái lên.
Sau đó dưới cái kéo tóc của Thanh Điểu đành bất đắc dĩ bay lên.
"Ái da... Đừng có kéo nữa được không?"
"Ngươi không có tóc à? À đúng, ngươi thật sự không có... Ui ui, càng nói càng hăng hái thì phải?"
"Ngươi có tin ta cướp đồ ăn vặt của ngươi không?"
Trương Nhược Tố nhìn Thao Thiết và Thanh Điểu rời đi, phất tay áo, trở lại núi Long Hổ, tiểu đạo sĩ A Huyền tiến lên nghênh đón, nói: "Sư huynh, đây là..."
"Tấn Vân, xem ra Vệ Uyên hành động thành công rồi."
"Vậy sao Vệ quán chủ vẫn chưa về?"
"À... Về chuyện này, ngươi nên hỏi phong thư này."
Lão đạo sĩ từ trong tay áo lấy ra giấy viết thư rung lên, ý nói đây là thư Vệ Uyên gửi về, A Huyền và Triệu Công Minh cùng hít một ngụm khí lạnh, sau đó đồng loạt lùi lại một bước, Triệu Công Minh cảnh giác nhìn xung quanh, nói: "Chờ một chút, để ta chuẩn bị đã, lần này, lần này lại ngoặt ai về rồi? !"
"Ai? !" A Huyền lo lắng nhìn lão đạo sĩ, sau đó quay đầu đi ra ngoài, nói: "Sư huynh."
"Để ta đi Ba Mao Thượng Thanh phái lấy đặc chế cứu tâm hoàn về cho ngươi!"
"Ngươi chờ một chút đã!"
Trương Nhược Tố cười lắc đầu, nói: "Haizz, các ngươi cũng đúng là thấy gió liền có mưa."
"Vệ Uyên lần này chỉ truyền về chút tin tức, ta đã xem hết nửa trang."
"Các ngươi cũng không cần nghĩ xấu về người khác như vậy chứ, ha ha..."
Hắn ngồi xuống, cổ tay rung lên, mở thư ra, sau đó bưng trà đọc tiếp, vẻ mặt suy tư nói: "Thì ra là vậy, thời đại thần thoại Đại Hoang, bên ngoài Tứ Hải, thế mà còn có một nơi sâu thẳm tĩnh mịch hơn, gọi là Ngoại Hải, ừm, Vệ quán chủ bọn họ lần này đi Bắc Hải."
"A, đúng rồi, lúc tìm tới thì Thao Thiết lại tham gia cuộc thi Đại Vị Vương tiểu thế giới, khiến Vệ quán chủ tức không ít, ha ha ha, bất quá, đúng là Thao Thiết sẽ làm vậy."
Dù sao cũng đã được phu tử dạy dỗ, Vệ Uyên ghi chép có phần linh hoạt, sinh động.
Phảng phất đem những kinh nghiệm ở Đại Hoang bày ra trước mắt.
Sau đó lại đề cập tới phương thức vận chuyển của Quy Khư.
Lão đạo nhân dần nghiêm túc, xem xong nội dung trang thứ hai, nói: "Thì ra là vậy, ở thời đại thần thoại bên ngoài Tứ Hải, vô số quy tắc lúc đổ vào khe Đông Hải đã tạo ra vô số thế giới, còn thế lực Quy Khư chính là từ vô số thế giới đó sàng lọc ra những thiên tài riêng."
"Sau đó đưa những người có thiên tư này đến những nơi khác nhau lịch luyện."
"Nhân đó kiếm lời, thu thập thông tin, đồng thời biến những tinh anh tộc có thiên phú này thành lính đánh thuê cho mình... Hừ, hành động như vậy chẳng khác gì bắt cóc dụ dỗ! "
"Dù là Vệ Uyên, cũng không thể làm chuyện như vậy!"
A Huyền: "... ..."
Triệu Công Minh: "... ..."
"Cái kia, Thiên Sư, ta xin nhắc nhở một chút."
Triệu Công Minh châm chước lời nói, nói: "Kỳ thật, Vệ quán chủ cũng từng làm chuyện tương tự, ngài xem phố cũ đó, có nhiều người vậy, chẳng lẽ đều tự đến ở?"
Trương Nhược Tố khóe miệng giật một cái, nói: "Cái đó cũng đâu đến mức ngoặt từ thế giới khác về."
"Cái này, cái này tối đa cũng chỉ là cho các lão tổ tông tái hiện ở đời mà thôi."
Lão đạo nhân vuốt mi tâm, nhìn thấy còn một trang cuối, tựa lưng vào ghế, nhấp một ngụm trà, có chút hăng hái vì Quy Khư và Đại Hoang, nói: "A Huyền, trang cuối cùng viết gì?"
Tiểu đạo sĩ nhìn một chút, vẻ mặt từ từ ngưng kết.
Sau đó đưa thư cho Triệu Công Minh.
Triệu Công Minh: "... ..."
Tim đột nhiên ngừng lại!
"Sao rồi?"
"Nói gì đi chứ, các ngươi nói gì đi... Hừ, lẽ nào là bị cảnh đẹp Đại Hoang dọa sợ rồi?"
"Thật đúng là tuổi trẻ a."
Lão đạo sĩ ngáp một cái, đưa tay lấy trang cuối cùng, trang thư này ngược lại rất đơn giản, chỉ có ba dòng, lão đạo sĩ tùy ý nhìn thoáng qua, rồi từ từ biến sắc mặt từ vui vẻ, nhẹ nhõm trở nên ngưng trệ.
Trang cuối giọng điệu rất nhẹ nhàng vui sướng.
"Ngoài ra, đã tìm được Chân Vũ Bắc Cực cọ rửa Ma Đại Đế.
Có lẽ mấy ngày nữa sẽ nghĩ cách đưa hắn xuống Nhân Gian giới, cấu kết khí vận trận pháp, nhìn là biết.
Việc chuẩn bị tiếp đón giao cho ngươi."
Trong sự tĩnh mịch, có tiếng "bang bang" vang lên, lão đạo sĩ suýt nữa ngồi ngã xuống đất, chợt có tiếng A Huyền: "Sư huynh, sư huynh, đây, cứu tâm hoàn đây rồi."
"Đây là Hộ Tâm Bảo Mệnh Thiên Vương Đan đặc chế của Thượng Thanh phái, nào, ăn đi!"
Một lát sau, lão đạo sĩ, A Huyền, Triệu Công Minh chia ba hướng ngồi.
Hai tay đan lại, chống cằm.
Trầm mặc không nói gì.
Vẻ mặt như kiểu đi nhà vệ sinh công cộng mà phát hiện không có vách ngăn.
Sau đó ba người xấu hổ trong trầm mặc, trong trầm mặc lại có chút nặng nề, nói một câu.
À, trùng hợp quá ha.
Ngươi cũng bị trĩ? (ý chỉ: ngươi cũng đi ị sao?)
Thật sự là phản ứng quá lúng túng của lão thiên sư.
"Theo lý, Thiên Sư, ngài không nên kinh ngạc như vậy..."
Trong im lặng, Triệu Công Minh lên tiếng.
"Đúng vậy a đúng vậy a, đều phải uống hộ tâm hoàn." A Huyền đồng tình.
"Lão phu không phải vì một câu kia mà kinh hãi."
"Xem ra các ngươi không hiểu rõ tiểu hỗn đản kia rồi." Thiên Sư khóe miệng giật giật, nói: "Cái gì gọi là tìm được Bắc Cực Chân Vũ cọ rửa Ma Đại Đế, Bắc Đế, ta được biết từ chỗ Canh Thần, Bắc Đế rõ ràng tên là Ngu Cường Huyền Minh..."
"Bây giờ hắn nói tìm được Bắc Cực Chân Vũ Đại Đế, ta chỉ có thể nghĩ tới hai khả năng."
"Thứ nhất, Ngu Cường bị hắn lừa què."
"Nhưng điều này không thể nào."
"Thứ hai..." Lão giả từ từ nghiêm trọng mặt, nói: "Hắn chém Ngu Cường rồi."
"Sau đó tìm Huyền Vũ làm Bắc Đế."
"Bắc Hải có lẽ đã có biến."
Triệu Công Minh và A Huyền đều ngơ ngác.
Triệu tài thần do dự nói: "...Uy lực của Vệ Uyên quán chủ không đến mức đó chứ..."
"Hơn nữa, hắn đâu có giống người sẽ làm loại chuyện này."
"Không, bọn họ rất dày kinh nghiệm ở việc này, chỉ là bình thường không lộ ra thôi, một khi Bắc Đế Ngu Cường có gì khiến hắn khó chịu, hắn hoàn toàn có thể làm chuyện đó."
"Đừng để tên hồ ly kia lừa." Lão đạo sĩ giọng điệu tỉnh táo, nói: "Hắn là Thái Bình đạo, Thái Bình đạo là gì? Thái Bình đạo là phản nghịch xuất gia!"
"Hắn là Đồ Sơn thị."
"Khắp thiên hạ lũ hồ ly đều kêu là "anh anh anh"."
"Cái lũ hồ ly nhà Đồ Sơn thị kêu lên là Đại Sở hưng, Trần Thắng vương.""Đệ tử của hắn là một châu, một lực lấy Kyushu đánh Gia Cát." Lão đạo nhân hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài. Tiểu tử này nhìn ấm áp hiền hòa, nhưng thật sự gia học uyên thâm. Gia thế, học phái, đều không phải hạng xoàng xĩnh. A Huyền và Triệu Công Minh nhìn lão đạo sĩ nghiến răng nghiến lợi hồi lâu, đột nhiên cười hắc hắc, sau đó vơ lấy thư, quay người bỏ đi, A Huyền nói: "Sư huynh ngươi làm gì?" Lão đạo sĩ phun ra một ngụm trọc khí, đứng chắp tay sau lưng, khí độ của một tông sư, không đáp mà hỏi: "A Huyền, con biết làm sao để nguôi ngoai nỗi đau của mình không?"
"A?"
Lão đạo sĩ quay người lộ nụ cười rộng mở: "Chỉ cần đem chuyện này nói cho người càng bất hạnh hơn sẽ được!"
"A ha ha ha, lão phu đi núi Võ Đang một chuyến!""Triệu lão đường, ngươi xong rồi, ta nói cho ngươi một tin tốt!"
Lão thiên sư cười dài mang danh chưởng giáo núi Võ Đang, trực tiếp dùng độn quang đến núi Võ Đang...
... ...
Viện bảo tàng Phố Cũ.
Thiếu nữ thay đổi xiêm y mùa xuân, yên lặng ngắm cảnh bên ngoài, tóc đen rủ xuống, vẻ mặt dịu dàng, mặc kệ thế giới thay đổi lớn thế nào, con phố cổ này dường như vẫn dáng vẻ lúc ban đầu, trước sau đều bị thời đại bỏ lại phía sau, lặng lẽ, bình dị.
Thiếu nữ ngồi trên ghế mây, hai tay cầm một cuốn sách đóng gói kiểu cổ đang xem.
Thời gian này thân là Tây Vương Mẫu, nàng tự nhiên có nhiều chuyện cần làm, khi rảnh lại có chút quay về tính cách ban đầu bình thản, thích đọc sách ngắm hoa.
Cuốn sách đặt trên váy dài.
Đây là một cuốn sử ký 《 10 nước Xuân Thu》.
Đọc mệt rồi thì sẽ nghĩ ngợi, nhớ lại những lần bị Quỷ Vương phong tỏa bằng trận pháp, giờ nghĩ lại đã hiểu, năm đó Quỷ Vương cũng chỉ là quân cờ, chân chính đứng sau là Tứ Hung Hỗn Độn, Quy Khư đằng sau Hỗn Độn, nhưng mà cái vị kiếm khách tuy nhỏ bé nhưng lại xuất hiện trước mắt vào năm đó.
Giờ nghĩ tới vẫn thấy xao động trong lòng.
Vào lúc nguy cấp, thiếu niên cầm kiếm tới, vốn dĩ là như ánh nắng mặt trời khiến người ta rung động.
Nàng nhắm mắt, buồn chán lật sách, nghĩ tới kiếm khách kia giờ đang ở đâu, có phải ở biển bên ngoài, có phải ở Đại Hoang, hoặc có khi đang mạo hiểm gặp ai khác, trải nghiệm những chuyện của riêng hắn mà nàng lại không thể tham gia.
Vậy, giờ phút này hắn cũng có đang nghĩ về ta không? Không, có lẽ là bận rộn hiểm nguy, hắn nào rảnh để chú ý đến ta chứ...
Thiếu nữ đang khép mi, bỗng thấy có biến.
Một trận gió, sau đó là âm thanh quen thuộc lại có chút xa lạ: "Tây Vương Mẫu nương nương, thư đây, thư của ngươi!"
"Người ở đây sao?"
Thanh Điểu hóa thành tiểu cô nương đứng gõ cửa bên ngoài tiệm hoa, nắng sớm ấm áp, trong tay cầm một lá thư: "Một tên, nghe nói từ Ngoại Hải thời đại thần thoại ngoài Đại Hoang."
"Nhờ ta đưa tới đó!"
"Hắn tên Vệ Uyên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận