Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 1132: Phật môn Ma thi, Phục Hi đúc kiếm

Chương 1132: Phật môn Ma Thể, Phục Hi đúc kiếm!
Đau khổ!
Khó mà dùng ngôn ngữ hình dung sự đau khổ, quả thực như là bị một đấm hung hăng nện vào trong đầu vậy.
Kia là vết thương Chân Linh cấp gần như đã thành hình!
Khóe miệng Phục Hi co giật, sau đó trực tiếp ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, bên kia Long Thú cũng cuối cùng như là hậu tri hậu giác, cũng hoặc là, ngay cả chân linh cũng bị món ăn tàn bạo này "Ora Ora" đến mức ẩu đả cho đến trì độn, kêu thảm lăn lộn trên đất, đụng vào nhau, sau đó cùng nhau ngửa mặt lên trời rồi ngã.
Long Thú hoàn toàn không thể chấp nhận món đồ ăn kinh khủng như vậy.
Tại chỗ trực tiếp hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, trực tiếp ngã xuống đất bất tỉnh.
Móng vuốt và đuôi rồng vẫn thỉnh thoảng run rẩy một cái.
Giống như là dù trong hôn mê, nó vẫn gặp phải sự ngược đãi cực kỳ tàn ác, hương vị còn lưu lại trong miệng, dường như hóa thành một tên mãng phu đang ẩu đả hắn sâu trong thần hồn, khiến ngay cả hôn mê cũng không được yên ổn.
Phục Hi còn khá hơn nhiều, nhưng thứ mùi đó vẫn khiến khóe miệng Thần co giật.
Quả thực như thể có một đầu Vệ Uyên đang nhảy múa trong miệng hắn vậy.
Quá thảm hại!
Không phải thảm hại bình thường!
Phục Hi nghiến răng nghiến lợi.
Hắn đã nhanh chóng kịp phản ứng.
Kỹ năng nấu nướng, đã bị lấy đi.
Không, chuyện này thậm chí không chỉ là bị lấy đi! Là người đã từng vất vả khổ luyện kỹ năng nấu nướng để chăm sóc Oa Hoàng lúc còn nhỏ như Phục Hi, cho dù không có kỹ năng nấu nướng của Vệ Uyên gia trì, cũng không thể làm ra thứ có thể dùng làm sát chiêu như này, đây là làm món ăn sao? Không không không, dù cho Phục Hi phán đoán năng lực và thần hồn cảm giác tốt như thế. Cũng không thể tìm thấy một chút xíu vị món ăn trong độc này.
Trán Phục Hi nổi lên gân xanh.
"Tên tiểu tử thúi."
"Dám giở trò với ta, đúng không?"
Nhưng lúc này Phục Hi, với trực quan cảm giác về món mình vừa ăn so với việc bị Bất Chu Sơn đánh vào đầu, trong lòng chỉ có may mắn! Đúng vậy, may mắn, bởi nếu không phải hắn ăn cái này, chẳng phải thứ có thể coi là đại sát khí này lại bị a Oa ăn hết sao?!
Cho nên, lúc này ăn thứ này, trong lòng Phục Hi lại vô cùng may mắn.
Nhưng loại cảm giác may mắn này, cùng sát ý đối với tên tiểu tử thúi Vệ Uyên kia, hoàn toàn không xung đột!
Con nha đầu chết tiệt.
Chờ ta trở về... Không đúng, căn cơ của tên tiểu tử này khi nào lại trở nên cường đại đến mức này, mà có thể làm được che giấu thiên cơ không để ta phát hiện dưới tình huống, dựa vào việc ta đã lấy đi căn cơ kỹ năng nấu nướng ban đầu của hắn, lại còn đem thứ có thể gọi là tai nạn này trả lại cho ta?
Phục Hi cuối cùng phát giác được chỗ không đúng.
Gã này, khi nào khai khiếu rồi?
Tạo nghệ bên trên lực lượng nhân quả, lại đạt tới cấp độ như thế này sao?
Phục Hi ẩn ẩn cảm thấy một cảm giác bất an.
Chẳng phải điều này có nghĩa là về sau càng không có khả năng đánh thắng được cái tên cháu trai tiện nghi này nữa sao?
Ngay khi Phục Hi bắt đầu từ tận đáy lòng lo lắng cho địa vị của mình trong gia đình, bỗng nghe thấy từng đợt Phật âm tụng kinh, trong lòng hơi động, ngẩng đầu lên, đã thấy ở đằng xa, đại hòa thượng Viên Giác, đã cầm thiền trượng, hướng về phía trước Địa Tạng vung xuống, các tăng nhân muốn ngăn cản, muốn độ hóa.
Còn Địa Tạng lại vì chuyện trước đó trong cuộc chiến Nam Hải.
Trọc thế Phục Hi nếm thử đánh thức ký ức vốn có trong cơ thể của nó, mưu đồ khiến Địa Tạng xem như chiến lực trọc thế xuất thủ.
Nhưng không ngờ một đường đi tới, được Viên Giác và Thích Già điểm hóa dẫn dắt, trong lòng đã có một tia phật tâm phật tính, thế nhưng lại chưa nghe theo bản năng của cơ thể, nhưng lại vì thời gian quá ngắn ngủi, phật tâm có, nhưng không cách nào cùng ký ức bản năng lưu lại trên cơ thể trọc thế chống lại, cuối cùng rơi vào tình cảnh tự xung đột, như Phật như Ma, điên cuồng vô ngã.
Thiền trượng trong tay Viên Giác đập xuống.
Phật âm mãnh liệt.
Mà Địa Tạng thì hai tay giao nhau, chỉ dựa vào nhục thân cảnh giới đạo quả mạnh mẽ chống lại khí tức Phật môn.
Viên Giác sắc mặt an bình, hai tay đè lên thiền trượng, cánh tay phát lực.
Dường như có vĩ lực ném voi lớn của Thích Già trong truyền thuyết.
Mạnh mẽ ép Địa Tạng phía trước lui về sau.
Khí tức thuần túy của Phật môn tràn ra, xâm nhiễm xung quanh, Địa Tạng như chạm phải liệt hỏa, phát ra từng trận gào thét, xung quanh có vô số khí tức trọc thế bị lực lượng Phật môn rửa sạch cưỡng ép đẩy ra, nhưng vẫn dây dưa quanh Địa Tạng, phối hợp với khuôn mặt dữ tợn gầm rú vì đau đớn kịch liệt, quả thực như yêu ma.
"Híz-khà-zzz... Đây là muốn giết hắn sao? Nhưng tại sao không trực tiếp động thủ?"
Long Thú không biết đã chậm quá mức mà đến từ khi nào.
Cũng có lẽ do ở bên Phục Hi quá lâu bị thiên cơ tẩy rửa.
Dù chỉ là một giống rồng bình thường cũng đã có được biến hóa thoát thai hoán cốt vô cùng lớn.
Lại cộng thêm, nghiêm túc mà nói, thứ kia tuy nhìn như độc dược và khi ăn cũng giống như độc dược, hiệu quả phát tác cũng như độc dược, nhưng bản chất thực sự là một món ăn, đều dùng đồ vật cực kỳ mỹ vị và bổ dưỡng, nên Long Thú cũng không trực tiếp nhắm mắt đi gặp Cửu U Chúc Cửu Âm.
Chỉ là nhìn thấy hai tăng nhân giao thủ ở phía kia, Long Thú thực sự không hiểu.
Phục Hi nói: "Bởi vì đây không phải là giết, mà là độ."
Long Thú không hiểu: "Độ?"
Phục Hi vuốt cằm nói: "Cái gọi là đánh dưới danh nghĩa 'độ hóa' nhưng lại thực hành giết chóc chẳng qua chỉ là tìm một cái cớ cho hành vi giết chóc của mình, còn vị hòa thượng trước mắt đây miễn cưỡng xem như có kiên trì, a... Hắn đang lấy căn cơ Phật môn của bản thân hóa thành Phật quang, rửa sạch căn cơ của người trước mắt."
"Nếu có thể chịu đựng được quá trình loại bỏ ma tính trọc thế, bảo lưu lại được một mặt hiền lành phật tâm."
"Đó chính là độ hóa."
Long Thú hỏi: "Vậy nếu đối phương không chịu thì sao?"
Phục Hi nhếch mép nói: "Đã không chịu quay đầu, không thể cứu chữa được, vậy thì những tên Phật môn này tự nhiên sẽ không bỏ qua cho một kẻ ác."
"Nếu không thì ngươi nghĩ thiền trượng của Phật môn sao phải làm nặng đến vậy?"
"Hơn nữa còn có góc cạnh."
"Nói là thiền trượng, xem cái góc cạnh kia, nhìn lại cái đường vân kia."
"Có giống bát bảo vàng chùy trên chiến trường không?"
Long Thú há hốc mồm nhìn.
Phục Hi ngược lại vỗ vai nó để biểu thị đừng ngạc nhiên.
Phật môn sau khi truyền đến Thần Châu Viêm Hoàng, tự nhiên sẽ bị cải tạo.
Rất bình thường, rất bình thường.
Long Thú quyết định không tranh cãi với gã này về mấy chuyện đó nữa.
Chỉ nhìn về phía trận chiến kia, mức độ kịch liệt lúc này đã lên tới bậc thứ nhất dưới mười người đứng đầu, ít nhất là đã chạm vào ranh giới, còn Địa Tạng tạm thời không bàn, dù sao cũng là nhục thân cảnh giới đạo quả, chỉ dựa vào nhục thân này thôi cũng có thể tính là người nổi bật thứ hai dưới mười người đứng đầu, lúc tiềm lực bùng nổ còn càng không thể khinh thường.
Thế nhưng vị hòa thượng kia, rõ ràng đã sắc mặt trắng bệch, gần như không còn chút máu.
Lại vẫn kiên trì khổ chiến.
Mà cho đến tận bây giờ, hai mắt vẫn luôn bình thản.
Long Thú thu tầm mắt lại, cảm thấy trên người vị hòa thượng kia toát ra một luồng ý chí tinh thần khiến nó cảm thấy kính sợ, đây là phẩm cách vốn có của con người, không liên quan gì tới sức mạnh của tăng nhân này, Long Thú nói: "Đại lão gia, ngài hay là xuất thủ đi, tách hai người họ ra?"
"Ngài không phải quen người này sao?"
"Cũng không thể trơ mắt nhìn bọn họ chết ở đây chứ?"
Phục Hi gật đầu đồng ý nói: "Ta đúng là quen."
Long Thú khẽ thở phào.
Liền nghe thấy nam tử tuấn mỹ trước mắt mang theo ý cười một cách tự nhiên hỏi: "Nhưng tại sao ta phải cứu hắn?"
"Ta quen hắn, và ta muốn ra tay cứu hắn, đây là hai chuyện khác nhau mà."
Sắc mặt Long Thú cứng lại.
Cảm thấy một luồng lạnh lẽo không nói nên lời lan từ đuôi đến tận cột sống, vảy giáp cũng dựng lên, nhìn nam thanh niên tuấn mỹ đang cười kia, cứng ngắc đáp: "Vậy, vậy chúng ta ở đây làm gì?"
Phục Hi tùy ý hái một cọng cỏ dại ngậm trong miệng, cười nói: "Đương nhiên là xem náo nhiệt rồi, chứ còn làm gì?"
Long Thú một mặt không tin.
Nó đi theo Phục Hi, hoặc nói đúng hơn là bị động đi theo Phục Hi cũng đã một khoảng thời gian rồi.
Đối với tính cách của vị gia này rốt cuộc là thế nào.
Không thể nói rõ ràng như lòng bàn tay, nhưng cũng đoán được vài phần hương vị.
"Vô lợi bất khởi tảo" xem như một cách nói khách sáo.
Đã nắm giữ thiên cơ, nhìn thấu tương lai, tự nhiên có thể dùng loại thủ đoạn này để đạt được mục đích.
Còn xem náo nhiệt? Oa Hoàng nương nương đều ở Nhân Gian giới, ngươi không đi Nhân Gian Giới tìm nàng, lại cố tình một hơi chạy tới nơi xa như vậy, đứng xem hai tên hòa thượng đánh nhau? Nói là xem náo nhiệt? Đến cả Long Thú còn khịt mũi coi thường, Phục Hi cũng không thèm để ý, miệng ngậm cỏ dại, mỉm cười nhìn phương xa, đôi mắt đen láy, tóc đen buông xõa xuống, khí chất lười biếng mà tuấn lãng.
"Gần đến rồi."
Phục Hi bỗng nhiên lên tiếng.
Ngay giây sau, Viên Giác bỗng nhiên xuất thủ, cùng khí cơ chống cự của Địa Tạng giao thoa dây dưa, chân sau xuất hiện vết nứt.
Hai bên liền cùng nhau rơi xuống.
Trong nháy mắt biến mất không thấy!
Mắt Phục Hi sáng lên, nói: "Còn không mau đuổi theo!" Hắn đưa tay vỗ lên người Long Thú bên cạnh đang kinh ngạc đến ngây người, sau đó bay lên, Long Thú vốn không muốn đi vì vừa rồi hai hòa thượng kia chiến đấu đều mạnh hơn nó rất nhiều, hai vị này đều bị trực tiếp nuốt mất nó thì tài cán gì a, nhưng sau lưng lại chính là Phục Hi.
Thế này cơ bản là lựa chọn giữa một lát nữa chết hoặc là chết ngay lập tức.
Thế là Long Thú linh cơ bừng tỉnh.
Dưới chân phát lực, mây mù bốc lên, chở Phục Hi hóa thành một đạo ánh sáng lấp lánh, trực tiếp tiến vào vết nứt kia trước khi nó biến mất....
...
...
Viên Giác ngơ ngơ ngác ngác.
Mới chỉ xuất thủ, cố gắng dùng căn cơ cả đời đi độ hóa trọc khí của Địa Tạng.
Lại không biết vì sao, bỗng thấy hoa mắt, rơi vào một nơi hỗn độn mênh mông.
Không tông không thượng, không có quá khứ cũng không có tương lai.
Viên Giác vô ý thức vận chuyển khí cơ Phật môn, nhưng lực lượng Phật môn, chân nguyên Phật môn hùng hậu không gì sánh được thuần khiết vậy mà như đá chìm đáy biển biến mất không thấy đâu, thậm chí hắn còn không thể sử dụng lực lượng của mình, chỉ cảm thấy toàn thân bị trói buộc, như trong trạng thái chết chóc.
Tăng nhân trong lòng trầm tĩnh.
Phía trước thấy Địa Tạng đang hôn mê, hắn nhíu mày, định đưa tay giữ Địa Tạng lại.
Đề phòng Địa Tạng rơi vào vực sâu.
Nhưng chỉ một hành động đơn giản vậy thôi, giờ hắn cũng không thể hoàn thành được.
Mà trước mắt đột nhiên có vô số Phật quang lưu chuyển.
Phật quang trong suốt rộng lớn, trang nghiêm mà vĩ đại, chiếu sáng cả bầu trời, tựa như có hoa trời bay loạn, đất nở sen vàng, có vô số hư ảnh Thần Phật qua lại, cũng có những bậc đại thần thông Phật môn đang giảng kinh thuyết pháp, tiếng như sấm vang, một tôn Phật Đà xuất hiện ở phía trước, chắp tay trước ngực, hai mắt từ bi nhưng vẫn mang theo một tia nghiêm khắc, nhìn Viên Giác trước mắt, quát hỏi: "A Di Đà Phật, Viên Giác."
"Ngươi là đệ tử Phật môn, vì sao lại muốn giết người?"
"Chẳng lẽ không biết độ một kẻ ác, chính là cứu một người ác?"
"Chẳng lẽ không biết lên trời có đức hiếu sinh, bỏ đao đồ tể, lập địa thành Phật sao?"
"Vậy mà lại giết chóc, không biết từ bi!"
Bóng dáng này cao lớn uy nghiêm, toát ra sức mạnh vô cùng lớn, khiến Viên Giác theo bản năng cảm thấy đây chính là Phật.
Mà một bên, lại có hư ảnh nổi lên, tỏa ra khí tức Thiên Đạo, nơi này chính là chỗ Vạn Pháp Tịch Diệt mà Phục Hi từng tồn tại, Thiên Đạo muốn trực tiếp chiếm cứ thân xác của Địa Tạng đang hôn mê, mượn cảnh giới đạo quả, một lần nữa đến nhân gian, hành tẩu trong cái đại thế sắp gió nổi mây phun này.
Chỉ là Viên Giác trước mắt lại có vẻ như đang muốn đến nắm lấy Địa Tạng.
Thiên Đạo hóa thành Phật, chính là Phật trong lòng các đệ tử Phật môn, lúc nhập hồn tuyệt đối không được tùy tiện đụng vào, lập tức lấy áp lực Thiên Đạo vô biên ép xuống, quát hỏi: "A Di Đà Phật, Viên Giác, ngươi có biết tội của mình không?"
Âm thanh vang dội, phảng phất như tiếng vọng của Thiên Đạo, như muốn trực tiếp ép tăng nhân quỳ xuống.
Muốn Viên Giác cúi đầu đồng ý.
Hai tay tăng nhân run nhẹ, chắp tay trước ngực trả lời: "Đệ tử vô tội."
Một ánh sáng rực rỡ của Thiên Đạo cấp độ chân thật khác bỗng quát hỏi: "Càn rỡ!"
"Sao dám nói vô tội?"
"Vì sao không độ hóa Địa Tạng, mà lại muốn đi hại hắn? A Di Đà Phật, cần dẫn dắt hắn đến con đường đúng."
Chỉ cần đi theo tăng nhân trước mặt, sẽ có thể bước vào trung tâm của thời đại này.
Lại làm thêm chút thủ đoạn, tìm những người cảnh giới đạo quả yếu hơn như Hậu Thổ, không giỏi chiến đấu, có thể trực tiếp đặt chân vào vị thế mạnh hơn.
Thần sắc Viên Giác lại không chút lay động, nói: "Hại?"
"Bần tăng không hề hại người."
"Giết người chẳng phải là hại người! Viên Giác, ngươi không biết từ bi, thật hổ thẹn là đệ tử Phật môn!"
"Không biết từ bi!"
"Sẽ đánh vào Vô Gian luyện ngục, cảm nhận nỗi khổ mười tám tầng địa ngục."
Đối với tăng nhân đã bị mê hoặc ngũ giác, mất đi năng lực phân biệt Phật Đà trước mắt, nhìn thấy trước mắt là Thần Phật.
Hắn vẫn không mù quáng đi theo, chậm rãi bước lên phía trước, nói: "Chư vị giảng từ bi."
"Thế nhưng, ngươi có thể thấy ác nhân phạm tội sát sinh lúc chỉ bị giam giữ thuyết phục độ hóa, sau đó vẫn tiếp tục giết chóc không thay đổi sao? Đó không phải là từ bi! Ngươi đã thấy kẻ tuổi nhỏ giết người mà chỉ bị bảo đảm sao? Đây không phải là từ bi, ngươi đã thấy ác nhân liên tục giết chóc thậm chí ăn thịt người sao? Độ hóa bọn họ, lại càng không phải là từ bi!"
"Luôn có người nói, sẽ không bỏ rơi bất cứ kẻ ác nào, ác nhân cũng có cơ hội thay đổi, đáng ghét mà không giết, vậy kẻ ác giết chết người thiện chẳng phải chết oan, chẳng phải gián tiếp chết bởi cái từ bi gọi là không giết kẻ ác hay sao? Nếu phải theo sát bước đi, phòng ngừa nó làm ác, chẳng phải sẽ tiêu hao tâm lực, sao có thể cứu giúp hàng ngàn hàng vạn người lương thiện?"
"Đặt những kẻ giết chóc tàn ác lên vị trí quan trọng hơn người lương thiện hiền lành, lưu lại mấy cái chuyện 'bỏ đao đồ tể lập địa thành Phật', như vậy đây chính là Phật sao? Không từ bỏ cứu rỗi bất cứ ai, dù là kẻ ác?"
"Các ngươi nhìn thấy người trước mắt, thấy cảm giác thỏa mãn mang lại từ việc cứu một ác nhân, mà không thấy những thân nhân gào khóc vì kẻ ác kia đã giết chết, không thấy những ác nhân sau khi được thả lại giết chóc tiếp. A, chư Phật, tu hành tốt thật!"
Tay áo tăng nhân phồng lên.
Rõ ràng là đang bị Thiên Đạo tước đoạt cấp bậc công thể.
Lại dường như có một luồng nguyên khí thuần túy hơn đang hiển hiện trong lòng, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía vị Phật cao lớn như vũ trụ kia.
Lại không chút do dự, chậm rãi nói: "Lấy lòng từ bi, chia cho ác nhân giết chóc tàn bạo và người thiện lương, cứ ôm mấy cái ý nghĩ 'bỏ đao đồ tể lập địa thành Phật', vậy đây có phải là Phật không? Không bỏ mặc việc cứu rỗi ai cả, dù đó có là kẻ ác?"
"Các ngươi chỉ thấy người trước mắt, chỉ thấy việc cứu một kẻ ác có thể mang lại thỏa mãn cho lòng mình, mà không thấy những người thân đau khổ vì ác nhân đã giết, không thấy những ác nhân tiếp tục giết chóc sau khi được thả. A, chư Phật, đúng là tu hành tốt!"
Đại Phật trầm mặc một lúc, rồi lấy danh nghĩa Thiên Đạo nói: "Kẻ ác giết người là tội nghiệt, vậy ngươi có tư cách gì giết kẻ ác? Chẳng phải ngươi cũng có tội sao? Huống hồ, ngươi là đệ tử Phật môn, kính lễ Đức Phật, kính yêu chân lý."
"Không đúng sao?"
Viên Giác nói: "Phải."
Thiên Đạo Đại Phật nói: "Trong tu hành có một cửa ải gọi là Ma thể, mỗi ngày đều biến đổi lớn, không được động tâm, vậy nếu ta nói với ngươi, cái đại kiếp này, cái giết chóc này đều là mệnh trung chú định, là do Thiên Đạo an bài, các chư Phật đều nói vậy, ngươi sẽ thế nào?"
Tăng nhân trầm mặc, trong khoảnh khắc này, thói quen của một đệ tử Phật môn, theo đuổi phật pháp thuận theo tâm cảnh tu hành như phát sinh một xung đột kịch liệt, hắn bỗng nhiên nắm chặt tay, chiếc thiền trượng bị tước đoạt lại đang lưu chuyển trong từng luồng Phật quang vàng óng, sau đó như hóa thành một thanh kiếm, hắn ngẩng mắt nhìn Đại Phật trước mặt, đột ngột bước lên phía trước, thanh kiếm trong lòng bàn tay chém xuống, tiếng như hồng chung:
"Nếu chúng sinh có thể cứu, liền đi độ hóa, đi dẫn đạo; nếu tội ác tày trời, chỉ có thể dùng tội chém tội, bần tăng ắt rơi vào vô gian, nhưng nếu tiêu diệt nhân gian, đó là thiên mệnh của Phật môn, nếu ác nhân giết người, chính là kiếp trước chú định, vậy thì cái Phật này như ma, ma lại như Phật, Phật không thành Phật, trời không thành trời, hỗn loạn như vậy thì còn quy tắc gì nữa, chư Phật trên cao, bần tăng Viên Giác, chỉ có ——— chém!!!"
Câu nói cuối cùng vừa dứt, bước lên nửa bước, Phật quang mênh mông mang theo khí cơ bá đạo vô song chém xuống.
Xung quanh cảnh tượng Thiên Đạo hóa thành vỡ tan tành.
Mà khí tức Thiên Đạo cũng bị khí cơ Phật môn ép lui ra ngoài.
Trong lòng kinh ngạc không thể tả.
Sao có thể như thế được?
Sao có thể? Chỉ là một phàm nhân, tu sĩ Phật môn sao lại nghĩ tới chuyện tru Phật nghịch thiên?
Ngay khi nó định trực tiếp động thủ, một bàn tay trực tiếp vươn ra, tóm lấy hắn, suy nghĩ của Thiên Đạo ngưng kết lại, sau đó nghe thấy tiếng cười ôn hòa, thấy thanh niên tuấn mỹ trước mắt, khí tức Thiên Đạo dao động kịch liệt, Phục Hi cười tủm tỉm nói: "Nha, đã lâu không gặp, quả nhiên, lúc trước ngươi và ta đều đang giấu nghề, nếu không phải tên tiểu hòa thượng này thu hút lực chú ý, ta cũng không cách nào nhẹ nhàng mà bắt được ngươi."
Giọng Thiên Đạo uy nghiêm: "Phục Hi... Ngươi muốn làm gì?"
"Làm gì á? Sao phải xa lạ như vậy."
"Chúng ta quen nhau lâu vậy rồi còn gì."
Phục Hi mang theo ý cười, nói: "Chỉ là xin ngươi giúp một chuyện."
"Gấp gáp cái gì?"
Đồng tử của thanh niên tuấn mỹ biến thành đồng tử dựng đứng nguy hiểm mà mỹ lệ, nụ cười càng lúc càng ôn hòa tuấn mỹ, nói: "Cháu trai ta thiếu một thanh kiếm."
"Ừm, câu này phải nói thế nào nhỉ?"
Mắt Phục Hi cụp xuống, nụ cười tắt đi, thản nhiên nói:
"Tại hạ Phục Hi."
"Chuyên tới để mời Thiên Đạo tế kiếm."
PS: Hôm nay canh hai... ... 5000 chữ.
Mỗi chương số lượng từ hơi nhiều, thời gian gõ chữ không đủ dùng mất rồi.
1 giây ghi nhớ
Bạn cần đăng nhập để bình luận