Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 434: Chùa tiếng rắn, tăng nhân vẩy nước quét nhà

Trong chùa, rất nhiều vị cao tăng đang ngồi đối diện nhau. Trước đó bọn họ đã nghe thấy tiếng rắn từ Phật tháp vọng xuống từng hồi, gần như có cả khí thế rồng ngâm, trấn áp dưới Phật tự cả ngàn năm, dùng tu vi bản thân trả lại địa mạch Giang Nam một dạng hình phạt, như là khổ tu của Phật Môn, chỉ cần có thể vượt qua, tự có chỗ tốt.
"Ngàn năm phong ấn, e là không giữ nổi."
Phương trượng chùa Kim Sơn nhắm mắt, thở dài nói: "Con bạch xà kia bị trấn áp ngàn năm, một khi thoát khốn, chỉ sợ sẽ mang nhiều hận ý với chúng ta... Ai, Bạch Xà truyện, Bạch Xà truyện, ta vẫn luôn hy vọng đây chỉ là truyền thuyết, nhưng mà, chuyện này có lẽ là thật rồi."
Vẻ mặt các tăng nhân đều đắng chát.
"Nguyện cùng Phật tự đồng sinh cộng tử."
Một vị tăng nhân khẽ lên tiếng.
Lại bị vị phương trượng kia trừng mắt liếc: "Đồng sinh cộng tử cái gì mà đồng sinh cộng tử."
"Nơi này cũng chỉ là một ngôi miếu hoang thôi, thứ được thờ cúng trong miếu xem như một đống đá vụn, chùa miếu sẽ không c·hết, mấy tảng đá kia vỡ thì lại sửa, phòng không có thì có thể xây lại, n·gười c·hết thì cái gì cũng không còn, từ ngày mai trở đi, chùa không tiếp đãi khách hành hương nữa, tìm cách gia cố phong ấn Lôi Phong Tháp, nếu như không được..."
Lão phương trượng thở dài, không nói hết câu.
Nhưng những tăng nhân còn lại đều hiểu, nếu như không được, chỉ đành vứt bỏ tổ địa này mà đi nơi khác, lúc đầu phát hiện phong ấn có vấn đề, kỳ thực đã liên hệ với tổ chức hành động đặc biệt, nhưng phát hiện có chút muộn.
Một vị tăng nhân nhìn cái bát đồng, một chuỗi tràng hạt đang được cung phụng trên bàn, ánh mắt phức tạp.
"Nếu Bạch Xà truyện là thật, vậy vật này..."
Lão tăng nói: "Đây là di vật tổ sư để lại."
Chùa Kim Sơn bắt đầu từ thời Đông Tấn, hưng thịnh vào thời Lương Vũ Đế, nhưng sau sự kiện diệt Phật quy mô lớn, dòng mạch tự nhiên suy tàn, đạo thống chùa Kim Sơn hiện tại, tổ sư tên là Bùi Đầu Đà, chính là p·háp Hải, là rừng thiền tông chính tông, hơn trăm năm trước, là một trong tứ đại danh tự thiền tông.
Lão phương trượng thở dài: "Lão nạp mở ghi chép điển tịch, nói sư tổ từng áp chế Bạch Tố Trinh dưới Lôi Phong Tháp, sau đó lo xà yêu tu vi quá cao, sẽ làm Lôi Phong Tháp r·u·ng sụp, cho nên lại mang nàng về chùa Kim Sơn, dùng tiếng tụng kinh của Phật Môn áp chế yêu khí của nàng, đ·ả·o mắt một ngàn năm, khí tượng xà yêu kia đã thành hình."
"Lão nạp trước đây cũng đã thử nhấc chiếc bát đồng này."
"Nhưng chiếc bát này nhìn qua thì nhỏ, kì thực lại nặng đến cực điểm, với lực lượng của chúng ta, căn bản không nhấc lên được, bất quá, có lẽ chư vị phật pháp cao hơn lão nạp, có thể dùng đến món pháp khí này."
Từng tăng nhân tiến lên thử.
Thần sắc đều trang nghiêm trầm tĩnh, trong lòng niệm kinh Phật, lúc tiếp xúc với bát đồng, đều ngầm nghe thấy, bên tai có tiếng nói nhỏ, như là một lão tăng trang nghiêm hỏi thăm chính mình, phật pháp ở nơi đâu, những tăng nhân này đều niệm Phật cả đời trong chùa, đối với áo nghĩa phật kinh đều có cách giải t·h·í·c·h riêng của mình.
Có người nói là ở trong t·h·i·ê·n địa, có người nói là ở vạn vật tầm đó.
Còn có người nói là ở quá khứ vị lai, tam thế chư Phật; là ở trong vũ trụ vạn vật, tới lui nhân quả.
Lời của bọn họ đều rất có đạo lý.
Thế nhưng lại không thể r·u·ng chuyển cái bát đồng này.
Nói phật pháp ở trong t·h·i·ê·n địa, chiếc bát này liền phảng phất thật t·h·i·ê·n địa như vậy to lớn, nói phật pháp ở giữa vạn vật, cái bát nhỏ này cũng như dung nạp t·h·i·ê·n địa vạn vật đồng dạng nặng nề mặc cho bản thân tốn công sức chín trâu hai hổ, cũng không có cách nào nhấc cái bát lên, không khỏi có chút uể oải.
Lẽ nào chùa Kim Sơn thật chỉ có thể sụp đổ dưới sự hoành hành của xà yêu sao?
Lúc vị lão tăng kia trong lòng đau khổ, lại cố gắng lên tinh thần niệm một tiếng phật hiệu, định an ủi các sư đệ thì, có tăng chúng bối rối đẩy cửa bước vào, mặt mày thất kinh, tựa như đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng không thể tưởng tượng nổi.
"Phương trượng, các vị sư huynh, bên ngoài, bên ngoài..."
Lúc này đây cũng không cần phải nghe vị tăng nhân trẻ tuổi kia nói gì nữa.
Những vị lão tăng này đã có thể nghe thấy từ xa, tiếng chuông Phật nặng nề, giống như tiếng sét, liên tiếp vang lên mười hai tiếng.
Phật nói trong nhân thế khổ não giác ngộ, từ 'Vô minh' đến 'Chết già' là 12 nhân duyên.
Nói tóm lại, là Phật tính.
Phương trượng chùa Kim Sơn vội vàng đứng lên, nói: "Là ai đến đây?"
Mới bước ra được vài bước, đã thấy một vị tăng nhân mặc tăng bào xám cao lớn đứng ở cửa ra vào, phương trượng chùa Kim Sơn sững sờ, vị tăng nhân này trước mắt như đang thay đổi dung mạo, nhìn thì thấy một bộ dáng, nhưng khi nhìn kỹ lại phảng phất hóa thành một người khác.
Mà sự thay đổi dung mạo này, chẳng biết vì sao, lại có cảm giác nhìn rất quen mắt. . .
Vị phương trượng già nua nhìn đến xuất thần.
Chợt cuối cùng cũng nhớ ra điều gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Cùng với từng tiếng kêu nhỏ, các tăng nhân ở đây cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía cái bàn, trên bàn bày đồ cúng là bát đồng và tràng hạt, và phía sau, trên tường treo một bức họa, trên đó là một vị lão tăng có khuôn mặt cổ xưa, khuôn mặt kia lại giống y như người vừa đến kia.
Lão phương trượng trong lòng thì thầm: "Tổ, tổ sư... ?!"
Viên Giác một tay dựng trước ngực, chất phác đáp: "Chỉ là một đám chân tăng thôi."
Phương trượng không dám thất lễ, chắp tay trước ngực đáp lễ, nói: "Không biết Tổ... đại sư ở nơi đâu đặt chân?"
Viên Giác nhìn về phía vị tăng nhân già nua, đột nhiên kêu: "Hòa thượng."
Lão phương trượng trong lòng giật mình, đáp: "Dạ!"
Viên Giác mỉm cười hỏi lại: "Ở nơi nào?"
Vị tăng nhân già ngơ ngẩn, trong lòng như bị sét đánh, hồi lâu sau, thì thầm t·r·ả lời. ". . . Ở nhân gian."
Viên Giác không trả lời nữa, quan s·á·t Phật tháp phía kia, bạch xà bị phong ấn vào năm Tống Nhân Tông, vốn dĩ còn 24 năm nữa mới đủ ngàn năm, nhưng vì linh khí nhân gian hồi phục, lại thêm vết nứt Sơn Hải, và dường như còn nguyên nhân nào khác, thời gian bạch xà hồi phục đã đến sớm hơn.
Đã đến lúc nên hiểu rõ nhân quả này.
Không thấy có động tác gì, một chiếc bát đồng, một chuỗi tràng hạt liền sáng lên nhạt phật quang, sau đó trước mặt nhiều tăng nhân bay về phía Viên Giác, tay áo quét qua, thu nó vào trong tay áo, mà lúc này, tiếng chuông phật đột nhiên vang lên lần nữa, Phật tháp chùa Kim Sơn kịch l·i·ệ·t lắc lư.
Ẩn ẩn có tiếng xà lớn rít lên truyền đến...
. . .
Vừa rồi Viên Giác tiến lên một bước, một tiếng phật hiệu, dẫn đến gió dừng tám phương, chuông phật không thôi.
Đã là đủ gây chú ý.
Hiện tại hắn lại lưu loát lên núi, ngược lại để Vệ Uyên đều bị đặt trong một đống ánh mắt tò mò cổ quái, từ khi Đạo Môn cùng Phật Môn luận pháp, phổ cập phương pháp tu hành, giới tu hành vốn dĩ không còn giống như trước kia ẩn vào thế ngoại, mà là dần dần trở lại nhận thức thường thế.
Bình thường mà nói, một vật thần bí nào đó tiến vào trong mắt đại chúng, được hiểu rõ, được biết rõ.
Đại chúng sẽ bắt đầu dùng quy tắc và Logic quen thuộc của mình để phân tích thứ đó.
Cho nên một vài đặc tính của người Thần Châu bắt đầu dần dần bộc lộ ra.
Ví dụ như. . . Học sinh Thần Châu bồi dưỡng được kỹ năng chuyên nghiệp trong từng kỳ t·h·i.
Chúng ta không cần hiểu rõ nguyên lý của bài làm.
Chúng ta chỉ cần trả lời đúng là được rồi.
Là cái gọi là kỹ xảo thi cử.
Và tương ứng, ở cái kỳ t·h·i của việc tu hành này, cũng có kỹ xảo thi cử.
Ví dụ như, ôm bắp đùi, ôm bắp đùi, vẫn là ôm bắp đùi.
Đi tìm vách núi nhảy xuống tìm động phủ hoặc cao nhân thì độ khó quá cao, nên đi những nơi có truyền thuyết thử vận may, là một lựa chọn hiệu quả rất cao.
Thứ nhất là có thể giải sầu, thứ hai cũng có thể xem có gặp được cao nhân nào không, thấy được cốt cách kinh kỳ của mình, t·h·iên phú dị bẩm, sẽ thu nhận làm môn hạ.
Hiện tại núi Võ Đang, núi Long Hổ các đạo sĩ đã có chút không chịu n·ổi sự qu·ấ·y r·ố·i này.
Thượng Thanh Mao Sơn Tông thì càng thêm phiền muộn, hận không thể cầm loa lớn mà rao.
Nói 800 lần, 800 lần, chúng ta là Tam Thanh chính thống, tổ sư Cát Hồng, niệm «Hoàng Đình Kinh» những người muốn chuyển tu cái môn hành xác kia, mời đến Tương Tây, bên kia chuyên nghiệp hơn.
Cũng không cần gửi tin hỏi mấy thứ linh tinh, nhập môn luyện cương t·h·i là tông môn không bao thầu, phải tự chuẩn bị.
Thời đại nào còn vũ n·h·ụ·c t·h·ể t·h·i tìm hiểu một chút?
Sau khi Lâm Thủ Di chút nữa cao huyết áp, trong lòng quyết định, môn đệ tử nhập môn nhất định phải học thuộc hình pháp trước ba năm.
Chùa Kim Sơn tuy không nhiều người như Thượng Thanh Mao Sơn Tông và núi Võ Đang, nhưng vì truyền thuyết Bạch Xà truyện lưu truyền rộng rãi, cũng có không ít người đến đây muốn thử thời vận, mong chút tiên duyên, nếu gặp được vị tăng nhân nào, đi làm tục gia đệ tử cũng tốt.
Nếu dưới cơ duyên xảo hợp, nhìn thấy được Bạch Tố Trinh nương nương kia, chẳng phải càng tốt hơn?
Hiển nhiên việc Viên Giác khác thường vừa rồi, những người đến tìm kiếm tiên duyên tự nhiên thấy Vệ Uyên, chỉ là lúc thấy Vệ Uyên ho khan vài tiếng, tựa hồ có bệnh trong người, mới thu ánh mắt lại, Vệ Uyên lướt mắt nhìn phong cảnh nơi này, nhưng những thanh âm khác thu hút sự chú ý của hắn.
Trong khi mọi người đang bàn tán về Viên Giác vừa rồi, chỉ có một vị lão tăng còn đang vẩy nước quét nhà.
Dưới một gốc cây cổ thụ, tăng nhân mặc áo bào xám, mặt mũi nhăn nhó, một mình nhẹ nhàng quét lá rụng.
An bình, tĩnh lặng.
Dường như chú ý đến Vệ Uyên đang nhìn mình, ông ngước mắt lên.
Quay đầu, hướng Vệ Uyên khẽ gật đầu.
Vệ Uyên đáp lễ.
Đang định đi đến nói chuyện phiếm với vị tăng nhân này thì, đột nhiên từng đợt tiếng thét kinh hãi n·ổ ra.
Nháy mắt yên tĩnh.
Dường như một loại sợ hãi tiềm ẩn trong huyết mạch nắm giữ toàn bộ người trong chùa Kim Sơn trong nháy mắt.
Vệ Uyên chậm rãi ngẩng đầu, thấy trên bầu trời mây tụ tán vô thường, loáng thoáng có hơi ẩm quanh quẩn ở chóp mũi, cùng với một tiếng răng rắc rất lớn, Phật tháp nằm ở chùa Kim Sơn kịch l·i·ệ·t rung chuyển, ngọn tháp Phật trực tiếp sụp đổ.
Một đạo tàn ảnh bay lên tận trời.
Trong mây lượn lờ, loáng thoáng hiện ra hình dáng trắng như thép cứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận