Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 508: Trong mộng chi mộng

Chương 508: Trong mộng lại có mộng? ! Đưa Lục Ngô Thần đang ngủ say chân linh ra khỏi mộng cảnh của Thần? Khoa Phụ thiếu chút nữa nghi ngờ tai mình có phải nghe nhầm không. Nhìn Vệ Uyên có vẻ như thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ về khả năng này, sau đó rất nhanh, Hình Thiên dường như cũng tham gia vào việc suy nghĩ nghiêm túc, Khoa Phụ giật giật khóe miệng, chỉ thấy trước mắt mờ mịt, đầu óc ong ong, cũng may Cửu Thiên Huyền Nữ kịp thời đả đoạn vọng tưởng của Vệ Uyên. "Đừng có mơ mộng nữa." "Ngươi mang Lục Ngô ở trạng thái này ra khỏi mộng cảnh của hắn, tương đương với việc muốn tách rời thần hồn và thần thể của một trong ba vị thần Côn Lôn, vị thần chủ tể chín bộ trời. Đừng nói là ngươi, cho dù là đại hoang Đế Tuấn, hay Vương Mẫu nương nương cũng không có thần thông pháp lực như vậy." Vệ Uyên cùng Hình Thiên liếc nhau, đồng loạt tiếc nuối nói: "Quá đáng tiếc." Vệ Uyên thở dài. Thuận tay xoa đầu Lục Ngô. "Đúng vậy, quá đáng tiếc." Hình Thiên thở dài. Thuận tay sờ đuôi Lục Ngô. Cửu Vĩ Hồ đầy kháng cự dùng hai chân trước chống cự bàn tay to của Chiến Thần hai đời Trung cổ và hiện đại. Sau đó thất bại nhục nhã. Vệ Uyên chú ý thấy Khoa Phụ đang ngơ ngác, hai tay giơ cao Lục Ngô lên, nói: "Khoa Phụ, ngươi cũng muốn thử một cái không? Dù sao đây cũng là Thần lúc nhỏ, sờ lông cảm giác rất dễ chịu, còn mượt hơn cả Đức Phù, hay là thử chút xem?" "Cái này..." Khoa Phụ đưa tay phải ra, sau đó như bị điện giật thu về. Bỗng lắc đầu: "Thôi, vẫn là không nên thì hơn." "Vậy thật là quá đáng tiếc." Vệ Uyên tiếc nuối: "Trên đời này e là không có thứ gì sờ thích hơn Lục Ngô lúc nhỏ đâu." "Trừ phi Khai Minh Thú lúc nhỏ." Khoa Phụ chần chừ một lúc, nói: "...Uyên, ngươi và Lục Ngô Thần, dường như từng có thù oán?" Vệ Uyên giơ ngón tay trêu chọc Cửu Vĩ Hồ ngây thơ lúc này, miệng thì thản nhiên nói: "Đúng vậy." "Thần suýt chút nữa đã khiến ta hồn phi phách tán, còn khiến Giác nhốt ta ở đỉnh Côn Lôn ngàn năm." "Vũ cũng từng vì vậy mà giết tới Thần, nắm lấy Côn Lôn đó." "Có thể nói thù rất lớn." Khoa Phụ chần chờ nói: "Vậy ngươi sẽ không tính..." Hắn không nói hết, chỉ đưa tay chỉ Cửu Vĩ Hồ nhỏ bé trong lòng Vệ Uyên, sau đó hai tay như cầm dây thừng quấn mấy vòng lên cổ, rồi bất chợt giật mạnh một cái, làm bộ như muốn treo cổ, rồi nói: "Vậy sao?" Vệ Uyên: "..." "Ta có nhỏ mọn như vậy sao?" Vệ Uyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, sau đó nhấc phần da gáy Lục Ngô lên, nhìn Lục Ngô Thần nhỏ bé trong mộng cảnh không ngừng giương nanh múa vuốt, chống cự bản thân, nói: "Ta đúng là rất ghét đám Thiên Thần cứng nhắc, không biết biến báo, luôn tuân thủ quy tắc. Nhưng đối với tiểu gia hỏa trước mắt, ta cũng không có ác cảm gì. Trong mộng mà khi dễ một đứa bé như thế, ta không làm được." "Ngược lại, ta lại cảm thấy, nguyên lai Lục Ngô uy nghiêm, cường đại như pháp luật, từng nhỏ bé như thế." "Vậy nên mới biết, trên đời này vốn không có lý lẽ nào mạnh mãi hay yếu mãi cả." "Nhân tộc ta sau này, chưa chắc không làm được những gì Lục Ngô từng làm." "Nên nói, tâm tình ta ngược lại còn tốt hơn nhiều." "...Cũng không biết Thần khi còn bé đã trải qua những gì, qua lâu như vậy năm tháng, Thần đã biến thành chủ tể chín bộ trời, quyền vị thậm chí cao hơn cả Hi Hòa Thường Hi, vậy mà sau hai lần chân linh ngủ say, lại biến thành bộ dạng này." Vệ Uyên ngồi xếp bằng trên đất, đặt Cửu Vĩ Hồ nhỏ bé lên đầu gối. Toàn thân Lục Ngô lông dựng đứng, theo bản năng muốn tránh xa người này. Bốn chân ngắn nhỏ cùng dùng sức. Vụt một tiếng bay ra ngoài. Sau đó, kiếm thánh nào đó của Đại Đường tiện tay xuất chiêu, trực tiếp nhấc bụng tiểu lão hổ lên. Lại kéo Thần về, đặt lên đầu gối mình. " ??" Lục Ngô nhỏ bé ngơ ngác. Cố gắng, lại tiếp tục dùng sức. Vụt một cái nhảy ra ngoài. Vệ Uyên lại một lần nữa đúng lúc nhấc bụng tiểu lão hổ lên, kéo về. Lão Cửu Vĩ Hồ thấy mình rõ ràng nhảy ra, vậy mà không hiểu sao lại về chỗ cũ. Vẻ mặt dần ngưng trọng. Cửu Vĩ Hồ nhảy một lần, Vệ Uyên kéo về một lần. Chơi đến quên cả trời đất. "Tuyệt kỹ · vĩnh viễn không thể đến được bờ bên kia." Khoa Phụ gãi đầu, nói: "Vậy, khảo nghiệm thứ ba của Côn Lôn nên làm gì?" Vệ Uyên nói: "Nếu ngươi nói Lục Ngô công nhận, ta vừa mới nhận được rồi, chân linh của Thần trốn ở nơi sâu nhất dưới thần điện. Trước đây hình như Thần có thói quen cất đồ dùng ở nơi bí mật, nên ta mới tìm được chứng nhận thông qua khảo nghiệm thứ ba của Côn Lôn." "Đương nhiên, nếu gọi là chứng nhận thì cũng không đúng, phải gọi là một trong những quyền hạn của núi Côn Lôn nhân gian." "Một lệnh bài khắc dấu lệnh của chín bộ trời." Vệ Uyên phất tay, một lệnh bài ngọc bích hiện ra, trên đó khắc các đường vân thời đại thần thoại, có lực lượng kỳ lạ đang lưu chuyển, Vệ Uyên suy tư, nói: "Đây là một trong những sức mạnh thuộc về thần núi Côn Lôn nhân gian. Cầm lệnh bài này có thể trực tiếp khống chế thiên địa phụ cận núi Côn Lôn nhân gian." "Là một phần lực lượng được phân hóa ra từ quyền năng của Lục Ngô." "Vậy theo cái này thì, bản thân Lục Ngô ở gần núi Côn Lôn, nếu toàn lực thi triển, thực lực sẽ cực kỳ khủng bố..." Cửu Thiên Huyền Nữ nói: "Nếu đã lấy được rồi, vậy thì có phải nên đi lấy được sự chấp thuận của Khai Minh Thần không?" Vệ Uyên trầm ngâm: "Dù tương đối đặc thù, nhưng đây vẫn là mộng trong thử thách của Lục Ngô." "Tốc độ thời gian trôi qua phải khác với bên ngoài chứ?" Cửu Thiên Huyền Nữ ngạc nhiên, gật đầu: "Đúng là như vậy, nhưng không thể quá dài được." Vệ Uyên nghĩ nghĩ, nói: "Hiện giờ Lục Ngô là sau khi chân linh ngủ say thì một thứ gì đó trong nội tâm chạy tới, tương đương với trong mộng lại có mộng, sau khi Thần tỉnh lại, còn nhớ được chuyện xảy ra ở đây không?" Chúc Cửu Âm: "Chắc là sẽ không nhớ, bình thường thì sẽ như không có ấn tượng gì." Mặt Khoa Phụ cổ quái. Đầu tiên ngơ ngẩn, rồi chần chờ, cuối cùng hít một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm Vệ Uyên. Kết hợp mấy câu hỏi vừa rồi. Gia hỏa này, đúng là muốn giày vò Lục Ngô trong mộng à? Quả thật đúng là như vậy phải không? ! Trước ánh mắt hoài nghi của người thành thật Khoa Phụ, Vệ Uyên cuối cùng cũng không tiếp tục trêu đùa Lục Ngô Thần nhỏ bé nữa. Cửu Vĩ Hồ con rơi xuống đất, không dám tin, dùng móng vuốt nhỏ khẽ dậm đất, Vệ Uyên nói: "Đã như vậy, ta lại có chút thời gian để làm chút chuyện khác." "Lục Ngô cường đại như vậy, người bảo vệ trật tự thần hệ Côn Lôn, lại từng có quãng thời gian như thế, dù cá nhân ta rất ghét ngươi, chuyện này không cần nói, nhưng ta cũng phải thừa nhận rằng Thiên Thần Lục Ngô cố thủ quy tắc và trật tự cũng từng có rất nhiều lợi ích cho sự phát triển của nhân tộc." "Từng che chở cho kẻ yếu thế." "Ân là ân, thù là thù." "Bây giờ, là lúc người thực hiện nguyện vọng của Thần." Vệ Uyên có chút xoay người. Vươn tay để Lục Ngô đang ngủ say chân linh đến trên tay mình. Nghĩ nghĩ, đem Cửu Vĩ Hồ đặt trên vai. Ít nhất trong mộng, cũng có thể cho ngươi một ký ức giả dối được che chở mà lớn lên... Cửu Thiên Huyền Nữ kinh ngạc, nói: "...Ngươi, muốn làm thế nào?" Vệ Uyên nhún vai, nói: "Từ đặc tính của chân linh Lục Ngô sau khi ngủ say mà suy, thấy sự thiếu an toàn, cô độc yếu ớt, cảnh giác cao, vậy chỉ cần làm một chuyện là được, mang Thần đi sống phóng túng!" Cửu Thiên Huyền Nữ trầm tư. "Nghe mà đường hoàng." "Ngươi chắc chắn, ngươi không phải là muốn chơi đùa mèo con?" Vệ Uyên cứng đờ người lại. Hắn cười lớn: "Ha ha ha, sao có thể như thế được? !" "Thật là biết nói đùa mà, ha ha ha..." . . . Tây Sơn giới · núi Côn Lôn. Rất nhiều thần chúng Côn Lôn thần sắc căng thẳng nhìn về phía trước Lục Ngô Thần bản thể to lớn. Dường như vì lúc trước thanh niên nói ra hai chữ 'Ác mộng', khiến cho rất nhiều thần chúng suy nghĩ theo, cho bọn họ mở ra một cánh cửa mới. Bây giờ họ nhìn Lục Ngô Thần kiểu gì, cũng thấy Thần như đang gặp ác mộng, nên thần sắc có chút ngưng trọng. Vị trí của Lục Ngô rất cao. Là đại diện cho quy tắc thần hệ biển núi Côn Lôn. Việc có thể làm Thần bị ác mộng trong lúc ngủ say. Chắc chắn là một đại địch khó lường. Là thứ uy hiếp trật tự của Côn Lôn. Lúc trong lòng bọn họ căng thẳng lo âu, thân thể căng cứng của Lục Ngô Thần bỗng thả lỏng, hô hấp trở nên nhẹ nhàng, Lục Ất lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Rất nhiều thần chúng Côn Lôn cũng nhỏ giọng nói quả thật như thế, Lục Ngô Thần cường đại sao lại có chuyện ác mộng được chứ? Sau đó, bên tai bọn họ truyền đến tiếng động như sấm nổ. Từ trong thân thể Lục Ngô Thần phát ra. Vừa uy nghiêm lại vừa mạnh mẽ. Chư thần Côn Lôn đều mang vẻ mặt trang nghiêm. Mà ở bên ngoài núi Côn Lôn, các Sơn Thần Thuỷ Thần đều cảm nhận được tiếng động này, như tiếng sấm sét, Trường Thừa thần sắc kinh ngạc, nói: "Đây là... khí tức của Lục Ngô Thần, Lục Ngô Thần đang làm gì vậy? Là đang triệu hồi sấm sét sao?" Sùng Ngô sơn chủ cũng tỏ vẻ không hiểu. Bị xuyên sau đó lại ngoan cường bò lại quỷ nước trầm tư. Hình như đã hiểu. "Chờ một chút..." Tân tấn Thuỷ Thần giơ tay, nhỏ giọng nói: "Nhà ta trước có nuôi mèo, nếu như vuốt cằm thì mèo rất vui vẻ dễ chịu, sẽ phát ra loại âm thanh ùng ục ùng ục này. Đó là vì tinh thần thả lỏng nên tạo ra rung động cộng hưởng ở thanh quản. Chắc hẳn loài mèo đều có đặc tính này, vậy chắc là Lục Ngô Thần đang bị vuốt ve..." Trường Thừa thần sắc cứng đờ. Vút! Tay phải giơ lên, lon coca trong tay xoay tròn với tốc độ khủng khiếp mà phàm nhân không thể nào đạt được. Rồi trực tiếp nhét coca vào trong miệng quỷ nước. Âm thanh của quỷ nước biến thành ùng ục ùng ục. Tứ chi run rẩy giãy dụa. Trường Thừa nghiến răng nghiến lợi, dùng sức nhét coca vào sâu hơn, trên mặt tràn đầy nụ cười sát khí. "Ngươi câm... ngậm miệng cho ta..." "Ha ha ha, muốn uống coca thì uống nè." "Ta đút cho ngươi!" "Ngoan, đừng khách sáo..." . . . Bên ngoài mới thoáng chốc, còn trong mộng thì thời gian lại dài hơn không ít. Vệ Uyên chơi đùa cùng Cửu Vĩ Hồ con trong mộng này một trận, đánh ngã hết đám địch nhân mạnh trong mộng, sau đó ngẩng cao đầu bước qua mặt đám địch nhân, cuối cùng Vệ Uyên đi 'săn bắn', mang đồ ăn về cho Cửu Vĩ Hồ con. Ăn no nê, lại chơi đến thích thú. Cửu Vĩ Hồ con nằm trên đùi Vệ Uyên. Vệ Uyên ngồi xếp bằng dưới đất, tay phải chống khuỷu tay lên đầu gối, tay chống cằm, tay trái buông ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa như chân, giả làm tiểu nhân, 'chiến đấu' với Cửu Vĩ Hồ, cuối cùng dùng một chiêu 'xoay người thập tự cố' làm lật Thần bằng hai ngón tay, rồi ngón trỏ trái nhẹ nhàng gãi cằm Cửu Vĩ Hồ. Không thể không nói, động vật họ mèo đều rất thiếu ngủ. Dù là sinh vật thần thoại cũng vậy, cùng lắm là phạm vi hoạt động và sức mạnh lớn hơn thôi. Ngủ thì vẫn phải ngủ thôi. "A... ngủ." Cửu Thiên Huyền Nữ mắt bình thản, nói: "... Nên đi rồi." Vệ Uyên ậm ờ cho qua. . . Cửu Vĩ Hồ có một giấc mơ rất dài. Trong mộng dường như không còn địch nhân nữa. Không, vẫn có địch nhân, nhưng trong mộng có một người bạn đồng hành ở bên. Người bạn đó rất mạnh, có thể đánh đuổi đám dã thú mạnh kia, có thể tìm về những con mồi ngon nhất, còn có thể chế biến ra những món ăn ngon chưa từng có, Thần ngủ rất an tâm, nhưng trong mộng lại đột nhiên nhớ lại việc mình khó khăn sinh tồn trong thái cổ, khó khăn lắm mới tìm được một ít canh thừa thịt vụn, lần lượt cô độc sống lại từ cõi chết. Cũng không có bạn. Thần bất chợt tỉnh giấc, mở mắt. Bàn tay dịu dàng ấm áp vẫn còn đặt trên đỉnh đầu Thần, thân thể căng thẳng dần dần thả lỏng. Kiếm sĩ tóc trắng khẽ gật đầu, giọng ôn hòa nói: "Bị ác mộng sao?" "Ngủ tiếp đi..." Ý thức của Cửu Vĩ Hồ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ yên tĩnh, vào thời khắc cuối cùng của giấc ngủ, Thần dùng sức cắn tay kiếm sĩ tóc trắng, một giọt máu tươi rơi vào trong miệng, cuối cùng mới ngủ say. Mãi đến khi chân linh của Lục Ngô ngủ yên, Vệ Uyên mới nhăn răng trợn mắt cẩn thận từng chút một rút ngón tay ra, nhìn hai vết thủng trên đó, khóe miệng giật giật, dùng sức thổi phù phù. Đây chính là nhục thể của hắn đấy! Là nhục thân bị Khế vô lương chôn trong bùn đất ướp gia vị tròn năm ngàn năm đó! Là nhục thân có vị giác tốt như Vũ đó! Vậy mà lại bị một tiểu yêu thế này cắn nát rồi? Răng ngươi làm bằng cái gì vậy? "Nên nói Lục Ngô vẫn là Lục Ngô nhỉ... Dù là trạng thái khi chân linh ngủ say mà ảo hóa ra thì răng lợi vẫn sắc nhọn như vậy." Vệ Uyên vừa vẩy tay bị cắn nát vừa dùng tay kia nâng đầu lão hổ nhỏ. Cửu Thiên Huyền Nữ nhìn Lục Ngô, thản nhiên nói: "...Ta còn tưởng, ngươi sẽ nhân cơ hội này làm gì đó với Lục Ngô." Vệ Uyên thả Lục Ngô xuống, nói: "Ừm? Làm gì đó?" "Ngươi là chỉ để lại đạo pháp thuật thức, kiểu như lạc ấn đúng không?" Hắn cười nói: "Ta mong mình sẽ đường đường chính chính đánh bại Lục Ngô, chứ không phải dùng cách này." "Có như vậy mới hả giận." "Nếu không trong lòng sẽ khó chịu." Huyền Nữ nhíu mày: "Suy nghĩ kỳ lạ..." Vệ Uyên nói: "Tránh hung tìm lành là bản tính sinh linh, nhưng có đôi khi, con người muốn tìm nan đề cho mình hơn." "Lưu lại lạc ấn, ta không thích kiểu này." "Nhưng mà ngược lại ngươi cũng nhắc nhở ta, vẫn có thể đấy." Cửu Thiên Huyền Nữ giật mình. Thấy Vệ Uyên móc ra một tờ giấy, trên đó viết một hàng chữ: 'Nay, Lục Ngô công nhận việc năm đó làm là sai, chuyện của Đồ Sơn Uyên và Côn Lôn Giác đều hòa giải, phán quyết năm đó là bất công, xin cáo với thiên hạ, để tạ lỗi', sau đó không đổi sắc, cầm lấy móng phải của lão hổ nhỏ, hà hơi rồi bụp một tiếng đặt vào góc phải tờ giấy. Rồi còn dịch qua lại móng vuốt trái phải, để dấu chân rõ hơn một chút. Cửu Thiên Huyền Nữ: "..." Chúc Cửu Âm: "..." Chúc Long nhắm mắt. Không thấy mới không phiền. Cũng không biết, nên nói tên này tốt hay không tốt. Vệ Uyên nhìn chứng cứ trong tay, hài lòng gật đầu, như lão nông được mùa cất đồ vào trong ngực, sau đó nhìn Thiên Thần Lục Ngô đã ngủ say, ngón tay khẽ chạm vào mi tâm Thần, vẻ mặt nhu hòa xuống, nói: "Trong mộng, cũng không cần phải có đình đài lầu các, thần linh uy nghiêm, nhìn vào chỉ mệt." Đạo môn pháp quyết lưu chuyển, bóp méo mộng cảnh là không thể, nhưng nhờ có lệnh bài nên ảnh hưởng một chút lại là bình thường. Mộng cảnh này không hề chống cự Vệ Uyên. Thế là những đình đài lầu các uy nghiêm, nặng nề lần lượt tan đi. Bên cạnh Cửu Vĩ Hồ non, là muôn hoa đua nở, xung quanh kỳ trân dị thú, bướm bay dập dìu. Nắng ấm áp. Là cuộc sống đã từng kỳ vọng. Chân linh đang ngủ say của Lục Ngô mơ mơ màng màng mở mắt, thấy kiếm sĩ tóc trắng đứng dậy, chắp tay rời đi: "...Mộng đẹp." "Lần sau gặp lại, ngươi cũng sẽ không nhớ ta nữa đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận