Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 488: Duyên phận lưu chuyển

Chương 488: Duyên phận lưu chuyển
Đạo Diễn nhìn thiếu nữ trước mắt, trầm mặc một hồi, cảm thấy tựa hồ tới có hơi không phải lúc. Thiên Nữ hướng sang một bên một bước. Đạo Diễn sau khi nói lời cảm ơn, đi vào trong viện bảo tàng, dù nói đã biết là sự tình trong mộng, nhưng khi hắn nhìn thấy Vệ Uyên vẫn không nhịn được nghĩ đến giấc mộng kia, trong lòng cảm giác hơi có chút cổ quái.
"Là ngươi… Đạo Diễn đại sư."
Vệ Uyên hơi kinh ngạc khi Đạo Diễn đột nhiên tới chơi, sau đó chú ý tới quyển cổ thư trong tay tăng nhân áo đen, hơi nhíu mày, Đạo Diễn chậm rãi nói: "… Bần tăng có một vật, còn muốn mời Vệ quán chủ xem qua."
Vệ Uyên nghĩ đến lần đầu tiên hắn đến viện bảo tàng cũng là muốn để hắn nhìn một chút. Không hề nghi ngờ, chuyện mình đã làm chính là thay đổi mệnh cách của Đạo Diễn. Quả thật đã khiến Đạo Diễn trong những năm tháng dài đằng đẵng về sau nhớ kỹ hắn thật sâu, chưa từng quên. Đến nỗi đó là cừu hận, hay là nói cái chứng ép buộc từ nhỏ nuôi thành, dẫn đến rõ ràng đã thấy mệnh cách của mình, kết quả cuối cùng chết sống không khớp, cái cảm giác biệt khuất đó khiến Đạo Diễn chết sống nuốt không trôi một hơi. Tóm lại Đạo Diễn và Vệ Uyên đã đối đầu nhau.
Sự chấp nhất đó khiến Vệ Uyên cũng muốn không nhịn được cắn răng thở dài một tiếng. Ta của quá khứ… ngươi rốt cuộc đã làm những gì a!
Thấy Đạo Diễn thần sắc chấp nhất, Vệ Uyên cũng chỉ đành hướng Giác và Viên Giác giải thích một tiếng, sau đó trở lại tĩnh thất luyện khí đả tọa, Đạo Diễn đánh giá chung quanh một lượt, yên lặng ngồi xuống, sau đó mặt không đổi sắc dịch chuyển cái ghế. Cho đến khi bốn chân ghế vừa vặn rơi vào giữa ô gạch men sứ hình vuông. Không đè lên bất kỳ đường kẻ nào. Khoảng cách từ mỗi điểm chân ghế đến đường biên của ô gạch vuông đều bằng nhau. Cũng không hề che mất hoa văn trang trí trên mặt gạch. Lúc này mới giãn mày, thần sắc sảng khoái. Một tay dựng trước ngực, tuyên một tiếng Phật hiệu, nói: "A Di Đà Phật".
"Vệ quán chủ, mời xem vật này."
Hắn lật tay lấy ra quyển cổ thư được bao bọc cực kỳ cẩn thận, sau đó cẩn thận từng li từng tí đưa cho Vệ Uyên. Không nghi ngờ gì, đó là một bản thảo, thậm chí có thể nói chỉ là bản nháp, mép sách đã sớm ố vàng. Vệ Uyên từ từ nghiêm trọng thần sắc lại: "Đây là…" Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt trên quyển cổ thư. Vô số hình ảnh chớp nhoáng trước mắt.
Tận mắt thấy Vệ Uyên lại lần nữa cùng quyển sách cổ phác họa trên sách, mà thiếu niên tăng nhân từng có thâm cừu đại hận trong kiếp trước, ít nhất là chính mình cho rằng có thâm cừu đại hận, nhưng không có bất cứ hành động nào, cũng không nhân cơ hội này xuất thủ, cuối cùng chỉ là chắp tay trước ngực.
Đến nỗi lý do…
Cửa gỗ từ từ mở ra. Thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa cao ở bên ngoài nhẹ nhàng ngâm nga bài hát. Lưu Phong Doanh đầy khắp viện bảo tàng. Binh hồn xếp bằng ngồi dưới đất, không biết từ đâu móc ra một cục đá mài dao to bằng nắm tay, từng chút từng chút mài lưỡi đao, vừa mài đao vừa liếc nhìn Đạo Diễn, nụ cười chất phác, tiếng mài dao cơ hồ thổi thẳng vào tai. Hai tiểu gia hỏa của đạo môn tạm không nói, thiếu nữ ôm đồ ăn vặt đang gặm, trong hàng mi ẩn chứa hơi thở nghiêm nghị, mạnh mẽ. Viên Giác cao lớn tráng kiện lau nhà, nhưng đồ lau nhà rõ ràng là làm bằng kim loại đặc biệt… Từng ánh mắt như có như không rơi vào người thiếu niên tăng nhân. Bọn họ dường như đều nói. Lại hình như chẳng nói gì.
Viên Giác đặt cái đồ lau nhà nặng trịch xuống một bên, cười nói: "Đạo Diễn tiểu sư phụ, muốn ăn chút gì không?"
Đạo Diễn mặt không biểu tình, thu tầm mắt lại…
***
Gia Tĩnh năm thứ mười tám, năm Kỷ Hợi tháng sáu. Trăng tròn, Chiết Giang, núi Thiên Mục sụp đổ một góc, rắn bò ra hàng ngàn con. — « Vạn Lịch Dã Hoạch Biên »
Ngay trong tháng hai năm đó, Gia Tĩnh Hoàng Đế xuất hành bên ngoài, liên tiếp gặp ba lần hỏa hoạn, lần cuối suýt nữa chính bản thân cũng bị cuốn vào trong đó, long nhan giận dữ, khiến không ít quan viên chịu khổ lây. Chưa từng ai biết, một góc núi Thiên Mục sụp đổ, đã có một người bước ra.
Nghĩa Ô, Chiết Giang. Nơi này thuộc vùng Giang Nam, nhiều sông nước, có một hồ nước thiên nhiên, hình vành trăng tròn, có một hòn đảo lớn nhỏ không đáng kể, người dân địa phương gọi nơi đây là Tê Giác Vọng Nguyệt. Lại có một hang đá, một nam tử loạng choạng đứng dậy trong hang. Vươn tay vốc nước rửa mặt, phun ra một ngụm trọc khí. Dòng nước phản chiếu lại gương mặt nhìn qua nhiều nhất chỉ ba mươi mấy tuổi, tóc đen dùng trâm bích dựng thẳng, một thân áo xám, khí chất cổ xưa, rõ ràng nhìn qua chỉ hơn hai mươi tuổi, tóc mai đã hoa râm, dường như có hơi lạnh trong nước, hắn không nhịn được ho khan, trên khuôn mặt hiện lên vẻ tĩnh mịch.
Một lát sau hắn miễn cưỡng đứng dậy, nhìn về nơi xa, hai mắt mờ mịt, thì thầm: "Gia Tĩnh năm… Tại sao, ta lại vẫn chưa chết?" Từ sau khi núi Thiên Mục sụp lở, hắn luôn ở quanh quẩn vùng đất này, không hiểu vì sao lại chẳng thể nhớ được gì cả, nhưng dù không thể nhớ được gì, hắn lại một cách khó hiểu mà biết được rất nhiều thứ, các loài động vật hoang dã, chim bay rắn độc không thể đến gần hắn. Hơn nữa hắn còn có tài nấu ăn rất giỏi, hiểu rất nhiều y thuật. Nhưng vì sao mình lại ở dưới núi Thiên Mục, hắn vẫn luôn không nghĩ ra. Hắn chỉ nhớ được, đáng lẽ mình đã chết trong năm Hồng Vũ, hoặc nói là vào một thời điểm gần cuối niên hiệu ấy, nhưng người đáng chết lại không chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì dẫn đến kết cục này?
Kẻ đáng chết lại không chết, không có gì trái với vận mệnh hơn việc này. Dường như chỉ lờ mờ nhớ được đôi chút quá khứ, nam tử áo xám chỉ lảng vảng vô định, vào một ngày đến nghĩa vụ, nghe được tiếng đùa nghịch từ xa, là đám trẻ con địa phương đang tranh luận nhà ai hát hí khúc hay hơn, nơi đây có một loại hình kịch mà những nơi khác không có, đám trẻ con không biết đọc sách thích nhất những câu chuyện này. Chúng vừa đùa nghịch vừa chơi đùa, những đứa trẻ nông thôn khó có khi nhàn rỗi. Đang chơi đùa, ngẩng đầu đã thấy có người đứng ở phía trước, mặc áo xám, thần sắc bình thản, nhưng lại nhìn qua có chút ủ rũ, tựa như muốn chết, làm chúng giật mình. Một thiếu niên gầy gò, vẻ mặt chất phác, sợ hãi lui về sau té ngã, nam tử áo xám đã vươn tay kéo lại, cậu bé mới không bị ngã ra đất, nam tử ôn hòa hỏi: "Không sao chứ?" "Không, không sao…" Thiếu niên gầy gò vội vàng lắc đầu.
Đám thiếu niên thấy vẻ yếu ớt không nói nên lời trên mặt thanh niên áo xám, như người mắc bệnh nguy kịch, hay nói, như một kẻ vừa chui từ dưới mộ lên, vội vàng gọi nhau tránh đi. Nhưng thiếu niên gầy gò nọ lại có tấm lòng lương thiện, ngập ngừng một lúc vẫn chạy tới, đưa miếng bánh trong lòng cho một người, rồi quay đầu, kinh hồn bạt vía chạy đi, nam tử áo xám mỉm cười cảm ơn, rồi đứng ngẩn ở đó, lặng lẽ ăn thứ đồ ăn không phải là ngon miệng. Về sau đám thiếu niên kia đều thấy mình có lẽ đã gặp ma, mấy đêm liền gặp ác mộng. Cậu thiếu niên nhỏ nhất kia ngược lại trong lòng bồn chồn không yên, lại chạy tới vài lần. Sau một hồi tiếp xúc, mọi người dần biết, thanh niên này không phải ma quỷ gì, chỉ là một đại phu giang hồ, nhưng mọi người đều nói, bản thân hắn dường như cũng có bệnh trong người, mỗi ngày ho không ngừng, chắc chắn là y thuật chẳng ra gì. Dù sau lưng nói vậy, nhưng ở nông thôn hẻo lánh không có thầy thuốc nào khác. Gặp phải vấn đề gì, cũng đành tìm đến vị Uyên đại phu có vẻ không đáng tin này.
Thiếu niên gầy gò nọ cũng thường chạy qua, không vì gì khác, đơn giản là vì có thể ăn được đồ ăn ngon ở đây. Có một ngày, thanh niên này cười hỏi cậu: "Đối với tương lai con có dự định gì không, con có muốn theo ta học một chút y thuật không?" Thanh niên cười nói: "Ta tuy không phải danh y, nhưng dạy học trò có lẽ vẫn có thể." Lúc đó, cha của thiếu niên cũng có ở đó, lập tức vui mừng khôn xiết. Y thuật ở đây có thể xem là bí quyết gia truyền, dù không dựa vào đó để kiếm cơm. Ít nhất cũng có thêm một lựa chọn. Hơn nữa, nhà ai mà không có lúc đau đầu nhức óc? Ở đây, ai cũng kính trọng những người hiểu biết chút y thuật, vì vậy, ông định để con trai bái sư, nhưng thiếu niên ngập ngừng rồi lắc đầu: "... Nhưng mà con muốn đi đánh giặc Oa."
Cha thiếu niên sững sờ. Sau đó giận dữ, hay nói là vừa giận vừa bực: "Ngươi ngươi ngươi… Ngươi muốn tức chết ta à, còn đi đánh giặc Oa!" Thiếu niên lẩm bẩm: "... Chẳng lẽ giặc Oa không nên đánh sao?" "Hai năm trước giặc Oa còn lộng hành ở ngoài kia." Trung niên nam nhân nổi giận nói: "Đương nhiên nên đánh, nhưng con không có bản lĩnh gì, chỉ biết làm ruộng, đánh cái gì, dùng mạng mà đánh sao?" Thiếu niên gãi đầu, đột nhiên như giác ngộ nhìn về phía nam tử áo xám, mong đợi nói: "Hay là tiên sinh dạy con đao pháp được không?"
Thanh niên áo xám ngạc nhiên, rồi bật cười, hắn nhận thấy sự chờ đợi khát khao trong mắt trung niên nam tử kia, bèn mỉm cười lắc đầu, nói: "Ta e là không biết đao pháp lắm." Thiếu niên kia vô cùng thất vọng, cuối cùng bị cha túm tai lôi đi. Từ khi lập ra nhà Đại Minh, chưa từng có ai huấn luyện quân Chiết Giang, cũng chưa từng có ai luyện được Nghĩa Ô binh. Bất quá trong làng vẫn mời một vị võ sư, dạy đám thanh niên đao pháp. Dù vậy, hài tử gầy gò vẫn thường tới ăn chực, xin chút rượu thuốc. Cậu rèn luyện võ nghệ, dần dần nhìn cũng khỏe mạnh. Chỉ là vẫn chất phác như trước.
Một ngày cậu đến thì thấy tiên sinh áo xám có vẻ muốn đi, cậu hoảng sợ. Nam tử áo xám lắc đầu nói: "Không cần giữ lại, nhân sinh ai rồi cũng phải chia ly." "Ta dường như, muốn đi tìm một vài người, dù ta cũng không biết ta muốn tìm ai." "… Nhưng mà con xem đi, con thật sự muốn đi đánh giặc Oa sao?" Thiếu niên gãi đầu, gật đầu: "Tuy nói con về sau có thể đi làm phu mỏ hoặc làm ruộng, nhưng con vẫn muốn đi đánh đám người kia, nếu có cơ hội, con nói là… nếu có tướng quân bằng lòng dẫn theo chúng ta đi đánh giặc Oa, con nhất định liều chết mà gắng sức."
"Vậy sao... Vậy ta cho con một món quà." Thanh niên áo xám dường như đồng tình gật đầu, tiện tay cầm lấy một thanh đao chặt củi, rồi vung một nhát, ánh đao lăng lệ nổi lên, trong nháy mắt chuyển động, lạnh thấu cả phòng, một thanh binh khí bổ củi bình thường giờ đây lại tựa như thần binh lợi khí vô song thiên hạ. Thiếu niên chỉ cảm thấy hồn phách như muốn bị đóng băng. Một hồi sau, cậu run rẩy hỏi: "Ngài không phải không biết đao pháp sao?"
Thanh niên áo xám khẽ vuốt lưỡi đao, mỉm cười nói: "Ta nhớ ra rồi." "Ta trước kia, rất lâu về trước." "Dường như từng thấy một người râu quai nón dùng đao." "Bất quá hắn dùng trường đao, không giống cái này, nhưng cũng xem như tương tự, cho nên về đao pháp, chắc là ta cũng biết chút ít." Thiếu niên lắp bắp nói: "Trường đao? Là giống như Quan công sao?"
Thanh niên áo xám trầm mặc một hồi, rồi nói: "Đúng vậy." "Chính là hắn."
***
Sau khi để lại hai quyển sách thuốc, thanh niên áo xám liền rời khỏi thôn. Không ai biết hắn đi đâu. Hắn đi qua rất nhiều nơi, dọc theo Trường Giang mà đi, khát thì uống nước suối, đói thì hái quả dại, có lẽ, chính vì không có ký ức, nên không chấp nhất vào mục đích, hoặc cũng vì không chấp nhất nên mới thong dong như vậy. Và hắn đến phủ Ứng Thiên. Lúc ở quán trà.
Hắn nhìn thấy một thương nhân tóc hơi bạc đang nói chuyện với một thanh niên: "Nhữ Trung à, con không đi thi sao?" Thanh niên ủ rũ thở dài: "Cha, từ nhỏ con ham học, nhưng liên tiếp thi trượt ba lần, thật sự không còn tâm trí thi nữa, hơn nữa, thế nhân trăm loại, có phải ai cũng phải thi cử?" "Nhi tử thật sự là đã hết sức rồi." Lão thương nhân từ tốn nói: "Ta đặt cho con tên Nhữ Trung, là hi vọng con có thể trở thành trung thần triều đình, chứ không phải kẻ vô dụng thế này, lúc nhỏ con khoét ruột gối giấu « Dậu Dương Tạp Trở », dán « Huyền Quái Lục » lên vách tường ta đều nhẫn, dù sao còn nhỏ, ta tự nhủ với mình, đây là đứa con trai có thể đọc sách của ta, nên nhẫn. Lúc đi học ở thư viện Long Khê, con không đọc sách thánh hiền, mỗi ngày đi nghe kể chuyện." "Nghe những chuyện đời thường vặt vãnh, ta cũng nhẫn. Bây giờ con từ nhỏ đến lớn không dụng tâm, lại còn mặt mũi nói là đã cố hết sức rồi?"
"Nhữ Trung, ta hỏi con một câu, có thi không?" Thanh niên mặt mày nghiêm trọng: "Không thi." "Thi không?" "Không thi!" "Ngô Nhữ Trung... con muốn bất hiếu sao?" "Cha, con làm ăn không được sao?"
Sau một hồi cãi vã bất phân thắng bại, thanh niên nọ nhất quyết không chịu. Lão thương nhân đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn, không còn tâm trí tranh cãi, nổi giận: "Ngô Thừa Ân!" Một tiếng quát lớn như sấm vang, khiến cả nóc nhà trà lầu rung lên. Thanh niên vừa bị gọi tên đầy đủ rụt cổ lại, khí thế suy sụp hẳn.
"Thi… thi còn không được sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận