Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 69: Tình chỗ chấp kết thúc 4000 chữ chương

Chương 69: Chấp niệm kết thúc (4000 chữ)
Vệ Uyên sắc mặt có chút chật vật. Tay chân hắn đều khẽ run vì lúc trước dùng sức quá độ, thân thể nhức nhối, mỗi lần hít thở đều gây ra Ngọa Hổ Quyết cùng sát khí tranh đấu trong cơ thể. Lần này gặp Quỷ Vương, thực sự là đại địch mà Vệ Uyên chưa từng gặp phải, đến lúc này đã là sức cùng lực kiệt. Giờ phút này ngồi đó, tâm thần đều mệt mỏi, một ngón tay cũng không muốn nhúc nhích. Mà khi quỷ vật tan thành mây khói, lệnh bài Ngọa Hổ khẽ rung. Trong linh đài hiện lên văn tự, là nhận được công huân. Có lẽ vì Vệ Uyên chỉ tung ra nhát kiếm cuối cùng, công huân không nhiều như tưởng tượng, nhưng cũng không ít, cộng với số đã tích lũy khi trộm vũ y giết Yêu Quỷ, miễn cưỡng được 100 điểm. Lúc trước chém một tiểu quỷ chỉ được hai ba điểm, còn Thất Nương tự tán lệ khí, chỉ được 7 điểm công huân. Đây đã là một con số lớn hiếm có.
Vệ Uyên thở ra một ngụm trọc khí. Hơi điều hòa khí tức, cố gắng đứng dậy, quay đầu nhìn thấy cảnh núi đồi tan hoang, nghĩ đến đạo nhân tà đạo từng gặp, không biết có bị thiên nữ gọi gió lốc nghiền nát hay không, có còn lại một tia hồn phách để khu quỷ hay không. Chuyện tà thuật của Tuyền thị lan truyền, cùng việc ai gây ra sự phục hồi của yêu ma trong quỷ vực này, có lẽ đều liên quan đến đạo nhân kia. Vệ Uyên lấy ra một cái ngàn dặm truy tung phù, run tay châm lửa, cảm giác bản thân được nâng cao, tất cả xung quanh trở nên cực kỳ rõ ràng, liền thấy khí tức đạo nhân kia vẫn còn, không hề tiêu tán, ngược lại dùng thủ đoạn gì đó tránh được cơn gió lốc như thiên tai, chạy trốn xuống núi một nơi bí mật...
...
Đạo nhân áo đen chật vật vô cùng, chạy nhanh xuống núi. Sắc mặt hắn trắng bệch, thở hổn hển. Hiện tại chỉ hơi hồi tưởng lại cảnh tượng như thiên nộ khi nãy cũng khiến hắn tê da đầu, sợ hãi tột độ. Nếu không nhờ tổ sư truyền cho phù tránh tai kiếp cảnh báo, hắn đã mất mạng, nhưng dù may mắn thoát chết, một thân đạo hạnh bị gió lôi đánh tan, đến cả phù lục cũng tiêu hao hết, nên mới có thể trốn được một mạng. Đạo nhân hụt chân, ngã nhào xuống đất lăn hai vòng. Xa xa đã thấy dưới chân núi có thôn xóm khách sạn được xây dựng mô phỏng theo nhân gian, hắn cắn răng, cố gượng chạy tới. Chỉ cần trốn vào đó, trốn vào những người sống kia, là có thể trốn thoát. Sau đó sẽ đem những gì thấy hôm nay truyền đi. Thiên Nữ Tần Hán khôi phục, Ngọa Hổ xưa lại xuất hiện. Phải đem tin tức này truyền ra hết.
Hắn mơ hồ nghe thấy bên kia ngọn núi tiếng gầm điên cuồng trầm thấp, biết Ngọa Hổ cùng Thiên Nữ đối đầu với bản thể yêu ma trong quỷ vực, không rảnh bận tâm đến hắn, càng cố gắng chạy nhanh hơn. Nhưng ngay khi sắp tới mục tiêu, cảm giác lạnh buốt dâng lên. Đạo sĩ gần như bản năng lăn lộn qua một bên, sau đó lưng mát lạnh, một cảm giác đau nhức dữ dội truyền đến. Đã bị thương nặng. Trong miệng đau đớn kêu lên, đạo sĩ áo đen vùng vẫy quay lại, thấy một bóng người bước ra từ trong rừng cây tối, một thân áo xám nâu, gầy gò, mặt không cảm xúc, như một lão nhân lại giống người trẻ, nếu Vệ Uyên ở đây, có thể nhận ra ngay đó chính là chủ quán trọ Ngô Lục. Hiện giờ hắn hung dữ nhìn chằm chằm đạo nhân, nghiến răng ken két. Đôi tay gầy guộc gần như không có thịt, lôi thanh Quỷ Đầu đao lên, vẽ trên mặt đất một vệt dài.
Gió lốc đã lặng, nhưng vẫn liên quan đến vân khí. Hiện tại trên núi trời trong, mà dưới chân núi lại đổ mưa như trút nước, làm ướt hết y phục hai người. Ngô Lục hai mắt đỏ ngầu, gắt gao nhìn đạo nhân kia, kẻ đã lừa hắn xuống nước, giam hồn trong xác, làm người không ra người, quỷ không ra quỷ. Nghiến chặt răng, giọng nói như từ trong kẽ răng gằn ra:
"Gian đạo!!"
"Cuối cùng cũng đợi được ngươi..."
Đạo nhân áo đen nhìn Ngô Lục đến báo thù, trong mắt kinh ngạc, sau là giận dữ vì bị coi thường, cười lạnh: "Chỉ là một thây ma quỷ, ở đó nói nhảm cái gì!"
Ngô Lục trợn trừng mắt, khuôn mặt vốn vô cảm giờ phút này điên cuồng lại thống khổ. Hắn bước đi, giữa màn mưa đêm, hướng đạo nhân áo đen mà tiến. Quỷ Đầu đao âm trầm mượn lực quay thân vung lên, mang theo lửa giận của người thường, phá tan màn mưa...
...
Vệ Uyên dựa vào ngàn dặm truy tung phù tìm đến được nơi đạo tà kia, thì gã đã thành một xác chết, hai mắt trợn trừng, nằm giữa vũng bùn, sau lưng có một lỗ hổng lớn, ruột cùng máu tươi lẫn lộn chảy ra, ngâm trong bùn. Ngô Lục dựa vào tảng đá ngồi. Cả người mất một cánh tay. Mới rồi hắn dùng cánh tay này đổi mạng với đạo nhân. Một kẻ tự cho mình cao thượng, lại cố tâm chạy trốn giữ mạng, làm sao hiểu nổi người liều mạng báo thù rốt cuộc nghĩ gì, đạo sĩ không hiểu nên đã chết. Vệ Uyên cúi xuống, cảm nhận được lúc đạo sĩ kia hồn phách rời khỏi thân xác đã hồn phi phách tán. Hẳn là đã bị trúng chú thuật từ trước, căn bản không thể sưu hồn khu quỷ. Ngược lại trên người gã lại tìm ra một lá phù lục màu vàng, trên đó viết đạo hiệu cùng dòng họ của gã, giống như chứng minh thân phận, Vệ Uyên cất nó cùng di vật của đạo nhân, rồi nhìn sang Ngô Lục. Sau khi báo thù, Ngô Lục như cái xác không hồn, dựa vào đá ngơ ngác, hồi lâu, hắn ngước lên trời, vừa khóc vừa cười than:
"Thật muốn phơi nắng...".
...
Phương thức tồn tại của quỷ vực là lấy Quỷ Vương làm trung tâm, tích tụ sát khí của sông Lạc, hình thành một nơi khác biệt với thế giới nhân gian. Nay Quỷ Vương đã bị diệt, nước sông đổi hướng, cơ sở tồn tại của quỷ vực không còn chút gì. Rất nhanh, thế giới này sẽ kết nối với nhân gian. Ngay tại vị trí phản cung sát ban đầu, những người từng bị cuốn vào quỷ vực đột ngột hiện ra. Còn tiệm cơm khách sạn kia, khi hiện lên ở nhân gian thì biến thành đồ giấy, rồi bị dương khí đốt cháy biến mất, Trương Hạo và mọi người mắt thâm quầng, thấy những du khách vô tội chỉ bất tỉnh, gặp được Vệ Uyên, trong lòng nhất thời yên ổn.
Trương Hạo dụi điếu thuốc, bước ra đón, thở phào nhẹ nhõm nói: "Vệ quán chủ, ngươi bình an vô sự, quá tốt rồi".
"Quỷ vực thế nào rồi?"
Vệ Uyên định nói được thiên nữ giúp đỡ đã giải quyết Quỷ Vương, nhưng quay lại mới phát hiện thiên nữ áo trắng đã biến mất, nao nao, biết nàng không muốn xuất hiện, liền mỉm cười đáp: "Có một vị cao nhân đi ngang qua giúp đỡ, đã phá rồi."
"Về sau có thể không cần lo lắng."
Cao nhân đi ngang qua? Trương Hạo cùng Thẩm Ký Phong nhìn nhau đầy nghi hoặc, nhưng không hỏi tới, mà tổ chức mọi người, đưa những du khách bất tỉnh đến nơi an toàn. Vệ Uyên thấy Ngô Lục muốn nói lại thôi, liền thay hắn nói với Trương Hạo: "Vị này là Ngô Lục, lạc trong quỷ vực một thời gian, không biết có thể giúp tìm người nhà cho hắn không?".
Trương Hạo kinh ngạc, gật đầu: "Cái này tự nhiên không thành vấn đề". Rồi nhìn về phía Ngô Lục: "Không biết nhà Ngô tiên sinh cụ thể ở thành phố nào?"
Ngô Lục do dự hồi lâu mới nói ra một cái tên chưa ai nghe bao giờ. Liễu thôn. Sau một hồi loanh quanh lớn, cộng với hình dung mơ hồ của Ngô Lục, mới tìm được Liễu thôn, nơi Ngô Lục nhắc tới lại là trung tâm an dưỡng nông thôn thực sự. Chẳng qua cái tên kia đã rất cũ rồi, chỉ những lão nhân rụng hết răng trong làng mới nhớ.
Xe chậm rãi dừng trước cổng làng. Có lẽ vì dư âm của sát khí, mây mù hôm nay xuống thấp, u ám không thấy mặt trời. Ngô Lục cụt tay run run xuống xe, nhìn ngôi làng phồn hoa, trong mắt lạ lẫm, có chút không dám nhận ra, thôn trưởng bước tới, Trương Hạo cùng Vệ Uyên giải thích, thôn trưởng đang tráng niên, đầy tinh anh rất hợp tác, tìm hết những người họ Ngô trong thôn. Nhưng không ai nhận ra Ngô Lục, ít nhất là không ai nhớ một người như vậy. Khi mọi người nhìn nhau không biết làm sao, một thanh niên chừng hai mươi tuổi bỗng vỗ trán:
"Cái này, Ngô gia tuyệt tự có tính không?!"
Mọi người nhìn lại, thôn trưởng trừng mắt, thanh niên kia giật mình, giọng nói nhỏ xuống, nhưng vẫn lúng ta lúng túng: "Tôi nhớ là, lão đầu trong thôn cạnh gốc liễu ấy, bà lão kia không phải nói là nhà chồng chết hết, họ Ngô à?"
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, nhìn Ngô Lục kích động, nhìn thôn trưởng, khách khí nói: "Phiền ông dẫn chúng tôi đến đó một chuyến."
Thôn trưởng há hốc mồm, vẫn gật đầu: "Đi thì không sao, nhưng bà lão đó, ai~, các cậu đến sẽ biết...".
...
Vệ Uyên và mọi người nhanh chóng thấy gốc liễu già và bà lão ngồi dưới gốc cây. Trên đường đi, qua lời tự thuật của thôn trưởng, mọi người biết bà lão đã rất lớn tuổi, bị đãng trí tuổi già, không còn nhớ gì, thôn trưởng lắc đầu nói: "Bà lão này cũng đã hơn bảy mươi tuổi, chồng bà lạc mất cũng đã sáu mươi năm trước, ai cũng bảo chết đuối trong sông, nhưng bà không tin, vẫn luôn chờ."
"Chờ a chờ, từ mười bảy tuổi chờ đến bây giờ."
"Ầy, bây giờ người ta cũng đã mê muội rồi, còn chờ."
"Nếu không có làng tiếp tế, bà lão làm gì còn đồ mà nấu ăn, giờ thì người trong làng cũng không ai bà nhận ra... "
Thôn trưởng thấy người đàn ông cụt tay kia há hốc mồm, rồi hướng bà lão đi đến, vừa nói còn chưa hết lời lại vội vàng muốn kéo Ngô Lục lại, Vệ Uyên nâng tay cản lại, nhìn thân thể run rẩy của Ngô Lục, thở dài, chỉ không nói gì.
Bà lão tóc bạc dưới gốc liễu chỉnh tề, yên tĩnh nhìn ra cổng làng. Vệ Uyên bước theo sau Ngô Lục. Ngô Lục từng bước tiến lên, mắt nhìn bà lão, tự giễu nói: "Chính là bà, ta liếc mắt một cái liền nhận ra, bà là vợ ta. Thôn ta nhỏ, nhà ta đối diện nhà bà, từ nhỏ chơi đùa lớn lên, chuyện đương nhiên thành thân, nhà ta nghèo, ngày thành thân ta gánh hai bao hủ tiếu, đã đem bà về nhà ta, bà cũng không chê ta cái gì, chỉ là đáy lòng ta không cam lòng, cảm thấy người ngoài có, nhà mình cũng nên có."
"Ngày đó ta vào rừng chặt một cái trâm cho bà, thấy đạo sĩ kia ngã xuống nước, ta xuống cứu... "
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn bà lão, vừa khóc vừa cười nói: "Còn nhớ ta không?". Không ôm chút hi vọng, nhưng bà lão ngay cả người trong làng còn không nhớ, nhìn người đàn ông gầy gò sụt sịt lại tự nhiên vươn tay, hỏi: "Ông về rồi hả?". Thân thể Ngô Lục run lên, nước mắt không ngừng chảy xuống. Hắn như trút được nỗi lo sợ lớn nhất, thoáng cái ngã xuống đất, cười hở cả miệng nói: "Ta về rồi". Hắn cùng bà lão ngồi cạnh nhau, tựa như muốn phơi mình dưới ánh mặt trời, nhưng thời tiết hôm nay quá âm u, đầu dựa vào gốc liễu, nhìn Vệ Uyên, thì thầm:
"Thật muốn được phơi nắng..."
Vệ Uyên ngẩng đầu quan sát bầu trời, sát khí còn vương lại, không chịu tan, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng thiên nữ điều khiển gió lốc bao la hùng vĩ khi nãy, trong lòng khẽ nhúc nhích. Vệ Uyên vung tay như đao, hư trảm về phía sát khí. Dựa theo kinh nghiệm điều khiển sát khí, sát khí bị lay động. Thực tế hắn chỉ xoắn nát sát khí dưới đất. Nhưng sát khí liên kết với gió trên cao, gió lại dính dáng đến mây, thiên địa vạn vật đều có liên hệ, nên gió đột nhiên nổi lên, gió bất ngờ xoáy trôn ốc, cuốn đám mây xuống cực thấp lên cao, từ từ tan ra, ánh nắng màu vàng nhạt ấm áp mà quỷ vực không bao giờ thấy được rơi xuống.
Mọi người kinh ngạc với thiên tượng thay đổi đột ngột, lẩm bẩm một tiếng thời tiết thay đổi thất thường như sắc mặt lão thiên gia, không để bụng, Vệ Uyên lại cảm thấy vất vả khôi phục được một chút pháp lực, liền người đi nhà trống, suýt nữa ngã sấp xuống. Vừa thở phào nhẹ nhõm, đã thấy Thẩm Ký Phong mắt trừng lớn nhìn mình. Vệ Uyên nhớ Thẩm Ký Phong có năng khiếu tìm ra nhược điểm của quỷ vực, biết không giấu được, chỉ nâng ngón trỏ lên môi, mỉm cười "suỵt" một tiếng.
Thẩm Ký Phong như biết một bí mật khó lường, hai tay che môi, mắt trừng lớn, gật đầu mạnh. Ánh dương đại diện cho thiên địa chí dương chi khí rơi xuống, chiếu lên thân Ngô Lục, hắn vốn là thây ma quỷ, cảm thấy bộ phận quỷ bị xua tan, nóng rực đau đớn như muốn tan thành tro bụi, nhưng lại khẽ nhắm mắt, như hưởng thụ nở một nụ cười. Hắn cẩn thận từng li từng tí sờ vào ngực, lấy ra một vật, đó là một cái bọc nhỏ. Trong bọc vải cũ nát, bọc lấy một cây trâm gỗ thô ráp. Ngô Lục nhẹ nhàng đặt trâm vào tay vợ mình, chờ đợi mình tan biến, nhưng chỉ đau nhói một chút, mà cái đau đó lại từ từ tan biến, ngược lại là sự ấm áp dễ chịu. Thân thể trở nên suy yếu, nơi bả vai đau kịch liệt, hắn mở to mắt, thấy tóc mình đã bạc trắng. Trên bàn tay vướng một làn thanh khí. Ngô Lục trợn trừng mắt, đột ngột ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy bóng lưng Vệ Uyên.
Tình không biết chớm nở, càng lúc càng sâu. Chấp niệm thành ma, nhất niệm thành phật. Ngươi, có còn nhớ ta... Ta đi một con đường rất dài, vượt qua thiên sơn vạn thủy, qua sinh tử, mới trở về đây. Để gặp lại ngươi.
Vệ Uyên dừng bước, nhìn thiên nữ ẩn vào sơn lâm phía trước: "Đa tạ cô nương giúp Ngô Lục."
"Việc này đã xong."
"Không biết cô nương, muốn đi con đường nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận