Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 354: Đông tuần đi, Hoàng Đế Bệ Hạ!

Trong phòng hoàn toàn im lặng và tĩnh mịch. Ngoại trừ Phượng Tự Vũ vẫn vui vẻ quét sạch những món ăn ngon trên bàn ra, thì những người khác đều nhận phải những cú sốc tâm lý lớn nhỏ khác nhau. Chẳng ai ngờ rằng, Triệu Chính tiên sinh thường ngày với khí độ hùng vĩ, uyên bác trầm tĩnh, lại vừa mở miệng đã thốt ra những lời kinh thiên động địa như vậy.
Vệ Uyên hồi phục tinh thần, nhìn thấy trong tay Thủy Hoàng Đế bản đồ thế giới phiên bản bìa cứng kia. Khóe mắt hắn giật lên. Bản đồ thế giới ư, bản đồ thế giới à, ngươi xuất hiện trễ tận 2200 năm rồi đấy! Nếu có thứ này sớm hơn, thì đã chẳng có chuyện Thủy Hoàng Đế mượn cớ tìm kiếm thuốc trường sinh mà điều động 3000 dũng sĩ đi tìm kiếm lãnh thổ hải ngoại, và cũng chẳng vì thần tính bạo động mà đến nông nỗi này. Dưới góc nhìn của một quân vương thời đại thần thoại, Thủy Hoàng Đế xem việc Thần Châu thống nhất thiên hạ như một lẽ đương nhiên. Vì thế, khi đối diện với câu hỏi của vị quân vương thời đại thần thoại này, Vệ Uyên điều chỉnh lại suy nghĩ, đặt đũa xuống, trầm ngâm một hồi rồi đáp:
“Bởi vì có một loại vũ khí tồn tại.”
“Vũ khí?”
“Phải, loại vũ khí này rất mạnh, uy lực của một lần nổ ít nhất cũng ở cấp độ phá hủy thành trì. Một khi đến tình thế cá chết lưới rách cuối cùng, việc kích nổ loại vũ khí này đủ sức kéo cả thời đại này xuống vực sâu...” Vệ Uyên chậm rãi thuật lại khái quát về uy hiếp hạt nhân. Tất nhiên, ngoài sức tàn phá, thứ đáng sợ nhất chính là phóng xạ. Ai cũng có thực lực lật bàn, kết quả là không ai có thể làm thế. Nếu ai dám lật bàn, sẽ bị những kẻ khác cũng có khả năng lật bàn đó cùng nhau đánh cho tơi bời.
Rồi Vệ Uyên nói thêm: “Ngoài ra, còn có nhiều vấn đề khác mới nảy sinh ở thời đại này.”
Thủy Hoàng Đế trầm tư nói: “Bởi vì vũ khí quá mạnh, hậu họa đủ sức phá hủy nền tảng của thời đại, không thể phòng ngự, cho nên không thể đi đến bước cuối cùng, đúng không…”
Vệ Uyên nhẹ gật đầu. Vượt ngoài dự đoán của Vệ Uyên, Thủy Hoàng Đế không tiếp tục hỏi về vũ khí nữa. Vệ Uyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục giải thích: “Hơn nữa, thời đại khác nhau… Lúc đó nhiều thứ đều có thể thông hành trong bảy nước, nhưng giờ không còn vậy nữa, các quốc gia khác nhau thì vấn đề xã hội cũng khác nhau, đến lúc đó phiền phức cũng sẽ rất nhiều.”
Thủy Hoàng Đế vuốt cằm nói: “Ta hiểu, hiện tại thời cơ chưa tới.”
“Hơn nữa có loại vũ khí kia, tựa hồ cũng có chút bất lực.”
“Nhưng mà, những ưu thế và lợi ích do thống nhất mang lại thì dù bao lâu cũng không thay đổi. Vì vũ khí kia hạn chế diện tích lãnh thổ, tất yếu sẽ có quốc gia muốn dùng cách khác để hoàn thành việc thống trị tương tự.”
“Nếu thống nhất, cùng một thứ chữ, xe cùng đường ray đi chung một kiểu, dù ta chưa hiểu hết, nhưng ta nghĩ, nhất định sẽ có nước vặn vẹo giá trị của quốc gia mình mà khống chế nước khác, tùy ý nghiền ép bách tính nước đó. Như vậy cũng xem như thống trị.”
Quỷ nước há hốc miệng, bỏ qua việc vị quân vương vô thức tự xưng "trẫm", chỉ vô thức nói: “Như vậy cũng là thống trị?”
Thủy Hoàng Đế thản nhiên nói: “Không cần chịu trách nhiệm sinh hoạt của bách tính nước khác, không cần chịu trách nhiệm cho sự hòa bình của nước đó, như thế càng có thể ngang nhiên cướp đoạt của cải và lợi ích của quốc gia kia. Thậm chí có thể dùng những thủ đoạn không có điểm dừng, không ngừng hút nhân tài, tài nguyên vào trong nước mình. Để nước khác phải gánh chịu cái giá đó, còn nước mình lại ngày càng phát triển.”
“Đó là việc mà bạo quân có thể làm, nhưng lại không phải lo lắng chuyện quần chúng oán hận. Dù kẻ chẳng có chút trung quân nào tung hoành thiên hạ cũng không làm được."
“Vì khi sự phẫn nộ lên cao, chỉ cần đuổi quốc chủ của nước đó đi, rồi chọn một thuộc hạ khác lên thay. Việc bạo quân cướp đoạt vẫn tiếp diễn, còn có thể thu được danh tiếng "đại nghĩa" mà lừa gạt dân chúng. "
"Khi có thứ vũ khí kia, đó là sự phát triển tất yếu theo hướng vặn vẹo."
"Nhiều nhất, người ta chỉ có thể dùng đạo đức để đảm bảo bản thân không đi vào con đường tà đạo, nhưng chắc chắn sẽ có kẻ làm."
Vệ Uyên, Trương Hạo, Viên Giác đều câm nín.
Quỷ nước kinh hãi.
Thủy Hoàng Đế bình thản nói: "Uyên, ta thật sự không hiểu thời đại này."
“Nhưng ta hiểu về nước và người hơn ngươi.”
“Bách tính nên được luật pháp ước thúc, lấy đạo đức dẫn lối, răn đe cái ác, khuyến khích điều thiện. Còn quốc gia vĩnh viễn cần nhiều lợi ích hơn, Thần Châu bây giờ như thế nào? Ta cần phải hiểu rõ điểm này.”
Ba người Thần Châu hiện đại nhìn nhau. Đồng thanh: "Chúng ta... Thần Châu vẫn chỉ đang truy cầu phục hưng mà thôi."
"Phục hưng?" Thủy Hoàng Đế giật mình, sau đó khóe miệng dường như hơi nhếch lên, vuốt cằm nói: “Chuyện này tốt.”
Hắn thong dong nói: "Thần Châu có nền tảng nặng nề, có chữ viết, lịch sử riêng, cùng nền văn hóa với vô vàn học phái. Chỉ cần coi trọng những điều này, nhận rõ chính mình, sẽ không bị các nước khác quấy nhiễu. Nếu như đánh mất bản sắc của Thần Châu, dù cho có đao kiếm sắc bén cũng vô dụng.”
Giọng hắn dừng một chút, đôi mắt đen láy bình tĩnh nhìn sâu, giọng điệu thản nhiên: "Linh khí trong thiên địa bắt đầu tăng cao."
"Loại vũ khí kia, sau này e là không còn vô phương phòng ngự nữa."
"Đến mức quốc cùng quốc, dân cùng dân…"
Khi hắn đứng dậy, ánh mắt như đang quan sát thổ địa dưới chân, nói: “Hai nghìn ba trăm năm trước, bảy nước trong mắt nhau cũng là nước khác.”
"Giống như cái gọi là Châu Âu bây giờ."
“Mà đã từng có một lần…”
“Vậy vì sao, Thần Châu ta không thể lặp lại lần thứ hai, tiến xa thêm ngàn năm vì sự thống trị lâu dài?"
Đũa của Trương Hạo rơi xuống.
Tăng nhân Bát Nhã trong lòng gợn sóng.
Trong giọng điệu bình thản, vị đế vương nhìn qua hiền lành kia cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt đã giấu kín từ lâu. Lời nói mở miệng là muốn quan sát cả ngàn năm sau.
Vệ Uyên cười khổ một tiếng.
Thủy Hoàng Đế đã có được đáp án của mình, bèn quay người rời đi. Vệ Uyên nhặt đũa lên, đặt lại lên bàn, nhìn những người xung quanh, nói thêm: "Thời Xuân Thu Chiến Quốc, người ta chủ trương rằng thù không nên để quá lâu, theo truyền thống Thần Châu, không nên quá tuyệt tình. Thù này, nhiều nhất cũng chỉ đến đời thứ năm thì không báo nữa. Nhưng có một ngoại lệ, đó là thù của quốc gia, vì vậy nên ngày xưa bảy nước đều coi nhau như nước khác."
“Còn tính cách của lão đại, là bởi vì lão là người của phái truyền thống Thần Châu thuần túy.”
"Các ngươi đừng trách."
“Phái truyền thống Thần Châu?”
Quỷ nước ngơ ngác, nói: “Kiểu hiền lành nho nhã bác học hả?”
Ý hắn chỉ một số người có ấn tượng về dân phong Thần Châu là như vậy.
Vệ Uyên mỉm cười lắc đầu, nói: "Chín đời còn có thể báo thù không?"
“Dù muôn đời cũng được!”
“Đương nhiên, đây là chỉ thù của quốc gia, chứ không phải thù của gia đình.”
Quỷ nước ngạc nhiên: "Tại sao..."
Vệ Uyên nói: “Quốc quân là một thể, tiên quân chịu sỉ nhục, thì nay quân cũng bị sỉ nhục; nay quân bị sỉ nhục thì tiên quân cũng bị sỉ nhục. Nhưng hiện tại không có Hoàng Đế và quân vương nữa rồi, cho nên câu nói này cần thay đổi một chút.” Hắn nhớ lại lời Thủy Hoàng Đế đọc lịch sử mấy hôm trước, ngập ngừng, vô thức lặp lại:
“Quốc dân một thể, tổ tiên chịu sỉ nhục, thì người thời nay cũng chịu sỉ nhục; người thời nay bị sỉ nhục thì tổ tiên cũng bị sỉ nhục."
“Nỗi sỉ nhục và đau khổ mà tổ tiên đã từng gánh chịu, chính là sự sỉ nhục và đau khổ mà người dân nước này đang gánh chịu. Đây là quốc thù, dù cho chín đời, mười đời đi qua cũng không được lãng quên. Báo thù như vậy mới là quang minh chính đại, đáng để tán thưởng! Đây chính là phong tục đời đời của Thần Châu ta.”
Đạo đức như thế có dư không? !
Quỷ nước ngây ra một lúc rồi nói: “Vậy, cái phái, ờ, cái phái truyền thống báo quốc thù bằng cách nào?”
Vệ Uyên quả quyết trả lời: “Diệt quốc giết quân!”
“Muôn đời thế nhưng!”
“Đây là lệ cũ của Thần Châu ta!”

Vệ Uyên đi tìm Thủy Hoàng Đế.
Còn bữa cơm này thì chẳng ai nuốt nổi.
Trong buổi tiệc liên hoan của Viện bảo tàng, Phượng Tự Vũ thắng lớn.
Quỷ nước bị chấn động đến ù cả tai, thì thầm: "Nhưng mà, phục hưng như vậy là đủ để thỏa mãn vị Triệu Chính tiên sinh kia sao? Sao ta cảm thấy người kia hơi thiếu kiến thức... mà lại còn thông minh quá đáng vậy..."
Phượng Tự Vũ xoa xoa bụng một cách thỏa mãn, nói: "Về câu này, ta biết câu trả lời."
Thiếu nữ Vũ tộc giơ ngón tay lắc lư, nói: "Ngươi muốn phục hưng thì phải tổ tiên đủ rộng mới được.”
"Ngươi xem, nếu như ta muốn phục hưng lại quy mô đồ ăn vặt của mình, thì bàn của ta trước kia phải đầy ắp mới đúng chứ, có như vậy mới phục hưng đúng nghĩa, từng chút từng chút một, làm cho cái bàn này về dáng vẻ ban đầu. Nếu vốn đã không nhiều, thì không có cách nào phục hưng."
Quỷ nước bừng tỉnh hiểu ra: “Khi tổ tiên Thần Châu đủ lớn mạnh, để ta nghĩ xem đã…”
Hắn im lặng, có vẻ mặt giống Trương Hạo, Viên Giác.
Hình như… ta hiểu ra vì sao lão lại hài lòng…
Cái cách thuyết phục khách khí khiêm nhường, liên kết lịch sử đó...
Quỷ nước, Viên Giác, Binh Hồn, Trương Hạo bưng chén trà, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm. Khụ, ân, vẫn rất khách khí khiêm nhường nha...

Khi Vệ Uyên tìm được Thủy Hoàng Đế, Thủy Hoàng Đế đang đứng trên cao của viện bảo tàng, nhìn xa xăm. Vệ Uyên chậm bước, nói: “Bệ hạ…”
Thủy Hoàng Đế thản nhiên: “Ngươi đến rồi.”
“Muốn hỏi gì?”
Vệ Uyên im lặng rồi tự giễu: “Ta còn tưởng rằng, bệ hạ sẽ chọn cách vung quân chiến tượng Đại Tần, nhất thống thiên hạ chứ.”
Doanh Chính bật cười: “Ngươi đang nghĩ gì vậy?”
“Trẫm lại là loại quân vương không biết lý lẽ đó sao?”
Về một mức độ nào đó thì bệ hạ đúng là như vậy. Vệ Uyên thầm nghĩ.
Thủy Hoàng Đế vịn Thái A, nhìn về phía thiên địa xa xăm, giọng bình thản: "Hơn nữa, thân này dù gì cũng chỉ là một giấc mộng được lưu lại trong quá khứ."
"Trước mắt thấy thì thời đại này rất tốt... Trẫm tự nhiên cũng sẽ không làm loại chuyện bao biện kia. Kết quả cuối cùng, mỗi thời đại đều có ý nghĩa riêng, các ngươi nên được hưởng vinh dự lập nên công lao sự nghiệp của riêng mình."
“Trẫm cũng đang chờ xem thế hệ của các ngươi sẽ tạo ra những sự nghiệp gì."
"Giống như sự phồn hoa của những thành thị này, giống như những cây cổ thụ cắm rễ trời, hưởng trọn ánh nắng.”
“Trẫm nghĩ, hẳn đó cũng là một trong những khoảnh khắc mà trẫm ngẫu nhiên thức tỉnh, và cảm thấy khuây khỏa.”
Vệ Uyên nói: “…Ngài muốn thuốc trường sinh bất tử, ta còn tưởng ngài muốn mãi làm Hoàng Đế chứ.”
Giống như Cờ Công.
Doanh Chính ngạc nhiên, chợt cười lớn, lắc đầu nói: “Bất tử hoàng đế, cũng không phải là chuyện tốt gì.”
“Mạnh mẽ, bất tử, nắm giữ quyền lực, đúng là có thể mang lại ổn định, nhưng cũng sẽ khiến cả thời đại trì trệ. Nếu trước đây ta chỉ phỏng đoán như vậy thôi, thì giờ, sau khi quan sát thời đại này, ta càng khẳng định. Nếu ta còn sống, mãi mãi là hoàng đế, có lẽ Thần Châu sẽ càng thêm yên ổn, nhưng sẽ không giống như bây giờ..."
"Thời gian càng dài, quan lại sẽ càng nịnh bợ ta, quốc gia cũng sẽ đi theo những thứ ta yêu thích mà thay đổi, mọi biện pháp và thiết kế đều sẽ quy về phục vụ việc làm bất tử hoàng đế này."
"Quốc gia và thời đại sẽ không còn thuộc về nhân dân mà chỉ thuộc về tư nhân của hoàng đế. Bất quá cũng chỉ như một món đồ trân quý, có giá trị để khoe khoang. Nếu thực sự có người bất tử muốn làm hoàng đế thì người đó cũng chỉ coi con dân của mình như một món đồ vật quý hiếm, khó gặp thôi.”
Thủy Hoàng Đế vịn Thái A, giọng điệu bình thản: “Nên đánh đuổi kẻ đó.”
Vệ Uyên thở phào một hơi.
Tựa như đang chứng kiến một cuộc tranh luận giữa một vị thần trong thời đại thần thoại và một vị đế vương nhân gian.
Rồi Thủy Hoàng Đế chậm rãi nói: “Ngoài ra, còn có một lý do nữa.”
Vệ Uyên ngơ ngác.
Thủy Hoàng Đế nhìn Vệ Uyên, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng điệu nhẹ nhàng: “Bởi vì quá mệt mỏi.”
Vệ Uyên ngớ người: “Hả?”
"Quá mệt mỏi.” Thủy Hoàng Đế nói: “Làm Hoàng Đế vốn đã mệt, làm Hoàng Đế hai nghìn năm, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy quá mệt.” Trong giọng hắn còn có một chút than vãn, sau đó nhìn sang Vệ Uyên, giọng điệu bình thản: “Chấp kích lang, chẳng lẽ muốn ta sống sờ sờ đến chết vì mệt hay sao? Hả?”
Vệ Uyên cúi đầu: “Thần không dám.”
Thủy Hoàng Đế: "..."
Hắn trầm mặc rồi nói: “Trẫm chỉ đùa thôi.”
Vệ Uyên: "..."
Bệ hạ à, ngài thật không có chút hài hước nào, xin đừng dọa người nữa.
Doanh Chính tiện tay đặt quyển sách trên tay xuống, hỏi: “Điển tịch cũng đọc không ít, thời gian trẫm có thể lưu lại nhân gian có hạn, cũng nên Đông tuần thôi, ngươi có lựa chọn nào không?”
Vệ Uyên suy nghĩ rồi đáp: "Bây giờ đang ở Giang Nam, chúng ta có thể xuôi theo Giang Nam thẳng tới Đông Hải, sau đó đổi lộ trình tới Thái Sơn, tới thành Hàm Dương, rồi vòng quanh biên giới hiện tại một vòng. Vừa hay, dòng dõi của Vương Tiễn tướng quân vốn ở Lang Gia, sau đó chuyển tới Kim Lăng, chúng ta có thể xuất phát từ thành phố đó.”
"Vương gia Lang Gia.”
Và cũng vào lúc này, Từ Phất cuối cùng cũng tới Kim Lăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận