Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 246: Chuyện xưa kết cục, có lẽ đã được quyết định từ lâu

Uyên bị câu nói này của vị tướng quân kia làm kinh động tâm thần. Hắn lầm tưởng thân phận một trong ba mươi sáu渠帥(Cừ Soái) của quân Khăn Vàng mình đã bại lộ, chỉ là hắn trải qua nhiều chuyện rồi, miễn cưỡng có thể ổn định nội tâm của mình, không trực tiếp kinh hô lên, nhưng một tiểu đạo sĩ hơn mười tuổi, ngậm miệng nghiêm mặt, vẫn bị nữ tử ung dung kia nhìn ra mánh khóe. Vị sau chỉ mỉm cười nhìn hắn. Trong lòng sinh ra ý niệm trêu đùa một tiểu gia hỏa chưa trưởng thành.
Uyên trầm giọng nói: “Ngài nhận lầm người rồi.”
Nữ tử khẽ cười một tiếng, đưa ngón tay hư điểm vào tim Uyên, nói: “Nhận thức không sai.”
Nàng lại hỏi lần nữa: “Thế nào, có hối hận không?”
Thiếu niên đạo nhân hỏi: “Hối hận cái gì?”
Nữ tử mỉm cười, nói: “Có rất nhiều, ví dụ như có thể oán hận, oán trời cao đối với ngươi quá hà khắc, cho ngươi một thân thể như thế này; cũng hận ngươi đến thời đại này, mà không phải lúc Hán đại cường thịnh nhất, cũng có thể hối hận quá khứ của ngươi.” Nàng ngừng một chút, để Uyên gần như cho rằng nữ tử ung dung này chỉ là người có kinh nghiệm trôi dạt khắp nơi trong quân Khăn Vàng, nữ tử mới chậm rãi nói: “Ví dụ, có lẽ chính là một số chuyện ngươi đã làm.”
“Mới khiến kiếp này ngươi trải qua cay đắng như vậy.”
“Nếu là vậy, chẳng phải đáng hối hận sao?”
Đạo nhân thiếu niên ốm yếu thản nhiên nói: “Kiếp trước kiếp này, bất quá hư ảo, ta không tin.”
“Còn về vì sao lại là thời đại này…”
Hắn nghĩ về quá khứ, nghĩ đến vị đạo nhân thiếu niên hay mỉm cười, nghĩ đến lão giả dạy hắn cách trồng lúa mạch, nghĩ đến người dùng vai cõng hắn đi khắp nơi, thần sắc trở nên nhu hòa, hai mắt thiếu niên đạo nhân trong trẻo, tiếng nói dịu dàng đáp: “Trời cao chưa từng đối đãi hậu hĩnh với ta, nhưng cũng không hề hà khắc.”
“Ta nghĩ, dù ngươi nói với ta rằng ta từng có một vài lựa chọn.”
“Như vậy, ta cũng sẽ không hối hận.”
Nữ tử ung dung kinh ngạc nhìn hắn, rồi cười gật đầu.
Đáy lòng thiếu niên đạo nhân ấm áp. Hắn không còn lo lắng và sợ hãi, khẽ gật đầu với nữ tử kia, xách giỏ thuốc. Sau đó quay người rời đi xuống núi.
Khi xuống núi, nữ tử phía sau tựa hồ thưởng thức, lại như có chút không phục, đột nhiên cười nói: “Bây giờ ngươi sẽ không hối hận, nhưng chưa chắc tương lai sẽ không hối hận.”
“Tiểu đạo sĩ, chúng ta vài năm nữa sẽ gặp lại.”
“Đến lúc đó, ta sẽ hỏi lại ngươi câu hỏi này.”
Uyên sau khi xuống núi, quay đầu lại không thấy ngọn núi kia và nữ tử kia nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không hiểu vì sao, sự thăm dò của đối phương luôn mang đến một áp lực vô hình rất lớn cho hắn, cứ như đã từng gặp đâu đó. Hơn nữa rất có thể còn có chút quen thuộc.
Uyên không để ý, trở về nhà.
Nhiều năm sau đó, vẫn luôn sống ở Lang Gia, nữ tử kia cũng không xuất hiện nữa, Uyên không dạy cho đứa bé kia pháp thuật, chỉ truyền thụ cho hắn phương pháp tu hành rèn thể dưỡng khí cơ bản của Thái Bình đạo, lại có một phép gọi là chín hơi phục khí, Uyên thì tim tựa như bị thủng lỗ, khí không thể tồn.
Nhưng đứa bé kia lại như là một đạo giả bẩm sinh. Không những tu hành một ngày ngàn dặm. Mà xuất thân Gia Cát thế gia, cầm kỳ thi họa, còn có các loại điển tịch đều muốn học tập.
Nếu là người ngoài, chỉ chọn một loại để tinh tu, còn lại chỉ có thể hiểu hời hợt. Nhưng Gia Cát Lượng ở những phương diện này đều cho thấy thiên phú khó ai tưởng tượng nổi.
Cuộc sống nhẹ nhàng ở Lang Gia kết thúc vào năm Gia Cát Lượng tám tuổi, năm đó, cha hắn qua đời, mà anh trai Gia Cát Cẩn mười lăm tuổi, cần phụng dưỡng mẹ kế, còn Gia Cát Lượng đành phải mang theo em trai mình, cùng hai tỷ tỷ, đi theo thúc phụ Gia Cát Huyền đến Dự Chương.
Vốn dĩ Uyên đi cùng gia quyến Gia Cát đến đây. Nhưng đứa bé hiểu chuyện xưa nay trầm tĩnh lại khóc lớn làm ầm ĩ vào hôm đó. Cánh tay níu chặt lấy Uyên, như gấu túi, sống chết không chịu rời đi. Không còn cách nào khác, trên đội xe từ Lang Gia đến Dự Chương, lại thêm một thiếu niên đạo nhân. Năm đó, Uyên mười tám tuổi. Trông càng ngày càng ốm yếu.
Ở Dự Chương, Uyên có thể dạy bảo đứa bé kia sát sao hơn, vào ngày đầu tiên đứa bé học được gảy đàn, tiểu thiếu niên mười một tuổi ôm cây cổ cầm lớn hơn cả người mình, nghiêm túc ngồi bên bàn đạo nhân bào chế thuốc, lúc gảy đàn, hát rằng:
"呦呦鹿鸣, 食野之苹. 我有嘉宾, 鼓瑟吹笙." (Ô ô Lộc Minh, thực dã chi bình. Ta hữu gia tân, cổ sắt xuy sinh).
Trợn mắt nhìn thấy đạo nhân kia biểu hiện trên mặt vẫn như cũ thanh đạm. Tiểu thiếu niên nháy mắt, gảy đàn hát:
"鹓鶵戾天, 鱼跃于渊; 岂弟君子, 遐不作人?" (uyên sồ lệ thiên, ngư dược vu uyên; khởi đệ quân tử, hà bất tác nhân)
Ý nói, diều hâu bay lượn trên trời cao, cá sẽ nhảy lên trong vực nước, nếu như ngươi là quân tử, tại sao không giáo hóa đời sau hướng tới cái thiện? Nhưng trong lời này lại dùng 'Khởi đệ quân tử' một cách không biết lớn nhỏ như vậy, làm cả đạo nhân vốn vì ốm yếu mà trước sau thanh đạm cũng phải nhíu mày.
Muôi thuốc trong tay gõ lên đầu thiếu niên đang đắc ý kia. Gia Cát Lượng mười một tuổi cười nói: "Ta thấy ngươi ở đây nhìn bên ngoài cũng rất nhàm chán, ta gảy đàn cho ngươi nghe.”
Năm đó, Uyên 21 tuổi, mà đứa bé kia đã thành thiếu niên, trong ánh mắt phảng phất có hào quang, ở tuổi này, thế giới là của bọn họ, mãi mãi tươi sáng, mãi mãi tự tin, huống chi là người như Gia Cát Lượng? Hắn tự nhiên có đủ sức mạnh, vô luận gia thế, dung mạo, hay tài năng, đều không thể bắt bẻ.
Người như vậy sau này nhất định sẽ trở thành một vị danh sĩ. Mọi người đều nghĩ như vậy.
Trong tiếng nói non nớt của thiếu niên và tiếng lật sách khe khẽ của vị đạo nhân ngồi dựa lưng ghế, không có những nghi thức đốt hương của danh sĩ, mà chỉ có mùi hương thảo dược, mùi mực, nhưng lại càng thanh đạm, xa xôi, đôi khi có cảm giác thời gian có thể cứ vậy trôi chậm.
Gió mát trăng thanh, tiếng đàn văn chương, đây là sự lãng mạn của thiếu niên.
Nhưng thời đại cuối cùng sẽ rẽ theo một hướng mà không ai ngờ được.
Thêm một năm nữa trôi qua, vào năm Sơ Bình thứ tư, Gia Cát Huyền bị Chu Hạo thay thế. Theo vốn liếng nhà Gia Cát, đương nhiên phải lên phía bắc trở về Lang Gia. Nhưng vào năm đó, có một chuyện khác xảy ra. Cha của Tào Mạnh Đức là Tào Tung đến Lang Gia để tránh họa.
Sau đó lại đến Từ Châu, bị tướng lĩnh dưới trướng Từ Châu Mục Đào Khiêm lúc bấy giờ giết chết, mà chuyện này truyền đến tai Tào Tháo, lúc ấy Tào Tháo đã thành danh thiên hạ, đau buồn giận dữ, kéo quân thẳng đến Từ Châu, còn con đường từ Dự Chương trở lại Lang Gia, chính giữa bị đường tiến quân của Tào Tháo cắt ngang.
Gia Cát Huyền trước đó hoàn toàn không ngờ đến chuyện này. Trực tiếp đụng vào vòng chiến này, mà không ai từng nghĩ rằng, Tào Mạnh Đức lúc trước từng tru diệt Đổng Trác vì đại nghĩa mới xuất hiện, lần này xuống tay lại vô cùng tàn nhẫn, bởi vì Đào Khiêm cố thủ không ra, vì phụ thân rõ ràng đã bỏ quan lại bị giết, Tào Mạnh Đức căm phẫn đến cực điểm, cuối cùng lựa chọn đồ thành. Thủ Lự, Sư Lăng, Hạ Khâu, đều bị tàn phá.
Hắn tức giận để quân lính dưới tay cướp bóc dân thường. Cuối cùng trong lịch sử ghi lại, giết nam nữ mấy trăm ngàn người, gà chó không tha, bốn phương đều thành nơi không ai dám đặt chân tới, nơi đi qua toàn chỗ hoang tàn, không một ai dám ra tay chi viện cho Đào Khiêm lúc đó, không ai muốn dùng gia tài và sinh mệnh của mình đối đầu với Tào Mạnh Đức lúc này. Huống chi, nếu thật muốn kiếm chút ân tình của Đào Khiêm, đợi đến khi Từ Châu sắp bị đánh xong chẳng phải là tốt hơn sao? Thậm chí có thể trực tiếp cát cứ ngay tại chỗ, khống chế Từ Châu.
Tính toán trong đầu mưu sĩ và quân chủ đã quá xa xôi, so với việc thiếu niên đạo nhân từng mờ mịt tự hỏi liệu có còn cách lấp kín tường không còn khoảng cách, quân đội của Tào Mạnh Đức thậm chí trực tiếp ném thi thể khắp nơi, mặc kệ việc này sẽ gây ra dịch bệnh bùng phát.
Chứng kiến một màn thảm liệt, cùng nỗi sợ hãi trước ôn dịch, khiến dân chúng tứ tán chạy trốn, mà quá nhiều dân loạn lại sinh ra quân phản tặc cường đạo, Gia Cát Huyền quyết đoán, thấy căn bản không thể trở lại Lang Gia được nữa, lúc này bèn xuống phía nam tiến đến Kinh Châu lánh nạn. Bọn họ giấu của cải, trà trộn trong dòng người dân lưu lạc, nhưng bằng hai chân có thể đi được bao nhanh?
Cuối cùng vẫn bị cường đạo vây lại. Thậm chí không biết rốt cuộc là giặc cướp, hay quân đội dưới trướng Tào Mạnh Đức tùy ý cướp bóc.
Gia Cát Lượng mờ mịt. Tuyệt thế thiên tài, không gì không thông, trong lòng thiếu niên chỉ có gió mát trăng thanh, cuối cùng phải đối diện với hình ảnh thảm liệt này, và nhận ra, nếu thiên hạ không ổn định, gió mát mang theo máu, trăng sáng chiếu xuống là những chồng bạch cốt ven đường, là những người phụ nữ trẻ con bị lột sạch quần áo. Thế giới vốn có bỗng chốc tan vỡ.
Có bọn cường đạo nhìn thấy khí chất một đoàn người nhà Gia Cát có vẻ bất thường. Tiến đến định cướp đoạt của cải. Gia Cát Huyền xuất thân Lang Gia, vẫn mang khí chất hán nho, nhưng phía sau lại còn có nữ quyến và trẻ con. Hắn đưa của cải ra, nhưng lúc này, những tên cường đạo nhìn thấy hai thiếu nữ cố ý bị bôi bẩn, đó là hai tỷ tỷ của Gia Cát Lượng, cho dù đã cố tình đóng vai xấu xí, nhưng khí chất thư hương vẫn rất khó che giấu, hai người kia định động tay động chân.
Xung quanh có quá nhiều binh sĩ vây quanh, Gia Cát Huyền giận dữ nhưng không có cách nào phản kháng. Bỗng nhiên, hai tên động tay động chân kia trực tiếp muốn lôi hai thiếu nữ rời khỏi người thân bỗng dưng cứng đờ. Một cây gậy trúc đâm thẳng vào cổ bọn chúng. Máu tươi bắn ra, mùi máu tanh nồng đậm thảm thiết. Gia Cát Lượng thấy vậy, vị đạo nhân vốn vì suy yếu mà yên lặng từ nãy giờ thu gậy trúc về, vị đạo nhân có khuôn mặt vốn thanh đạm bỗng mím môi lại, trên người không hiểu vì sao lại toát ra khí thế thảm liệt từ trong núi thây biển máu đi ra.
Ngưu thúc, ta vẫn còn nhớ…
Xuyên qua toàn bộ tinh thần lực lượng.
Đạo nhân lẩm bẩm trong lòng.
Nắm chặt gậy trúc trong tay, sự việc phát sinh bên này gây xung đột giữa dân chúng và quân phản loạn, Uyên một tay kéo thiếu niên bên cạnh, thừa dịp hỗn loạn chạy về phía trước, cây gậy trúc trong tay phảng phất như một ngọn trường thương, khớp ngón tay trắng nõn nhô lên, gắt gao nắm lấy trường thương, đẩy lùi địch nhân phía trước, chạy về phía trước.
Lúc này trời đột nhiên đổ mưa lớn.
Tiếng vó ngựa, tiếng gầm thét, tiếng đao chém.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng cười lớn.
Bụi đất bốc lên gần như nhuộm toàn bộ thiên địa thành một màu ảm đạm, Gia Cát Lượng lảo đảo chạy theo phía trước, một viên tướng lĩnh lao đến phía Uyên, đao trong tay đánh mạnh xuống, Uyên dùng gậy trúc đỡ, nhưng bị đánh gãy tan tành, thân thể của hắn cũng không thể chịu nổi nữa, phun ra máu tươi, cắn răng dang hai tay, ôm thiếu niên vào lòng, dùng lưng của mình chắn đao. Gia Cát Lượng hai mắt trợn lớn, trong lòng đầy sự không cam lòng.
Và vào thời khắc này, phảng phất thời gian ngừng lại.
Ánh đao rực rỡ, phảng phất trường long bay lên trời, chém thẳng tên tướng lĩnh của quân nổi loạn dưới trướng Tào Mạnh Đức, người kia không kịp phản ứng ngửa mặt lên trời ngã xuống, theo sau là tiếng đao chém vang lên, một người đàn ông cao lớn nghiêng cầm trường đao, bước về phía quân nổi loạn.
Mưa mỗi lúc một lớn.
Một chi quân đội xuyên qua màn mưa, rồi đè bẹp đánh bại đám quân nổi loạn đông hơn nhiều.
Tất cả mọi người ngơ ngác, trước mặt bọn họ, lại lần nữa nhìn thấy thuộc về Đại Hán, liệt diễm chiến bào đỏ rực, nhìn thấy có người mặc giáp, tay cầm song kiếm oai hùng, nhìn thấy người râu dài buông xuống, khí thế hiên ngang, nhìn thấy người vai vác trường mâu dũng mãnh của Đại Hán, nhìn thấy phía sau họ, là những người quân đội trầm mặc mà kiên nghị.
Chỉ hơn một ngàn người, gió táp mưa sa, sừng sững bất động như Thái Sơn.
Uyên đồng tử co lại. Nhận ra người đàn ông quen thuộc kia. Nhưng vị sau không thể nhận ra tiểu đạo sĩ năm nào, chỉ nhường đường ra. Cho dân chúng đi qua. Quân nổi loạn bị đánh bại. Sau đó, người cầm song kiếm kia sẽ lại tiến lên, đi về hướng Từ Châu.
Thiên hạ hào kiệt rất nhiều, quần hùng cùng nổi lên. Và có người mang chí lớn, lặn lội ngàn dặm, nguyện dùng mấy ngàn binh mã, chặn đường tàn sát của Tào Mạnh Đức.
Chỉ có một người. Đại Hán, Lưu Huyền Đức.
Năm này, là năm Sơ Bình thứ tư. Gia Cát Lượng 12 tuổi, vẫn còn là một thiếu niên mũm mĩm có chút nét trẻ con. Trên vai là gió mát trăng thanh, là hoàng oanh và lá liễu.
Mà Lưu Huyền Đức 32 tuổi. Đã sớm không còn tuổi thiếu niên. Nhưng vẫn giữ chí khí của thiếu niên.
Mà Tào Mạnh Đức khí thế thiên hạ vô song, đánh Đào Khiêm, phá Bành Thành, Phụ Dương, Thủ Lự, Sư Lăng, Hạ Khâu, đều tàn phá cả. Giết mấy trăm ngàn nam nữ, gà chó không tha, bốn phương không ai dám đặt chân tới, có 5 huyện thành giữ lại không ai lui tới, còn Lưu Huyền Đức dẫn nghìn quân mã đến giúp Đào Khiêm.
Những hình ảnh giao thoa của các thiếu niên trước mắt là những anh hùng hào kiệt cuối cùng của thời đại, hoặc là kiêu hùng. Họ vào năm đó không thể gặp mặt, không thể nói chuyện. Lưu Huyền Đức không biết, mình cứu ai. Mà trong loạn thế này, các hào kiệt vụt qua, theo đuổi giấc mơ và nhân sinh của mình, cuối cùng cũng sẽ hội tụ vào tương lai, trong chốc lát soi sáng một mảnh ảm đạm.
Và kết cục của câu chuyện, có lẽ ngay từ đầu đã được định đoạt.
Xung quanh tiếng ồn ào huyên náo. Có dân chúng căm phẫn tự nguyện gia nhập vào quân đội này.
Đạo nhân ốm yếu kéo lại thiếu niên thất thần. Cùng người tướng quân oai hùng kia giao nhau rời đi.
"A Lượng, đừng nhìn, đi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận