Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 40: Dắt một đầu cừu đến ăn thịt

Chương 40: Dẫn một con cừu đến ăn t·h·ị·t
Chương Việt và cha con đang ăn cơm ở nhà. Tại tòa nhà đối diện họ, mấy thành viên của tổ hành động đặc biệt đang ăn cơm hộp. Tình hình gia đình đối diện, và đặc biệt là quỹ đạo hành động của Chương Việt đều nằm trong tầm quan sát của họ.
Theo kinh nghiệm của họ, tình huống của Chương Việt chắc chắn có ẩn tình và vấn đề. Nhưng dù đã đến mức độ này, Tầm Yêu Bàn vẫn không hề có chút biến hóa, các thủ đoạn thăm dò quỷ vật cũng không thể phát hiện ra điểm dị thường nào trên người Chương Việt. Một thành viên trong đó dùng ống nhòm nhìn mặt và động tác của Chương Việt, ghi chép lại liên tiếp các số liệu.
Bắt đầu từ ba ngày trước, bề ngoài Chương Việt dường như có chút thay đổi. Răng trở nên sắc nhọn, giống như răng của loài chó hoặc mèo họ thú dữ. Con ngươi hai mắt phiếm hồng, sắc mặt dần trở nên trắng bệch. Nhưng dựa theo so sánh, vẫn thuộc phạm vi khả năng do bệnh biến ở người bình thường gây ra, chưa đạt đến cấp độ Yêu biến, nhưng điều này cũng khiến các thành viên tổ hành động đặc biệt nâng cao cảnh giác, thỉnh cầu cấp trên cho phép họ tiến hành giám sát Chương Việt kỹ hơn.
Huyền Nhất, người phụ trách chuyện này, ghi lại toàn bộ những điểm đặc biệt. Mặt xanh, răng sắc nhọn, lông mày thưa, mắt đỏ, thèm ăn tăng nhiều... Trong lòng anh ẩn hiện một loại bất an.
Vào thời điểm này, dựa theo kinh nghiệm, lẽ ra nên chọn cách quan sát từ xa sự thay đổi để đảm bảo an toàn hơn. Không biết việc điều động quá nhiều người có gây động rừng và mang đến nguy hiểm cho bản thân hay không, nhưng Huyền Nhất nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô bé kia, anh nhớ lại những gì đã trải qua ở thôn Đại Chấn, nhớ đến Đổng Vũ chỉ cách mình vài bước chân.
Nếu như lúc đó anh chủ động hơn một chút, kết cục của Đổng Vũ có lẽ đã hoàn toàn khác. Cảm giác tự trách không ngừng giày vò anh suốt thời gian qua. Dù mỗi đêm niệm tụng Đạo Tạng cũng không thể giúp anh bình tĩnh trở lại. Huyền Nhất nhắm mắt lại, buông cuốn ghi chép trong tay, quyết định ngày mai sẽ tiến một bước theo dõi cái người bỗng nhiên nổi tiếng vì ăn uống này. Không thể để người vô tội phải chịu hại ngay trước mắt được. Phải xứng với bộ đồng phục cảnh sát đang mặc trên người. Sợ c·h·ết thì năm đó đã không xuống núi rồi.
Sáng sớm hôm sau.
Huyền Nhất mặc thường phục màu đen, sớm đã ngồi trong xe, ẩn mình gần nhà trẻ. Mỗi buổi sáng, trong khoảng thời gian từ 8 giờ đến 8 giờ 30, Chương Việt sẽ đưa con gái đến nhà trẻ. Sau đó anh tiện đường ghé qua chợ dân sinh gần đó, mua nguyên liệu nấu ăn cho buổi mukbang hôm nay. Huyền Nhất cắn bánh quẩy, mở chiếc xe van màu trắng, thong thả đi theo xe của Chương Việt, rồi sau đó, ba phút sau khi anh ta vào chợ, anh cũng dừng xe lại, giống như một cư dân bình thường đến mua đồ, bước vào.
Chương Việt mua một ít rau củ, một ít gia vị thông thường như dầu muối tương giấm. Sau đó, anh lại mua rất nhiều loại thịt, nhét đầy cả thùng xe phía sau. Sau đó, anh tìm đến chỗ người lão nhân gầy gò đang bày hàng khô, một cách rất quen thuộc. Quầy hàng của lão nhân vẫn không có ai ghé xem, dường như chỉ có Chương Việt mới phát hiện ra nơi kỳ lạ này. Lần này, anh khác với những lần trước, anh vung tiền mạnh tay, mua hết toàn bộ gia vị trên quầy của lão nhân.
Lão nhân liếc nhìn ánh mắt và răng của Chương Việt, nói: "Xem ra dạo này cậu ăn không ít đồ, ta rất tò mò, tại sao cậu lại liều m·ạ·n·g ăn như vậy? Không tiếc thân thể của mình sao, một mình cậu ăn còn nhiều hơn cả hổ, sớm muộn thân thể cũng sụp đổ vì cậu thôi."
Chương Việt ngồi xổm trước gian hàng, đốt điếu t·h·u·ố·c, buồn bực nói: "Không còn cách nào, con gái tôi bị b·ệ·n·h, rất nặng, cần rất nhiều tiền để tiếp tục chữa t·r·ị, sinh m·ệ·n·h. Vợ thì bỏ đi, tôi cũng không thể bỏ mặc con được…Sinh ra thì phải nuôi thôi."
Lão nhân từ từ gật đầu, nói: "Vậy thì ngược lại cũng đúng…Nhưng mà ta làm ăn đều nghĩ đến việc thuận mua vừa bán, ta đã đáp ứng một người, làm việc phải công bằng, cậu mua đồ của ta, ta cũng nên khuyên cậu một câu. Thứ này của ta không được ăn nhiều, ăn nhiều sẽ có hại cho thân thể, cậu biết không?"
Chương Việt cười trừ không trả lời, anh để túi đồ xuống quầy hàng của lão nhân. Lão nhân liếc qua túi đồ, kéo ra xem, bên trong toàn là tiền giấy mệnh giá lớn mới in năm nay, lắc đầu nói: "Cho nhiều quá rồi."
Chương Việt dập tắt điếu t·h·u·ố·c, đứng dậy nói: "Coi như tôi cảm ơn ông, nếu không có gia vị khai vị của ông, thì không có tôi hôm nay, dù sao cũng phải có ơn báo đáp."
Lão nhân vẫn lắc đầu, nói: "Không được, ta làm ăn từ trước đến giờ muốn công bằng."
Thấy lão nhân không chịu nhận, Chương Việt nghĩ một chút rồi nói: "Vậy coi như tôi mua hàng của ông, ông còn thứ gì nữa, tôi mua hết."
Lúc này lão nhân mới nhận, nhìn chằm chằm Chương Việt, chậm rãi nói: "Trong nhà của ta nuôi không ít cừu." "Nếu như cậu muốn, ta có thể cho cậu một con, nhưng số tiền này của cậu không đủ, coi như tiền đặt cọc."
Số tiền này mà mua cừu thì quá đủ, nhưng Chương Việt vẫn vui vẻ gật đầu, nói: "Vậy được, gần đây tôi cũng đang muốn dùng một con cừu, nguyên một con đầu đàn, cừu của ông ở đâu, bây giờ tôi đến lấy được không?"
Lão nhân lắc đầu nói: "Ngày mai cậu hãy đến lấy." "Cừu của ta không giống mấy con cừu thịt thông thường bị nhốt trong chuồng chật hẹp. Cừu của ta đều được nuôi thả trên đất trống của nhà. Cho nên, cậu đến sớm để ta chuẩn bị, nhưng cậu cứ yên tâm, cừu này nuôi thả ở ngoài trời, lại còn ăn sơn hào hải vị, cho nên chất thịt rất mềm, chắc chắn ngon hơn bất kỳ thịt cừu nào mà cậu từng ăn."
Thời gian gần đây khẩu vị của Chương Việt mở rộng, cơ hồ giống như biến thành người khác. Nghe lão nhân miêu tả, cảm giác nước bọt trong miệng nhanh chóng tiết ra, hận không thể lập tức ăn được miếng thịt cừu đó. Sau khi hẹn thời gian và địa điểm với lão nhân xong, anh mới rời đi.
Huyền Nhất chăm chú nhìn Chương Việt. Thấy anh cúi đầu, lúc thì mỉm cười, lúc thì thở dài, dường như đang nói chuyện với ai đó. Nhưng trước mặt anh không có một ai, những người xung quanh dường như không nhìn thấy Chương Việt, nhưng trong tình huống này, họ vẫn có thể tự nhiên tránh vị trí của Chương Việt một cách cực kỳ quỷ dị. Chợt, Huyền Nhất lại thấy Chương Việt đứng lên, trên tay cầm thêm đồ, tự nhiên lẫn vào dòng người. Những người đi đường xung quanh, những người bán hàng rong, đều không có vẻ gì là khác thường.
Huyền Nhất thấy vậy thì cảm thấy đáy lòng lạnh buốt. Chương Việt tuyệt đối có vấn đề! Mà lại là vấn đề lớn! Cuối cùng anh cũng tìm được bằng chứng! Nhất định phải báo cáo ngay. Anh lấy điện thoại di động đã được mã hóa, trong lòng đột nhiên nảy ra một vấn đề, nhiều người qua lại xung quanh như vậy mà không ai nhìn thấy Chương Việt nói chuyện với cái thứ quỷ dị kia, vậy tại sao mình lại nhìn thấy? Người vừa đi sau lưng mình không hề nhận ra điểm dị thường, mình lại càng tới gần càng có thể phát hiện, là dựa vào cái gì? Trong lòng anh trở nên lạnh lẽo, không dám nghĩ nhiều, quay người định rời đi. Khi quay đầu lại, anh giật mình kinh hãi.
Anh thấy một ông lão gầy gò đang lặng lẽ đứng ở phía sau, tựa hồ đã đứng từ lúc nào. "Không sai." Huyền Nhất cuối cùng nghe được câu này đánh giá.
Bản năng khiến anh bấm nút gửi nhanh, đoạn video lập tức được truyền đi. Sau đó Huyền Nhất hoàn toàn mất ý thức…
Một thanh niên cao lớn ngã xỉu trên mặt đất, dòng người xung quanh không hề ít, nhưng không ai nhận thấy có gì không ổn.
Lão nhân gầy gò không biết lấy từ đâu ra một tấm da dê màu trắng, nhẹ nhàng cuốn lấy thành viên tổ hành động đặc biệt xuất thân từ Vi Minh tông này, bằng mắt thường có thể thấy, thân thể Huyền Nhất và tấm da dê đó hòa làm một. Những sợi lông tơ nhỏ màu trắng mọc trên mặt anh, thân hình vốn rắn chắc nhanh chóng teo lại, năm ngón tay khép lại thành nắm đấm, sau đó nắm đấm biến thành móng vuốt. Lão nhân miễn cưỡng di chuyển con cừu đã hôn mê, đặt lên chiếc xe xích lô chạy bằng điện. Vài người trẻ tuổi nhiệt tình còn giúp ông một tay.
Lão nhân lịch sự nói lời cảm ơn. Sau đó ông ta lẫn vào đám đông như một ông nông dân đi chợ...
Không biết qua bao lâu, Huyền Nhất dần hồi phục ý thức. Không đúng, Chương Việt, Chương Việt có vấn đề! Anh lập tức tỉnh táo lại, sau đó phát hiện mình đang nằm trên một đống cỏ khô mang theo mùi hôi thối, ánh nắng chói mắt. Ông lão mà anh đã nhìn thấy cuối cùng đang ngậm tẩu t·h·u·ố·c nhìn anh, bên cạnh là Chương Việt. Huyền Nhất kinh hãi phát ra tiếng, nhưng lại chỉ là một tiếng be be. Điều này làm da đầu anh lạnh toát, anh cúi đầu nhìn xuống thấy hai tay của mình đã biến thành móng vuốt mọc đầy lông trắng. Lão nhân gõ gõ t·h·u·ố·c lá sợi, chậm rãi nói: "Ngươi xem xem con này thế nào?"
Chương Việt nhìn anh một cách nghiêm túc, sau đó chậm rãi gật đầu, miệng lớn nuốt nước bọt, nói: "Tốt, tốt..." "Thật sự là một con cừu tốt, một thân thịt cừu ngon!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận