Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 705: Vệ Uyên tạo hóa, kinh khủng địch nhân

Chương 705: Vệ Uyên tạo hóa, địch nhân kinh khủng
Đại Hoang, nơi giao nhau của Lôi Hỏa chí dương.
Vệ Uyên, toàn thân bao bọc bởi khí Thái Âm chí thuần, hung hăng rơi xuống, chẳng khác gì một chậu nước đá dội lên ngọn lửa đang nung đỏ, trong nháy mắt gây ra biến đổi cực lớn, tiếng sấm nổ ầm vang kéo theo triều linh khí cuồn cuộn, Bất Chu sơn thần vội đưa tay kéo Thường Hi, đưa đế phi có thân thể thuần âm ra phía sau.
Ông giơ năm ngón tay ra, dựng một bức bình chướng thần tính trực tiếp ngăn cản làn sóng linh khí đang bạo ngược ập tới. Ánh lửa đỏ rực phản chiếu lên đôi mắt lão giả. Đến râu tóc bạc trắng cũng nhuộm một màu đỏ rực.
Tim Thường Hi suýt nữa bị luồng khí chí cương chí dương vô tận kia làm cho kinh hãi, ngày thường mỗi khi sấm sét tan biến, thường phải mười hơi thở sau âm thanh mới lắng xuống, nhưng cảnh tượng hôm nay, tiếng sấm gần như không ngớt, cứ oanh minh mãi.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc đến ngẩn người.
Địa mạch giao nhau, hóa thành thứ linh hỏa khác thường, phảng phất rồng đang nổi giận gầm thét, xoay tròn tụ lại quanh một điểm, sóng nhiệt tung tóe, đỏ, tím, vàng, cứ như muốn thiêu đốt cả đất trời...
Nấu núi sôi biển, mặt đất nứt toác, như ngày tận thế của các vì sao.
Từ chỗ dị tượng này trên cao, một đám mây đen to lớn như núi lơ lửng, xoay chuyển chậm chạp có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống một chiếc gậy sắt, từng tia sét oanh tạc vào lõi lửa, khiến thiên địa này tràn ngập những âm thanh rung chuyển không cách nào phớt lờ. Kèm theo đó là linh khí bàng bạc kịch liệt khiến tu sĩ khó thở.
Thiên địa vạn tượng, đủ loại linh khí.
Đừng nói hơi nước, mà cả những thứ như địa mạch khí, cỏ cây sinh trưởng khí đều bị nghiền nát, chuyển hóa vào trong Lôi Hỏa, lửa đỏ bùng cháy, mưa rơi xuống, rồi hóa thành mây mù, làm đám mây đen ép xuống thấp hơn, khiến khung cảnh này càng thêm bao la đáng sợ, Thường Hi cũng phải kinh ngạc không thốt nên lời.
Đây không phải thứ hỏa diệm, sấm sét thông thường.
Lôi thiên bình thường, Vệ Uyên hay Trương Nhược Tố cũng có thể khống chế được.
Mỗi đạo sấm sét ở đây đều được Đại Hoang thai nghén, phóng tới trong Tiểu Thế Giới, có thể được coi là thiên kiếp, Thường Hi dù bị hình ảnh tai kiếp hủy diệt này làm chấn động, nhưng sâu trong lòng lại không có chút sợ hãi nào.
Lôi Hỏa rèn Kim Thân.
Nhưng khung cảnh này đã gần sánh ngang với hủy diệt một tiểu hành tinh vật chất giới bình thường, hay là mức độ thiên địa đại biến, màn này có phải là hơi quá tay không? Ngay cả thần linh bình thường cũng khó mà trụ được, sẽ bị Lôi Hỏa giao kích này hủy diệt, rồi bị linh khí cuồn cuộn xé tan thành tro bụi.
Chả trách Bất Chu sơn thần nói nhục thân của tên kia có thể bị ngọn lửa này đốt thành tro.
Nhưng mà, nếu như hắn sống sót được thì...
Thường Hi dừng suy nghĩ của mình lại, không muốn nghĩ tiếp, trong lòng nàng, có phải là không muốn nghĩ, hay không dám nghĩ tiếp, sự khác biệt nhỏ bé ấy, đến nàng cũng nhất thời không thể phân định được.
Đáy mắt vẫn còn ẩn hiện nỗi kinh hãi chưa tan.
Bất Chu sơn thần giờ phút này chỉ là một đạo ý thức không trọn vẹn, miễn cưỡng bảo hộ Thường Hi, râu tóc đã hơi khô vàng, nhưng ông không để ý, thậm chí còn để lại một nửa sức lực, sẵn sàng hành động, một đôi mắt chăm chú nhìn vào chỗ lõi của Lôi Hỏa giao nhau, ở nơi đó càng lâu, càng có lợi cho tên tiểu tử kia.
Thần nhất định phải vớt tiểu tử kia ra khi chân linh của hắn không trụ nổi.
Dù thế nào, tiểu tử này cũng được coi là một mạch của Sơn Thần, lại là một Sơn Thần hiếm thấy có tiền đồ, mấy đám tiểu tể tử khác thì sao, thì không tệ, có không ít cao thủ, ở thời đại Thần Thoại đều có thể đánh ra được danh tiếng.
Nhưng, không một ai đạt đến nhất lưu cả.
Đừng nói gì đến cấp độ đỉnh cao.
Lão gia tử vất vả lắm mới thấy được mầm mống tốt như vậy, sao có thể để hắn biến thành tro bụi?
Mà nói đi nói lại, Sơn Thần, Sơn Thần cùng lắm thì cũng bị đốt thành khối lưu ly.
“Hắn có thể chịu được bao lâu…”
Thường Hi khẽ hỏi.
Bất Chu sơn thần đang căng não suy nghĩ, nghe vậy liền buột miệng:
“Lão đầu tử làm sao mà biết được? Chỉ biết là, có thể chịu qua được giai đoạn thứ nhất là đã có khả năng, có thể ứng phó được giai đoạn thứ hai là đã có thể lột xác, đợi đến khi hồi phục lại là sẽ biến thành một cái đồng đậu hà lan mà đến chống trời chi thần cũng đánh không nát, nhai không vỡ.”
“Mình đồng da sắt, lửa thiêu không cháy, sét đánh không hư, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.”
“Đây đều là chuyện bình thường.”
Thường Hi suy nghĩ ngưng trệ.
Một lúc sau mới hoàn hồn, sắc mặt có hơi thay đổi.
So với một Chiến Thần, điều gì còn kinh khủng hơn?
Là việc chiến thần này không hề bị thương.
Không bị thương đồng nghĩa với việc mãi mãi ở đỉnh phong.
Sức chiến đấu mà Vệ Uyên thể hiện, đã ngang với các truyền kỳ trẻ tuổi thời đại Thần Thoại, nhưng chỉ có thân thể máu thịt là hạn chế hắn, chỉ cần còn biết bị thương, còn biết chảy máu thì năng lực chiến đấu sẽ suy yếu, vẫn sẽ có khả năng bị giết.
Hiên Viên cũng vậy, Đại Nghệ cũng thế, Hình Thiên cũng vậy, Tự Văn Mệnh cũng thế, và Vệ Uyên cũng thế.
Nhưng hiện tại thì…
Thần xui quỷ khiến hỏi một câu:
“Nếu như hắn tự mình bò ra thì sao?”
“Tự mình bò ra sao?”
Bất Chu sơn thần gãi đầu nói:
“Chắc chắn là như vậy hiệu quả càng tốt hơn.”
“Đầu có thể trực tiếp chịu được thiên kiếp phách trảm, nhục thân thì chịu được lửa nóng hừng hực.”
“Chủ yếu là ý chí được rèn luyện rất nhiều.”
“Đại khái có thể dùng bốn chữ để hình dung về giới hạn tương lai của hắn?”
“Cái gì?”
Lão giả nghĩ ngợi rồi phun ra bốn chữ: “Vạn kiếp bất phôi.”
Thường Hi kinh ngạc.
Bất Chu sơn thần bỗng đắc ý:
“A ha, đương nhiên rồi, so với lão già ta vẫn còn kém không ít, ha ha ha, dù sao hậu sinh vẫn chỉ là hậu sinh, còn chưa đủ, chưa đủ.”
Thường Hi há hốc mồm, nhất thời không biết nên nói gì về lão gia tử này mới phải.
Dù sao, một mặt mà nói thì vị Bất Chu sơn thần này đã làm mất mặt mình đến danh dương tứ hải.
Trở thành một trong thập đại sỉ nhục đỉnh phong.
Còn mặt kia thì…Không nói tới khái niệm Thần Thoại, trực tiếp đón đỡ một kích toàn lực của Thủy Thần nổi giận Cộng Công.
Vậy mà vẫn còn sống mà tỉnh lại.
Gần như tương đương với Thủy Thần Cộng Công, kẻ có cấp bậc đứng thứ hai trong mười bậc thang dưới thiên hạ khai mở khái niệm Thần Thoại, đã lén đánh Bất Chu sơn thần, thế mà người sau chỉ bị thương rồi mê man, ngẫm kỹ thì đây chính là một sự cường đại về thực lực và nền tảng đến mức phi thường.
Nhưng mà tại sao, nền tảng cường đại như vậy, chiến tích huy hoàng như vậy.
Vừa nghĩ tới liền thấy mất mặt thay ông ấy?
Thực lực này, nói một câu vạn kiếp bất phôi, có khi lại còn chưa đủ.
Chỉ là, tại sao Thần không nằm trong khái niệm Thần Thoại?
Thường Hi thật không rõ.
Chẳng lẽ là vì cuộc sống vô địch quá mức nhàm chán, cho nên muốn tự tìm niềm vui hay sao?
Vì vị đại gia này còn không biết thân phận mình sau ngần ấy năm ngủ đã trở thành một trong thập đại sỉ nhục hiếm hoi, cùng với đề tài câu chuyện của các thần linh mỗi ngày, nên đế phi Thường Hi cũng giữ im lặng, không tiếp tục bàn luận về vấn đề này.
Bất Chu sơn thần đắc ý một lúc.
Nhìn chằm chằm vào chỗ Lôi Hỏa giao thoa kia, đã qua ba nhịp thở.
Tu vi trên người Vệ Uyên đã tan nát, đang được tẩy luyện lại.
Ít nhất thì vẫn còn sống sót.
Lão giả thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi đáy mắt xuất hiện một tia lo lắng, nhìn chỗ trung tâm Lôi Hỏa, sau một hồi im lặng liền thở dài:
"Nhưng mà, ở nơi như thế này, mỗi một ý niệm đều là một sự tra tấn, khiến người ta cảm thấy thà chết còn hơn, lão đầu tử cũng không biết hắn có thể trụ được không, và trụ được bao lâu nữa?”
Tinh thần Thần hết sức tập trung, sẵn sàng vớt người.
Đột nhiên nhận thấy ở chỗ lõi Lôi Hỏa có một bóng đen lóe lên, liền khựng lại.
Rồi sắc mặt liền biến đổi.
"Không ổn rồi!!!"
Tình thế, đột nhiên sinh biến….
… … … … …
Hoàn toàn tĩnh mịch, hoàn toàn im lặng.
Không có con đường phía trước, cũng chẳng có đường sau, một màu tĩnh mịch và u lãnh, như tử vong và U Minh, như lời Chúc Cửu Âm từng nói, con đường U Minh, chỉ vào lúc này, ý thức Vệ Uyên mới có thể cảm nhận rõ được rằng, mình đã từng trải qua những chuyện tương tự nhiều lần.
Chết một mình, chết trong đau đớn giãy giụa.
Không cam lòng chết trên con đường chưa đi hết.
À, cho nên… Ta không phải lần đầu nhìn thấy Chúc Cửu Âm…
Ý thức Vệ Uyên đột nhiên minh ngộ.
Có lẽ bản thân đã từng đi qua Cửu U U Minh nhiều lần rồi.
Cứ như vậy Chúc Cửu Âm lẳng lặng nhìn một phàm nhân hồn phách không chốn dung thân lạc đến đây.
Trong năm tháng dài dằng dặc, hết lần này đến lần khác đi đi lại lại.
Có lẽ như một gã ngốc.
Vệ Uyên tự giễu, trong mắt Chúc Cửu Âm như một tên ngốc cứ liên tục luân hồi, sinh tử.
Trải nghiệm này không phải là lần đầu, trước đây luôn có một đóa hoa ở ngực tỏa ra hơi ấm, để cho chân linh của hắn may mắn còn sống trong lò luyện thiên địa, rồi chờ đợi lần chuyển thế tiếp theo, mà bây giờ, không có đóa hoa che chở ấy, e rằng bản thân sẽ trong nháy mắt bị lò luyện thiên địa tàn khốc băng lãnh này nghiền nát…
Suy nghĩ của Vệ Uyên đã không thể hoạt động bình thường.
Sự băng lãnh của cái chết đang nuốt chửng hắn.
Nhưng gió lớn của thiên địa này, lò luyện vạn vật này, lại không khủng bố và áp bức như dự liệu của hắn, những cơn gió lốc đáng lẽ phải xé nát chân linh của hắn, lại chỉ khiến hắn đau đớn, chân linh hắn vẫn kiên trì, hồn phách hắn vẫn quật cường.
Thì ra một lòng đối mặt với bão táp này, chưa từng lùi lại nửa bước.
Ý thức Vệ Uyên ngẩn người.
Một phàm nhân đã trải qua cuộc hành trình cô độc trong năm tháng dài dằng dặc…
Sao ngươi lại cho rằng bản thân vẫn chỉ là một kẻ tầm thường vậy?
Đau đớn và cô độc đều có ý nghĩa cả.
Ý chí và lý tưởng của ngươi, đã vượt qua sinh tử rồi.
Vệ Uyên há hốc miệng, chẳng hiểu sao thấy mũi cay cay.
“Lão sư… Phu tử… Vũ…”
Khóe miệng hắn kéo lên, thì thào nói:
“Cuối cùng, ta cũng đuổi kịp bước chân của mọi người rồi sao…”
Cuối cùng, ta cũng có tư cách sóng vai chiến đấu với mọi người sao?
Phải không?
Vô số lần thất bại, vô số lần chật vật, trải qua vô vàn đau đớn, vô số giằng co, vô số mất mát, vô số ly biệt, kẻ yếu đuối tầm thường ngày nào, cuối cùng cũng đuổi kịp bước chân của những người bạn của mình.
“Này…”
“Ta đuổi kịp rồi nhé.”
Một ngọn đèn sáng lên giữa khoảng cách tĩnh mịch, u lãnh của sự chết chóc.
Vệ Uyên có chút ngơ ngẩn, lựa chọn Chúc Cửu Âm cho hắn, giờ phút này lại trở thành thời cơ soi sáng chân linh của hắn, đây chính là một mặt khác mà Cửu U chi Chủ đã mở ra, nữ tử áo xanh khẽ mỉm cười, để cho ánh đèn này chiếu rọi xung quanh, Thái Âm, chí dương, đánh thẳng vào trong cơ thể.
Ý chí phàm nhân, có thể sáng tạo ra giới hạn hay không?
Ngay khi Vệ Uyên nghiến răng, chống lại cơn đau đớn vô cùng mà ngay cả thần linh cũng phải cảm thấy, một thân ảnh lại xuất hiện sau lưng chân linh hắn, đó là cổ vật mà Bất Chu sơn thần đã phát hiện trong thần hồn hắn, đó là vết tích của năm tháng.
"Ý chí lực phi thường."
Đồng tử Vệ Uyên co lại.
Rồi chân linh bị một cú đá mạnh.
Thân thể chao đảo, trực tiếp chìm xuống chỗ sâu nhất của Lôi Hỏa.
Áp lực bỗng bạo tăng gấp trăm ngàn lần.
Mà đạo thân ảnh ấy, trong nháy mắt xé toạc Lôi Hỏa, xuất hiện trên không trung, tóc đen rủ xuống, búi ngọc trắng, mày thanh tú, có chất ngọc và ánh vàng hòa quyện, cao quý khôn tả, mi tâm điểm chu sa, đôi mắt Kurome tĩnh lặng, như chiếu rọi vạn vật.
Bất Chu sơn thần nghiến răng:
“...Khai Minh!”
“Sao ngươi lại…”
Thanh niên mỉm cười nói:
“Đương nhiên là từ cổ vật trong chân linh của hắn.”
Bất Chu sơn thần tức giận:
"Lão đầu tử đang hỏi ngươi, ngươi khi nào đã ra tay trong thần hồn của hắn?"
Thanh niên áo trắng mỉm cười đáp:
“Lão Sơn Thần à, có muốn ngẫm lại xem, hắn đã trở thành Sơn Thần của Côn Lôn Sơn như thế nào không?”
Sắc mặt Bất Chu sơn thần đại biến:
“Ngươi!”
Côn Lôn, cuộc thí luyện thứ ba, đến cả ảo mộng mà Vệ Uyên đã thanh tỉnh, tất cả đều bị cưỡng ép xé ra, tận mắt chứng kiến Khai Minh thập phương, đứng trên tất cả Chư Thần, kể cả Cửu U chi Chủ, cả Bất Chu Sơn và Phục Hy Nữ Oa, cũng không thể vượt qua được Thần về phương diện này.
Côn Lôn Khai Minh, vốn là đối thủ khó lường nhất.
"Vốn chỉ là một con cờ nhàn hạ, không ngờ lại có được thu hoạch lớn đến thế."
Khai Minh quạt nhẹ phẩy, phong thái như ngọc, nói: "Chúc Cửu Âm, Gia Cát Vũ Hầu... Cho dù ta không thể dễ dàng nhìn rõ được bọn họ, thì bọn họ cũng đã quá xem thường ta rồi, chỉ bố cục ở nhân gian, tầm nhìn đúng là quá nhỏ bé."
Bất Chu sơn thần bỗng lướt tới, muốn cứu người, Khai Minh liền điểm chỉ, hướng thẳng vào Thường Hi.
"Lão Sơn Thần, đừng quên, Vệ Uyên vì điều gì mà sắp chết."
"Ngươi muốn vì cứu hắn mà để cho người hắn dùng mạng sống để bảo vệ chết trước mặt hắn sao?"
Khai Minh một lời đánh trúng yếu hại, rồi cười nói: “Thời toàn thịnh, ngươi ta ta tự nhiên không phải là đối thủ, nhưng ngươi bây giờ, chỉ là một đạo linh hồn điểm của phụ tử Bất Chu sơn, lại là vừa mới thức tỉnh trong lúc trọng thương, thực lực kém xa bản thể năm đó, ngươi thực sự muốn bây giờ giao đấu với ta sao? Hay là nói, đợi đến khi hồi phục thực lực, chúng ta tái chiến."
"Con hồ ly này, lão phu chắc chắn bắt được."
Bất Chu sơn thần giơ tay lên, đôi mắt hờ hững: “Còn Khai Minh ngươi, cũng chỉ là một đạo điểm linh mà thôi.”
Khí thế hai vị trong thập đại đỉnh phong chạm vào nhau, lấn át cả Lôi Hỏa.
Bất Chu sơn thần không quan tâm đến uy hiếp của Khai Minh.
Dậm chân.
Một quyền hung hăng đánh xuống.
Như trời nghiêng tây bắc.
Khí thế bàng bạc đến cực điểm, vượt xa chiêu thức của thần chống trời tại nhân gian.
Khai Minh Thú đồng thời giơ tay lên đỡ, không tránh không né, lại sinh sinh đỡ lấy một quyền của Bất Chu sơn thần.
Khí thế bàng bạc, trời đất rung chuyển.
Trong không gian, vô số pháp tắc nổi lên, rồi một bên đứt gãy từng tấc, còn bên kia thì trực tiếp biến mất, sự quỷ dị hai bên đan xen, nhưng dù thế nào, với tư cách là một trong thập đại cường giả hàng đầu thiên hạ, người có cách bố cục không một kẽ hở, Khai Minh quỷ dị khó lường, điểm linh này lại sinh sinh tiếp được một chiêu của Bất Chu sơn thần, hơn nữa chỉ là hơi thất thế, lùi lại nửa bước.
Con mắt lão Sơn Thần vừa thức tỉnh hơi nheo lại.
Đôi mắt thanh niên bình tĩnh, mỉm cười nói: “Sai rồi…”
“Không phải là phân thân.”
Quạt xếp trong tay xoay tròn, rồi biến mất, một thanh trường kiếm hiện ra, kiếm khí bàng bạc, lại mạnh mẽ đến mức đỉnh phong của tam giới bát hoang như Vệ Uyên.
Hắn nói: “Mà là chín đầu Khai Minh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận