Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 421: Lục đục với nhau. JPG

Chương 421: Bằng mặt không bằng lòng.
Nhân Gian Giới, Thần Châu.
Một bệnh viện thuộc chiến khu nào đó, phòng bệnh ICU.
Vị bác sĩ tóc hoa râm nhìn xấp báo cáo dày cộp, không nhịn được xoa xoa kính mắt, nhìn lại lần nữa.
Ông cảm thấy kiến thức y học của mình đang phải đối mặt với sự thách thức chưa từng có, không, phải nói là bị khiêu khích mới đúng.
Loại này giống như bị voi ma mút hay khủng long bạo chúa thời cổ đại giẫm đạp qua người, sao còn có thể sống được chứ?
Nếu ông còn trẻ, với cái tính cách không đứng đắn ngày xưa, chắc chắn ông không nhịn được mà hỏi: “Gia tộc của anh từng có tiền sử bệnh kỳ lạ như này sao?”
“Nếu không có thì…”
“Cảm tưởng của anh khi trở thành người đầu tiên mắc phải căn bệnh này là gì?”
Hoặc nói là: “Chúc mừng anh, anh đã có một căn bệnh được đặt theo tên mình.”
“Chúng ta sẽ luôn tưởng nhớ anh, đồng thời, hàng vạn sinh viên y khoa tương lai sẽ vô cùng 'cảm kích' anh vì đã làm dày thêm tài liệu giảng dạy của họ thêm ít nhất 300 trang trọng điểm. Anh sẽ bất hủ muôn đời.”
Nhưng vị bác sĩ lớn tuổi chỉ khẽ nâng kính, liếc nhìn người bệnh kia.
Xu hướng số liệu này rất phức tạp, nhưng có thể nhìn ra được xu hướng phát triển tiếp theo.
Chỉ cần khoảng một hai năm nữa, đại khái có thể đưa ra kết luận sau:
Tế bào ung thư trong cơ thể người bệnh này, căn bản không có một giọt máu.
Sau đó nhìn xem người bệnh, dù bị chuyển khẩn cấp vào ICU, nhưng vẫn tỉnh táo, còn cầm điện thoại di động không biết chơi game với ai, cuối cùng gọi được cả lão già kia ra ngoài chơi game cùng, nghĩ một chút, nói ra:
“Cái này... người bệnh muốn ăn gì thì cho ăn cái đó đi, muốn ra ngoài chơi một chút cũng được.”
“Có tâm nguyện gì, cứ thỏa mãn hết đi.”
“Đừng kìm nén.”
Lão nhân gật gật đầu.
Sau đó trở vào phòng bệnh.
Giải thích: "Không cần để ý."
Lão thiên sư chân thành nói: “Khoảng năm mươi năm trước, sư phụ của sư phụ của hắn cũng đã nói với ta như vậy.”
“Cho đến bây giờ, mỗi năm ta đều đến mộ ông ấy tặng hoa.”
Sau đó đổi đề tài nói: “Đến, hay là mình làm thêm ván nữa?”
Vệ Uyên liếc mắt, nói: "Thôi, đánh tiếp chắc ta bị cao huyết áp mất."
Lão đạo nhân gãi đầu, cười gượng vài tiếng, nói: “Ta cũng không nghĩ trò này khó chơi vậy, rõ ràng một kiếm là quét sạch phòng ngự được, ai ngờ trong game ngay cả kiếm cũng không quét qua được. Ai da, còn không bằng lão đạo sĩ ta xuyên vào game cho rồi.”
"Cái gì mà ngươi được thì ngươi lên...
“Ta ở trên ta thực sự được a."
Ông nói xong đi kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài là khung cảnh quen thuộc, nhưng ở xa có thể thấy hình ảnh khe nứt Sơn Hải, thấy từng con Hung Thú kinh khủng bay qua từ thế giới khác. Dù Đào Ngột đã chết, khe nứt Sơn Hải vẫn chưa được san bằng, vẫn có thể thấy dáng vẻ của một thế giới khác.
Mọi người ban đầu đều cảm thấy sợ hãi trong lòng, nhưng Nhân tộc rốt cuộc vẫn là chủng tộc có khả năng thích ứng mạnh nhất.
Bây giờ đã dần dần thích ứng với loại thường nhật không hề giống ngày xưa này.
Điều này cũng dẫn đến việc linh khí ở Thần Châu tăng lên ở một mức độ nào đó, khiến cho phần lớn người tu hành bắt đầu khẩn trương hơn, dù là những kẻ lười biếng như cá ướp muối, khi thấy những con Hung Thú từ trên trời bay qua, đủ sức chống lại đạn đại bác cẩn thận, thậm chí cả hỏa tiễn, đều sẽ cảm thấy da đầu tê rần, hận không thể lập tức tu luyện công pháp đến đại viên mãn.
"Ở mức độ nào đó vẫn có thể coi là chuyện tốt."
“Sống trong yên bình mà nhớ đến ngày gian nguy, tính tích cực tu hành như này là được điều động rồi đấy."
Người giấy lão thiên sư ở viện bảo tàng phụ họa vài tiếng, nói: “Bất quá, vẫn phải nghĩ cách xử lý, khe nứt thế giới ở ngay bên cạnh như thế, ngủ cũng không yên giấc, nếu đợi tự nó biến mất, chắc phải mất mấy trăm năm, đến lúc đó…”
Vệ Uyên biết ông không nói ra miệng là gì.
Đến lúc đó, rất có thể Sơn Hải giới sẽ lại một lần nữa giáng xuống Nhân Gian Giới...
Lão thiên sư đến nhờ người giấy, một lát sau, hình như núi Long Hổ lại muốn nhắm vào khe nứt Sơn Hải mà thảo luận gì đó, thế là lão thiên sư bị bắt đi, người giấy nhỏ lảo đảo vịn vào sọ não, ban đầu định ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, đột nhiên thân thể cứng đờ.
Nó lại bị bám vào lần nữa.
Lần này xuất hiện, là nữ tử tóc trắng thản nhiên.
"Đây là nơi người được sắp xếp đến sao? Cũng không tệ."
“Nhưng nếu nói là nơi cuối cùng sinh sống thì vẫn nên về Thanh Khâu Quốc thôi. Như vậy sau khi ngươi chết, ta còn có thể đem ngươi chôn tại chỗ, tìm thấy hậu thế của ngươi, rồi lại đưa ngươi đi, để cho ngươi viếng mộ dập đầu với chính mình, đoán chừng rất thú vị đấy chứ.”
Không cần mở mắt ra, chỉ nghe giọng nói Vệ Uyên cũng biết là ai đến.
Xuất phát từ bản năng, Vệ Uyên bỗng nhiên nhắm mắt lại, trực tiếp nằm ngửa ra.
Nữ Kiều nhíu mày, duỗi ngón tay chọc chọc vào má Vệ Uyên.
Vệ Uyên không hề phản ứng.
A… Ngu xuẩn nữ nhân a…
Vô số kinh nghiệm bị đè ép đã cho Vệ Uyên quá nhiều kinh nghiệm.
Hắn đương nhiên biết đối mặt với Nữ Kiều phản ứng tốt nhất là gì.
Tựa như không ai có thể đánh chiếm Paris trước khi Pháp đầu hàng.
Chỉ cần ta đã nằm ngửa, ngươi không thể trêu đùa ta được nữa.
Vệ Uyên một vẻ mặt an tường.
"Ồ? Ngủ rồi sao?"
Giọng nói Nữ Kiều tiếc nuối không thôi: “Xem ra cái này chỉ có thể một mình ta nghe.”
Vệ Uyên không hề lay động.
Cho đến khi bên tai truyền đến tiếng nói:
“Uy, Giác.”
Thân thể Vệ Uyên cứng đờ, cố gắng kiềm chế lại.
Cùng lắm thì không mặt mũi lăn lộn trong xã hội, có gì chưa từng trải qua đâu, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.
“Ta thích ngươi...”
Mẹ nó!
Vệ Uyên choàng mở mắt, đột ngột đưa tay ra bắt.
Kết quả bắt hụt.
Mở to mắt, nhìn thấy Nữ Kiều mỉm cười đứng bên cạnh, trên tay còn ném đồ vật gì đó, âm thanh từ trong đó vọng ra, nói câu cuối cùng: “Cho nên, lần sau gặp lại, hãy sớm tìm đến ta nhé.”
Nữ Kiều đắc ý nói: "Nha, Đại Anh Hùng, tỉnh rồi sao?"
Vệ Uyên nghiến răng nghiến lợi: "Đó căn bản không phải ta nói!"
Nữ Kiều nhíu mày: "Ồ? Sao lại thế được…
"Ta đã tiêu rất nhiều tiền, rất rất nhiều tiền đó, để tìm đến những bậc thầy thu âm giỏi nhất trên thế giới, điều chỉnh từ giọng nói của ngươi ra, tuyệt đối giống hệt thanh tuyến của ngươi, tin tỷ tỷ đi, tự ngươi nói cũng không thể thâm tình như thế được đâu."
"Ngươi..."
“Lúc đó có phải ngươi đã nói câu đầu tiên?”
“... Có.”
“Thanh âm đó có phải là của ngươi?”
“Là…”
Thanh âm Nữ Kiều chắc như đinh đóng cột: “Vậy cái này chính là ngươi nói!”
Vệ Uyên: "..."
Trong cuộc giao phong hôm nay, Vệ Uyên bại trận.
Vệ Uyên hết cách, "bộp" một tiếng nằm ngửa, Nữ Kiều ngồi xuống bên cạnh, đánh giá Vệ Uyên, ánh mắt đó làm cho Vệ Uyên cảm thấy toàn thân không tự nhiên, mãi sau Nữ Kiều mới nói: "Học được bản lĩnh rồi nha, dù là do mưu lợi thêm chút trùng hợp, nhưng ngươi thế mà giải quyết được Đào Ngột?"
Vệ Uyên nhếch mép, xòe bàn tay ra: "Toàn thân bị nhiễm xạ hết cả, nếu không có cấm chế xung quanh khống chế, bây giờ ta có khi bị dìm xuống vịnh Đông Hải rồi, phòng ngừa ô nhiễm lây lan. Ung thư hóa là do tế bào bên trong bị biến đổi, ung thư ở tế bào người bình thường đã rất khó trị rồi, ta xem như là võ tu, tế bào ung thư của ta còn có sức chiến đấu mạnh hơn.”
"Đại khái giống như chênh lệch giữa lính đặc chủng và dân thường vậy."
"Cho nên, kỹ thuật chữa bệnh bây giờ càng khó mà ức chế được."
"Võ tu có thể chống lại tất cả các bệnh tật từ bên ngoài, nhưng đây lại là bệnh từ bên trong cơ thể."
Đáy mắt Vệ Uyên dần trở lại bình tĩnh: "Y thuật của ta cũng không kém, nên biết có lẽ ta chỉ còn sáu tháng nữa.”
"Đến lúc đó chắc là sẽ chết rất đau khổ."
"Trước đó, cứ giải quyết ta đi, thi thể thiêu hủy, nung chảy trong kim loại cách ly phóng xạ rồi chôn dưới đất... Có thể chia ra, một phần đặt trong viện bảo tàng, một phần ném xuống Đông Hải, một phần để ở Thanh Khâu, phần còn lại thì rải ở Côn Lôn và Đồ Sơn đi..."
Vệ Uyên bình thản nói, như đang bàn giao chuyện hậu sự, rồi nói.
“Cho nên, có thể hủy cái thứ này đi được không?”
Nữ Kiều trầm ngâm, sau đó nghiêm túc hỏi: “Chẳng phải ngươi còn thân thể thứ hai sao?”
Vệ Uyên: “...”
“Sách!”
Nữ Kiều nhíu mày: "Sách là ý gì?"
"Không có gì."
Vệ Uyên trả lời như vậy mà vẫn không lừa được cái máy ghi âm kia, hắn nói vậy đương nhiên là vì mấy tên có quyền muốn hủy cái thứ làm hắn hận không thể đập đầu xuống đất đó, nhưng mà đáng tiếc, hồ ly ngàn năm mới có thể hát Liêu Trai, đạo hạnh của hắn còn lâu mới đủ.
Hắn nhiều nhất cũng chỉ thuộc dạng thư sinh nghèo bị hồ ly tinh ăn xong chùi mép… hay thư đồng thì hơn.
Vũ mới là gã ngốc để cho hồ ly tinh qua lại.
Tình thương của hắn cao hơn nhiều.
Nhưng thân thể của hắn thực sự đã đến mức dầu hết đèn tắt rồi.
Sáu tháng là thời gian tử vong.
Thực tế chỉ còn một thời gian ngắn, tế bào ung thư được nuôi ra từ cơ thể võ tu sẽ điên cuồng bắt đầu thôn phệ tế bào bình thường của hắn, dẫn hắn đến cái chết. Đến lúc đó chỉ có thể ký thác hồn phách vào thân thể thượng cổ, nhưng dù sao đó cũng không phải thân thể của hắn ở kiếp này, chắc chắn sẽ không thích ứng bằng thân thể hiện tại được.
Vệ Uyên có chút thổn thức.
Nữ Kiều giúp hắn ngồi lên xe lăn, rồi ném một vật cho Vệ Uyên.
Đó là ngọc thư Sơn Hải Kinh, thiếu mất nửa bản Tây Sơn Kinh.
Cũng là chiến lợi phẩm hắn lấy được từ Sơn Hải giới, Nữ Kiều tùy tiện nói: “Sau khi ngươi về thì hôn mê, ta sợ cái này bị người mang đi, nên ta cầm tạm.”
“Giờ ngươi tỉnh rồi, ta trả cho ngươi.”
Vệ Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy ngọc thư, vuốt ve những văn tự quen thuộc, trong này ẩn chứa phương pháp kích hoạt dược tính cơ thể thượng cổ. Chuyện này tạm không nói, Cộng Công khí tức căn bản không có, Chúc Dung khí tức và Chúc Cửu Âm khí tức đều đã hoàn toàn tiêu hao trong trận chiến với Đào Ngột.
Hắn hiện tại ngay cả Sơn Thần chi ấn cũng không có, thậm chí không còn là Sơn Thần nữa.
Tự nhiên không thể trở về Triều Ca.
Nhưng trong này còn có một phần nội dung khác Khế nói tới, làm sao để thuyết phục Tây Vương Mẫu, Vệ Uyên cũng hơi có chút hứng thú với cái này, có Nữ Kiều ở bên cạnh, đương nhiên hắn có thể hoàn toàn yên tâm, lập tức đắm chìm vào đó.
Giọng Khế vang lên bên tai, có cảm khái và tán thưởng trong giọng nói:
“Thật không ngờ a.”
“Uyên, ngươi lại có thể làm được đến bước này.”
“Như vậy ta cũng phải thực hiện khế ước, nói cho ngươi cách thuyết phục Tây Vương Mẫu, thực ra rất đơn giản, chỉ là ngươi luôn xem nhẹ điều này mà thôi. Chỉ cần ngươi làm được, cho dù là Lục Ngô Thần và Khai Minh Thú cũng không thể ngăn cản được...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận