Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 264: Ứng Long xuống núi

Chương 264: Ứng Long xuống núi Vệ Uyên cầm Thanh Đồng Đăng đi theo sau lưng Tây Vương Mẫu và thiên nữ Giác khi còn bé.
Thanh Đồng Đăng trong tay tỏa ra ngọn lửa màu vàng, chiếu sáng màn sương mù xung quanh, giúp Vệ Uyên nhìn thấy những hình ảnh xung quanh. Theo cách hiểu của hắn, đây đều là những sự việc đã từng xảy ra trên Ngọc Sơn này. Vật đổi sao dời, trên Ngọc Sơn có thể không còn Tây Vương Mẫu và chư thần năm xưa, nhưng dấu vết tồn tại của các thần vẫn còn trên ngọn Thần Sơn này. Và những dấu vết này khi tiếp xúc với ngọn lửa của Thanh Đồng Đăng trong tay hắn, đã được kích hoạt trong chốc lát, tái hiện lại hình ảnh những chuyện đã xảy ra khi đó.
Tây Vương Mẫu khoác tay Giác, khẽ nói: "Ngươi mang Bất Tử Hoa đi."
"Nếu đó là ta gieo trồng thì còn tốt, nhưng Bất Tử Hoa là do Khai Minh Thú trấn giữ, xung quanh còn có phượng hoàng và Loan Điểu canh gác, bây giờ ngươi phải cho các thần một sự công bằng."
Giác hơi ngước mắt, nói: "Bất Tử Hoa?"
"Chúng ta thường hay vào đó chơi đùa, phượng hoàng, Loan Điểu và Khai Minh đều không nói không được đụng vào đóa hoa đó."
Tây Vương Mẫu nói: "Ngươi cùng các thần giống nhau, bản thân đã có tuổi thọ dài lâu, Bất Tử Hoa đối với ngươi mà nói chỉ là một đóa hoa xinh đẹp, không có giá trị lớn. Còn đối với người như Vũ Vương mà nói, hiệu lực của Bất Tử Hoa lại hơi yếu, nên đóa hoa này chỉ là đồ vật hiếm nhưng không có tính thực dụng quá lớn."
"Bọn họ nói để ý, kỳ thật cũng không quá để ý."
"Cho dù ngươi vò nát nó, có lẽ các thần cũng không sinh khí."
"Thế nhưng ngươi lại cầm đóa hoa này cho một phàm nhân ăn hết, các thần cảm thấy ngươi đã phạm điều cấm kỵ."
"Chốc lát nữa, ngươi hãy ngoan ngoãn nhận lỗi, sau đó đi đưa chân linh của người kia trở về."
"Các thần sẽ nguôi giận."
Vệ Uyên nắm chặt Thanh Đồng Đăng, nhìn thấy cảnh này liền hiểu, đây là sự việc đã xảy ra sau khi bản thân hắn của kiếp trước qua đời, Giác đi hái Bất Tử Hoa, rồi cho hắn sử dụng. Giác cúi đầu ừ một tiếng, sau đó cùng Tây Vương Mẫu đi vào màn sương mù, Thanh Đồng Đăng trong tay Vệ Uyên không còn cách nào chiếu sáng con đường phía trước.
Vệ Uyên thử bước lên phía trước, nhưng vừa mới bước ra một bước, hắn cảm thấy vai rung lên, một cảm giác nặng nề tột độ ập xuống, nồng độ linh khí quá mức thuần túy, ngay cả việc hô hấp cũng khiến hắn cảm thấy phổi và đường hô hấp đau nhức dữ dội như bị lưỡi dao cứa vào.
Là do tu vi của mình không đủ, không chịu nổi khi thường xuyên đi lên chỗ cao.
Vệ Uyên đành phải thu chân phải lại, cảm giác phảng phất như trời đất sụp đổ lúc nãy biến mất trong chốc lát. Ban sơ từng có thang trời, có Thông Thiên Kiến Mộc, phàm nhân có thể thông qua Kiến Mộc leo lên đến vị trí lĩnh vực của thần linh, nhưng điều này đòi hỏi rất cao về tu vi, thể phách và hồn linh của phàm nhân.
Không cẩn thận liền sẽ ngã chết.
Xem ra, dù không biết hiện tại Ngọc Sơn đang ở trong tình trạng nào, với tu vi trước mắt, độ cao này chính là cực hạn. Đây là dựa vào nội tình của Sơn Thần bên ngoài thành Triều Ca. Nếu là thân thể phàm nhân đến đây, liệu có thể đi được đến độ cao này không vẫn là một ẩn số.
Bất quá, nếu nói tổ mạch bên ngoài thành Triều Ca ngay bên cạnh...
Thân thể Sơn Thần có thể phát huy ra lực lượng mạnh hơn, hẳn là có thể đi cao hơn.
Vệ Uyên có chút tiếc nuối, chợt nghĩ đến, núi Côn Lôn ở Nhân Gian Giới là nơi ở của Tây Vương Mẫu, còn Ngọc Sơn ở Sơn Hải Giới cũng là lãnh địa của Tây Vương Mẫu. Vậy rốt cuộc hai ngọn núi này có mối quan hệ như thế nào? Là một ngọn núi, chỉ là khi Vũ Vương phân tách Sơn Hải Giới, một bộ phận ở lại nhân gian, hay là chúng vốn dĩ giống như Hàm Chúc Chi Long, cùng lúc chưởng khống linh mạch của hai ngọn núi?
Vệ Uyên trầm ngâm, không tiếp tục cố gắng quá sức thách thức độ cao cao hơn. Hắn ổn định lại áp lực vừa gây ra cho mình, cầm Thanh Đồng Đăng, ở trên độ cao này, đi về phía những nơi khác, muốn xem có thể phát hiện ra điều gì mới mẻ hay không.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đi dọc theo bậc thang của Ngọc Sơn.
Trong sương mù thỉnh thoảng sẽ hiện ra bóng dáng các thị nữ, không biết là đã từng tồn tại từ hàng ngàn năm trước.
Đây đều là thuần túy sơn tinh dã quái, là khí nhẹ nhàng, là tính linh của vạn vật, không giống với yêu ma ở hậu thế. Nếu nói một cách nghiêm túc, thì giống những tiên nhân từng thấy trong tranh, nếu không bị pháp thuật ảnh hưởng, sẽ tương tự với những tinh quái này hơn.
Vệ Uyên lại nghe lỏm được một âm thanh, giơ đèn lên chiếu thì thấy một nam tử cao lớn tuấn tú.
Hắn nhận ra người này.
Nam tử này đã từng với tư cách thủ lĩnh thần tướng của Côn Lôn, đi xuống nhân gian. Lần đầu từng tương trợ Hoàng Đế trong trận chiến với Xi Vưu, lần thứ hai thì tương trợ Vũ Vương đánh bại Vô Chi Kỳ. Hắn là rồng hợp thời, ứng với lời kêu gọi của vạn dân mà tới, là Ứng Long, Canh Thần Ứng Long.
Trước mặt Ứng Long là Tây Vương Mẫu, cùng vài nam nữ khác.
Mỗi người trên thân đều tỏa ra khí tức thuộc về cường giả đỉnh cao.
Tây Vương Mẫu ngữ khí bình thản nói: "Lần này, thủy quân sông Hoài bị tạm thời phong ấn, Thủy Thần Cộng Công lại bị đày xuống Đông Hải. Hệ thống sông nước ở nhân gian không thể một ngày vô chủ, Canh Thần, ngươi lại xuống núi thay thế Vô Chi Kỳ, chủ trì nhiều công việc của hệ thống sông Hoài."
Canh Thần gật đầu xác nhận.
Tây Vương Mẫu dừng giọng một chút, rồi nói tiếp:
"Bình thường ngươi chỉ cần ở sông Hoài là được rồi."
"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, một khi Tây Côn Lôn khuấy động quần tinh, ngươi nhất định phải trở về."
Mắt Vệ Uyên hơi sáng, ghi nhớ lời nói của Tây Vương Mẫu.
Tây Côn Lôn khuấy động quần tinh, xem ra vào thời Tùy Đường, Canh Thần Ứng Long trở lại Tây Côn Lôn đại khái có một thời điểm. Lúc đó có lẽ đã xuất hiện những hiện tượng tinh tú đặc biệt, đến lúc đó có thể về tra tư liệu, hẳn là sẽ thu nhỏ được phạm vi mục tiêu.
Cảm ơn khoa học kỹ thuật hiện đại.
Nếu đổi lại ở cổ đại, không biết phải đọc qua bao nhiêu điển tịch.
Cảnh này cũng dần tiêu tan, Vệ Uyên cầm Thanh Đồng Đăng trong tay, tiếp tục chậm rãi đi bộ trên Ngọc Sơn này, ánh đèn ổn định, chiếu sáng màn sương mù hai bên.
Hắn khi thì thấy thị nữ Côn Lôn, khi thì lại thấy các thần tướng qua lại.
Thậm chí còn chứng kiến Đại Vũ dẫn hắn tới bái phỏng lần đó, thoáng thấy bóng dáng của Vũ Vương, cùng vẻ ung dung của Tây Vương Mẫu có chút tương xứng, bất quá chỉ là trong nháy mắt rồi biến mất. Chí ít, từ miệng những thần tướng đó, Vệ Uyên nghe được các thần cho rằng, Quân Vương anh hùng ở nhân gian, người anh hùng trị thủy, cùng chủ nhân Tây Côn Lôn, Nữ Quân Dao Trì, vẫn là rất xứng đôi.
Nhìn hai vị thần tướng kia, khóe miệng Vệ Uyên giật giật.
Cuối cùng hắn cũng biết vì sao Nữ Kiều lại muốn hắn và Vũ đổi điều mục của Tây Vương Mẫu thành dạng đó.
Có nhân tất có quả.
Sao trước kia không phát hiện ra đám thần tướng này cũng sẽ buôn chuyện bát quái chứ?
Đi theo Ngọc Sơn đến bộ phận cuối cùng, Thanh Đồng Đăng trong tay Vệ Uyên bỗng nhiên sáng rực, đánh tan hết màn sương mù xung quanh. Tầm mắt của Vệ Uyên lập tức trở nên khoáng đạt. Bên trong một cung điện hùng vĩ, Tây Vương Mẫu ngồi trên vị trí cao, xung quanh hai bên ngồi từng vị thần linh.
Có Thần Côn Lôn Lục Ngô, có Sơn Thần Khai Minh Thú trấn thủ một bên.
Có Chung Sơn chi Thần Chúc Cửu Âm, có Sơn Thần Anh Chiêu núi Hòe Giang, có Phượng Hoàng, Loan Điểu.
Mà Giác còn nhỏ thì đứng dưới đường.
"Thiên nữ Giác, ngươi đã hái Bất Tử Hoa, cho một kẻ phàm nhân dùng đi."
"Đó là chí bảo của thần giới Côn Lôn."
"Ngươi có biết mình sai rồi không?"
Người mở miệng chính là Sơn Thần Lục Ngô.
Đó là người có địa vị cao hơn so với Khai Minh Thú, là Sơn Thần Khâu Côn Lôn đúng nghĩa. Ngài có thể coi sóc chín bộ phận của trời, khi ngài nói chuyện, dù là cách năm tháng dài đằng đẵng qua ký ức, khí thế vẫn khiến cho Vệ Uyên có cảm giác cơ thể cứng lại, cảm thấy bản thân đang nhanh chóng trở nên nhỏ bé, còn trời đất thì mênh mông to lớn.
Thiên nữ Giác ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Sơn Thần Lục Ngô đang ở trên cao, khẽ đáp:
"Là ta hái."
Lục Ngô chậm rãi nói: "Vì sao ngươi lại làm như vậy? Có biết mình sai rồi không?"
Thiên nữ ấu niên đáp: "Hắn là bạn của ta."
"Cho nên ta muốn cứu hắn."
Lục Ngô nhíu mày nói: "Đó chẳng qua là một kẻ phàm nhân, sao ngươi có thể đem Bất Tử Hoa cho hắn?"
Thiên nữ còn nhỏ có chút luống cuống, khó hiểu nói:
"… Thế nhưng, đây chẳng qua là một đóa hoa."
"Lục Ngô Thần, ngài đã trường sinh bất tử rồi."
"Tại sao không cho phép người thường cũng giống như ngài, được trường sinh chứ?"
Lục Ngô Thần liền giật mình, chợt chẳng hiểu vì sao mà giận dữ, phất tay áo rời đi, toàn bộ trong cung điện trong chốc lát trở nên ngưng trọng, tia sáng đột ngột ảm đạm, Chúc Cửu Âm hai con ngươi nhìn chăm chú vào thiên nữ, giọng nói nhẹ nhàng, nói:
"Ngươi vẫn không cảm thấy mình sai, không muốn truy hồi chân linh đang được Bất Tử Hoa che chở?"
Thiên nữ non nớt nhẹ gật đầu.
Nến chín nhục thể: "Đã vậy, liền phải gánh chịu trừng phạt."
"Đây cũng là một phần quy tắc."
Khai Minh Thần đưa tay nắm chặt, một sợi khí cơ ở mi tâm của thiên nữ bị rút ra, hóa thành tia sáng, rơi vào trong tay của vị Thần Thú này. Thần có tính cách ôn hòa công chính, mắt hơi híp lại, nói:
"Đã không muốn truy kích, vậy thì không truy, chuyện này để cho người khác làm là được."
"Là ngươi đã dùng Bất Tử Hoa, nên chỉ có ngươi mới nhận ra được chân linh được Bất Tử Hoa bảo vệ. Bây giờ ta đã lấy ra nhận biết của ngươi đối với khí cơ Bất Tử Hoa rồi, ngươi không còn cách nào nhận ra nó nữa, không… có thể là trước mặt phát giác được Bất Tử Hoa thì vẫn cảm giác được, nhưng mà cuối cùng không có cách nào trực tiếp khóa chặt vị trí, như vậy, dù là Lục Ngô cũng không có cách nào ép buộc ngươi."
"Nhưng ngươi cuối cùng vẫn làm trái với khế ước trước kia của Chư Thần Côn Lôn."
"Nên có trừng phạt, vẫn phải có."
"Ta hỏi ngươi lần cuối cùng, không hối hận?"
Thiên nữ còn nhỏ cúi đầu, lắc đầu.
Răng rắc một tiếng, cổ tay và mắt cá chân của nàng hiện ra ánh sáng xiềng xích màu vàng, đây không phải do Khai Minh Thú làm ra, mà là Lục Ngô ra tay. Khai Minh Thú thở dài, nói:
"Tiếp theo, ngươi phải bị cấm túc ở đây ngàn năm, không được xuống núi, để làm trừng phạt."
Thần đưa tay để cho một sợi khí tức tràn lan ra, rơi vào trước người Tây Vương Mẫu, nói:
"Nương nương, khí cơ của người này xin giao cho người."
"Để ngài tự quyết định, có muốn bắt người đó trở về hay không."
Chúng Thần giải tán, còn Côn Lôn thì bị xiềng xích vây khốn, chỉ có thể vĩnh viễn ở lại Ngọc Sơn này, không có cách nào xuống núi giống như tỷ tỷ của mình nữa. Nàng ôm đầu gối ngồi trên núi, lúc trời nắng thì sẽ ngóng nhìn ánh đèn dưới chân núi, tựa như Vệ Uyên từng thấy trong giấc mộng của nàng.
Ngay sau đó khi trời mưa, nàng sẽ dùng nước và đất bùn của Côn Lôn Sơn, học theo những kiến thức về đồ gốm mà bạn đã thảo luận vào lần đầu tiên gặp mặt, nặn ra một món đồ gốm cổ sơ sài, phơi khô dưới ánh mặt trời, lại hái những đóa hoa ở Côn Lôn Sơn, bỏ vào trong đồ gốm.
"Đồ gốm là dùng để dùng."
Vì người bạn thứ nhất của nàng đã từng đắc ý nói như vậy về đồ gốm.
Sương mù chậm rãi tan đi.
Món đồ gốm mà Vệ Uyên nhìn thấy là thật sự tồn tại ở trên Ngọc Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận