Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 836: Nhân quả khó tả ()

Chương 836: Nhân quả khó tả
“Ta thấy đạo hữu dạo gần đây...”
“Sợ có họa sát thân…”
Sóng lớn mãnh liệt ở vùng biển Bắc Hải, một lão già cao lớn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, bưng chén trà nhìn ra mặt biển, đột nhiên không nhịn được mà thốt ra một câu như vậy, rồi liên tục lắc đầu cảm khái. Chiêu Dương đang nhẹ nhàng pha trà bên cạnh, ngạc nhiên ngước mắt, cười nói: “Lão gia tử, sao đột nhiên lại cảm khái vậy?”
“Chẳng lẽ ngài cũng định thử xem cái gọi là [Thiên cơ bói toán, định nhân họa phúc] thủ đoạn sao?”
Là một trong mười người của Nữ Oa, Chiêu Dương đương nhiên biết rõ thiên cơ nơi phát ra là ai. Trong lời nói này khẳng định có hàm ý chế nhạo. Đương nhiên, là nhắm vào một mảnh rắn vụn nào đó. Thân là một phân thân do Nữ Oa trực tiếp tạo ra, cũng là một phần của Nữ Oa, cho nên mười người của Nữ Oa cũng là mảnh vụn của Phục Hi – rắn, đã từng để lại trong Chiêu Dương một ký ức vô cùng vô cùng không muốn nhớ lại.
Khóe miệng của lão không chu toàn giật giật, cảm giác được ở tầng cao nhất của [Thiên Đình phù lục hệ thống], cặp mắt kia dường như muốn trợn cả máu lên, rất muốn giáng một chưởng xuống. Trước khi đi, tên tiểu tử Vệ Uyên kia đã dặn dò kỹ càng về hệ thống phù lục thiên đình, nói là để phòng ngừa thiên cơ thủ đoạn, phải để Phục Hi nhìn chằm chằm.
Nhưng mục đích chính là phòng ngừa cái mảnh vụn rắn kia giở trò, ngăn không cho gia hỏa này lẻn qua. Vậy nên lão không chu toàn phải ngồi ở chỗ này. Nếu ai dám mạo phạm, ông sẽ cho một chưởng quạt về.
Tên tiểu tử đó, cuối cùng cũng tìm tới mấy chuyện rắc rối mới mẻ thôi.
Bất quá đánh Phục Hi, chuyện này lão phu rành lắm, còn rất thích nữa. Lão không chu toàn thầm nhủ trong lòng, bưng chén trà rót đầy cho thiếu nữ áo trắng, thở dài nói: “… Không, cũng không hẳn là cảm khái, chỉ là đột nhiên nhớ tới một chuyện cũ.”
Lão già nói: “Vào bảy ngày trước khi chuyện kia xảy ra năm đó, dường như có người đã từng nói với ta như vậy, chẳng qua là lúc đó ta cười trừ bỏ qua, giờ phút này nhớ lại, hắn chỉ sợ đang nhắc nhở ta, chuyện lớn sắp xảy ra, chuyện có ảnh hưởng đến toàn bộ Tam giới Bát Hoang... “
“Việc lớn?”
Chiêu Dương trừng mắt nhìn: “Chẳng lẽ là nói chuyện năm đó….”
Nàng chỉ lên trời.
Bất Chu Sơn đau đầu nói: “Ôi chao, con bé này, cũng không cần giữ thể diện cho lão phu, chính là chuyện năm đó đấy…” Chiêu Dương, người có tính cách hướng ngoại hoạt bát nhất, cười nhẹ nhàng: “Vậy ngài đã làm gì? Có phải ngay lập tức cho hắn một chưởng không?”
“À...Đương nhiên rồi.”
Lão không chu toàn hơi ngẩng đầu, sau đó nói: “Chỉ là người này theo hầu, lai lịch khó lường, tự mang một cỗ tĩnh mịch hỗn độn chi khí, nếu không ra tay thật, hoàn toàn không nhìn ra thân phận, mà lúc kia, chuyện lớn của nhân tộc sắp bắt đầu, ta cũng không thể không nể mặt Nhân Hoàng, cho nên không thể dùng toàn lực.”
“Lão phu lúc ấy còn tưởng là mình nhận lầm người, cơ hồ cho là lão hữu Hỗn Độn khôi phục, xuất một chiêu, ai ngờ hắn hời hợt đỡ được.”
“Nếu không phải nắm rõ thực lực của ta.”
“Cũng do nội tình của tùy tùng cường đại đến một trình độ nhất định, mới có thể làm được như vậy một cách nhẹ nhàng, chỉ sợ là một nhân vật ẩn cư từ thời thượng cổ đi, đáng tiếc lai lịch mờ mịt, lão phu thậm chí không biết hắn đến từ đâu.”
Chiêu Dương lần đầu nghe được chuyện này, vô thức nói: “…Là Phục Hi sao?”
“Không thể nào!”
Bất Chu Sơn khẳng định lắc đầu: “Hắn và Phục Hi hành vi khác nhau hoàn toàn.”
“Mà còn dặn ta lần sau cùng Phục Hi giao thủ, thì nên mạnh chút.”
“Đừng đánh chết là được.”
“Mà không đến hai ngày sau thì mảnh vụn Xà Quả chết tiệt của Phục Hi tìm ta đánh cược hẹn không nên tùy tiện khai thần…”
“Hả? ! !”
Lão không đoan chính vừa kể những chuyện năm đó mà chẳng hiểu vì sao mình lại nhớ ra, chuyện đã gần như bị lãng quên, tứ hải khí vận, đột nhiên phát sinh một biến động to lớn —— Trong đó, Đông Hải và Tây Hải đặc biệt dữ dội hơn cả.
Sắc mặt lão không chu toàn đột nhiên trở nên nghiêm trọng: “Đây là! ! !”

“Tề Thiên Đại Thánh, đúng là Tề Thiên Đại Thánh…”
“Má nó, thật, là thật!”
Tay của Dai Sửa Có Thể đều đang run rẩy, điện thoại di động trên tay điên cuồng bật chế độ chụp liên tục. Tôi chụp bên trái, chụp bên phải, chụp từ trên xuống, đủ các tư thế, chụp cả chục kiểu.
Hải Vương đứng bên cạnh ngơ ngác hỏi: “Lão đại, ngươi biết vị này, lai lịch của Tề Thiên Đại Thánh à?”
“Đương nhiên!”
Dai Sửa Có Thể dứt khoát trả lời. Lúc đầu muốn giải thích rõ lai lịch của vị Đại Thánh này cho đồng đội, nhưng cảm xúc lúc này cứ chen chúc nhau mà dâng lên, ngược lại không biết phải mở lời thế nào cho tốt, cuối cùng chỉ nói: “Nói chung...”
“Chỉ cần Đại Thánh đến, mọi việc sẽ không có vấn đề.”
“Nhưng chúng ta cũng nên làm chút gì đó…”
“Nên làm gì thì tốt?”
Dai Sửa Có Thể đẩy kính râm lên, đột nhiên giác ngộ, sau đó rút cái loa âm thanh lớn đã mua được ở nhân gian ra. Để đồng đội am hiểu phù lục bày ra trận khuếch đại âm thanh.
Rồi rút điện thoại ra.
Chọn phần mềm âm nhạc, ấn mở bài hát “Đại Thánh · Phiên bản rock kim loại”.
Bật to.
Kết nối với tai nghe bluetooth.
Đi luôn!
Trong chớp mắt, tiếng nhạc kiêu ngạo bùng nổ, truyền qua trận pháp to lớn, trực tiếp vang lên công suất lớn ở vùng biển này, theo tiếng thét dài, gậy vàng liên tục đánh xuống, Hầu Vương hai tay cầm gậy, chỉ một cái đã xẻ Đông Hải ra một cái rãnh sâu dài đến mấy trăm dặm.
Ầm ầm sấm sét.
Oai của 【 Tề Thiên 】, hôm nay vang vọng ở nơi đây.
...
Cùng lúc đó, ở Tây Hải, vốn dĩ khí vận đang tranh đoạt, đáng lẽ Tây Hải sẽ giống như Đông Hải sóng lớn cuộn trào, các ngươi hát rồi ta lên sân, nhưng mà đúng lúc cuộc chiến đang gay cấn thì lại có một thân ảnh trực tiếp bước vào chiến trường, dễ dàng xé rách chiến trường.
Trong đó một vị là The Deep, cá kình đã tu luyện mấy ngàn năm, đạt tới Thần Linh cảnh giới, sức mạnh vô song. Yêu lực lưu chuyển liên tục không ngừng, trong tay cầm một thanh binh khí khổng lồ vung mạnh xuống.
Còn chưa đánh trúng mục tiêu, đã cảm thấy trước mắt tối sầm lại, ngã xuống. Trước khi hôn mê, hắn nhìn thấy một thân ảnh mặc áo choàng đang chậm rãi bước tới, một tay giữ vành mũ.
Tiến lên bình tĩnh, nhưng cái khí thế bao la rộng lớn đã lan tỏa ra, vô cùng bá đạo. Đường đường chính chính.
Sau này, tất cả các thần linh của Thủy Tộc đều hồi tưởng lại rằng khi các thần dùng toàn lực ứng phó, chỉ cảm thấy thân thể mềm nhũn, ngã xuống, như bị một thứ gì đó trong huyết mạch áp chế, khiến các Thần quỳ xuống đất, run lẩy bẩy, toàn bộ vùng biển Tây Hải lập tức chìm vào tĩnh mịch, không sóng gió.
Đây là một uy nghiêm chưa từng có mà ngay cả Tây Hải đế Nhục Thu cũng không có. Một sự mênh mông, hùng vĩ chưa từng có. Khí vận thiên đạo Tây Hải dường như biến thành một thú cưng được người thu vào trong tay, cho dù là chiến thần mạnh nhất Tây Hải cũng chỉ loáng thoáng nhìn thấy thân ảnh kia đi về phía Bắc Hải, rồi sau đó hôn mê.
Lão không chu toàn ngước mắt, đáy mắt ẩn chứa một khí tức bá đạo như lôi đình. Ông chậm rãi đặt chén trà xuống. Chiêu Dương như đang nghĩ ngợi gì, từ từ quay đầu lại. Thấy từ phương hướng Tây Hải, một thân ảnh như chậm mà nhanh tiến đến đây, có thể thấy nơi người đó đi qua, bầu trời phía trên Tây Hải bị áp xuống, còn mực nước thì dâng cao, cho thấy một thế kinh khủng đang tiềm tàng, tuy chưa bộc phát, nhưng đang ung dung tiến tới, càng lộ vẻ thong dong bình thản. Khí tức thiên đình tuôn trào, nhưng lực lượng của Phục Hi không hề ngăn cản thân ảnh này.
Xoạch.
Thân ảnh kia cởi mũ áo choàng, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ, ôn hòa, đuôi tóc dài hơi có chút ánh xanh như gợn sóng nước, đồng tử trong veo tĩnh mịch, dáng người cao lớn, hơn hai mét, nhưng chỉ toát ra vẻ cân đối mạnh mẽ, mặc một bộ trang phục màu mực, tóc dài buộc đuôi ngựa.
“Cộng Công bệ hạ? ! !”
Chiêu Dương vô thức đứng lên, vô thức khẽ cúi người. Thiếu nữ áo trắng ngước nhìn người vừa đến. Cường giả có danh Thủy Thần ngồi xuống, hiện ra hình dáng người mình rắn đuôi, trầm mặc nói:
“Đã lâu không gặp.”
“Oa Hoàng... tỷ.”

Trong vô vàn thần tiên thượng cổ, chỉ có ba người mình người đuôi rắn. Đối mặt với kẻ đã từng húc mình bất tỉnh nhân sự, có vẻ là người cầm đầu gây ra vô số kiếp nạn về sau, Bất Chu sơn thần cũng không nổi lên một chiêu nát thiên linh, trực tiếp đặt tay lên đỉnh đầu của Cộng Công, vẻ mặt trầm ngưng.
Cộng Công bình tĩnh nói: “Ta có một giao ước với Nhân Gian giới, gọi là Gia Cát Vũ Hầu, tiểu tử xem ra có chút can đảm, là loại tính cách Chuyên Húc sẽ thích, cho nên, lần này ta chỉ tới thực hiện một trong số các giao ước thôi.”
“Lực lượng của Tây Hải ta đã lấy đi.”
“Nhưng mà khí vận thiên đạo Tây Hải, với ta mà nói…”
Thanh niên theo thói quen muốn nói “bản tọa”, nhìn thiếu nữ áo trắng bên kia, thu liễm vẻ ngạo khí, chậm rãi nói: “Với ta mà nói, nó không có gì cần thiết phải tồn tại cả, dùng để thuận nước đẩy thuyền cũng xem như là không tệ...”
Thần đưa tay ra, khí vận Tây Hải hội tụ lại thành một cái lệnh bài.
Sau đó dường như là vì bị Cộng Công ép nên thời cổ xưa mới đoản ngủi sinh ra linh trí, sinh linh bản năng cầu sinh tự nhiên là chạy trốn, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì ý chí sơ khai của thiên đạo liền cừng đờ, hướng mặt trước nhìn thấy Bất Chu Sơn lão bá đang rũ mắt. Hướng bên phải nhìn, thấy Thủy Thần Cộng Công vẻ mặt hờ hững. Hướng bên trái nhìn, là một thiếu nữ áo trắng dịu dàng, nhưng lại mang một khí tức mênh mông. Thiên đạo hình thức ban đầu trong thời khắc này đột nhiên giác ngộ, Hà Đồ Lạc Thư bi thương.
Cộng Công nói: “… Vệ Uyên ở đâu?”
Thiếu nữ áo trắng nói: “Hắn hẳn là đi Cửu U, lấy một mảnh thiên chi mảnh vỡ trước đó.”
Cộng Công nheo mắt lại, nói: “…Ta nhớ được, mảnh vỡ kia phong ấn thế giới đổ bóng trước đó, bên trong chứa đựng các loại tai kiếp biến hóa, trời sụp, đất nứt, lụt lội, oanh lôi, cuồng phong, cần phải phá tan sự hỗn loạn của linh khí khi trời đất sụp đổ, mới có thể chạm đến bản nguyên, khai mở được mảnh thiên chi mảnh vỡ thanh khí.”
“Nhưng với thực lực của hắn, chắc không sao cả.”
Cộng Công hiếm khi đưa ra một lời đánh giá. Sau đó bầu không khí trở nên gượng gạo, chủ đề bị ngắt ngang. Sự hài hòa lúc trước khi Cộng Công chưa tới đã lập tức biến mất. Phần nào đó, Cộng Công cầm đầu lúc trước im lặng xuống, chủ động lên tiếng dẫn dắt chủ đề: “Trước đó mọi người đang nói về cái gì?”
Lão không chu toàn chậm rãi nói: “Nhắc tới một kỳ nhân mà lão phu từng gặp.”
“Người mặc áo trắng, cài trâm, khí tức sâu thẳm, bao la… tự xưng là một luyện khí sĩ.”
Thủy Thần Cộng Công nhíu mày: “Hắn? !”
Chiêu Dương ngạc nhiên nói: “Ý của ngài là…ngài cũng từng gặp hắn?”
Thủy Thần Cộng Công gật đầu, cân nhắc từ ngữ rồi nói: “Thần từng thấy hắn ở nơi ta nghỉ lại bảy ngày trước đêm giao đấu với Chuyên Húc, khí tức thu liễm…”
“Hắn dường như muốn âm thầm ra tay với ta.”
“Cho ta một loại cảm giác như, hắn định trực tiếp loại bỏ ta một cách bản năng.”
“Lúc đó…”
Thủy Thần Cộng Công rơi vào hồi ức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận