Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 433: Trọng phó kim sơn

Chương 433: Trở lại núi vàng.
Nữ Kiều sau khi đưa Vệ Uyên về viện bảo tàng thì tiện tay lấy ra một khối hàn băng ngàn năm đặt lên trán Vệ Uyên, khẽ búng tay, hàn băng liền hóa thành huỳnh quang tan vào cơ thể Vệ Uyên, tuy không thể bằng được quyền năng của Côn Lôn chi chủ nhưng cũng đủ để xoa dịu cơn đau đớn của Vệ Uyên.
Rõ ràng, cho dù hắn không thể vượt qua khảo hạch núi Côn Lôn. Vị trưởng tỷ này cũng có cách xoa dịu nỗi đau của hắn. Nữ Kiều nhìn chằm chằm vào hắn, bình thản nói: "Ngươi thật không nhớ gì sao?" Vệ Uyên nhếch mép: "Nhớ cái gì?" "Ồ..." "Tốt lắm."
Hồ ly tóc trắng mặt không biểu cảm: "Chỉ cho nữ nhân Tây Vương Mẫu kia thấy, không cho tỷ tỷ ta biết?" "Uyên, ngươi lớn gan thật nha." "Quả nhiên, đệ đệ lớn rồi thì không giữ được." Vệ Uyên, nụ cười trên mặt cứng đờ, lông tơ phía sau cơ hồ dựng hết cả lên. Dù hiện tại chấp chưởng Hình Thiên Phủ nhưng vẫn cảm thấy da đầu tê rần. Trong lòng thầm gào thét. Vũ, nàng ở đâu vậy? Tình huống này ta không đối phó được...
Bất quá, Nữ Kiều cũng chỉ là xả giận sự bất mãn trong lòng với Tây Vương Mẫu mà thôi, liếc nhìn Vệ Uyên một cái, dường như nhớ ra chuyện gì, nói mười ngày sau sẽ mang theo hắn đến núi Côn Lôn, thời gian này cứ nghỉ ngơi thật tốt, sau đó liền hùng hùng hổ hổ rời đi.
Vệ Uyên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó thời gian, ngược lại chỉ an tâm dưỡng thương, khôi phục thân thể.
Vệ Uyên vẫn ngồi trên chiếc xe lăn đã bị bóp nát sau đó được sửa lại. Lúc rảnh rỗi, hắn chỉ có thể xem một chút điển tịch trong viện bảo tàng. Với trạng thái bây giờ của hắn, căn bản không thích hợp tu hành. Chỉ là không hiểu tại sao, hắn luôn cảm thấy ánh mắt đại hòa thượng Viên Giác nhìn mình có chút kỳ quái, mang theo nụ cười ngọt ngào khiến hắn lạnh cả sống lưng.
Vệ Uyên lật qua một trang, ngẩng đầu lên, thấy Viên Giác liếc nhìn rồi lại cúi đầu, khóe miệng cười như sắp đụng vào vành tai, Vệ Uyên giật giật khóe miệng rồi trầm tư, lẽ nào mình đã đắc tội gì hòa thượng này sao? Tại sao nụ cười này quái dị như vậy, khiến trán hắn cũng có chút lạnh.
Đến giờ cơm trưa, Viên Giác bưng đồ ăn chay đến trước mặt Vệ Uyên. Không biết tại sao, trước đó tăng nhân này ăn rất nặng miệng, rất thích đồ cay loại ớt, nhưng hôm nay đồ ăn đều là món thanh đạm vùng Giang Nam, rất kỳ lạ, những món chay hương vị Giang Nam này làm rất vừa miệng, Vệ Uyên ăn không ngớt lời khen.
Sau đó, trong lúc Vệ Uyên còn đang lưỡng lự cầm đũa lên thì tăng nhân chắp tay trước ngực, mỉm cười hỏi: "Vệ quán chủ." "Có biết, Phật pháp ở đâu?" "Hả??!" Vệ Uyên suy nghĩ đình trệ rồi nhìn hòa thượng trước mặt với vẻ mặt nghi ngờ, chẳng lẽ hòa thượng này còn có ý định độ mình thành tăng?
Nghĩ vậy, vốn còn muốn nói mấy lời đường hoàng như Phật pháp tại nhân quả các thứ, trong lòng bĩu môi một cái, dứt khoát dùng đũa chỉ vào đồ ăn trên bàn, tùy ý trả lời: "Phật pháp, chỉ ở trong ẩm thực."
Không ngờ Viên Giác lẩm bẩm vài câu rồi mắt sáng lên, khóe miệng cong lên: "A Di Đà Phật..." "Quả nhiên là ngươi." Hả??! Thế này cũng được? Vệ Uyên trợn mắt há hốc mồm.
Còn Viên Giác thì trong lòng rất mừng rỡ, kiếp trước chân linh trở về, nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, mà cách thức hồi phục ký ức của chân linh của người tu Phật Môn khác với người ngoài, Phật Môn tu cái ta, tu bản tính, một đời hòa hợp như Xá Lợi Tử. Ta của quá khứ, ta của hiện tại, là một người, nhưng cũng không phải một người. Là ta không phải ta, tam thế chư Phật.
Vốn dĩ trên linh đài, chỉ có một mình hắn ngồi ngay ngắn, giờ phút này lại có thêm một tăng nhân cùng hắn đối diện. Sau khi nghe Vệ Uyên trả lời, Viên Giác kiếp trước và đương thời cùng nhau chắp tay trước ngực, vui mừng tán thưởng: "Phật pháp ở trong mỗi ý niệm, Phật pháp ở trong lòng người, Phật pháp ở trong nhẫn tính." "Phật pháp ở giữa hồng trần." "Phật pháp cũng là ở trong ẩm thực." "A Di Đà Phật, quả nhiên là hắn."
Kiếp trước kiếp này, cùng tiếc nuối lắc đầu: "Ngộ tính khá cao, đáng tiếc, sớm tại thời Đại Tống đã muốn độ hắn vào Phật Môn rồi." "Ngộ tính khá cao, đáng tiếc, dạo trước còn muốn độ quán chủ vào Phật Môn." Hai chân linh của tăng nhân liếc nhìn nhau, nở nụ cười thản nhiên, đồng thời xác nhận đạo tặc năm đó chính là Vệ quán chủ bây giờ, chỉ tiếc, năm đó đã từng lập xuống lời thề, tăng nhân không định vi phạm lời nói của mình.
Vệ Uyên trong lòng càng ngày càng thấy kỳ lạ, ăn cơm cũng không thấy ngon, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là bỏ đũa xuống, nhìn Viên Giác, nghiêm túc hỏi: "Viên Giác, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
Tăng nhân kinh ngạc, chợt trầm ngâm một lúc.
Trong lòng quá khứ và hiện tại cùng trò chuyện. "Nên mở lời thế nào?" "Nên hỏi thăm một cách nhu hòa." "Đúng thế, không thể quá trực tiếp, Vệ quán chủ dường như vẫn chưa nhớ lại chuyện năm xưa." "Quá trực tiếp thực sự không tốt." "Là cực kỳ vô cùng, cần phải mở lời nhẹ nhàng." "Lý phải là như thế."
Thế là Viên Giác chắp tay trước ngực, giọng nói ôn hòa, mỉm cười hỏi: "Vệ quán chủ, còn nhớ năm đó áo đỏ chứ?" Chân linh pháp Hải: "..."
Vệ Uyên ngơ ngác: "Áo đỏ?" Viên Giác khẽ gật đầu, mang theo ý cổ vũ mỉm cười nói: "Đúng, áo đỏ, khí chất anh lãng, cột tóc cao đuôi ngựa, chuyên dùng trường kiếm."
Vệ Uyên nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ, nữ tử khí chất oai hùng mặc áo đỏ, hắn quen biết ai có đặc điểm như thế sao? Có lẽ Viên Giác chắc chắn như vậy, hắn cũng không nên qua loa cho có lệ, đành trầm tư suy nghĩ, bất quá, thực tế là hắn không có nhiều lựa chọn, nữ tử hắn quen không có mấy người.
Đầu tiên, loại trừ một đáp án sai lầm. Chắc chắn không phải Giác. Sau đó, cũng không thể là Nữ Kiều, nàng dùng vũ khí do Thần Nông thị để lại. Cuối cùng, lông mày Vệ Uyên giãn ra, nhớ ra một người, dường như chỉ có thể là Khoa Lâm. Nhưng tại sao tăng nhân trước mặt lại biết nàng? Trong lòng hồ nghi, hắn nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ung dung của tăng nhân, nói: "Viên Giác, ngươi biết nàng?"
"Vệ quán chủ, ngươi thấy thế nào?" Tăng nhân ngạc nhiên, nói thật trong ký ức của hắn, ký ức về đạo tặc hiện tại đã khôi phục, nhưng về nữ bổ đầu mặc áo đỏ, thì hắn vẫn chưa nhớ rõ mặt mũi, mơ hồ, có lẽ khi gặp lại mới có tác dụng, còn bây giờ, đạo tặc Vệ quán chủ thế mà lại nhớ kỹ nàng. Quả nhiên ngàn năm không đổi sao?
Tăng nhân mỉm cười: "A Di Đà Phật, vậy thì tốt rồi." "Vệ quán chủ, chẳng lẽ ngươi có tình ý với nàng? Bần tăng có thể..."
Hai chữ chứng hôn chưa kịp nói ra thì Vệ Uyên đã ngơ ngác, sau đó lắc đầu: "Đương nhiên là không có!" Nụ cười của tăng nhân cứng đờ.
Hả??! Hắn trừng to mắt: "Không có?" "Khẳng định không có." "Có thể hai người năm đó đã đi đến bước kia rồi!" Vệ Uyên trợn mắt há mồm, chỉ cho là tăng nhân đang nói đến hắc lịch sử năm xưa mình suýt bị trói làm hôn, Nữ Kiều thế mà đem chuyện này kể hết cho người trong viện bảo tàng? Hắn bất đắc dĩ nói: "Năm đó ta cũng bị ép buộc, không phải do ta muốn như vậy." Bị ép buộc? Phật tâm tăng nhân ngưng trệ.
Trong đầu hiện lên một vài hình ảnh, tỉ như nữ tử áo đỏ cầm kiếm bức bách đạo tặc này nói ra câu nói kia trước mặt bao nhiêu người, rồi lại vờ như cự tuyệt. Cả câu chuyện quá khứ đã bị biến chất. Cái này... cái này... cái này... chẳng lẽ nữ bổ đầu năm đó, thế mà còn có loại tính cách này? Hay là, Vệ quán chủ đang nói dối, thật ra hắn là một tên tiểu nhân trêu hoa ghẹo nguyệt?
Không phải hắn tự nguyện? Mà là bị ép?
Trong chân linh, Pháp Hải chậm rãi đứng lên, chậm rãi nắm tay, khí tức Phật Môn dâng trào. Phật Môn trọng cái tâm, cái lời nói, và việc làm. Ngươi chủ động mở miệng. Mà nữ tử đợi ngươi cả một đời, ngươi lại nói vô tình vô niệm. A Di Đà Phật. Bần tăng có một lời, thí chủ cứ im lặng nghe. Chân linh Pháp Hải nắm chặt tay, Phật Môn khí thế bàng bạc như rồng trỗi dậy. "Không có tình cảm?"
Còn Viên Giác thì vẻ mặt ngưng trọng, nhớ đến những lời kiếp trước mình từng nói, trầm ngâm hồi lâu, vẫn nói: "Vậy thì Vệ quán chủ, có thể làm phiền ngươi cùng nàng bồi dưỡng tình cảm lại không?" Hắn thành khẩn nói: "Bần tăng có một lời thề gông xiềng, cần hai vị phối hợp một chút." Vệ Uyên: "...?" "Thế này cũng được?"
Hai người cùng nhau trợn mắt há mồm, mà binh hồn chủ động xuất hiện, bất đắc dĩ ngắt lời: "Đại sư, chuyện này là không thể nào, dù sao còn có cô nương Giác nữa..." "Cô nương Giác?"
Tăng nhân ngẩn người, trong não, một làn sương mù nào đó bị xua tan. Vẻ mặt nữ bổ đầu áo đỏ hiện lên rõ ràng, chính là cô gái hiện tại đang ở đối diện viện bảo tàng, vẻ mặt tăng nhân cứng đờ, rồi lại giãn ra, nhìn Vệ Uyên, mà Vệ Uyên phát hiện, tăng nhân trên mặt lại hiện ra nụ cười ngọt ngào sau khi bừng tỉnh hiểu ra, Phật Môn nặng nề tan biến.
"A Di Đà Phật, thì ra là thế, thì ra là thế." "Ha ha, rất tốt, rất tốt..." Vệ Uyên: "..." Có phải tính sai chuyện gì rồi không?
Viên Giác cũng rõ ràng mình và Vệ Uyên nói không cùng một chuyện, nhìn Vệ Uyên, mỉm cười hỏi: "Vệ quán chủ, bây giờ ngươi còn nhớ rõ chuyện ở Giang Nam năm đó không?" Vệ Uyên nhíu mày lắc đầu.
Nhưng thật sự mà nói, chính hắn cũng không chắc chắn về tình hình, Viên Giác lại chắc chắn như vậy. Lẽ nào là chuyển thế ở kiếp nào đó của mình? Tăng nhân trong lòng suy tư, đột nhiên cười nói: "Chuyện này bần tăng nói ra, cũng không có ý nghĩa gì, Vệ quán chủ chắc chắn không tin, quán chủ nếu không có chuyện gì, chi bằng cùng bần tăng đi một chuyến Giang Nam giải sầu một chút, bần tăng tình cờ cũng có một nơi muốn quay lại."
"Nơi nào?" Viên Giác ngước mắt, trong mắt trái mang vẻ thanh tịnh bình yên, mắt phải thì trầm tĩnh như lão tăng, chắp tay trước ngực. "Kim Sơn Tự."
Bạch Xà, muốn thoát khốn... ...
Bên ngoài Đông Hải. Sóng gió nổi lên. Từng tia từng sợi khí tức màu mực lại lần nữa hội tụ, lờ mờ hóa thành hình dáng Giao Long, vượt qua khe nứt Sơn Hải, xuôi theo cửa sông Trường Giang, một lần nữa tiến về hướng đạo Giang Nam.
Vệ Uyên cuối cùng vẫn đồng ý Viên Giác, ở trong viện bảo tàng không thể nào tu hành được, rất bí bách. Ra ngoài giải sầu một chút cũng tốt. Ôm tâm tư như vậy, Viên Giác mang theo Vệ Uyên đến Kim Sơn Tự. Nơi từng là một trong thiên hạ tứ đại danh tự.
Viên Giác nhìn ngôi chùa cổ quen mà lạ, nhìn chúng sinh qua lại, lá rụng vào rừng núi, lá vàng tung bay như kim sơn, những vị tăng khoác áo cà sa tưới nước quét nhà, tiếng chổi lớn quét lá rơi soạt soạt khiến lòng người dễ chịu, một mảnh tường hòa.
Viên Giác thất thần, như gặp lại cảnh cũ. "Vệ quán chủ..." "Ngươi đi trước đi." Vệ Uyên lờ mờ nhận thấy, mỉm cười gật đầu. Viên Giác gật gật đầu, mang theo hoài niệm, chân phải nhẹ nhàng bước vào Kim Sơn Tự.
Gió dừng ở đây. Những du khách cùng tăng chúng đều ngạc nhiên. Rồi, chiếc chuông Phật vô song nặng nề 1600 năm tuổi đột nhiên rung lên. Như gặp cố nhân. Tăng nhân cụp mắt, chuông Phật vang vọng mười hai tiếng, vang vọng tận mây xanh, mãi không thôi. Mười hai nhân duyên, quay vòng trở lại.
Ngàn năm thời gian, tái nhập chốn xưa. Trong ánh mắt kinh ngạc, tăng nhân vừa đẩy xe lăn một tay dựng đứng trước ngực, tăng bào hai bên khẽ giơ lên về phía sau, khẽ nói: "A Di Đà Phật..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận