Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 517: Trọng lượng cấp

Góc tây bắc Đại Hoang.
Vệ Uyên và Bạch Trạch liều mạng chạy về phía trước.
Khí cơ sau lưng kia càng lúc càng mãnh liệt, tốc độ cực nhanh, không, thậm chí có thể nói là nhanh đến mức không hợp lẽ thường, tốc độ mặt trời mặt trăng di chuyển, tốc độ điều khiển gió mây, người sáng suốt nhìn một cái liền có thể thấy rõ ai nhanh hơn.
Vệ Uyên nhìn Bạch Trạch bên cạnh, im lặng giảm tốc độ.
Đối với người đầu óc cứng nhắc lại có kinh nghiệm chẩn trị cao như Bạch Trạch thì việc phải kéo người này lại thật không dễ, khóe miệng hắn giật một cái, nói: "Ngươi định làm gì?!"
Vệ Uyên đáp: "Chạy không thoát, lãng phí thể lực cùng nó."
"Chi bằng quay lại cho Thần một cái."
Rất tốt, đây là đáp án tiêu chuẩn!
Điểm tối đa...
Cái quỷ gì!
Trán Bạch Trạch nhíu chặt, vội vàng giữ chặt quan văn bên cạnh, nói: "Không, ngươi bình tĩnh một chút, đó là Thạch Di đó, tồn tại trấn thủ góc tây bắc Đại Hoang, phải nói, thì gần như so sánh được với quái vật cấp tứ linh của thần hệ Côn Lôn, ngươi chắc chắn đánh thắng được hắn?! "
"Tứ linh?"
"Đúng, thậm chí là tiêu chuẩn tứ hung đó!"
Bạch Trạch cố tình dùng giọng điệu trầm trọng.
Vệ Uyên lẩm bẩm nói: "Tứ hung à..."
Bạch Trạch thở phào nhẹ nhõm: "Sợ rồi sao, sợ thì cứ theo ta..."
Vệ Uyên nhìn hắn một cái, nói: "Ta mới vừa làm thịt một con."
"Vừa làm thịt..."
Sắc mặt Bạch Trạch cứng ngắc, "Ừm..."
"Ừm??!"
Ngươi thật làm à?
Thấy Vệ Uyên dường như lại càng tự tin quay lại, Bạch Trạch run hết cả da đầu vội vàng kéo lại, nói: "Đợi đã, đợi đã... Không phải ngươi nói muốn đề phòng đánh rắn động cỏ sao?"
"Chúng ta trước hết vượt ải, sau đó lại đại chiến với Thạch Di, đám lông dân kia chỉ cần không phải kẻ ngu ngốc, nhất định sẽ thừa dịp khoảng thời gian này trốn đi, chẳng phải là ngươi còn chưa tìm thấy hắn, hắn đã cao chạy xa bay rồi sao, ngươi cũng không phải tới đây cho hắn vui vẻ trốn mất đấy chứ?"
Bạch Trạch nói thẳng ý nghĩ của Vệ Uyên.
Vệ Uyên khựng lại một chút, chậm rãi nói: "Chưa từng đánh qua, làm sao biết đánh không lại?"
"Lại lùi tiếp, cũng không thể lùi được nữa."
Bạch Trạch bất đắc dĩ nói: "Nghĩ lại biện pháp đã."
"Nghĩ lại biện pháp..."
"Ta biết kiếm khí trên người ngươi rất mạnh, cũng thấy cảnh giới kiếm thuật của ngươi rất cao, từng g·iết c·hết cả Chính Thần, thậm chí không biết làm sao còn cạo được cả tứ hung."
"Nhưng Thạch Di Thần không giống với những Thần kia, hắn là người chấp chưởng thời gian, mười hai nguyên thần kết trận có thể làm giảm thọ nguyên người khác, ta tuy không biết ngươi làm sao g·iết c·hết được các Thần, nhưng có lẽ là do các Thần k·h·i·n·h t·h·ư·ờn·g ngươi."
"Còn Thạch Di thì khác, ngươi nhìn cái tên Thần cũng biết, tính cách cứng như đá, huống chi, kiếm khí của ngươi mạnh thế nào ta không rõ, nhưng lúc này, tuyệt đối không thể dựa vào kiếm thuật g·iết được Thần."
Giọng Bạch Trạch dứt khoát, như chém đinh chặt sắt.
Vệ Uyên nhíu mày.
Bạch Trạch nói: "Đừng nhìn ta như vậy."
"Ta tạm thời vẫn khá biết lai lịch của bọn hắn, công s·á·t lực lượng của Thạch Di, hoặc là không tính là quá mạnh, nói thẳng ra là không mạnh, không bằng cả tứ hung, nhưng, ngươi g·iết không được Thần."
Bạch Trạch bất lực: "Thân thể Thần của Thạch Di, bất kỳ vết thương nào cũng đều có thể nhờ vào thời gian mà lành lại."
"Mà một trong những thần quyền năng của hắn là có thể gia tốc dòng chảy thời gian của bản thân."
"Chính là đoản trường mặt trời mặt trăng."
"Chưa kể quyền năng này dùng trong chiến đấu, dù là công kích hay là lui giữ phản kích đều có thể áp đ·ả·o phần lớn các thần linh khác, chỉ riêng một quyền năng này phối hợp với thể p·h·ách, đã đủ để cho Thạch Di, người không am hiểu các thần thông cùng quyền năng hủy diệt, vượt trên nhiều Thiên Thần khác, xếp vào hàng ngũ trấn thủ Đại Hoang."
"Đây là một trong những bất diệt thể của Thiên Thần."
"Bất kỳ vết thương nào cũng sẽ trong nháy mắt khôi phục nhờ vào thời gian gia tốc."
"Ngay cả những thần thông lợi dụng thời gian để ăn mòn người trúng chiêu cũng không ngoại lệ."
"Vì Thạch Di có thể tăng tốc thời gian của mình mà tạm dừng thời gian của pháp lực đối phương, cuối cùng, mọi ngoại lực đánh vào cơ thể Thần sẽ đều bị dòng xoáy thời gian cuốn trôi, còn bản thân Thần thì sẽ theo thời gian trôi đi mà hồi phục vết thương."
"Chiêu này đối với những sinh linh hữu hạn tuổi thọ mà nói thì là cấm kỵ tuyệt đối."
"Nhưng Thạch Di là Thiên Thần, thọ ngang trời đất, chiêu này của hắn lại ở trạng thái thường trực, trừ khi ngươi trong nháy mắt chôn vùi được cả thể xác và hồn phách của Thần, để cho thời gian không thể phục hồi, nếu không bất kỳ ai cũng không thể đ·á·n·h bại Thần, ngược lại Thần thì càng đánh càng mạnh, dựa vào ký ức cơ thể để lĩnh ngộ chiêu thức của đối phương, rồi sau đó dánh bại kẻ đó."
Bạch Trạch quen giải thích một lần cho rõ ràng, nói: "Cho nên..."
"Trừ khi kiếm thuật của ngươi đã cường đại đến mức trong nháy mắt g·iết được Thần cấp tứ linh tứ hung."
"Nếu không, chúng ta chỉ có thể chạy."
Bạch Trạch ngửa mặt lên trời thở dài: "Gã này là thứ nhất Đại Hoang da trâu, khí huyết hùng hậu, sức hồi phục gần như tức thì, ngươi vung một kiếm chém vào người hắn, thậm chí có thể bị kẹt kiếm không rút ra được vì hắn hồi phục, sau đó bị Thạch Di cho một quyền nện."
"Góc tây bắc, góc tây bắc, những kẻ trấn giữ phương bắc đều vậy sao?"
"Thạch Di đã vậy, Huyền Vũ cũng thế..."
"Rốt cuộc có thứ gì từ phương bắc đến?!" Thủ trâu máu trâu, còn mở khóa máu treo.
Khóa còn không phải giọt máu, mà là trực tiếp cố định đầy máu trạng thái.
Vệ Uyên như có điều suy nghĩ, nhìn Bạch Trạch một cái.
Thân thể Bạch Trạch cứng đờ, trong nháy mắt hiểu ra ý hắn, lắc đầu cự tuyệt: "Đừng nghĩ dùng Hình Thiên Phủ."
"Nếu không có sự chuẩn bị, cái lưỡi búa đó đúng là có thể làm Thạch Di bị thương nặng, có thể đánh khiến Thần ngắn ngủi không thể truy kích, nhưng mà vậy ngươi sẽ hoàn toàn bại lộ, đến lúc đó thần linh khắp Đại Hoang sẽ tới t·ruy s·át ngươi, dù có là ngươi cũng toi mạng."
"Bại lộ?!"
Khóe miệng Bạch Trạch giật một cái, yếu ớt nói: "Ngươi không cho rằng, trên đời này còn có chiếc rìu thứ hai có thể chém người ra thành cái dạng kia chứ?!"
"Chạy mau thôi, phía trước có lẽ có biện pháp..."
Vệ Uyên thở dài: "Không kịp rồi."
"Cái gì?"
Bạch Trạch ngẩn người.
Vệ Uyên phất tay áo một đạo gió lớn trực tiếp hất Bạch Trạch ra, xoay người lại đồng thời chỉ kiếm, kiếm khí bừng bừng nổi lên, rồi sau đó nặng nề vung xuống, mây khí tràn lan, mũi kiếm xông thẳng lên trời, cuối cùng chém tới một tồn tại nào đó, trong nháy mắt băng liệt tản ra, mây khí vỡ nát, trong không khí cái lạnh lẽo đến thấu xương.
Bạch Trạch ổn định thân hình, nhìn về phía người kia.
Thân hình cao lớn trầm mặc, trong thời đại này cũng chỉ có kiểu đầu ngắn tấc.
Hai tay bắt chéo, trực tiếp đỡ được kiếm ý súc thế của Vệ Uyên bộc phát.
Đồng tử Bạch Trạch co rụt.
Nhìn thấy trên hai tay của Thạch Di, vị Thần vốn có tiếng phòng thủ tại Đại Hoang, xuất hiện vết thương đáng sợ đầm đìa máu, gần như có thể thấy xương trắng âm u, thậm chí xương cốt bên trên còn có máu tươi bị chém đứt, Bạch Trạch da đầu tê rần, nhìn về phía kiếm khách tóc trắng bên cạnh.
Thế mà lại thật có thể phá được phòng ngự sao?!
Đợi đã...
Cảnh giới kiếm thuật như vậy, có khi nào có thể rút được chuôi kiếm đó ra không?
Thần sắc Bạch Trạch hơi dao động.
Vệ Uyên ngưng thần tụ khí, trong lòng hơi hối hận vì không đem phối kiếm mang theo.
Vừa rồi một kiếm kia, đã là chiêu súc thế của hắn.
Trong lúc trò chuyện với Bạch Trạch hắn đã bắt đầu súc thế.
Mặc dù hắn không xem Thạch Di là đối thủ cùng cấp tứ hung, nhưng cơ hội không phải trốn tránh là có được.
Một mực trốn chạy không phải là phong cách của hắn.
Nhưng mà đúng như Bạch Trạch nói vậy.
Thạch Di thần sắc lãnh đạm, miệng vết thương trên cánh tay khôi phục lành lặn với tốc độ mắt thường có thể thấy được, dù là kiếm khí lạnh thấu xương kia cũng sẽ tan biến trong thời gian dài dằng dặc, Thạch Di dường như hoàn toàn không biết đau đớn là gì, nhìn chằm chằm Vệ Uyên: "Ngươi chính là phạm nhân?"
"Ta cần phải đưa ngươi về, để các chư thần Đại Hoang xử trí."
Vệ Uyên nói: "Không phải ta."
Là Trần Uyên làm!
Thạch Di cau mày nói: "Ngươi nói không phải ngươi, có chứng cớ gì sao?"
Vệ Uyên súc thế, đáp: "Ngươi nói là ta làm, có chứng cứ gì sao?"
Thạch Di chậm rãi nói: "Trận pháp đã công bố tất cả rồi."
Vệ Uyên trầm tư, thật tình nói: "Nếu trận pháp đã lâu không tu sửa nên bị hư thì sao?"
Lúc đầu chỉ là cố kéo dài thời gian, nhưng Vệ Uyên hoàn toàn không ngờ tới vị Thiên Thần chấp chưởng tốc độ thời gian trôi đi này sau khi trầm tư, lại gật gù đầu, nói: "Thật vậy, ngươi nói cũng có đạo lý, trận pháp đã có hơn nghìn năm không sử dụng và tu chỉnh, khả năng khung trận bị hư hại là có."
Vệ Uyên ngẩn ra, như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ còn có cơ hội?
Hắn nói: "Vậy ngươi có thể thả ta đi không?"
Thạch Di lắc đầu: "Không thể."
Vệ Uyên nói: "Ta mới vừa nói có lý đúng không?"
"Có lý!"
"..."
"Vậy ngươi có thể thả ta đi không?"
"Không thể."
"Tại sao? Không phải ngươi nói ta nói có lý sao?"
Thạch Di chân thành nói: "Đúng là có lý, cho nên ta muốn đem ngươi mang về, sau khi sửa xong trận pháp sẽ cho ngươi thử lại lần nữa."
"Yên tâm, nếu ngươi bị oan, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi chu toàn, nhưng sao vừa rồi ngươi lại chạy trốn?"
Vệ Uyên nói: "Bởi vì ngươi đuổi theo, ta đương nhiên phải chạy."
"Vậy nếu ta không đuổi thì ngươi sẽ không chạy đúng không?"
"Có lẽ."
"Vậy nếu ta không đuổi ngươi, ngươi có thể tự mình quay lại chứng minh trong sạch không?"
Vệ Uyên: "..."
Logic của ngươi không có vấn đề gì cả, ta lại càng không thể phản bác được.
Hắn nói: "Không thể."
Thạch Di gật đầu, có kết luận, nói: "Ta hiểu, ngươi đang đùa giỡn ta."
"Vậy chỉ còn cách để ta đưa ngươi về thôi, rồi sau đó sửa xong trận pháp."
"Nếu oan cho ngươi, ta tự nhiên sẽ bồi tội."
Hai tay Thần chạm vào nhau, tốc độ thời gian trôi qua vặn vẹo quanh người Thần, chậm rãi nói.
"Nhưng nếu ngươi đúng là phạm nhân."
"Vậy thì tội trêu đùa Thiên Thần, hãy nhận chung hình phạt."
"Ngươi không có vũ khí, ta cũng dùng hai tay đối địch."
Nói rồi tùy tay ném thanh chiến đao bên hông, khí thế mãnh liệt dạt dào, một cỗ hơi thở áp bách cực độ như núi lở đất sạt đánh ập tới Vệ Uyên, tiếp theo, Thạch Di giơ tay lên, bỗng nhiên ném ra một quyền, Vệ Uyên cảm thấy hơi thở cũng có chút ngưng trệ, khí thế của quyền pháp này thật cường thịnh, chưa từng thấy trước đây, sắc mặt hắn nghiêm nghị.
Đây không phải loại Thần chỉ dựa vào thần lực làm càn.
Trong thời gian dài dằng dặc, dồn hết tâm huyết nghiên cứu một kỹ năng.
Không ngừng mài giũa nó đến đỉnh phong.
Đây mới chính là nghệ thuật thần linh thật sự.
Vệ Uyên hít vào một hơi, đồng thời vung kiếm chém ra, song đồng thần quang ẩn sâu bên trong, vận chuyển pháp môn Huyền Nữ truyền lại, hàn quang ngưng tụ lại, có thể trảm phá vạn pháp, phất tay áo chấn động, đem thế quyền khóa chặt chấn tan, sau đó thừa thế vung kiếm chém ra, khí thế mãnh liệt băng lãnh.
Ngay thời khắc quyền và kiếm giao phong.
Đột nhiên, hai thân ảnh dần hiện ra trong hư không, một trái một phải, xen kẽ vào chiến trường, bên trái đưa tay đè lên bên hông nắm đấm của Thạch Di, dẫn dắt thế quyền mênh mông đó lệch về phía trước, bên phải phất tay áo chặn kiếm của Vệ Uyên lại.
Thế quyền ngưng tụ tới cực hạn cùng kiếm ý sắc bén tới cực hạn của Vệ Uyên trong nháy mắt bị nuốt hết tan biến.
Dù chiêu vừa rồi không phải là toàn lực, một màn này cũng đủ khiến người ta kinh hãi.
Vệ Uyên lùi về sau vài bước, nhìn người vừa tới, một người thì mặc trường bào trắng, nữ tử, mũ trùm rơi xuống, chỉ thấy được cằm nhọn cùng đôi môi tươi sáng, còn người ngăn Thạch Di lại thì cũng cách ăn mặc tương tự, trông giống nhau y đúc.
Trên mặt Thạch Di thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Bạch Trạch cũng ngây người.
"Là các ngươi..."
Thạch Di cau mày, nhìn Vệ Uyên, nói: "... Các ngươi muốn giữ hắn lại sao?"
"Vì sao?"
Nữ tử khẽ cười, giọng điệu ngọt ngào, khiến người ta liên tưởng đến đóa hoa hàm tiếu, cười dịu dàng nói: "Đương nhiên là vì hắn cùng một cố nhân của bọn ta có quen biết, hơn nữa đúng lúc nhìn thấy các ngươi giao thủ nên đi ra giúp đỡ một chút, thế nào, Thạch Di, nể mặt ta chút đi."
"Ngươi có cho không?"
Chỉ là nể mặt thôi, sao có thể để một Thiên Thần trấn giữ từ bỏ?
Nhưng Thạch Di lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thế mà lại chậm rãi thu tay về.
Cũng chỉ là vì chút mặt mũi đó, một trong những thần linh mạnh nhất Đại Hoang từ bỏ truy sát, nói: "Đã là các ngươi, vậy ta lần này thu tay."
"Nhưng nếu lần sau gặp lại, ta chắc chắn sẽ bắt ngươi lại."
Vế sau câu này là Thạch Di nói với Vệ Uyên, tiện thể bổ sung một câu.
"Ta về sẽ sửa xong trận pháp."
"Kiểm tra chỗ sơ sót, thay thế linh tài mới."
"Đồng thời sẽ mời đến trận pháp sư, ngươi cứ yên tâm, lần sau sẽ không gặp chuyện như vậy."
Vệ Uyên: "..."
Ngươi như vậy làm sao ta yên tâm được?
Ngươi cứ yên tâm, ta tuyệt đối không qua đó.
Thạch Di liếc nhìn chằm chằm hai nữ tử giống nhau y đúc, nhặt lấy vũ khí đặt xuống bên cạnh.
Quay người rời đi.
Thế mà lại cứ vậy mà đi.
Nữ tử áo trắng thu ánh mắt, một người đưa tay đặt lên vai Vệ Uyên, một người đặt tay lên vai Bạch Trạch, trong chớp mắt, Vệ Uyên như thấy không gian trước mắt vỡ vụn, hoặc có thể là mặt đất đang di chuyển, nháy mắt liền tới một nơi khác, linh khí nồng đậm mông lung.
Đây là một tòa núi non hùng vĩ.
Vệ Uyên chậm rãi thở ra một hơi, nhìn về hai vị nữ tử giống nhau y đúc này, trong lòng đột nhiên cảm thấy gì đó.
"Hai vị là..."
Nữ tử bên trái mỉm cười không nói, đoan trang hào phóng.
Nữ tử phía bên phải cười uyển chuyển, nói: "Lời của bọn ta."
"Ừm."
"Ngươi có thể gọi ta là Nữ Oa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận