Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 75: Trong sách chi trùng

Chương 75: Sâu mọt trong sách
"Không phải tủ lạnh."
Quỷ nước quay đầu, nói tình hình bên ngoài cho con quỷ bên trong.
Nữ quỷ uống t·h·u·ố·c đ·ộ·c kia không để ý nói: "Chỉ là kh·á·c·h nhân thôi, đợi đến lão đại trở lại rồi nói cũng không muộn."
Quỷ nước gật đầu.
Không phải tủ lạnh trở về, hắn có chút không có tinh thần, lại ngồi bệt xuống ghế sofa.
T·h·í·c·h gia quân binh hồn hiếm thấy lắc đầu, nói: "Không thể để hắn đi."
"Trong sách có gì đó kỳ lạ."
"Kỳ lạ chỗ nào?"
Đ·a·o binh quỷ nghĩ ngợi rồi nói: "Khi còn sống ta theo t·h·í·c·h đại s·o·á·i thảo phạt ở trên núi lão tinh, đối với loại khí tức này có chút quen thuộc."
"Trong sách có yêu khí."
...
Vệ Uyên nhận được tin tức viện bảo t·à·ng gửi tới.
Dường như là bọn họ cảm thấy có luồng khí tức khác lạ trong sách, giống với yêu khí nhàn nhạt.
Cho nên chỉ có thể nghĩ cách liều dùng hết sức lực, mấy con quỷ cùng nhau mặc một chiếc áo khoác mỏng nhẹ, bên ngoài mang thêm khẩu trang, kính râm, đi găng tay, toàn thân trên dưới che chắn vô cùng cẩn thận, đi xiêu vẹo, miễn cưỡng mở cửa, để người bên ngoài đi vào chờ, sau đó nhanh như chớp đến báo cáo cho hắn.
Quỷ vật trong viện bảo tàng hiện giờ không có thực thể, chuyện đưa tin này rõ ràng không phải chúng làm.
Vậy chỉ có thể là đôi giày thêu đỏ lén lút chạy tới, sau đó thuần thục bật máy tính, đăng nhập tài khoản, gửi tin cho Vệ Uyên, thời gian này chúng đã quá quen thuộc với sản phẩm hiện đại hóa là máy tính, t·h·í·c·h nhất là tụ tập hút Coca-cola, sau đó chơi mấy trò chơi đối kháng.
Quỷ nước và binh hồn gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, hai người giấy thì đang thao tác chuột.
Giày thêu đỏ thì vui sướng nhảy múa trên bàn phím.
Cho nên, nhiều lúc, bạn căn bản không biết đồng đội của bạn là cái gì, có thể là một con mèo đen được nuôi dưỡng trong đạo quán trên núi, cũng có thể ngay cả mèo cũng không phải.
...
Vệ Uyên giải thích tình huống đột phát cho t·h·i·ê·n Nữ, nàng vui vẻ gật đầu nói: "Vậy thì về trước thôi, lần sau lại đi ra cũng được."
Vệ Uyên gật đầu, cất điện thoại di động, khóe mắt chợt liếc thấy một thông báo tin tức được đẩy tới, động tác dừng lại một chút, ma xui quỷ khiến ấn vào, là tin tức từ bên kia bờ đại dương, tin tức đại lục mới, một trang trại bị thiêu hủy, mười mấy người biến thành thây khô, hơn nữa dùng phương thức k·i·n·h hãi quỷ dị tạo thành hình vẽ.
Nghe nói ở hiện trường phát hiện xác c·ô·n trùng tính bằng ngàn con.
Đều bị ngọn lửa đốt chết, nhưng trên thây khô lại phát hiện vết đốt do giác hút của loài trùng.
Căn cứ theo tình huống ban đầu, có thể có hơn mười nghìn hoặc thậm chí hàng chục vạn c·ô·n trùng bao vây người, đám người có lẽ đã dùng súng phun lửa để s·á·t trùng, nhưng lại khiến toàn bộ trang trại bị thiêu hủy, và tình huống bây giờ cũng tương tự như vậy. Tuy rằng mẩu tin tức này vẫn giữ phong cách 'UC giật gân' quen thuộc, nhưng có vẻ như tiểu biên có chút chứng cứ xác thực.
Giả như chuyện là thật thì trang trại này đã từng là lãnh thổ của người Anh-điêng cổ.
Sau này, toàn bộ bộ tộc bị t·à·n s·á·t, rừng thiêng bị khai phá thành đồn điền.
Mà những cái thây khô ch·ết đi xếp thành hình vẽ cũng rất đậm chất phong cách người Indian.
Rất có thể những linh hồn phiêu đãng tại đại lục mới đang báo t·h·ù, đương nhiên suy đoán phi thực tế này không được nhiều người đồng tình, cùng lắm chỉ là trêu đùa chút ít, đại đa số mọi người đều cho rằng lý do này cũng giống như suy đoán của cảnh sát ở đại lục mới, là do một vụ án g·iết người 'hành vi nghệ t·h·u·ậ·t' c·ố ch·ấp, đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g.
Tin tức thứ hai là mấy ngôi đền rất nổi tiếng ở đảo anh đào đột nhiên đóng cửa từ chối khách viếng.
Nghe nói là để tu sửa, nhưng lại có tin đồn rằng, khu vực gần đền thờ đã bị phong tỏa, người ta nhìn thấy một vài ông lão mặc trang phục Âm Dương Sư tiến vào bên trong đền, lại có cư dân phản ánh rằng, đêm đến từng nghe thấy tiếng gầm rú của dã thú rất lớn.
Truyền thông đảo anh đào đáp lại bằng tin một con gấu đen ở vườn thú đã trốn khỏi chuồng.
Vẻ mặt Vệ Uyên có chút trầm ngưng.
Chu Di đã từng nói với hắn rằng, linh khí bắt đầu khôi phục từ trăm năm trước, mấy năm gần đây nồng độ linh khí tăng nhanh chóng mặt, khiến cho Thần Châu với hai môn phật đạo truyền thừa hoàn chỉnh cũng cảm thấy có chút không đủ nhân lực, các nước khác hẳn cũng gặp vấn đề tương tự.
Sơn Quân có thể trốn khỏi phong ấn có phải cũng liên quan đến việc nồng độ linh khí tăng cao?
...
Trong lúc Dịch Yến Quân thấp thỏm chờ đợi trong lòng bất an thì Vệ Uyên và t·h·i·ê·n Nữ trở về.
Thiếu nữ tỏ ra rất hứng thú với những quyển sách còn vương lại yêu khí.
Dịch Yến Quân có chút kinh ngạc trước vẻ ngoài thanh tú của t·h·iếu nữ, vô ý thức dời ánh mắt đi.
Sau khi Vệ Uyên hỏi về mục đích đến, Dịch Yến Quân lấy ra những cuốn sách mang theo, đều là sách cũ, đa phần là bản viết tay, từng nét từng chữ rất nghiêm túc, có thể thấy chủ nhân cuốn sách đã phải tốn nhiều tâm huyết như thế nào để viết ra chúng.
Vệ Uyên thật sự cảm nhận được yêu khí nhàn nhạt trên những trang sách.
T·h·i·ê·n Nữ lật xem cuốn sách, nhíu mày.
Dịch Yến Quân lo lắng bọn họ sẽ phát hiện ra những vấn đề thiếu trang thiếu chữ của cuốn sách, trong lòng có chút bất lực nói: "Đây là vật gia gia ta để lại, ta hiện giờ đi làm ở bên ngoài, đành phải bán chúng."
"Giá cả..."
Hắn nghĩ nghĩ, đưa ra một con số cao gấp ba lần người thu mua sách đã trả.
Đồng thời nghĩ nếu đối phương không đồng ý thì giảm xuống chút nữa cũng được.
T·h·iếu nữ trầm ngâm, nói: "Những quyển sách này rất quan trọng, ngươi chắc chắn muốn bán đi sao?"
Dịch Yến Quân coi đây là di vật của tổ phụ, thở dài chỉ vào những quyển sách đã ngả vàng, nói: "Bây giờ ta không còn làm việc ở Tuyền thị, hơn nữa năm nay cái gì cũng khó khăn, không có thời gian xem sách này, nói thật, giờ có điện thoại, có loại sách gì mà không thấy được?"
"Sách này lật tới lật lui cũng bất t·i·ệ·n."
"Nếu lỡ lật nát hay sơ ý làm hư hỏng, thà đem đồ của ông để ở đây, ít nhất cũng được nguyên vẹn."
Một đám quỷ chồng chất lên nhau, mặc một cái áo khoác, lại có Dưỡng Hồn Mộc gần ba nghìn năm, pháp lực của bọn chúng được tăng lên đáng kể, quỷ nước nhếch mép nói: "Lý do như thế này mà chúng ta cất giữ sách này giúp ngươi, ngươi còn đòi tiền chúng ta, sao mà nói n·ổi?"
"Bán sách cũng không cần tìm cớ, làm bộ ngô ngô ngô, ngươi bịt miệng ta làm gì..."
Hắn hạ giọng trừng mắt nhìn binh hồn đang bịt miệng hắn.
Dịch Yến Quân không nghe được tiếng thì thầm phía sau, chỉ cảm thấy hai câu trước nói làm hắn có chút lúng túng, nhưng cũng không đi, chỉ giả vờ bình thản nói: "Ngươi xem thử giá tiền này có mua được không, không được thì tôi đi chỗ khác xem."
Vừa nói vừa làm bộ rút sách đi.
Vệ Uyên đưa tay ấn lại sách, Dịch Yến Quân lại không rút ra được, ngẩng đầu thấy chàng trai trẻ mỉm cười gật đầu nói: "Lý do cũng không sai."
"Sách này ta lấy."
Vệ Uyên quay người đi tính tiền, Dịch Yến Quân như thở phào nhẹ nhõm, khách sáo vài câu rồi nhẹ nhõm rời đi, ra khỏi cửa thấy số tiền tăng lên trong tài khoản, một rương sách cũ nát mà bán còn đắt hơn sách khác, hắn có chút cảm thấy khó tin.
Quay đầu nhìn viện bảo tàng một chút, vui sướng vì đã kiếm được món hời, hắn đạp chân lên đường về.
Vệ Uyên liếc nhìn mấy cuốn sách, quay sang t·h·iếu nữ nói: "Hình như mấy cuốn sách này thiếu thứ gì đó."
T·h·i·ê·n Nữ gật đầu nói: "Toàn bộ đều thiếu hai chữ 'Thần Tiên'."
Nàng lật ra một tờ, tờ giấy trắng đó cũng thiếu hai chữ 'Thần Tiên', nhưng có thêm một vòng tròn giống như một lọn tóc cuộn lại, nhưng thoảng thoảng tỏa ra thanh khí, đường kính cỡ bốn tấc, t·h·iếu nữ dùng ngón tay nâng vòng tròn này lên nói: "Sâu mọt trong sách, nếu ăn nhiều hai chữ 'Thần Tiên', sẽ biến thành vật này, tên là Mạch Vọng, buổi đêm dùng vật này có thể lấy được tiên đan, nếu kéo đứt thì được thanh khí thành nước, trộn chung với tiên đan dùng, có thể triệt để thoát thai hoán cốt, thành tiên nhân."
Vẻ mặt Vệ Uyên kinh ngạc.
T·h·i·ê·n Nữ nhìn Vệ Uyên rồi nói: "Đương nhiên đây là giả."
"Hơn nữa, một khi đã kéo đứt thì Mạch Vọng sẽ bị hủy, không còn cách nào hóa ra đan dược vào ban đêm."
"Chỉ dùng tiên đan không thôi, đối với người tu hành cũng có ích, tối nay ngươi có thể thử xem."
Nàng nhẹ nhàng chỉ tay, con sâu mọt liền bay đến trước mặt Vệ Uyên, rơi vào cuốn sách trước mặt hắn.
Giả c·hết không nhúc nhích.
Vệ Uyên lấy ngón tay chạm vào Mạch Vọng này, hiếu kỳ hỏi: "Yêu khí chính là thứ này?"
Vừa ngẩng đầu nhìn, yêu khí trong sách vẫn còn, kinh ngạc cầm sách lên, lật xem, thấy một phiếu tên sách, trên đó ghi 'Canh thân lại tụ họp, Hoa Dương ven hồ', lá phiếu này làm từ lá xanh, yêu khí chính là từ nó tỏa ra.
Vệ Uyên nói: "Yêu khí từ chiếc lá này?"
T·h·i·ê·n Nữ nói: "Phải, mà loại lá cây này ở nhân gian rất hiếm gặp."
"Loại lá này mọc ở Thanh Khâu Quốc."
"Hồ yêu rời khỏi Thanh Khâu thường mang theo lá quê hương làm đồ trang sức, để vơi đi nỗi nhớ nhà, cùng với chủ nhân của sách này ước hẹn, đó là một con hồ ly ở Thanh Khâu, đây chính là tín vật."
T·h·i·ê·n Nữ nhìn Vệ Uyên: "Năm nay là canh thân, mau đi xem sao?"
Nghĩ ngợi rồi nàng nói: "Hồ yêu ở Thanh Khâu phần lớn dung mạo thanh tú, Ngọa Hổ ngươi hơn hai mươi tuổi vẫn chưa kết hôn, nếu ngươi t·h·í·c·h, ta có thể thay ngươi cầu hôn Cửu Vĩ Hồ đời này, để nó chọn một vị hồ tiên thích hợp để gặp ngươi."
Sắc mặt Vệ Uyên cứng đờ.
Vốn định lại gần làm hòa, thậm chí còn đấu tranh tư tưởng một hồi, Quỷ nước vừa bưng Coca-cola đến liền đổi hướng, rẽ qua chỗ khác.
Nhưng cuối cùng Vệ Uyên không nhịn được tò mò, cùng t·h·i·ê·n Nữ theo dấu yêu khí trên lá xanh kia, tìm đến.
Đó là một nam hồ ly tinh...
...
Một đệ tử phủ T·h·i·ê·n Sư đang ngủ say.
Trong giấc mộng, có một con m·ã·nh hổ há miệng lộ nanh, chuẩn bị xé nát hắn.
Gương mặt chàng trai trẻ lộ vẻ sợ hãi, cơ thể run rẩy.
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói già nua ôn hòa khẽ vang lên: "Ngủ đi vậy, không mộng mị nữa, không sao đâu."
Giấc mộng tan vỡ.
Có một cái bóng yêu thú từ trong mộng và hư ảo trốn chạy, bị một bàn tay nhẹ nhàng bắt lại, sau đó một con mèo đen vồ tới, xé nát yêu thú kia, nuốt vào bụng, con yêu thú đáng sợ không kịp kêu th·ả·m đã bị nuốt chửng.
Mèo đen liếm láp móng vuốt, có chút bất mãn.
Vừa rồi nó không ăn được gì cả.
Lão nhân đưa tay vuốt cằm nó, mèo đen mới miễn cưỡng kêu 'grừ grừ' đáp lại.
Có lẽ nó phối hợp làm lão nhân có chút đắc ý quên hình, ông bèn nhấc con mèo lên trêu đùa, mèo đen giận dữ, cào một vết lên trán lão nhân, lão nhân không để ý, trêu đùa mèo đen xong cười nói: "Con Bá Kỳ này cẩn t·h·ậ·n quá, tiền bối t·h·i·ê·n Nữ vừa mới đến nhân gian, hiểu biết vẫn còn, nhưng thực lực thì chưa hồi phục, họ mèo thù rất dai, Sơn Quân sẽ không bỏ qua tiểu đạo hữu Vệ Uyên kia."
"Ngươi xuống núi, bắt con Bá Kỳ kia đi."
"Dị thú này thời Đường tách ra một mạch đi về Phù Tang, hóa thành Yumekui, không ngờ nơi này còn một dòng cổ."
Mèo đen nhảy xuống đất, vẻ mặt không vui, cáu kỉnh nói vài tiếng đã hiểu rồi lại lề mề một hồi mới nhảy xuống núi.
Đây là một loài.
《Sơn Hải Kinh-Nam Sơn Kinh》Núi Đản Viên, nhiều nước, không cây cỏ, không thể ở trên. Có thú, hình dáng như ly mà có lông, tên gọi là Loại.Tự mình tẫn mẫu, ăn thịt người không ghen. 《Dị Vật Chí》Linh Miêu một thể, tự mình âm dương.
Trương Nhược Tố đưa mắt nhìn con mèo đen biến mất, quay lại phòng, thấy chuột c·hết xếp thành hàng trước giường, ông bật cười ha hả.
Loại chạy xuống núi.
Mặt đầy đắc ý.
Họ mèo thù rất dai.
Yêu thú cũng vậy.
PS: Thế giới hư cấu, cứ coi như năm nay là canh thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận