Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 548: Giác siêu thần

Chương 548: Giác siêu thần
Để ngươi nếm thử lấy dũng khí, nghĩ rằng ngươi muốn bày tỏ nỗi nhớ mong trong lòng cho thiếu nữ mà ngươi ngưỡng mộ.
Kết quả vừa nói dứt lời mới phát hiện cả nhà già trẻ ở đối diện đều có mặt.
Ngươi sẽ có phản ứng gì?
Khi ngươi thổ lộ thì phát hiện người nhà thiếu nữ bắt đầu rút vũ khí.
Những nhân vật kiểu tráng kiện đại thúc, giơ lên chiếc búa lớn bằng sắt thép thuần túy, lộ ra nụ cười thân thiện.
Vậy nên tự vệ thế nào?
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật, cảm thấy ánh mắt lườm nguýt của chư thần Côn Lôn, trơ mắt nhìn cảnh rau xanh trồng mấy ngàn năm bị đào trộm, loại cảm giác ấy xuất hiện trong lòng nhóm Sơn Thần. Vệ Uyên im lặng hồi lâu, cứng đờ, từng chút một ngẩng đầu, nhìn về phía quỷ nước: "Ngươi mang đến đấy à?"
"Ta mang đến mà."
Quỷ nước nghi hoặc: "Lão đại, ngươi không vui sao?"
Vệ Uyên: "..."
Đối mặt với một đám chư thần Côn Lôn, Vệ Uyên hít sâu một hơi.
Khóe miệng giật một cái.
Gằn từng chữ một: "Ta rất vui vẻ."
Vui đến không chịu được.
Quỷ nước trầm tư.
Hỏi: "Vậy sao ngươi không cười vậy?"
...
Thời gian quay trở lại khoảng một tiếng trước.
Khi quỷ nước mang theo một đội quân nhỏ các vị Sơn Thần Côn Lôn đến phố cổ.
Còn chưa có gì xảy ra.
Chỉ là khi hắn đẩy cửa ra, bước vào viện bảo tàng, phía sau, rất nhiều Sơn Thần nhìn thấy thiếu nữ đang yên tĩnh đọc sách trong sân, thấy được vẻ mặt xa cách, thanh đạm của nàng, mà Giác cũng cảm nhận được khí tức, vô thức ngước mắt lên.
Trong khoảnh khắc đó.
Khí thế hùng hổ ban đầu, tay áo đầy pháp bảo của nhóm Sơn Thần chợt mất sạch khí thế.
"Là... Là ngài sao?"
Trên mặt lão sơn chủ Sùng Ngô Sơn hiện lên vẻ không dám tin.
Sau khi đến nhân gian, quần áo của nhóm Sơn Thần này đều do quỷ nước tự tay xử lý.
Đừng quên, quỷ nước chuyên làm tạp vụ mà.
Hơn nữa dưới danh nghĩa bộ Đồ Sơn, biệt hiệu Cocacola.
Một chút xíu tiểu kim khố, vẫn phải có, lão sơn chủ mặc quần áo hiện đại, tóc chải chuốt gọn gàng, còn mang một chiếc kính tròn, tăng thêm vẻ nho nhã. Vị lão sơn chủ đức cao vọng trọng của toàn bộ Tây Sơn giới này không hề nghĩ đến việc, bản thân còn có thể nhìn thấy thiên nữ nhỏ tuổi nhất núi Côn Lôn.
Sau khi trò chuyện vài câu, trên mặt lão hiện ra vẻ cảm khái.
"A, hóa ra ngài đang ở nhân gian."
"Thật sự quá tốt rồi."
"Không ngờ sau lâu như vậy mà vẫn có thể gặp lại ngài, thật là..."
Mấy vị Sơn Thần mới vừa còn hơi có ý 'Chúng ta đi dạo một vòng nhân gian rồi quay về Côn Lôn tìm cái tên hỗn đản đó' liền hòa hoãn không khí, quỷ nước bưng Cocacola đến, đại hòa thượng cũng pha trà, bầu không khí càng thêm hòa hợp. Thế nào đi nữa, Giác cũng là thiên nữ Côn Lôn, có địa vị rất cao.
Đa số Sơn Thần Thủy Thần thuộc thần hệ Côn Lôn đều biết duy trì sự tôn trọng và yêu mến.
Đối với Cửu Thiên Huyền Nữ, chiến tranh chi Thần Côn Lôn, mạnh mẽ, lạnh nhạt.
Chư Thần chỉ có sự kính ý.
Đối với thiên nữ Bạt, một người hai bộ mặt, Hạn Bạt vừa xuất hiện là đất cằn nghìn dặm.
Chuyện này đã vượt xa so với những hung thú gây ra hạn hán kia có thể sánh được.
Đất cằn nghìn dặm, chỗ hạn hán bình thường đâu ra mạnh mẽ như vậy?
Biết chỗ nào là đất c·hết không?
Đã thấy miệng núi lửa chưa?
Thử một chút trong phạm vi ngàn dặm biến thành khu vực núi lửa xem?
Đã thấy cảnh nướng Sơn Thần Thủy Thần chưa?
Chư Thần ẩn ẩn e ngại.
Đối với Giác nhỏ tuổi năm đó, thì càng yêu mến và chăm sóc hơn một chút. Đặc biệt là lúc Giác ở lại núi Côn Lôn, dù không thể thường xuyên đến thăm, lão sơn chủ vẫn sẽ mang đến cho nàng rất nhiều đồ chơi nhỏ, ví như hoa, hoặc một số đồ gốm, mà Lục Ngô Thần cũng ngầm đồng ý.
Hiện tại ở nhân gian mà nhìn thấy thiếu nữ, trong lòng quả thực ngạc nhiên.
Thế là ngồi xuống trong viện bảo tàng nói chuyện phiếm.
Ngay lúc lão sơn chủ quan tâm hỏi thăm thiếu nữ ở đây trôi qua thế nào, có quen không, bầu không khí đang hòa hợp thì có một người nào đó trực tiếp đạp cửa xông vào, sau đó cầm hoa tươi, nghênh ngang, không, ngây ngô bước vào, nói:
"Giác, ta đã trở về."
"Ta mang cho nàng chút hoa, hy vọng nàng sẽ thích."
"Ừm, hôm nay có muốn cùng nhau ăn cơm không? Ta có vài lời muốn nói với nàng..."
Tĩnh mịch tuyệt đối.
Lão sơn chủ nhận ra bức tượng gốm, khóe miệng giật một cái.
Về phần mấy Sơn Thần khác thì không nhận ra tên hỗn đản này.
Hoặc nói, nhận ra thì sao chứ?
Rất nhiều Sơn Thần xoa tay, khí thế hung hãn, Vệ Uyên cầm hoa, khóe miệng co giật, tiến thoái lưỡng nan, lão sơn chủ trực tiếp làm bộ không nhìn tín hiệu cầu cứu của Vệ người nào đó, tháo kính xuống lau chùi, còn hà hơi, nói: "Giác miện hạ, người kia là ai?"
Sau đó lại đeo kính lên, khoác một thân trường sam cổ hủ dày đặc.
Hai tay đan vào nhau, khuỷu tay chống lên bàn, bàn tay chống cằm.
Phía sau là các vị Sơn Thần, Thủy Thần giỏi đánh nhau nhất toàn Tây Sơn giới.
Tựa như loại giáo phụ đại lão mặt ngoài từ bi, lương thiện, nhưng sau lưng thì đầy máu tanh.
Mặc kệ hắn là ai, đánh cho một trận rồi nói sau.
Thằng nhãi này sao còn ở lại đây?
Rất nhiều Sơn Thần, Thủy Thần cười gằn làm bộ muốn rút vũ khí ra.
Thủy thần Trường Thừa trầm tư, nhìn cây rong quấn quanh trên binh khí bằng gỗ, vẫn quyết định uống cạn ly Cocacola vừa rồi, cầm theo cổ chai Cocacola nhỏ dài, ngồi giữa một đám Sơn Thần tỏ vẻ bản thân cũng có tham chiến.
Bầu không khí nhất thời ngưng trọng.
Vệ Uyên cảm thấy mình nên chuồn trước thì hơn.
Thiếu nữ nhẹ nhàng hắng giọng, vẻ mặt yên tĩnh, đứng dậy nhận hoa.
Sau đó nhìn về phía các vị thần linh Côn Lôn đến thăm, nói:
"Giới thiệu một chút, đây là Uyên."
"Đại khái..."
Nàng nghiêng đầu, nhìn về phía thanh niên bên cạnh.
Nàng lần đầu tiên thấy dáng vẻ lúng túng thế này của đối phương, là tượng gốm từng có chút tự đại nhưng cũng phóng khoáng, là chiến tướng thời Đại Tần, là đạo nhân đơn bạc cau có từ đầu đến cuối thời tam quốc, cũng là người ung dung tự tin vác kiếm xông vào Ngọa Hổ, lúc chạy tới, khóe miệng ngậm ý cười, nghiêng cầm mũi kiếm có chút quen thuộc.
Khi gặp nhau năm ngàn năm trước, những hình ảnh ký ức ố vàng đã bong ra từng mảng trong thần thoại thời đại.
Chúng ta khi gặp lại nhau, có hay không đã dự liệu được việc sau tháng năm dài đằng đẵng trùng phùng, sau khi vượt qua vô số câu chuyện lãng mạn, sử thi hiện tại, khi những tán cây đầy màu sắc và từng mảng kiến trúc cũ kỹ trên phố, giao thoa phía sau dây điện trên không trung, chim sẻ bay qua.
Đồ gỗ cũ kỹ trong viện bảo tàng tản ra mùi hương ấm áp trong lòng người, nàng ngồi phía sau ô cửa sổ thủy tinh trong suốt đọc sách, ánh nắng đầu đông buổi xế chiều rọi xuống mái tóc và gương mặt nàng, một hương vị khiến người ta quen thuộc.
Có phải mỗi khi gió bắt đầu thổi theo mùa, đều sẽ nhìn thấy nàng, có phải vào mỗi ngày khi bầu trời nhuộm màu xanh, đều có thể nhớ tới nàng?
Nàng kéo tay Vệ Uyên, nghĩ nghĩ rồi nói: "Là bạn trai."
...
Tựa như Giác cuối cùng cũng mở ra quyền năng chiến tranh chi Thần Cửu Thiên Huyền Nữ, đất cằn nghìn dặm của Nữ Bạt, cả viện bảo tàng trong nháy mắt như phong cuốn tàn vân tạo ra một lực trùng kích cực lớn, tràng hạt trong tay đại hòa thượng Viên Giác trực tiếp bị bóp nát, quỷ nước và họa sĩ liếc nhìn nhau, lập tức rút điện thoại ra.
Răng rắc.
Lão sơn chủ Sùng Ngô mang kính, người chỉ vừa mới học chút tri thức kỹ năng sơ khai thời hiện đại, lập tức kính nứt ra như mạng nhện dày đặc. Lão vẫn giữ tư thế trang nghiêm hai tay đan vào nhau chống cằm, kết quả kính mắt vỡ tan một chỗ. Một đại hán vạm vỡ bên cạnh há hốc mồm, hàm răng giả trong miệng suýt nữa bay ra ngoài.
Các Thần cơ hồ muốn viết chữ 'Có phải ngươi đã cho thiên nữ uống thuốc kích thích nào rồi' lên mặt, từng người một thân thể mạnh mẽ cơ hồ muốn xé rách quần áo, để lộ dáng vẻ thần thoại khác hẳn con người, ngón tay thô to như đá tảng cơ hồ có thể đâm thủng trán Vệ Uyên, hận không thể đè c·hết Vệ Uyên.
Nếu Thần đã trải qua một thời gian văn hóa nhân gian tẩy lễ, đại khái sẽ hỏi những câu hỏi như thế này.
Ngươi có chìa khóa không?
Ngươi xứng không?
Ngươi xứng mấy cái?
Toàn bộ núi Côn Lôn đang mong chờ thiếu nữ của họ lớn lên, còn ngươi thì đang làm cái gì?
Có tin ta chơi c·hết ngươi không?
Chỉ là bên kia, thiếu nữ mặc trang phục mùa đông, áo len có hình vẽ con vật nhỏ đầy màu sắc đang yên tĩnh nhìn bọn họ. Lão sơn chủ Sùng Ngô thấy đáy mắt thiếu nữ vẫn còn vẻ ấm áp, nhưng vẫn có bản tính xa cách, lạnh nhạt, cuối cùng nín nhịn hết lại cũng không nói nên lời, tiếc nuối thở dài một tiếng.
"Ta hiểu rõ rồi."
Ông khẽ cười, ấm áp nói: "Chúng ta biết tôn trọng ý của ngài."
Sau đó nhìn về phía Vệ Uyên, sự bất mãn trong đáy mắt lão sơn chủ biến thành cơn bão lốc trong núi, đối diện với thiếu nữ thì các vị Sơn Thần Thủy Thần như ánh nắng ấm áp mùa xuân, như dòng suối nhỏ trong núi, cỏ cây mọc lên, thậm chí như những chú chó con xù xì.
Khi quay sang nhìn Vệ Uyên, thì ánh mắt quét đến lại là gió lớn gào thét, mặt trời dữ dằn, cùng cơn sóng dữ hận không thể vùi hắn trên bờ cát, như Direwolf Bắc Cực Siberia, hoặc loại đột biến nào đó. Chỉ cần một ánh mắt, cơ hồ cảm thấy mắt mấy tên này đều đã đỏ lên.
Lão sơn chủ Sùng Ngô nói: "Nhưng tên tiểu tử thối này, chúng ta sẽ cân nhắc..."
"Ừm."
"Ta sẽ mang hoa đến bên kia trước, Uyên."
Vệ Uyên cứng ngắc ngẩng đầu.
Cố gắng mỉm cười gật đầu, lễ phép và ôn hòa.
Bộ não vẫn đang đứng máy.
Thiên nữ ngừng thở, nhanh chóng truyền âm: "Cái danh nghĩa này chỉ... chỉ là giúp ngươi giải quyết một chút phiền toái, lát nữa hãy làm quen với lão sơn chủ." Câu nói này khiến Vệ Uyên hồi phục lý trí, cũng có chút thất vọng mất mát, còn thiếu nữ thì ôm hoa, đi qua phố cổ dưới bóng cây đầy màu sắc, nhuộm màu xanh bầu trời cao rộng.
Nàng cất hoa cẩn thận.
Sau đó đóng cửa thật kín.
Đi đến bên giường, nhắm chặt hai mắt.
Ba, hai, một.
Ba ~ một cái ngã xuống giường, mặt đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Mà trong viện bảo tàng, Vệ Uyên ngồi ở bên cạnh, một bên là quỷ nước mặc chấp sự phục tao nhã, một bên là đại hòa thượng Viên Giác, cái trước không nói, cái sau một lòng hướng Phật, đại trí nhược ngu, nhìn thẳng chúng sinh, còn đối diện thì là chư thần Côn Lôn đứng đầu là Sùng Ngô sơn chủ.
Không biết có phải là ảo giác không, Vệ Uyên cảm thấy cả đám này toàn thân đều đang bốc hắc khí.
Kéo theo cả căn phòng tối sầm và vặn vẹo đi.
Vệ Uyên mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, lão sơn chủ. Mấy vị lần này đến nhân gian, là vì cái gì?"
Nhất định phải tạo mối quan hệ tốt.
Quản lí bảo tàng tự nhủ trong lòng.
Lão sơn chủ thở ra một hơi.
"Vì giải quyết chủ nhân Côn Lôn ở nhân gian."
Được thôi, không đùa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận