Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 579: Hợp chiến chi thế, giăng khắp nơi

Chương 579: Thế hợp chiến, giăng khắp nơi
Bước ra khỏi càn lăng.
Chống trời chi thần Trọng trên mặt không chút biến sắc. Thần nghĩ ngợi, lấy điện thoại ra, đầu tiên là liên lạc với 12 nguyên thần, vừa nhấc máy, bên kia truyền đến một giọng mềm mại đáng yêu, lười biếng, tựa hồ như tiếng vỗ tay, lại giống tiếng thở dốc chạy bộ trên máy, thần Trọng mặt không đổi sắc bóp nát điện thoại.
Đồ phế vật.
Cũng không khác gì gã cẩu thí xúi quẩy Đại Tống thần công gì để võ Chân Hoàng đế kia.
Chống trời chi thần ngược lại móc ra một cái điện thoại khác, liên lạc với đồng đội khác.
Rất nhanh, Thạch Di, năm tháng chi thần của thời đại thần thoại, nghe điện thoại: "Alo, ta là Trọng."
Chống trời chi thần đem tình hình đại khái nói rõ một lượt, rồi chậm rãi mở miệng: "Thạch Di, lần này ngươi có muốn cùng ta hành động chung không?"
Giọng Thạch Di không chút do dự: "Không được, bên ta hôm nay cũng có nhiệm vụ gấp, còn 300 đơn hàng nữa."
Chống trời chi thần: "..."
"Cảm ơn, nhận của ngài 200 tệ, đây là tiền thừa mười bảy tệ năm hào, ngài cầm kỹ."
"Ái chà chà, anh chàng đẹp trai quá, chiều nay muốn cùng dì uống ly cà phê không?"
"Phòng của dì vẫn còn rộng."
"Không cần, cảm ơn, chỗ tôi ở cũng rộng lắm."
"Hả? Rộng bao nhiêu?"
"Giữa trời đất, kẽ hở thời gian."
"Phụt, khanh khách khanh khách, chàng trai thật biết nói đùa."
Trọng im lặng, nghĩ đến tiếng quái dị trong điện thoại di động ban nãy, nghĩ đến mấy vụ nhân viên nam làm trong các quán bar thỉnh thoảng nghe thấy ở người hiện đại, mặt hơi cổ quái, nghĩ nghĩ, vẫn là cân nhắc ngôn ngữ: "Thạch Di, bây giờ ngươi, đang làm công việc gì?"
"Có khó khăn gì, có thể nói ta nghe."
"Thật sự không được, ta bây giờ còn một ít vàng và châu báu."
Giọng Thạch Di không gợn sóng: "Ta đang sờ cá."
"Hả?!"
Thạch Di ngập ngừng: "Ta bây giờ ở chợ thủy sản, bán cá."
"Trong tay có cá, đang sờ."
"Hơn nữa, với thực lực của ngươi, cho dù Vũ năm xưa đấu với ngươi ba chiêu cũng là bất phân thắng bại, ta chỉ là phòng thủ tốt hơn hai người ngươi thôi, chẳng lẽ ngươi muốn ta đi làm lá chắn cho ngươi sao? Chẳng hạn như ngăn Hiên Viên kiếm khí chẳng hạn?"
Trọng nhếch một đường, có hơi lệch xuống phía bên trái.
Mặt không đổi sắc: "Ha ha, ngươi đang nói cái gì vậy, ta giống loại người đó sao?"
Thạch Di nói: "Thật đấy, ngươi không phải là người."
Trọng nói: "Nếu ngươi không muốn thì ta cũng không ép."
Hắn cúp máy, đáy mắt lóe lên tia ý cổ quái, sau đó dùng ngón giữa đẩy gọng kính, càn lăng nằm ở bên ngoài Trường An, cách lăng mộ Thủy Hoàng Đế cũng không quá xa, từ xa nhìn lại, bầu trời dần ảm đạm, vẻ mặt Trọng ngưng trọng hồi lâu.
"Chuyên Húc à..."
Ta với ngươi tranh đấu bao năm, đã là chuyện của mấy ngàn năm trước.
Thần nhanh chân bước đi, hướng phía trước đạp.
Nơi nào đó · chợ thủy sản.
Năm tháng chi thần Thạch Di một thân quần áo giản dị, nửa người trên xắn tay áo để lộ cánh tay rắn chắc, mặc tạp dề thường thấy của công nhân viên bán đồ hải sản, để lộ cơ bắp săn chắc và những đường cong tỷ lệ hoàn mỹ, cơ ngực nở nang, sống lưng như một con Thương Long, cánh tay vô cùng co giãn, tràn đầy sức hút mạnh mẽ của giống đực.
Đặc biệt là những đường nét trên khuôn mặt, lạnh lùng cương nghị, lông mày kiếm mắt sáng, tóc ngắn lăng lệ.
Ngoài việc hay bị một số phụ nữ chấm mút.
Cũng gây chú ý của cùng giới: "Lão ca cơ ngực này, tập kiểu gì vậy?"
"Mẹ nó, tuyệt quá."
Sau khi trải nghiệm một ngày làm nghề đánh cá của phàm nhân, Thạch Di lấy một cuốn sổ nhỏ ra, gạch một nhóm vào mục tiêu của mình, theo thói quen nghề nghiệp, trang cuối tràn đầy sổ đen, ví dụ như: "xxx bớt xén lương của công nhân, đang điều tra, cân nhắc có nên học tập 《Tư bản luận》 rồi làm bút ký treo đèn đường."
"Nhân gian có vẻ như có thói quen đeo mặt nạ hoặc đeo kính rồi làm việc nghĩa hiệp, đang cân nhắc."
"Có thể gọi là Đại Hoang hiệp, hoặc Đại Hoang đại hiệp."
Một gã tráng hán đi đến, nói: "Tiểu Thạch phải không, ta tên Cử Phụ."
Cử Phụ cười cởi mở: "Nào, hôm nay chúng ta đi chuyển không ít xe đạp công cộng, dạo này lại có hai tên ác liệt cải tạo xe đạp công cộng, đi thôi, lên xe tải, à mà, ngươi cũng nên quen chuyện này đi, như hồi trước ta gặp, có đứa còn cưỡi đến tận Châu Úc, quá không thể tin được."
Thạch Di lên xe.
Cử Phụ cười lớn: "Chờ hôm nay xong xuôi, ta dẫn ngươi đi tìm một chỗ."
"Uống bia, ăn lẩu nóng!"
Những Đại Hoang thiên thần lười biếng ngắm nhìn những ngọn đèn dần sáng lên, gật đầu.
Lấy một chai coca từ trong xe, bật nắp.
Thạch Di trong nhật ký có viết, nhân gian hiện giờ vẫn có rất nhiều áp lực, nhưng có những lúc, khi nhìn thấy những người mệt mỏi cả ngày nâng thân thể về nhà, sẽ nấu một bát mì, lạp xưởng hun khói, khui một chai đồ uống có ga hoặc bia, mở video xem, vui vẻ trải qua một hai giờ.
Không nghĩ gì cả.
Rất nhiều người sống dựa vào một hai giờ này.
Trong biển người bao la vô tận, mỗi người một thế giới, chỉ có lúc này thuộc về bản thân họ, ta càng thích cái khoảng thời gian như vậy.
Mà ở giữa ánh đèn nhân gian rực rỡ dần sáng lên này, Thạch Di nhíu mày, nhìn sang bên trái.
Một vùng bóng râm, ngoài ra, tựa hồ không có gì khác, chỉ là ảo giác của hắn....
Một đoàn xiếc thú phát hiện ngựa mà mình mang đến đã biến mất.
Chỉ còn lại một chiếc túi dính đầy bụi, chủ gánh xiếc thú mồ hôi nhễ nhại cầm cái túi ra, trong túi là một đống lớn đồng tiền có lỗ vuông, phía trên có khắc hai chữ cổ "Nửa Lượng? Tiền?"
"Cái này cái quái gì vậy! Cái quái gì vậy!"
"Ai cướp ngựa của ta! Ai, là ai!"
"Lão đại, chỗ này, chỗ này còn có đồ này, là một khối ngọc, có lẽ rất đáng tiền, cái này, cái này có vẻ giống đồ trang trí kiếm, đeo trên kiếm, trông cũ lắm rồi."
Nhân viên trẻ cầm điện thoại đối chiếu và đọc ba chữ trên đó: "Võ". "An", "Quân?"
Sắc mặt cứng đờ: "Võ An Quân?!"
Tiếng vó ngựa xé toạc màn đêm, trong bóng đêm dày đặc, trên đường sắt cao tốc, tàu cao tốc bất đắc dĩ chỉ có thể tạm dừng rồi quay đầu nhìn vào thành phố trong đêm tối, bỗng sững sờ, ở nơi trong bóng đêm dày đặc, xa xôi, một bên là thành phố với ánh đèn rực rỡ, còn ở bên kia đường ray, hay là ở trên một đường ray khác.
Một con chiến mã đang lao vụt tới với tốc độ khủng khiếp.
Ánh lửa đỏ hiện lên trên người nó.
Trên lưng chiến mã là một thân ảnh mặc giáp cổ.
Đêm tối quá nặng, không thể nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Chỉ có ánh đèn lóe lên.
Đó là một vị tướng quân cổ đội tóc cao, tóc đen điểm sợi bạc, nương theo tiềm năng bị kích phát cùng lực lượng, con chiến mã hí dài, vầng trăng ở trên, những tạo vật khoa học kỹ thuật hiện đại lao nhanh trên đường ray, và ở bên cạnh nó, những truyền thuyết từ thời cổ xưa cũng lao tới vun vút.
Một thanh kiếm cổ, trên lưỡi kiếm vẫn phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Tần thời minh nguyệt, Hán thời quan.
Ở hậu thế thiên thu vạn đại, ở mỗi khung cửa sổ của mỗi gia đình, vầng trăng sáng của Đại Tần, tất sẽ chiếu rọi!
Đại Tần, Võ An!...
Theo mỗi bước tiến, bộ giáp cổ lộ ra vẻ nặng nề.
Phía trên có hoa văn ngọn lửa.
Tay phải nắm chặt một chiếc chiến phủ bạch ngọc cổ.
"Vì danh vọng của Tam Hoàng Ngũ Đế...cũng vì lập trường của ta Đại Hoang."
"Chuyên Húc à, ta kính trọng ngươi, ta sợ hãi ngươi, ta muốn hủy diệt ngươi, nhưng ta cũng muốn bảo toàn ngươi, sự nghiệp vĩ đại của Tam Hoàng Ngũ Đế, sự ngạo mạn tuyệt địa thiên thông, không thể để người đời sau gièm pha, xem thường..."
Thời Tam Hoàng Ngũ Đế.
Tạm thời áp chế thần linh thần tính, xuất hiện với thân xác là một người chuyển thế của tộc người.
Truyền thuyết của tộc người, một trong những nền tảng của tuyệt địa thiên thông.
Dưới trướng Chuyên Húc Đế, sau Tấn Vân thị, Chúc Dung thị, đời thứ ba hạ quan.
Trọng, tham chiến.
Theo tiếng long ngâm trầm thấp, ánh lửa đỏ từ vị trí đông nam xẹt ngang qua bầu trời.
Trào dâng hướng tới lăng mộ Thủy Hoàng Đế.
Vệ Uyên hiện tại hận bản thân mình không thể di chuyển tức khắc qua đó, khí nôn nóng kia như ngọn lửa bốc lên trong lồng ngực, phía sau Thiết Ưng kiếm gầm thét không ngừng, dường như Thiết Ưng từng tung hoành trên chiến trường sáu nước đang từ mờ mịt trong lịch sử quay về.
Vệ Uyên giơ tay phải lên, nắm lấy chuôi kiếm.
Kiếm khí thai nghén mà chưa bộc phát.
Chấp kích lang Đại Tần, Thiết Ưng vệ sĩ sau cùng của Hắc Băng Đài.
Không phải xuất phát từ sự trung thành với quân vương, mà là một loại cảm xúc phức tạp khác.
Chưa triệu....
Rêu xanh quanh co dẫn lối tùng, gió đêm đập đá thương đàn.
Phương vang dội vỡ vụn bóng mây, tì bà cao chiếu tiếng nước vỗ.
Trên núi Long Hổ, A Huyền đang thổ nạp tu hành, đám đạo sĩ núi Long Hổ ai nấy đều cầu nguyện buổi chiều, Phượng Tự Vũ thì đang tính toán trộm rượu quý của lão đạo sĩ để làm rượu đỏ, Lâm Linh Nhi đang chải tóc cho Tiểu Ngư Nhi, mọi thứ đều hài hòa, chỉ có Thiên Nữ Bạt, hay nói đúng hơn là chân linh Thiên Nữ Bạt còn ẩn chứa Cửu Thiên Huyền Nữ, đang nôn nóng bất an.
Lại thêm hai lần nữa!
Lại một lần nữa!
Phần chân linh Cửu Thiên Huyền Nữ để lại nghiến răng nghiến lợi.
Hiên Viên kiếm, sao lại giống hắn đến thế, nếu nhắc đến đây, Hiên Viên chắc chắn sẽ kêu oan, ít nhất bản thân kiếm luôn tin tưởng nó, nó không thân thiết với ai cả, có điều Huyền Nữ không quan tâm, trực tiếp thêm một nét lên Hiên Viên kiếm.
Rồi bắt đầu bói toán.
Bói toán của Thần Châu có ba loại, một trong số đó chính là lục nhâm của nàng.
Con nhỏ Hiên Viên kiếm kia, không, ý ta nói là, Hiên Viên kiếm rốt cuộc chọn ai?
Nàng giải quẻ, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào quẻ, hơi ngơ ngẩn.
Bên trên hiển thị sơ cửu: Tiềm long vật dụng. Cửu tứ: Hoặc dược tại uyên, vô cữu.
Rồng xuất phát từ Uyên?
Tinh thần nàng phảng phất dâng lên, mùa đông vốn tối trời sớm, hiện tại Thần Châu đang chìm trong màn đêm, đèn đường đều sáng lên từng chiếc một, trong vạn nhà đèn đuốc, phương tây có một màu máu, phương nam có một ngọn lửa hừng hực đang bước tới, phương bắc thì có một luồng khí sắc bén.
Và, một luồng khí tức quen thuộc muốn ăn đòn từ phương đông xuất hiện.
Cửu Thiên Huyền Nữ không giống đám người Vệ Uyên, những người bị lệch khoa nên mới kéo về được, đã thế còn toàn lũ ngu ngốc.
Với thân phận là Thần chiến tranh của Côn Lôn thần hệ, dù bây giờ chỉ là trạng thái hỏng, nàng trong nháy mắt nhận thấy điều bất thường, trợn mắt, lẩm bẩm: "Nhìn như không liên quan, nhưng lúc này không có khả năng có những tình huống không liên quan."
"Trời đất vạn vật đều có duyên phận, giống như một cái phễu lớn, như nước chảy xuống."
"Vật hoặc người có duyên với nhau, trong cõi u minh sẽ có xu hướng bị xáo trộn lại."
"Gốc gác bốn phương này, chắc chắn có điểm tương đồng, có điểm tương đồng..."
Phượng Tự Vũ nghịch ngợm chạy tới, sau lưng là đám tiểu đạo sĩ ham ăn, đây chính là điểm tương đồng, vì đều thích đồ ngọt nên khả năng hội tụ tại một cửa hàng đồ ngọt nổi tiếng sẽ cao hơn người khác rất nhiều, vậy điểm tương đồng của bốn phương này là...
Cửu Thiên Huyền Nữ nghĩ rồi giật mình, trong nháy mắt hiểu ra.
"Toàn bộ đều liên quan đến khí vận nhân đạo."
"Phương bắc vì Thủy Đức ứng với con người, phương nam là ngọn lửa bừng cháy, Liệt Diệm chi thần."
"Phương tây là chiến tranh binh qua, sát phạt vô song, còn phương đông là trường sinh rả rích, thần mộc, là thần. Tứ phương tề tụ, ứng với thiên thời, quẻ này giải, trung ương là đế, Hậu Thổ Huyền Hoàng, là cùng khí số một hàng với Cơ Hiên Viên."
Trước mắt nàng bỗng xuất hiện một bức tranh.
Trong một không gian vắng lặng, ở trên một cái ngai cao, một nam tử mặc áo huyền mực ngồi ở trên, một tay chống khuỷu tay lên tay vịn, chống đầu, khuôn mặt tuấn lãng, có vẻ như đang ngủ say, lúc đang một mình ngủ say, đôi môi mỏng nhếch lên, khiến vẻ uy nghiêm kia bị nét ương bướng một mình dung hòa.
Mà tay phải rủ xuống, năm ngón tay hơi hé mở, dường như đang giữ một thanh kiếm vô hình.
Ầm ầm.
Bạch Trạch nghiến răng, trực tiếp đẩy cửa Đế Lăng ra.
Cửu Thiên Huyền Nữ đột nhiên cảm thấy không ổn.
Hình ảnh trước mắt vỡ nát trong nháy mắt.
Trong bức ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy.
Ngón tay trắng nõn đang giữ thanh kiếm vô hình, chỉ là khẽ rung động xuống, một biên độ nhỏ đến khó nhận thấy bằng mắt thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận