Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 152: Ngọc Long Bội

Vệ Uyên chậm rãi thu hồi ý niệm trong lòng. Đưa tay lấy Trương Đạo Lăng pháp kiếm về, cầm trong tay, nhìn xung quanh một mớ hỗn độn, thở dài, lại cầm ba kiện thanh đồng khí lên, trong đó Thương Vương Thanh Đồng Tước cùng cái đan đỉnh đã khôi phục bình thường, chỉ có thanh đồng đoản kiếm ánh lưu quang lấp lánh, một lúc sau, mới từ từ tan đi.
Vệ Uyên đổi chuôi đoản kiếm, đưa cho Tô Ngọc Nhi vẫn còn thất thần, nàng trầm mặc nhận lấy đoản kiếm, nói tiếng đa tạ, dù tâm thần bấn loạn, vẫn giúp thu dọn tàn cuộc ở đây xong, lúc này mới thất hồn lạc phách rời đi, Vệ Uyên nhìn theo nàng trở về, thu mắt lại, nhìn lên phù lục ở mu bàn tay, vẫn còn cảm giác được từng đợt nhói đau.
Hiển nhiên đạo bùa chú sắc lệnh này đã chịu áp lực lớn, gần như đến cực hạn, phản phệ tự thân. Hình ảnh vừa rồi thấy vô cùng chân thật, tuyệt đối không phải ảo ảnh. Sở dĩ không thể tiếp tục duy trì, không thể cùng người trong hình ảnh sinh ra liên hệ. Một là có thể do đạo hạnh của Vệ Uyên chưa đủ, hai là có thể do còn thiếu hai kiện thanh đồng khí.
Đáng tiếc hắn tuy thấy năm kiện thanh đồng khí thành hình trong hình ảnh ẩn chứa ở đan đỉnh, nhưng lại không thể thấy hình dạng hai kiện thanh đồng khí cuối cùng, không biết có phải hình ảnh kia có thủ đoạn đặc thù hay thuật thức, chỉ khi nhận biết những đồ vật bằng đồng kia, mới có thể thấy rõ chân dung của chúng trong hình ảnh.
Nhưng, rốt cuộc hình ảnh đó đại biểu cho cái gì?
Vệ Uyên sắp xếp lại suy nghĩ.
Đế Tân cuối cùng đã giấu thành Triều Ca chân chính đi rồi? Trong đó còn để lại bách tính Ân Thương, sinh sôi nảy nở đến tận thời đại này. Ở một mức độ nào đó, nơi đó có lẽ là một bộ tộc nhân loại thời đại thần thoại, là một chi nhánh của Thần Châu hiện đại.
Đó có thể là hình ảnh thu nhỏ của Thần Châu nếu không đi theo Địa Linh, không bái Hạo Thiên Thượng Đế, dù vì địa phương quá nhỏ hẹp, tài nguyên có hạn, thiếu giao lưu với bên ngoài, số người lại ít, không thể sinh sôi lớn mạnh thật sự, nhưng như vậy, nơi đó vẫn có văn hóa hoàn chỉnh, hệ thống kết cấu hoàn chỉnh, thậm chí có cả truyền thừa thời đại thần thoại hoàn chỉnh không thiếu sót.
Điều này với Thần Châu hiện đại mà nói, rất khó nói là lợi hay hại.
Là người Thần Châu, cứu giúp đồng tộc trên mảnh đất này là cần thiết, thậm chí có thể vì thế mà thu được nhiều tư liệu siêu phàm, giải khai mê hoặc của thời đại thần thoại, nhưng đồng thời, nếu cư dân trong thành Triều Ca vẫn giữ lại những lễ tế đẫm máu dã man, vậy liệu họ có gây xung đột đến trật tự hiện tại hay không?
Dù Vệ Uyên cho rằng, vũ khí và sức mạnh hiện đại đủ để khiến cư dân thời đại thần thoại kia biến thành những người biết ca hát nhảy múa, thích làm việc thiện, nhưng khi tiếp xúc với nhau, tất nhiên sẽ nảy sinh những xung đột và mâu thuẫn nhất định, cần phải có giai đoạn hòa hoãn.
Đương nhiên, chuyện này vẫn chỉ là suy đoán, còn cần hai kiện thanh đồng khí khác. Hơn nữa, đó còn là cách nhìn lạc quan, cũng có thể thành Triều Ca là nơi có cừu hận chất chứa từ đời này sang đời khác, di dân Ân Thương khát khao trở lại Thần Châu báo thù, là nơi căm hận nhân gian sinh linh, Vệ Uyên xoa xoa mi tâm, trầm ngâm một lúc rồi quyết định nói chuyện này cho Phủ Thiên Sư và Nữ Kiều, người tu vi cao hơn mình, cũng hiểu rõ hơn mình về cách xử lý loại chuyện tiếp xúc quy mô lớn này.
Ừm, nhưng làm thế nào để nói với đạo hữu Trương đây…
Ngươi tốt, lão Trương, lần này ta lại có thu hoạch. Là một đám di dân thời đại thần thoại, có tầm mấy chục nghìn người, có thể toàn bộ đều là người tu hành, phiền Phủ Thiên Sư tiếp nhận một chút.
Vệ Uyên nghiêm túc suy tư, cảm thấy mình nếu nói thẳng như vậy, Trương Nhược Tố có lẽ sẽ ngã lăn ra đất xám ngắt mất, tình huống này ai cũng khó lòng chấp nhận được, hơn nữa sự việc còn chưa chắc chắn, còn không thể nóng nảy được, càng nghĩ, vẫn là quyết định bàn chuyện này với Nữ Kiều trước, dù sao nàng cũng sống từ cuối thời Ngũ Đế, trải qua nhiều chuyện.
Huống chi, Tô Ngọc Nhi được bảo hộ trong Thanh Khâu Quốc, nói Nữ Kiều không hề biết chuyện này, là tuyệt đối không thể. Chờ thời cơ chín muồi, lại liên lạc với Phủ Thiên Sư.
Ở giữa có thể thử từ từ nói với Trương Nhược Tố, thảo luận về khả năng có người cổ đại cần an trí…
Ngày thứ hai, Vệ Uyên sắp xếp lại phù lục đã dùng hết, nghỉ ngơi một chút trong viện bảo tàng. Sau đó gọi điện cho Nữ Kiều nói về chuyện của Vu Huyên, cũng nói mình có thể sẽ đi Thanh Khâu một chuyến, Nữ Kiều đồng ý, còn bảo Vệ Uyên mang theo Ngọc Long Bội.
Ngày thứ ba, Vệ Uyên đi tàu cao tốc đến thành phố gần Thanh Khâu Quốc, sau đó đến chỗ từng nhìn thấy hồn phách đến ước nguyện, lấy tín vật Thanh Khâu Quốc làm chỗ dựa, tiến vào quốc gia cổ đại trong truyền thuyết này, vị thủ vệ Hồ tộc kia vẫn khách khí hành lễ, rồi được hồ nữ dẫn đường, gặp lại Nữ Kiều vẫn mái tóc trắng như trước.
Vệ Uyên đặt bánh ngọt đã mua lên bàn.
Nữ Kiều giả bộ ngạc nhiên, cười nói: "A nha, đến là tốt rồi, còn mang theo quà cáp làm gì?"
Vệ Uyên giật giật khóe miệng, cảm thấy nếu mình đến tay không thì có lẽ sẽ bị trêu tới chết mất.
Nữ Kiều rót hai chén trà, bảo Vệ Uyên ngồi xuống, vừa uống trà, vừa nghe Vệ Uyên kể lại chuyện của Tô Ngọc Nhi trước đó, cùng phản ứng của Ân Thương, thành Triều Ca, kết hợp suy đoán của bản thân, Nữ Kiều tùy ý hỏi: "Ngươi thấy việc này là vì sao?"
Vệ Uyên đáp: "E rằng là do Đế Tân năm đó thấy không thể địch nổi quân của Võ Vương nên mới nghĩ ra phương pháp này."
"Để bảo tồn thành Triều Ca và nội tình của Ân Thương, chờ ngày sau tái khởi."
"Hiện tại không thể xác định người thành Triều Ca cổ có thái độ gì với người hiện đại, không thể bỏ mặc được, ta muốn nghĩ cách thu thập một ít thanh đồng khí cổ Ân Thương, xem có thể góp đủ hai kiện còn lại hay không, để quan sát kỹ hơn rồi tính sau."
Nữ Kiều từ từ gật đầu, nói: "Cũng được."
Vệ Uyên nhấp một ngụm trà, cảm giác có chút như đang tham gia sát hạch bảo vệ vậy.
Hàn huyên một lúc, Nữ Kiều đặt chén trà xuống, nói: "Thả cái tên hậu duệ Vu Hàm Quốc kia ra đi, ta xem xem rốt cuộc là ai."
Vệ Uyên khẽ gật đầu, lấy ra một bình thuốc, xé mở phù lục bên trên. Sau đó nghiêng miệng bình xuống.
Khói đen mờ mịt, hồn thể vội vàng lao ra, hóa thành hình người Vu Huyên, há mồm thở dốc.
Hắn bị nhốt trong bình thuốc nhỏ hơn cả cái đỉnh đồng cũ một nửa, cơ hồ nghẹn chết, đang muốn mở miệng nói cho cái tên Uyên kia một trận thống khoái, còn có thủ đoạn gì cứ mang ra hết đi, mình chính là dòng máu vương thất Vu Hàm Quốc, chưa chắc đã sợ ngươi, ngẩng đầu một cái thấy Nữ Kiều tóc trắng xóa, lại có khí chất u tĩnh, thấy nàng nhìn chằm chằm mình như cười như không, mỉm cười nói: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Thập Tam Tôn của Vu Hàm được sủng nhất à."
"Không ngờ, kẻ sống sót lại là ngươi?"
Vu Huyên suy nghĩ ngưng lại, mặt tái nhợt: "Nữ Kiều?"
Hắn nhìn bà vu nữ đã trở nên già nua, nhìn thanh niên quan văn bên cạnh vác trường kiếm, trái tim đột nhiên đập nhanh, không dám tin, đây, đây… chợt thấy Nữ Kiều khẽ liếc mắt, ánh mắt nhìn về phía sau, mỉm cười nhu hòa nói:
"Sao giờ mới đến?"
"Đến đây ngồi đi."
?!
Con ngươi Vu Huyên chợt co lại.
Vũ Thê Tử, Vũ Thần Tử đều ở đây.
Vậy người tới, là Vũ Vương? !
Mặt Vu Huyên trắng bệch, hồn thể trong khoảnh khắc vỡ vụn hóa thành từng sợi, chợt lại ngưng tụ lại, trực tiếp nằm rạp xuống đất, đầu gắt gao đập xuống đất, không dám nhúc nhích, ngay cả lời cũng không dám nói, nếu tính theo sự trưởng thành tương tự, chính là bị dọa đến hôn mê rồi, sau đó lại tỉnh lại trong cơn mê ngủ.
Oai phong hiển hách, cách cả ngàn năm, vẫn tới mức này.
Vệ Uyên nhìn Vu Huyên đang quỳ rạp trên đất, run rẩy, đầu tiên là cảm khái oai phong của Vũ Vương, sau đó lại thấy có chút quen quen cổ quái, Nữ Kiều lắc đầu, nụ cười thu lại, đưa tay hư chỉ, như đang lật xem ý niệm còn lại của Vu Huyên, và hành động trong quá khứ, vẻ mặt dần trở nên trầm xuống, cuối cùng chậm rãi nói:
"Dụ dỗ phàm nhân, luyện chế Vu Hàm Chi Dược, lấy sinh mệnh bách tính làm thuốc mồi."
"Chuyện này đã vi phạm ước định năm đó giữa chúng ta, tội không thể tha thứ."
"Với hành động của ngươi, chết cũng không đủ, nếu Vũ ở đây, cùng lắm sẽ chém giết ngươi, nhưng hắn không ở đây, ngươi đã khao khát trường sinh bất tử, vậy thì hóa thành đá cứng, chịu khổ muôn năm gió táp mưa sa, khi nào phong hóa hết, hình phạt này mới chấm dứt, cũng coi như ngươi thỏa nguyện, tạm thời trường sinh."
Vu Huyên biến sắc, còn chưa mở miệng, đã từ từ hóa thành một khối đá cứng.
Sống động như thật, quỳ rạp trên đất. Chân linh vẫn còn, chỉ là không thể động đậy, cũng không thể phản ứng với thế giới bên ngoài, phải giữ nguyên trạng thái như vậy hàng ngàn năm để trừng phạt, trong hai mắt tượng đá Vu Huyên hiện lên sự phẫn nộ và bất cam cực hạn, cùng với sợ hãi và hối hận, nhưng Vệ Uyên biết, hắn hối hận chỉ vì bị bắt lại, bị Nữ Kiều phạt như vậy, chứ không phải những việc mình đã từng làm.
Rồi Hồ tộc của Thanh Khâu Quốc kéo hòn đá Vu Huyên hóa thành ra ngoài, đặt bên cạnh tượng Vũ Vương.
Vệ Uyên không can thiệp.
Vu nữ Nữ Kiều đã an bài, cuối cùng thu tầm mắt lại, trầm mặc một lúc rồi nói:
"Năm đó nước Vu Hàm đã đi theo tà đạo, đối với bách tính thì động tay động chân."
"Chỉ là chúng ta nhớ tới họ từng vì Thần Châu, lập được nhiều đại công, nên không có chém tận giết tuyệt, chỉ trừng trị đầu sỏ tội ác, đoạn tuyệt lui tới giữa Vu Sơn và nhân gian, để họ không thể ra tay với người bình thường nữa, về sau Thanh Khâu Quốc rời xa nhân gian, không còn nhập thế nữa, ta cũng không ngờ, bọn họ lại điên cuồng đến mức này."
Vu nữ Nữ Kiều lắc đầu, nói: "Thôi, không nhắc đến họ nữa."
Vệ Uyên ừ một tiếng, chủ động đổi chủ đề, hơi hiếu kỳ hỏi: "Vu nữ, người bảo ta mang Ngọc Long Bội đến, là muốn làm gì?"
Nữ Kiều quay mắt nhìn về phía Vệ Uyên, nói: "Chẳng phải ngươi từng nói, trong Ngọc Long Bội có thể có chân linh của ngươi sao?"
"Ta dù sao cũng là vu nữ, thử một chút, xem có thể kích phát một tia chân linh ẩn giấu trong đó hay không, cũng không tính là việc khó."
Chuyện nhắc đến Ngọc Long Bội với Nữ Kiều, là khi trước Vệ Uyên nghi ngờ chân linh từng bị Phật Môn bắt cóc còn sót lại nên mới hỏi Nữ Kiều có biện pháp giải quyết không, liền kinh ngạc, vội lấy ra Ngọc Long Bội, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nói: "Phải làm thế nào?"
Nữ Kiều nghiêm mặt nói: "Cần vận dụng điển nghi Đồ Sơn cổ xưa, thử câu thông."
Vệ Uyên trầm ngâm gật đầu, rồi theo lời Nữ Kiều, đến chỗ suối nước nóng của Hồ Tộc tắm rửa thay quần áo, sau đó đổi bộ quần áo đoan chính cổ xưa, ngồi trên tảng đá, có thiếu nữ Hồ Tộc ngâm hát, cử hành điển nghi hết sức trịnh trọng, xung quanh có Hồ Tộc nhảy múa.
Khi thì rắc cánh hoa.
Khi thì dùng bút vẽ lên mặt một nét.
Khi thì còn phải nhảy múa tế tự.
Toàn thân Vệ Uyên đều cứng đờ, như con rối bị điều khiển, phối hợp với nghi điển rườm rà này.
Mất cả tiếng đồng hồ, dù thể lực của tu sĩ võ môn cũng thấy mệt mỏi, nhưng vẫn không có cảm giác đặc biệt nào, mãi đến khi nghi thức kết thúc, Vệ Uyên ngồi vào vị trí cũ, mặt đầy mệt mỏi, nhưng Ngọc Long Bội vẫn không có cảm ứng gì.
Nữ Kiều nói: "À, đúng rồi, ngươi đưa Ngọc Long Bội cho ta xem nào."
Nàng cầm lấy ngọc bội rồng thời Chiến Quốc, lướt nhẹ lên trên, sau đó ném cho Vệ Uyên: "Rồi, được rồi đó."
Vệ Uyên: "…"
Vệ Uyên cầm ngọc bội, cúi đầu nhìn linh tính bên trên Ngọc Long Bội, lại cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn vu nữ Nữ Kiều.
Trầm mặc một lúc, nói: "Chỉ cần một bước cuối cùng là được?"
Nữ Kiều trả lời một cách đương nhiên: "Đúng vậy."
Khóe miệng Vệ Uyên giật giật: "...Vậy ta vừa rồi mất hơn một tiếng đồng hồ để làm gì?"
Hồ nữ tóc trắng kinh ngạc, sau đó cười gian nói: "Vì cho vui mà thôi."
Vệ Uyên: "..."
Hít sâu.
Vũ Vương, xin an tâm.
Chờ đạo hạnh của ta đủ tuyệt đối sẽ gọi hồn ngài trở về.
Thời gian này, thật sự khó mà qua nổi.
Hắn cúi đầu xuống, nhìn chăm chú vào Ngọc Long Bội, hai mắt từ từ nhắm lại, hơi thở kéo dài...
'Thiếu niên' mở to mắt, trước mắt vẫn nhìn thấy Ngọc Long Bội.
Sau đó rất nhanh thu mắt lại, chỉ đứng im một bên, ánh mắt nhìn về phía trước, trong lòng hơi ảo não.
Đây là nơi nghiêm trang, mình sao có thể thất lễ như vậy.
Trước mặt là cái bàn, trên bàn có đồ uống, chủ vị là người mặc áo đen, đội Thông Thiên quan oai hùng đang ngồi ngay ngắn, Ngọc Long Bội đang ở bên hông người này, một tên mặt trắng trẻo tuấn tú, nhưng không có râu trẻ tuổi hoạn quan cúi đầu, nói nhỏ:
"Bệ hạ, phương sĩ Từ Thị cầu kiến."
"Tuyên."
PS: Từ Thị, tự Quân Phòng, còn có tên Từ Phúc… Hôm nay canh thứ nhất, 3600 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận