Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 665: Bạch Trạch + Vũ Hầu: Vừa lòng thỏa ý

"Cho nên, ngươi vừa rồi mắc phải tất cả những vấn đề này."
"Bất quá trên đại thể vẫn đạt được mục tiêu, nếu như có thể sửa chữa một chút ở những chi tiết này, hiệu quả có thể tốt hơn một chút, ít nhất, về tính thuyết phục sẽ tăng lên."
"Dù sao, Thái Sơn Sơn Thần thì không nói làm gì, vốn là người trung hậu trưởng giả, còn những Sơn Thần khác có thể chưa chắc sẽ tin một vị Thiên Nữ trông không đáng tin như vậy, ngươi nhất định phải cho họ thấy sự tính toán kỹ càng, ung dung tự tin, mới có thể khiến các Thần đặt cược vào ngươi, lựa chọn liên thủ với ngươi."
Phố cũ, tiệm hoa.
Sau khi cùng Thái Sơn Sơn Thần mật đàm thời gian một nén nhang, mà vẫn không thể tìm lại ký ức, A Chiếu nói xong những nhược điểm của Giác trong cuộc thương lượng vừa rồi, nhấp một ngụm trà cho thông giọng, dù lập trường thế nào, sau khi A Chiếu phát hiện bản thân là Võ Tắc Thiên thì độ tin cậy và tự tin vào kinh nghiệm của mình tăng lên rõ rệt.
Đại khái là phát hiện, ta có vẻ như rất mạnh a… Ừ, dù thế nào, những kinh nghiệm này đều thật sự chém giết mà có được.
Và đó là thứ duy nhất nàng có thể dùng để đánh cược, nâng cao giá trị bản thân trong mắt mọi người ở phố cũ này.
Bóng tối Nữ Oa Thổ vẫn còn ẩn sâu trong lòng nàng...
Thái Sơn Sơn Thần tặng cho, đoản kiếm ẩn chứa nhân quả phong thiền Thái Sơn.
Có lẽ, đây là cơ hội duy nhất của nàng.
Giác ghi chép tất cả lại, rồi nghiêm túc suy nghĩ cách thay đổi.
A Chiếu nhấp một ngụm trà, nói: "Thực ra, có một cách thay đổi bản thân hiệu quả nhanh hơn, không biết ngươi có muốn thử không?"
"Ừm? Cách gì?"
"Bề ngoài."
A Chiếu giơ một ngón tay, nhìn Thiên Nữ trước mắt.
Mái tóc đuôi ngựa nhẹ nhàng, khuôn mặt không trang điểm vẫn toát lên vẻ đẹp thuần khiết.
Đôi mắt to tròn hiền hòa.
Và, nàng thích mặc đồ trắng, xanh nhạt, màu hồng cánh sen, những loại quần áo vô hại.
A Chiếu dựa vào ký ức kinh nghiệm của bản thân từng chút phân tích, nói:
"Đừng nói gì đến chuyện trông mặt mà bắt hình dong, bởi vì khi hai bên chưa có hiểu biết gì về nhau, thì khí chất bề ngoài là cái đầu tiên bộc lộ, không phải ai cũng là Gia Cát Vũ Hầu, Lưu hầu Trương Lương, những thiên tài tuyệt thế có thể dễ dàng nắm bắt lòng người."
"Cho nên, thông qua khí chất bề ngoài, cùng với những tin đồn, đưa cho đối phương hình dung sẵn về mình là ai, điều đó rất quan trọng."
"Là tạo ấn tượng tốt?"
"Không chỉ."
A Chiếu nói: "Là dựa vào mục đích, thông qua dung mạo và các yếu tố bên ngoài, cung cấp cho đối phương thông tin."
Thiếu nữ giơ ngón tay ra trước mặt Thiên Nữ:
"Nhớ kỹ, thông tin được đưa ra, là những gì ta muốn đối phương biết, hiểu chứ?"
"Khi mục đích của đối phương bị ta nhìn thấu, mà những gì đối phương biết về ta, cũng là những gì ta muốn cho đối phương biết, giống như người ở trong phòng tối, bịt mắt bịt tai, dù có tài giỏi đến mấy cũng khó mà hành động chuẩn xác, nói chuyện lớn, đây là nguyên nhân sâu xa gây họa cho nhiều quan lại, vì họ không nghe thấy sự thật."
"Mà ta có thể hơi lợi dụng một chút điều này, thao túng cái nghe cái thấy của đối phương."
"Ví dụ, việc đơn giản nhất là thay đổi hình tượng của ngươi, có thể từ một Thiên Nữ thuần khiết năm đó, biến thành một Tây Vương Mẫu trầm ổn lăng lệ, vị Tây Vương Mẫu nương nương ấy chắc chắn sẽ không thích những màu trắng, xanh nhạt thuần khiết mà các cô nương thích đúng không?"
"Nàng thích."
Thái Khí sơn thần và Giác đồng thanh.
A Chiếu: "..."
Không hiểu vì sao, cái cảm giác giống như gặp phải một trận lở đất, đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, khiến nàng không hiểu có một cảm giác quen thuộc, ngay cả bàn tay bị kiếm cắt trúng trước đó cũng nhói lên âm ỉ, nàng nói: "Dù thế nào, ta thử một chút xem sao."
"Sau khi sửa đổi hình tượng xong, có thể cho vị bảo tàng quán chủ kia xem thử."
A Chiếu gọi điện cho bà chủ quán rượu Vodka trên tầng hai của viện bảo tàng.
"Có rảnh không? Có chuyện nhờ cô giúp một chút."
"A... Thực ra tôi đang ở giai đoạn cuối bản thảo Tử Vong, sắp giao rồi, cũng sắp triển lãm doujin, hiện giờ tôi vẫn còn thiếu bản thảo, tôi lo rằng nếu lúc đó tôi lại bùng kèo thì các cô ấy sẽ đến tận cửa hầm tôi thành súp bồ câu mất, nên lần này..."
"Là Giác muốn trang điểm sao? ! Được thôi, đến liền!"
"Không phải bản Tử Tuyến thôi sao?"
"Chỉ cần trong tim có tự do, ngày nào cũng chẳng phải ngày hết bản thảo!"
"Con gà mái đáng ghét này."
"Tôi đã lập folder mới rồi!"
Trong tiệm hoa, Giác hơi không quen khi lắc lư người.
Bà chủ Vodka và Khâm Nguyên đứng bên cạnh.
Một người thì cầm theo đủ loại quần áo, từ sườn xám đến Lolita đến trang phục hầu gái cái gì cần đều có.
Một người thì thêm đủ thứ đồ trang điểm, mắt lấp lánh.
Khâm Nguyên lầu bầu nói: "Thực ra thì tôi cũng biết trang điểm, tôi vất vả học trang điểm 'chặt trai' đấy."
Vodka nương nương hiếu kỳ hỏi: "Vậy cô 'chặt' được chưa?"
Cô gái Côn Lôn Thần Thú nghĩ đến bộ mặt lạnh tanh kia thì thần sắc ngưng kết, nghiến răng nghiến lợi: "Chưa..."
Vodka nương nương nói: "Vậy chẳng phải là chưa chặt được sao?"
Khâm Nguyên thất bại nói: "Đúng vậy, sau đó tôi mới phát hiện ra, mấy cái gì đó 'chặt trai', mấy cái gì đó một đời chỉ có một chiếc nhẫn, mấy cái giới hạn, mấy cái hàng hiệu cao cấp đều là chiêu trò của chủ nghĩa tư bản, là những thủ đoạn đánh vào tâm lý tiêu dùng nhằm kiếm chác những giá trị ảo."
"Bọn nó dùng đủ thứ thông tin đánh vào làm hỗn loạn cảm xúc và xu hướng tiêu dùng của mọi người, tạo ra các mánh lới 'cắt rau hẹ'... Gọi là 'thời thượng thay đổi', tức là chỉ cần có một đợt rau hẹ mới có thể bị cắt, những thương phẩm này không hề có giá trị thực mà chỉ là giả tạo."
Vodka nương nương chấn kinh: "Cô nghiên cứu mấy cái này khi nào thế?"
Khâm Nguyên ưỡn cằm, vươn lồng ngực vững chãi: "Ta đây là muốn trở thành chim tư bản!"
"Không, thứ này giống như..."
Khâm Nguyên xông lên giúp một tay.
Vodka nương nương vuốt cằm, trong lòng lẩm bẩm.
Càng giống như muốn treo người lên cột đèn thì đúng hơn?
Sao có cảm giác cô ta hoàn toàn không để ý đến điều này vậy? Cô nàng này gần đây đọc sách gì vậy...
Điện thoại rung lên.
Trong nhóm có người hỏi khi nào bà vẽ xong.
Vodka nương nương tiện tay trả lời: "Nhanh thôi, sắp xong rồi, thật đấy, đang vẽ, đang vẽ đây."
Tắt điện thoại đi, nhìn thấy một đống sticker hình bồ câu.
Thiếu nữ hơi cảm thấy tội lỗi, tự an ủi, đã tạo folder mới rồi.
Ta đã rất cố gắng.
Người sáng tác nào mà không bùng kèo chứ?
Không có chuyện đó đâu, toàn là dối trá thôi.
Ý định trang điểm của Khâm Nguyên bị vô tình gạt bỏ.
A Chiếu rửa mặt cho Giác xong, để Thái Khí sơn thần ra ngoài trông cửa.
Sau đó đưa tay trang điểm cho thiếu nữ, giọng nói bỗng dịu lại, nói:
"Sau này gặp Chư Thần, không thể cứ để mặt mộc được, người có quyền không tỏ ra quyền uy thì đáng khen thật, nhưng nguyên nhân đáng khen này là do bình thường người ta uy áp quá nặng, nên khiêm nhường mới có thể thu phục lòng người, chứ không phải bản thân vốn đã không có giá đỡ."
"Cho nên, một chút thủ đoạn cũng là điều cần thiết."
Giác gật đầu, khẽ nói: "Ta hiểu rồi..."
"Vậy chẳng phải có nghĩa là các Thần chấp nhận thân phận của ta, mà không phải là bản thân Ta sao? Ai thay đổi cũng được, chỉ cần có khí tức thần thoại, các Thần đều sẽ chấp nhận, cuối cùng các Thần chấp nhận cũng chỉ là thân phận của ta, chứ không phải nhận biết ta vì ta."
Động tác của A Chiếu khựng lại một chút, nói: "Có lẽ vậy."
"Nếu như muốn lấy thân phận của Tây Vương Mẫu đi giao tiếp với Chư Thần, thì uy nghi Côn Lôn vẫn phải có, chuyện này không xung đột với đối đãi chân thành."
"Nội tại của ngươi rất tốt, không cần trang điểm nhiều, nhưng vẫn có thể trang điểm khuôn mặt một chút."
"Để khuôn mặt thêm sắc sảo một chút, tạo cảm giác uy nghiêm."
"Kiểu tóc, kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản quá, không thích hợp, cần thay bằng kiểu thành thục ung dung hơn, Khâm Nguyên, giúp một tay kéo tóc lên, họa sĩ, làm phiền cô đi lấy đồ, cứ lấy màu mực làm chủ đạo, kết hợp màu vàng kim, đường vân phía dưới có thể có, nhưng chỉ dùng màu đỏ đậm, ở vị trí góc cạnh thôi."
Giọng của thiếu nữ rất bình tĩnh, sau đó thử màu trên mu bàn tay.
"Kiểu tóc, cứ đơn giản thôi."
"Phấn mắt, là kiểu hồng chính truyền thống ở Thần Châu."
"Khí chất của ngươi quá mức thanh đạm, cần nhấn mạnh lên, ta ngược lại tò mò, không biết ngươi có thể kiểm soát được những màu này không nữa..."
A Chiếu giơ tay, tháo vòng tóc của Giác xuống, mái tóc đen như thác đổ.
Sau đó kéo một nửa lên, một nửa vẫn xõa ra, không dùng trâm cài, mà dùng trang sức hoàng kim phía sau để cố định, hai sợi tóc mai từ thái dương rủ xuống phía trước, trên trán có một chút tóc mái lưa thưa, A Chiếu vẫn dùng những ký ức trong cơ thể mình, quệt son môi lên ngón tay, rồi thoa lên môi Giác.
Trong quá trình đó, A Chiếu hoảng hốt thất thần, có cảm giác như soi gương vậy.
Cuối cùng, nàng lùi lại nửa bước, Khâm Nguyên và Vodka nương nương nín thở.
Thiên Nữ trước mặt đã không còn thanh đạm hiền hòa như trước, mà thay vào đó là một vẻ ung dung lạnh nhạt khó tả, phấn mắt màu đỏ thắm, cùng với khuôn mặt được trang điểm lại, khiến khí chất của nàng khác hoàn toàn.
"Từ thiếu nữ thanh thuần biến thành hình tượng ngự tỷ, đây là thanh lãnh thiếu ngự sao?"
"Ta Satori!"
"Tuyệt quá, nữ hoàng tuyệt quá!"
Vodka nương nương giơ ngón tay cái lên, tay phải cầm điện thoại chụp lia lịa.
Khâm Nguyên hai mắt lấp lánh, cảm thán: "Quả thực chính là hình tượng nên có của các ông chủ lớn!"
"Tôi cũng muốn biến thành như thế này!"
Vẻ mặt nàng tràn đầy ngưỡng mộ, trong mắt đã hiện ra một dáng vẻ ung dung như vậy của mình.
Sau đó đứng trên tầng cao nhất của một tòa nhà cao tầng ở Thượng Hải, ngắm nhìn sự phồn hoa của nhân gian, mặc một chiếc váy dài hở lưng màu đỏ thẫm, trên tay lắc ly rượu vang đỏ, từ từ nhấp môi, thực sự quá ngầu, nhưng, một ý niệm kỳ quái khác trồi lên.
Nếu biến thành như thế này, thì có lẽ mặt đá kia cũng sẽ treo mình lên cột đèn thì sao?
Không thể nào không thể nào không thể nào?
Có khi nào lại có người nỡ treo một cô gái xinh đẹp lên cột đèn không vậy?
Trong đầu nàng hiện ra hình ảnh bản thân đang đứng trên lầu cao quan sát sự phồn hoa, rồi bị Thạch Di cầm cọc treo đồ móc lên cột đèn, bản thân ra sức giãy giụa, mặt đá kia không hề có biểu cảm nào, chắc có lẽ là, cô là một nhà tư bản không còn thuốc chữa rồi, vậy nên hãy chết đi.
Khâm Nguyên giật giật khóe miệng.
Sao có cảm giác một màn này có khả năng xảy ra vậy?
Trong lòng tự dưng có chút sợ.
Nhưng, mộng tưởng không thể từ bỏ mà!
Cùng lắm thì... cùng lắm đến lúc đó mình sẽ ôm đùi hắn xin hắn đừng treo mình lên.
Khâm Nguyên cổ vũ tinh thần.
Mục tiêu của nhân sinh, à không, mục tiêu của chim sinh đã thay đổi.
Mục tiêu bây giờ là trở thành một boss nhà tư bản mỹ nữ mà mặt đá kia không nỡ treo lên cột đèn.
Chỉ là A Chiếu nhíu mày, nói: "Vẫn... còn thiếu chút gì đó..."
"Hả? Như vậy còn chưa đủ à?"
Khâm Nguyên ngớ người.
"Còn chưa đủ... Thiếu một chút gì đó..."
A Chiếu vẫn cảm thấy còn thiếu một thứ gì đó, Vodka nương nương an ủi:
"Ôi dào, cô cũng đừng nghĩ nữa, dù sao thì, cô cũng chưa từng nhìn thấy nữ hoàng thực sự mà, có thể trang điểm tạo ra sự biến đổi lớn đến thế này, quả thực đã rất lợi hại rồi, đừng tự tạo áp lực cho mình nữa."
"Nữ hoàng..."
Thần sắc A Chiếu ngẩn ra, sau đó nở nụ cười: "Cô nói đúng."
Nàng cầm một chiếc bút vẽ của Vodka nương nương lên, chấm vào phấn mắt màu vàng.
Sau đó, chấm lên mi tâm của Giác.
Lưu lại một chút dấu vết giống chu sa, lại là đường vân dọc màu vàng đang lưu động.
Vẻ thanh đạm và ôn hòa trên người Thiên Nữ bị áp chế hoàn toàn.
Thần tính và uy nghiêm được nổi bật lên.
A Chiếu mỉm cười nói: "Như vậy, đủ rồi."
"Đây, đây chẳng lẽ không phải nữ hoàng sao?"
"Quá, quá lợi hại..."
Khâm Nguyên và Vodka nương nương ngây ra.
Khi Thái Khí sơn thần bước vào, thấy thiếu nữ kia thì trong lòng kinh động.
Thần trong khoảnh khắc đã không phân biệt được người trước mặt có phải là Giác không, mà chỉ cho rằng đó là một thần nữ nào đó, thậm chí còn là bậc có thể trò chuyện vui vẻ cùng Tây Vương Mẫu nương nương, vô ý thức muốn hành lễ, sau đó mới kịp phản ứng: "Giác miện hạ đâu?"
Thiên Nữ Giác gật đầu.
"Là ta..."
Thái Khí hít một hơi lạnh.
Lần đầu tiên nhận thấy kỹ thuật trang điểm nhân gian lại phi thường đến vậy.
Phản ứng thứ hai là, liệu thứ này có sinh ra khái niệm thần thoại cải biến khuôn mặt trong tương lai không?
Sau đó, còn có rất nhiều Sơn Thần, Thủy Thần khác cũng được mời đến, phản ứng khi gặp mặt đều giống nhau, hoàn toàn không nhận ra người trước mặt là Giác, mà theo đề nghị của các Sơn Thần, thay đổi khí chất, thậm chí ngay cả chân linh khí tức của Giác cũng được che giấu, khí chất triệt để từ gió mát nhẹ hóa thành ngọc kim.
"Lợi hại, lợi hại!"
"Thực là phi thường!"
"Tuyệt quá, thật mong Tây Vương Mẫu nương nương cũng thấy cảnh này!"
Sùng Ngô sơn chủ không nhịn được khóc sướt mướt.
Vodka nương nương chụp ảnh ở đủ mọi tư thế, an ủi Thần: "Cứ yên tâm lão sơn chủ."
"Ta đã quay hết lại rồi!"
"Chuyện của Giác và quán chủ, Tây Vương Mẫu nương nương sẽ không vắng mặt một cảnh nào đâu, ta cam đoan!"
Để đảm bảo chuyện này, cô nàng còn xoay người chụp một tấm ảnh chung cho tất cả mọi người ở đây.
Sau đó vui vẻ đăng tải lên mạng đám mây.
Bên ngoài có động tĩnh, Vodka nương nương xoay người cười xấu xa, chạy ra phía sau đẩy Giác, nói:
"Quán chủ về rồi, nhanh đi tâm sự với hắn đi, khụ khụ, cứ giả vờ mình là Tây Vương Mẫu xem sao, sẽ thú vị lắm, ta quay hết rồi!"
Giác nghĩ nghĩ, ho khan một tiếng, ngấm bầu không khí, chậm rãi mở mắt ra.
Đôi mắt nâu như có thiên phong lưu chuyển, khí chất lãnh đạm ung dung, tóc đen ở thái dương khẽ động, mi tâm có đường vân dọc màu vàng như đang phát ra ánh sáng lấp lánh, khí tức thần linh cùng một loại uy nghiêm tuôn trào ra, rất nhiều Sơn Thần Thủy Thần vô thức khom lưng hành lễ.
Với tư cách là thần hệ Côn Lôn, Thiên Nữ thực sự có chút áp chế các Thần.
"Không... Cái này..."
Lão sơn chủ bất lực: "Không, không nhịn được."
Thái Khí sơn thần cúi người ung dung: "Không nhịn được."
"Dù sao cũng rất giống."
Lão sơn chủ thở dài: "Đúng vậy, rất giống... Rất giống Tây Vương Mẫu nương nương hồi trẻ, lạnh lùng đạm mạc, vô cùng sát phạt."
Vodka nương nương hơi ngẩng đầu: "Vô cùng sát phạt? Tây Vương Mẫu nương nương không phải rất lười biếng dịu dàng sao?"
"Thật sao?"
Sơn chủ liếc nhìn cô, nói: "Nhưng mà, nàng là người chấp chưởng Canh Kim trong tứ phương Chư Thần đó."
"Ging tính, chủ thu, túc sát vạn vật."
Vodka nương nương nói: "Vậy ra nàng là một người phụ nữ nóng tính."
Cô nàng cảm thán: "Thảo nào mà trong Sơn Hải giới nàng lại là răng nanh loli, vậy thì ai trách được, chỉ trách bản thân thôi?"
Mà Giác thì đã mang vẻ mặt Ung dung bước ra, tóc đen khẽ tung bay, từ phía trên tiệm hoa, trông như thần linh hạ thế, thanh lãnh mà đạm mạc, thần tính nồng đậm, lương bạc sát phạt, nàng định mở miệng, thì ở phía trước, bảo tàng quán chủ đã trở về bằng xe, mang theo một túi lớn đồ ăn vặt đưa cho nàng.
"Vệ..."
"Hôm nay mặc đồ khác vậy à, Giác."
Bảo tàng quán chủ cười: "Hợp với em đấy."
Động tác của Thiên Nữ khựng lại, "Hả~?"
Những người hóng chuyện trong tiệm hoa trố mắt: "Hả~? ? ! !"
Giác ngập ngừng: "Anh nhận ra rồi sao?"
"Có cái gì mà không nhận ra chứ, sao ta lại có thể nhận lầm em được?"
Vệ Uyên hơi khó hiểu, nói: "Một lát nữa cùng nhau ăn cơm, ta đi giải quyết chuyện của nhóc A Lượng đã, em vẫn còn nhớ A Lượng chứ? Cái thằng nhóc thúi năm xưa ở Nam Dương ấy."
Anh vừa cười vừa nói nhỏ: "A Lượng ở đây, em cũng ở đây, giống như hồi chúng ta đến Nam Dương ghé thăm vậy."
Xoay người, ôm một đống quần áo, một cước đá văng cửa viện bảo tàng: "Uy uy uy, Gia Cát Lượng, mau ra thay quần áo cho ta, đừng ép ta vứt ngươi ra ngoài... Hả?"
Anh nhìn thấy áo trắng mưu chủ đang mỉm cười mãn nguyện, đi từ chỗ Bạch Trạch lại.
Còn Bạch Trạch...
Bạch Trạch cũng đang mãn nguyện.
Hả? ? ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận