Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1020: Ăn miếng trả miếng, báo thù chiến tranh

Chương 1020: Ăn miếng trả miếng, báo thù chiến tranh
Viện quân đột ngột xuất hiện, biến số cũng đột ngột ập đến, một mũi tên vượt quá giới hạn, vừa đúng đánh trúng vào một tiết điểm cuối cùng của thế trận pháp Trọc Thế, thậm chí mũi tên này còn vô cùng chuẩn xác đâm thủng tim Trọc Thế Phục Hi, sau đó mới xoay tròn xuyên thủng trận pháp, lúc này thiên hạ vô song, làm máy móc bị khống.
Chỉ bằng thuật bắn cung mà dám đối đầu với thập đại đỉnh phong! Từ xưa đến nay, chư thiên vạn giới, chỉ có một người!"Đại Nghệ!"
Trọc Thế Phục Hi khàn giọng nói.
"Đại Nghệ?"
Viên Giác nhẹ nhàng thở ra trong tích tắc.
Còn Bạch Trạch thì gần như muốn nhảy cẫng lên vì vui sướng, quay đầu cười ha hả nói: "Đúng, đúng, khụ khụ, ta biết ngay Ngọa Long sẽ biết tình hình nơi này mà, ha ha ha, Đại Nghệ ngươi đến đúng lúc quá! Vừa vặn!"
Thanh niên tuấn tú một tay cầm cung, nói: "Trước đó Ngọa Long tiên sinh có cho một nhóm nhân viên kỹ thuật và quân đội đặc chủng đến Nữ Nhi Quốc để giao lưu kỹ thuật cùng thần thông, họ mang theo những pháp bảo đặc thù, có thể truyền tin tức, mỗi ngày đều có tần suất thiên cơ truyền lại cố định, sau đó đột nhiên gián đoạn, Ngọa Long tiên sinh liền biết có chuyện xảy ra."
"Thêm chút bói toán, liền phái Nghệ tới đây."
Bạch Trạch mừng như điên mà nói: "Hả? Chờ một chút?
"Hắn không lo lắng xảy ra chút lỗi nhỏ à?"
"Cứ như vậy trực tiếp đem ngươi đến đây luôn?"
Ánh mắt của Đại Nghệ tập trung vào chiến trường bên kia, hắn không ra tay, nhưng ánh mắt hắn hạ xuống, loại uy hiếp vô hình lại khiến chiến sự không còn điên cuồng như trước, chỉ dựa vào hai mắt và kỹ nghệ, từ xưa đến nay chỉ có hai người dựa vào kỹ nghệ mà chạm tới ngưỡng cửa của thập đại đỉnh phong.
Không ai muốn trong lúc đang giao chiến say sưa lại bị Đại Nghệ bắn lén sau lưng. Mưu đồ, ám toán à?
Đây là người có thể bắn hạ mặt trời đấy.
Đại Nghệ suy nghĩ rồi ôn tồn ngượng ngùng nói: "Ngọa Long tiên sinh nói, phán đoán cục diện chưa hẳn cần phải có được tất cả tình báo.
"Việc không thể diễn toán ra thiên cơ cũng là một loại tình huống."
"Lấy sáng kỳ môn, tuy là bất tài, nhưng không sai trong tam giới có thể thắng ta không có mấy. Đều là đại địch."
Đại Nghệ cười tủm tỉm, nói: "Hắn nói như vậy."
Khóe miệng Bạch Trạch giật giật: "À, cái này..."
"Kiểu giọng điệu này nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng mà mẹ nó, nghe có vẻ điên cuồng cực."
"Quả nhiên là hắn sẽ nói ra mà."
Trước giờ hắn thiết lập quân cờ rất kỹ, nếu pháp bảo đó không bị nhiễu sóng, tự nhiên cũng có thể thăm dò được tình báo.
Khi pháp bảo bị thiên cơ quấy nhiễu.
Gia Cát Vũ Hầu sẽ biết rõ chỗ đó có chuyện và mở vòng bói toán thiên cơ thứ hai. Bói ra thì khỏi nói, còn không bói ra...Mẹ nó, ngay cả Gia Cát Vũ Hầu cũng không bói ra thì còn nói gì nữa? Vậy thì 100% là phiền toái lớn rồi, hơn nữa có xác suất rất lớn là ***. Vậy nên đương nhiên là trực tiếp sử dụng người có thể vận dụng ngay lúc này, kẻ có giá trị vũ lực và tốc độ cơ động khủng khiếp nhất, trực tiếp dựa vào hệ thống thiên đình phù lục định vị, trực tiếp nhảy dù đến gần đó rồi sao?
Mặc dù tính toán các tầng lớp thì chắc chắn sẽ phức tạp hơn, nhưng đại khái là không ngừng phán đoán.
Bà mẹ nó, điều động đội giao lưu cũng chỉ để lại con mắt theo dõi. Tên kia giờ mỗi ngày phải xử lý bao nhiêu chuyện?
Bạch Trạch vô thức nhớ lại tính cách của Gia Cát Vũ Hầu trong lịch sử. Chuyện gì cũng tự mình làm, kín đáo cẩn trọng. Đây là tiểu hồ ly nào từ hang hồ ly đi ra vậy?
Đại Nghệ cười nói: "Về thân thể này, trước đó nhờ cơ duyên xảo hợp, chân linh khôi phục, Ngọa Long tiên sinh tựa hồ dựa vào phương thức bồi dưỡng nhục thân bằng gen nào đó để ta tái hiện, đương nhiên, không thể so sánh với ta lúc trước, nhưng nhờ Thần Nông Roi của phu nhân Đồ Sơn Nữ Kiều, giờ lại được cường hóa đến mức có thể đánh một trận."
Bạch Trạch nghe mà cảm thán. Vệ Uyên đi đầu, phía sau Vũ Hầu đã chuẩn bị sẵn đường lui, không hề nhàn rỗi một chút nào.
Vừa kiến tạo hệ thống phù lục Thiên Đình mà vẫn còn lén lút tạo ra một cỗ chiến lực đỉnh cao tầm xa.
Mà lại kéo cự ly xa, cung cấp đủ vũ khí, đủ sức gây uy hiếp với thập đại đỉnh phong.
Bạch Trạch bỗng rùng mình kinh hãi. Chờ đã... đó chính là Gia Cát Vũ Hầu.
Không phải kiểu tính cách như Vệ Uyên hay Hiên Viên, hai tên mãng phu đó như cái trống không đầu Hình Thiên, cực kỳ dễ hiểu.
Nhưng Vũ Hầu thì không, tên kia y như con gián vậy.
Khi ngươi thấy một con gián, nghĩa là nhà ngươi đã có một đống. Khi ngươi thấy Gia Cát Vũ Hầu lật một con bài, nghĩa là con bài đó không còn là át chủ bài của hắn nữa rồi.
Đây là kiểu hậu cần cực phẩm gì vậy, còn biết chủ động nổ lính...
Bạch Trạch liên tục cảm khái, nhưng kêu hắn trở về bên Vũ Hầu thì thôi, hắn xin miễn cho kẻ bất tài, cái tên điên cuồng cuồng tăng ca đó, khó mà tưởng tượng trong thời gian ngắn như vậy, hắn đã làm ra những chuyện gì, Bạch Trạch còn nghi Vũ Hầu dùng loại quyền năng Thạch Di, khái niệm thần thoại gì đó, sau đó điên cuồng kéo dài thời gian của mình, làm chậm tốc độ trôi qua thời gian rồi điên cuồng tăng ca.
Giờ mà quay lại? Ta dại gì chứ. Quay lại không phải là bị tăng ca đến chết sao?
Gì? Ta là Thần, ta không chết được? Vậy chẳng phải càng thảm hơn à?
Bạch Trạch lại lần nữa xác định trong lòng, Gia Cát Vũ Hầu, chính là thiên địch của mình, tuyệt đối không thể rơi vào tay hắn.
Mà lúc này, Phục Hi lại cất tiếng cười lớn, nói: "Ha ha ha ha ha, Gia Cát Vũ Hầu?!""Tốt! Tốt! ""Là một đứa trẻ tốt!" "So với tên Vệ Uyên kia thì tốt hơn nhiều."
Trọc Thế Phục Hi che ngực, mũi tên bắn thủng ngực hắn có khắc họa những phù văn đặc thù Xạ Nhật Tiễn, uy lực cường đại, đủ để tru sát Tam Túc Kim Ô, mà người bắn ra mũi tên này lại là xạ thủ mạnh nhất từ xưa đến nay, cộng thêm việc thiên cơ của Trọc Thế đang bị trọng thương, ba người hợp lại, một mũi tên này gây ra tổn thương khiến Thần không thể hồi phục:"Đại Nghệ..."
Vẻ mặt ôn hòa xấu hổ của Đại Nghệ trở nên lạnh lùng hờ hững.
Đưa tay lại bắn ra một mũi tên, kiếm trong tay Trọc Thế Thiên Cơ nháy mắt quét ngang, đánh gãy trực tiếp mũi tên vàng rực này, nhưng trong tích tắc đó, đã có một mũi tên chuyển hướng, sắc bén vô song, đâm xuyên cổ tay Trọc Thế Thiên Cơ, Đại Nghệ nói: "Năm đó ngươi đưa Xạ Nhật Tiễn cho ta để tính kế cho chúng ta tự tàn sát nhau. ""Giờ thì mũi Xạ Nhật Tiễn cuối cùng này, vừa hay trả lại cho ngươi."
Giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng, còn mũi tên thì lại như mưa đổ xuống.
Trọc Thế Thiên Cơ nghiến răng, thi triển kiếm thuật gần như của Vệ Uyên, đánh rơi từng mũi tên, dù là những mũi tên đi theo không gian và nhân quả chắc chắn trúng đều bị Thần chặn lại, nhưng ngay sau đó, cùng với tiếng gió xé rách mạnh mẽ, Phục Hi trực tiếp rút một bàn tay ra, làm Bát Quái Tiên Thiên phản nghịch vỡ nát, sau đó nện thẳng vào mặt Trọc Thế Thiên Cơ.
Sức mạnh khổng lồ đánh tới, làm cơ thể Thần loạng choạng, ngửa ra sau rồi lùi lại nửa bước. Sấm sét trong hư không chạy nhanh, để lại sức mạnh bạo liệt nóng bỏng.
Sức mạnh thuần khiết vô song của Tiên Thiên Bát Quái, thao túng vô số quy tắc trong hư không, chuyển hóa biến đổi, huyền diệu vô cùng.
Lực lượng khống chế và quy tắc của Trọc Thế Phục Hi đều bị trung hòa hết.
Hai cỗ khí cơ tương tự, nhưng lại có thuộc tính quy tắc hoàn toàn đối lập quấn lấy nhau xoay chuyển trong hư không, cuối cùng cùng nhau rơi vào trong sự tĩnh lặng hư vô, chỉ để lại những gợn sóng cực kỳ nhỏ bé không thể nhận ra, chứng minh rằng thứ lực lượng đủ sức lay chuyển trời đất kia đã từng tồn tại.
Xoạt! Sấm sét và gió lớn càn quét, đạo bào trắng xoay tròn.
Trong chiến trường nơi giết chóc, thân ảnh mặc đạo bào, búi tóc Tam quan của Từ Hướng Tiền, trên trán mang vẻ mặt ôn hòa, nhưng lại mang theo sát khí khiến Bạch Trạch cũng phải kinh hồn táng đởm, chính là thiên cơ đứng đầu Phục Hi.
"Ngươi! Đừng hòng!"
Vẻ mặt Trọc Thế Thiên Cơ ẩn hiện vẻ điên cuồng giận dữ, đột nhiên ra tay, đó chính là thần lao thiên kiếp.
Tám khái niệm Tiên Thiên chuyển đổi, ẩn chứa sự đảo điên, tạo ra uy năng còn muốn hơn chiêu thức Lật Trời của Vệ Uyên.
Nhưng ngay sau đó, những mũi tên sắc bén tựa mưa ánh sáng từ trên trời giáng xuống, với tốc độ kinh khủng mà mắt thường hay thần thức cũng không thể quan sát, liên tục rơi xuống, chuẩn xác vô song, phá tan sự vận động của Trọc Thế Thiên Cơ, nhưng lại không chạm vào Phục Hi chút nào, năm ngón tay Phục Hi nắm lại thành quyền, bỗng nhiên ra tay.
Trực tiếp một quyền nện vào bụng Trọc Thế Thiên Cơ, rồi tay phải mở ra, giữ chặt xương cốt hắn, đột nhiên bóp nát.
Trọc Thế Thiên Cơ há miệng nôn ra máu tươi, rồi bị một cú đá thẳng vào người nện xuống đất. Phục Hi lẩm bẩm: "Cuối cùng ngươi cũng rơi vào tay ta rồi." "Ta đã nghĩ đến ngày này, nhớ suốt mấy ngàn năm. Mấy ngàn năm."
Phục Hi giẫm chân phải lên mặt Trọc Thế Phục Hi, từ từ dùng sức, làm mặt hắn biến dạng méo mó.
Mũi tên của Đại Nghệ vừa lúc rơi xuống.
Cắt đứt từng sợi dây quy tắc trong hư không, vừa đủ ngăn cản âm mưu bỏ chạy của Trọc Thế Thiên Cơ.
Sau đó, chân Phục Hi không nhanh không chậm giẫm xuống, làm chân phải của Trọc Thế Thiên Cơ vỡ nát, xương cốt, da thịt đều nát vụn thành một vũng bùn nhão, rồi đến cẳng chân, đầu gối, đùi.
Sau đó hơi rụt chân lại. Cho Trọc Thế Phục Hi hơi chật vật trốn thoát.
Nhưng lúc Thần sắp thoát đi thì Phục Hi đuổi kịp, không nhanh không chậm đuổi kịp rồi đạp xuống.
Dùng sức hơn, giẫm nát chân trái của Trọc Thế Thiên Cơ, Thần vốn mặc áo xanh thoải mái nhã nhặn, giờ thì cả người toàn là máu thịt be bét, trông thảm hại không chịu nổi, còn Phục Hi thì không hề tỏ ra vẻ hung bạo, mặc áo bào trắng, lại như nhuộm một dòng máu đỏ thẫm, lộ ra sự điên cuồng khó tả.
Hắn lại rụt tay về.
Như thể vẫn muốn tiếp tục làm như trước, cho Trọc Thế Thiên Cơ một chút hy vọng như ảo mộng. Sau đó lại tiếp tục nghiền nát nó, thật thú vị. Trọc Thế Thiên Cơ chịu đựng cơn đau đớn dữ dội.
Ngay lúc Phục Hi nhấc chân phải lên, trong tích tắc, máu thịt và vũng bùn trên mặt đất của Trọc Thế Thiên Cơ đột nhiên tỏa ra ánh sáng máu ô trọc đậm đặc, rồi ngưng tụ trong hư không, hóa thành từng sợi quy tắc, nháy mắt đã hoàn thành xu thế nghịch đảo của Tiên Thiên Bát Quái.
Hắn vẫn còn cơ hội! Vẫn còn!
Chiêu này của Trọc Thế Thiên Cơ không phải để phản kích, mà là để chạy trốn! Muốn tìm cơ hội!
Dường như chính Phục Hi cũng không ngờ, sau khi trải qua sự hành hạ và đau khổ như vậy, Trọc Thế Thiên Cơ vẫn còn một chút sức lực, lại còn tỉnh táo đợi đến khi Phục Hi hoàn thành hai lần hành hạ, trong lòng hơi lơi lỏng cảnh giác, rồi bất ngờ bật dậy bỏ chạy trong nháy mắt, trong nhất thời không thể ngăn cản.
Trọc Thế Thiên Cơ vừa chạy vừa lẩn trốn, liền hướng về phía phong ấn Nam Hải.
Lúc này lại càng không chút kiêng dè, trong nháy mắt hóa thành ánh sáng chói lọi, tránh né tầng tầng vây giết của 36 Lôi Thần, tránh đòn tấn công của Đại Nghệ, tránh lực lượng Phật môn của Viên Giác chậm chân, sau đó lao vào trận pháp Trọc Thế còn lưu lại, trên trận pháp nổi lên từng đợt sóng, sau đó xuất hiện một thân ảnh, dáng người cao ráo, tóc đen xõa, mi tâm có một vết màu đỏ.
Trọc Thế Đại Tôn!
Trọc Thế Thiên Cơ trong lòng mừng rỡ, thậm chí mừng như điên, trong tuyệt vọng sinh ra niềm vui: "Đại Tôn!" "Cứu ta!"
Trọc Thế Đại Tôn ngạc nhiên, vuốt cằm nói: "Bảo ngươi đến Nam Hải, đâu có bảo ngươi thảm hại thế này.""Bản tọa vừa mới giải quyết xong Nguyên Thủy Thiên Tôn kia." "Lại đến đây à."
"Dạ!"
Trọc Thế Thiên Cơ nghe vậy mừng rỡ, nhanh chóng tới gần, tránh mũi tên của Đại Nghệ sau lưng.
Quay người lại cười lạnh với Đại Nghệ, đưa tay bắt lấy một mũi tên vàng, rồi dùng sức bóp nát.
Trong lòng vô cùng vui sướng, quay người lại hành lễ, thì đột nhiên mi tâm đau nhói.
Sau đó, kiếm trong tay Trọc Thế Đại Tôn bỗng nhiên nâng lên, trực tiếp đâm xuyên mi tâm Trọc Thế Thiên Cơ, một kiếm này tàn nhẫn vô cùng, trong nháy mắt đâm xuyên chân linh, chôn vùi hồn linh, dù là Trọc Thế Thiên Cơ, dưới cơn mừng vui cũng chưa kịp phản ứng, chỉ là hai mắt mờ mịt, nhìn sắc mặt bình thản của Đại Tôn, người không có khả năng ra tay với mình này:"Ngươi đã hết giá trị rồi."
Trọc Thế Thiên Cơ há hốc mồm: "Đại Tôn...?"
Ánh kiếm bỗng nhiên bùng nổ. Trực tiếp đâm xuyên mi tâm Trọc Thế Thiên Cơ.
Một vòng ánh sáng lạnh từ sau gáy hắn xuyên ra. Cơ thể Trọc Thế Thiên Cơ suy yếu.
Giấu trong lòng sự mờ mịt và khó hiểu, giấu trong lòng niềm vui nhưng lại bị người mình tin tưởng nhất tập sát, sự không cam lòng và phẫn nộ dữ dội đã khiến hồn phách hắn tan nát.
Mũi kiếm khẽ kêu, dáng vẻ lạnh lùng của Trọc Thế Đại Tôn thay đổi, biến thành Phục Hi mặc đạo bào.
Trước mắt hiện lên hình ảnh Oa Hoàng năm xưa, Oa Hoàng chết dưới tay Trọc Thế Phục Hi, và câu nói cuối cùng không thể tin được kia.
"A huynh..."
Khuôn mặt Phục Hi lạnh băng, ngay sau đó, trường kiếm quét ngang. Thủ cấp của Trọc Thế Thiên Cơ bị xé rách.
Từ mi tâm gần như nửa cái đầu bị trực tiếp vứt đi, để lộ ra máu thịt bê bết, máu tươi và nội tạng như mưa rơi xuống, chết đến hồn phi phách tán, không được siêu sinh, sát khí thảm liệt càn quét bầu trời, hai phe địch ta đều bị luồng sát khí điên cuồng thảm liệt này trấn áp, một lúc tĩnh mịch, đạo bào trắng không nhiễm trần thế, tà dị mà điên cuồng, còn vẻ mặt Phục Hi thì ôn hòa mà yên tĩnh, lẩm bẩm:
"A Oa...""A huynh trả thù cho muội." ... ... ...
Cùng lúc đó, trong phong ấn.
Triệu Công Minh hóa thành mặt trời Kim Ô đã một lần nữa bay lên không trung, còn trong toàn bộ Nam Hải, sinh tử luân chuyển chi khí ngày càng nồng đậm.
Mặt đất gần như hoàn toàn bị băng liệt, phía dưới là Hỗn Độn hư vô, chính là cảnh giới Sinh Tử.
Trong Hỗn Độn hư vô đó lại tỏa ra ánh sáng lửa đỏ vàng vô cùng nồng đậm. Rực rỡ trong suốt.
Tạo ra cơ hội [một lần nữa] mà đến cả sinh linh bình thường cũng có thể có được, tâm huyết của Chúc Dung mấy ngàn năm.
Cuối cùng cũng đi đến bước cuối cùng!
PS: Hôm nay canh thứ nhất... ... 4000 chữ 1 giây nhớ kỹ
Bạn cần đăng nhập để bình luận