Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 394: Nữ Kiều đại tác chiến

Chương 394: Đại chiến giành Nữ Kiều. Mầm mống tranh giành đảo Anh Đào đã được gieo xuống. Dù là ai cũng có thể dễ dàng nhận ra điểm này. Giống như chiếc vương miện vô chủ rơi vào dân gian, quyền lợi tối thượng có thể bị bất cứ ai nắm giữ. Ở cả phương Đông hay phương Tây, chuyện như vậy thường mang đến máu lửa, phản bội cùng những mặt tối của nhân tính, ít nhất đối với giới siêu phàm mà nói, đây là sự khởi đầu của hỗn loạn, nhưng điều này không ảnh hưởng đến những chuyện đang xảy ra hiện tại. Từ xa nhìn lại, những gợn sóng vân khí do Takama-ga-hara rơi xuống, còn có ánh lửa tàn lụi của một kiếm kia vẫn còn vương vãi khắp nơi. Từng cảnh tượng đều được phát sóng trực tiếp và tiếp sóng, phần đuôi kiếm khí hung bạo kéo theo vệt sáng, nhìn từ bờ biển phía đông tựa như một vệt ráng đỏ dài nghìn dặm, bao la hùng vĩ mà mỹ lệ. Đây là màn pháo hoa nở rộ của một thần hệ trong tương lai. Có người sẽ cầu hôn thành công trong khung cảnh thế này không? Hoặc tỏ tình thành công... Trong một khung cảnh trang nghiêm mang chút bi tráng, Vệ Uyên lại suy nghĩ đến những chuyện không đâu, hắn cảm thấy lúc này mình cần phải thẳng lưng, cầm kiếm, có chút khí khái anh hùng mà coi thường đám tu sĩ đảo Anh Đào đang sợ hãi mềm yếu khóc lóc kia. Nhưng những suy nghĩ trong lòng anh hùng cũng chỉ toàn là chuyện tầm thường. Tỷ như nói nhìn từ góc độ này, Takama-ga-hara giống như một quả trứng lòng đào bị đâm thủng, lòng đỏ mềm mại chảy ra, nếu cuộn vào nấu trên mặt bánh, hương vị sẽ rất ngon. Đương nhiên, nếu nhìn từ hướng Thần Châu, cảnh tượng này hẳn rất tráng lệ, có lẽ sẽ có rất nhiều người chụp ảnh, cũng có thể có người thành đôi, như vậy thì chính mình và toàn bộ Takama-ga-hara coi như là bà mối. Thần hệ này cũng coi như có chút giá trị tốt đẹp. Vệ Uyên không thu kiếm, chỉ cầm kiếm đi về phía trước, hắn đi rất chậm. Mọi người im lặng, kính sợ nhường ra một lối đi. Ở dưới sự rộng lớn của thần hệ đã diệt, từng bước chân thong dong rời đi, tu sĩ phương Đông mang ánh sáng vàng nhạt trên gương mặt, lưng thẳng tắp, tiếng gió thổi qua mũi kiếm khẽ kêu, khiến lòng người e sợ không thôi, một màn này giống như Moses trong truyền thuyết rẽ biển, chỉ là lần này bầu trời bị kiếm rẽ ra, không còn là con người khẩn cầu sức mạnh của thần. Tiểu đạo sĩ A Huyền ngơ ngác cầm kiếm gỗ nhìn Vệ Uyên. Thật lợi hại… Giống hệt trong truyện cổ tích. Ngay lúc này, bên tai tiểu đạo sĩ vang lên tiếng nghiến răng:"Vịn ta." Hả? ! A Huyền ngơ ngác, từ không khí như đang trong truyện cổ tích kia bị kéo về. Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, ánh mắt ra hiệu điên cuồng. Cuối cùng chỉ có thể im lặng truyền âm:"run chân." Tiểu đạo sĩ: "? ? !" Vệ Uyên dựa vào A Huyền để giữ ổn định thân thể. Phong cách chiến đấu thượng cổ trực tiếp rút cạn sức lực của hắn, lúc này hắn giống như đang ngồi co quắp trên ghế salon, muốn một ly Coca-cola đá, nhưng làm vậy sau khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với đội năm người thượng cổ. Nghĩ đến cảnh Hình Thiên vừa cười ha ha vừa vỗ vai hắn, vừa cởi mở nói: "Không có gì.""Ngươi thấy sức chịu đựng không đủ chỉ là vì chưa quen thôi.""Làm thêm vài lần là quen ngay.""Ha ha ha ha ha, nhóc con, ngươi phải đứng lên đi chứ.""Nhưng đừng lo, bọn ta sẽ giúp ngươi." Sau đó trong đầu Vệ Uyên là hình ảnh năm đại ác nhân thượng cổ cười ha hả. Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó, trong người Vệ Uyên liền bùng nổ sức mạnh, chống đỡ hắn đứng vững. Bất kể thế nào, thể diện không thể đánh mất, hắn mất mặt chẳng khác nào Viêm Hoàng mất mặt, Viêm Hoàng mất mặt thì chẳng khác nào Hình Thiên mất mặt. Mà nếu Hình Thiên mất mặt, thì sẽ chặt đầu. Vệ Uyên khẽ dừng bước, nhìn về phía những thế lực còn lại, trầm ngâm nói bằng giọng ôn hòa quen thuộc:"Hôm nay không có cơ hội trò chuyện nhiều." "Về sau nếu có thời gian rảnh, ta sẽ chủ động tới cửa bái phỏng." Hắn không hề biết, khi hắn căng cơ thể nói chuyện, phía sau thoang thoảng có thể nhìn thấy hình ảnh các chân linh thượng cổ, vừa nói chuyện vừa mỉm cười nhìn đám người, đó là ấn tượng để lại sau một thời gian dài chung sống, đồng điệu với trạng thái của Vệ Uyên lúc này. Dấu vết Hiên Viên, Viêm Đế, Chúc Dung lưu lại vẫn tốt, dáng cười cởi mở bình thường. Nào đó Chiến Thần mất đầu và nào đó Chiến Thần đầu sắt vừa mài lưỡi búa chiến phủ, vừa cười gằn. Cộng thêm Takama-ga-hara phía sau đã sụp đổ. Đã trực tiếp kéo họa phong đi xa tám đời. Pháp sư áo xám: "? ? !" Thiên sứ mô phỏng: "? ? !" Tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh. Không! Ngài khách khí quá! Tuyệt đối đừng đến! Cuối cùng Vệ Uyên dựa vào A Huyền không bị bại lộ, từng bước một xuống núi. Bàn tay mềm nhũn, kiếm rơi xuống đất, chính mình thì trực tiếp ngồi bệt xuống xe lăn. Xe lăn đến, xe lăn đi. Hạ Tuyền Châu Vệ Uyên. Công tác hoàn thành. Chầm chậm hồi sức, Vệ Uyên lấy điện thoại ra, tìm đến ảnh mèo khóc. Suy nghĩ một hồi, trước tiên gõ một đoạn dài, giải thích rằng bản thân không hề muốn như vậy, không ai ngờ rằng tên kia lại dũng đến vậy, trực tiếp xông vào mộng cảnh của hắn, hắn không hiểu rõ Thần Thoại cổ đại của đảo Anh Đào lắm, thật sự rất muốn hỏi Trương Nhược Tố xem Izanami no Mikoto có luôn dũng như thế không? Nhưng đến lúc sắp gửi đi thì lại xóa hết. Gõ vỏn vẹn vài chữ:"Takama-ga-hara không còn." Thuận tiện gửi kèm một biểu tượng mèo gật đầu. Chờ Trương Nhược Tố trả lời… . . . Cùng lúc đó, khi Vệ Uyên không biết, một bóng dáng nữ tử tóc trắng hư ảo, khí chất ôn hòa, ưu nhã xuất hiện trước mặt thiên sư Trương Nhược Tố, đưa ra một ý kiến. Trương Nhược Tố trầm ngâm vuốt râu:"Bần đạo vẫn thấy chuyện này nên giao cho Vệ đạo hữu tự mình xử lý." "Dù là chuyện này." Nữ Kiều vừa đến đã tìm đến ông, mong ông có thể giúp giữ bí mật một chuyện với Vệ Uyên. "Bất luận hắn nhờ các ngươi cái gì, các ngươi đều có thể viện trợ hắn, nhưng không được nói cho hắn chuyện Giác đang chuẩn bị quà tặng." Nữ Kiều nói rất nhẹ nhàng, nhưng Trương Nhược Tố không hề đồng ý. "Chuyện này không hợp ý bần đạo." Lão thiên sư râu tóc bạc phơ có thần sắc ôn hòa, thái độ kiên quyết. Dù là phân thân đến từ thời Tam Hoàng Ngũ Đế, Nữ Kiều. Không khí giữa hai người hơi ngưng lại, điện thoại của Trương Nhược Tố vang lên, lão đạo sĩ khách khí gật đầu, mỉm cười nói:"Thanh Khâu Quốc Chủ xin đợi một chút, bần đạo xem tin nhắn, chắc là việc của Vệ quán… " Trương Nhược Tố mở ứng dụng chat. Trương Nhược Tố nhìn thấy năm chữ Vệ Uyên gửi đến. Nụ cười trên mặt lão đạo sĩ chậm rãi đông cứng lại. Trương Nhược Tố lặng lẽ đặt điện thoại xuống, nhìn Nữ Kiều. "Việc này làm sao đây?" Màn hình trên tay lão đạo sĩ lại bị bóp nát:"Một phiếu này, bần đạo làm." Đồng thời, Nữ Kiều thuyết phục thành công tất cả thành viên trong group chat. Quỷ nước mặt dày không đáng kể, khó nhất là Vô Chi Kỳ lại rất thích thú với việc làm cho Vệ mỗ tức nghẹn, đương nhiên Nữ Kiều không lừa hắn, kết quả không nhắc tới, nhưng nhìn quá trình, đúng là muốn làm nghẹn người. Trong tiệm hoa. Giác đặt điện thoại xuống, bắt đầu nghĩ xem nên tặng gì. Tặng hoa, hay tặng sách? Đang lúc suy tư thì có tiếng gõ cửa. Mở cửa ra. Nga Hoàng và Nữ Anh không biết đã đến từ khi nào. Nga Hoàng thần sắc dịu dàng, giọng nói không hề có chút sơ hở. "Vừa hay đi ngang Tuyền Châu, nhớ lâu rồi chưa gặp nên đến thăm." Giác không nghĩ nhiều, mời các nàng vào. Một lát sau, lại có tiếng gõ cửa. Người đứng ngoài cửa là nữ tử áo đỏ uy phong Ngu Cơ. Một lát sau, cả đám người trong phòng nhìn nhau. Ngu Cơ khẽ ho, nhìn thiên nữ đang nhíu mày suy tư, tiện miệng nói: "Giác cô có vẻ đang phiền não chuyện gì đó, có thể nói một chút xem sao, chúng ta cũng có thể giúp." Giác khẽ giải thích, giọng nói dịu dàng: "Nếu tính theo lịch Chuyên Húc, ngày mai là ngày ta gặp Uyên lần đầu, Vu nữ Kiều nói, làm bằng hữu lâu như vậy, có phải nên chuẩn bị chút quà tặng?" Ba người bên cạnh nhìn nhau. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Một quỷ nước mặc chấp sự đưa tới Coca-cola rồi rời đi. Lấy điện thoại ra... ... Cùng lúc này. Vệ Uyên mở điện thoại, nhận được một biểu tượng mặt cười thẹn thùng từ Trương thiên sư. Lúc này hắn mới phát hiện, cái group chat mà mình ít dùng, thế mà lại nhiều tin nhắn thế, hơi tò mò, dù sao thì đa phần trong group toàn lặn, thỉnh thoảng có Phượng Tự Vũ gửi chút ảnh đồ ăn. Hắn ấn mở group. Sau đó biểu cảm trên mặt chậm rãi cứng lại. "Ngài đã bị đá khỏi group chat." "? ? ?" Vệ Uyên: "... " Đây là, tình huống gì? Trực tiếp tìm Nữ Kiều:"Vu nữ Kiều, chuyện gì xảy ra trong group vậy?" Nữ Kiều trả lời luôn nở nụ cười. Dù không trả lời, Vệ Uyên vẫn có thể tưởng tượng ra cái giọng điệu trêu ngươi của cô, bạn đoán xem? Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, mặt mày nhăn nhó nhắn cho Trương Nhược Tố:"Trương đạo hữu." "Ta có chuyện này, thời gian quá gấp, một mình ta làm không được, có thể cần sự giúp đỡ của ngươi." Lại tìm Vô Chi Kỳ."10 cái platform game, ra tay, có làm không?" Lúc này, Phượng Tự Vũ tay cầm điện thoại, xoay người, nhanh chóng giao tiếp. Trong Thanh Khâu Quốc, Nữ Kiều đang uống trà. Trong điện thoại là tin nhắn của Giác, mong rằng cô sẽ giữ bí mật chuyện quà tặng, đừng để Vệ Uyên biết. "Đương nhiên không có vấn đề." Nữ Kiều cong khóe mắt, mỉm cười, vui vẻ trả lời: "Ta lấy danh nghĩa Thanh Khâu Quốc thề, sẽ không nói với Uyên nửa lời." Dưới một loại trùng hợp ngẫu nhiên và cố tình dẫn dắt, Vệ Uyên hay Thiên Nữ đều không biết gì về sự chuẩn bị của đối phương, giống như hai người sắp gặp nhau ở ngã rẽ, còn Nữ Kiều vẫn bảo trì tinh thần khế ước, cũng lên kế hoạch chiếm lấy thứ mà phụ nữ luôn mong có bằng phương pháp khác với khế ước. Cửu Vĩ Hồ tóc trắng vui vẻ nhìn diễn biến. Rất khó để nói rõ, là do cô hy vọng hai người thành đôi hơn, hay là đơn thuần thấy sự việc thú vị nên rất muốn nhìn tiếp sự phát triển. "Năm nghìn năm rồi mới có chuyện thú vị." Nữ Kiều mỉm cười, nếu Khế thấy, có khi sẽ tranh thủ thời gian ngắn ngủi viết thư từ biệt Uyên và Vũ, bày tỏ rằng sẽ quay về nhặt xác, ngoài ra còn xây hai mộ nữa, rồi xách hành lý chạy trốn. Nữ Kiều mở điện thoại, lộp cộp gõ tin nhắn. "Coca, đồ ăn vặt, biết các ngươi muốn làm gì rồi chứ?" Phượng Tự Vũ nhìn Vệ mỗ đang nhăn nhó ngồi trên xe lăn, bắt đầu liên hệ Vô Chi Kỳ và Trương Nhược Tố, nghĩ cách giải quyết quà tặng của Vệ mỗ trong thời gian ngắn, lặng lẽ nhìn điện thoại."Đồ ăn vặt nhận được." Một quỷ nước đang lau ly đế cao, mặc đồ chấp sự, chỉnh lại gọng kính. Phim đang chiếu "Oanh Tạc Tokyo". Đúng là kênh này luôn phù hợp tình hình mà. Quỷ nước lấy tiền lương ba tháng mua ly đế cao, rót coca vào, điều chỉnh góc độ tốt nhất, để coca có ánh sáng lấp lánh đẹp mắt, nhìn vào tiệm hoa, nơi mọi người đang tập trung nghĩ quà cho Giác, rồi quay lại, trả lời."Coca nhận được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận