Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 38: Chuyện xưa thứ 2 loại giải pháp

Chương 38: Giải pháp thứ hai cho câu chuyện cũ Bị đạn xuyên giáp hạng nặng bắn thẳng vào mặt, cho dù là Đại Yêu từng trải, nhưng dù sao cũng bị phong ấn gần hai ngàn năm, trong miếu Sơn Thần bị đánh nát như vậy thì cũng không chịu nổi, khí tức mãnh hổ lộng lẫy từ trong cổ họng phát ra không biết là tiếng thở dài hay tiếng gầm thét phẫn nộ trầm thấp, chậm rãi tan đi, đôi mắt to màu vàng nâu mất hết thần thái.
Nhìn thấy Sơn Quân nhắm mắt, Vệ Uyên lập tức chân tay bủn rủn, ngồi phịch xuống đất, thở dốc kịch liệt.
Bàn tay cầm kiếm nhẹ buông ra, liền không thể nắm nổi, run nhè nhẹ.
Ánh mắt liếc xuống phía dưới, nhìn vết thương mà chính mình vừa liều mạng chém ra, vậy mà đã lành hẳn, khóe miệng giật một cái, trong lòng tự giễu, có một loại cảm giác không biết nên nói gì, bao nhiêu phù lục gia trì, Ngọa Hổ Quyết trực tiếp đổi lấy ngộ đạo giai đoạn đầu, thêm cả máu tươi chú linh, cũng chỉ đến thế này.
Mới vừa rồi đánh có vẻ hung, giờ xem lại thì tác dụng quấy rối của nó với Sơn Quân trên thực tế lớn hơn sát thương.
Tác dụng duy nhất là khiến Sơn Quân tức giận chọn cách dùng pháp thuật quy mô lớn để giải quyết hắn.
Thêm vào việc chưa quen với vũ khí hiện đại, mới mắc mưu.
Bất quá, dù sao cũng đã giải quyết được… Vệ Uyên nhắm mắt lại.
Ngọa Hổ lệnh bài rung lên vù vù, trước mắt hắn hiện ra hồ sơ ảo, « quái lực loạn thần, thần chi ngũ » tượng trưng nhân vật đèn lồng Hone-onna đã được đánh dấu, sau đó lẽ ra sẽ là ngọn núi uy nghiêm kia… Suy nghĩ của Vệ Uyên bế tắc.
Trên tấm hình lại xuất hiện ánh sáng đỏ vàng, giống như lửa cháy dữ dội, nhưng ngọn lửa đốt cháy lại không phải Sơn Quân, mà là vị thần quan cung kính phía sau Sơn Quân, đôi cánh lông vũ từ từ bị thiêu rụi, sau đó bị chu sa đỏ gạch bỏ trên tấm hình.
Trên tấm hình chỉ còn lại Sơn Quân và cô thiếu nữ mặt mày thanh tú.
Bóng tối phủ xuống miếu Sơn Thần, Sơn Quân trong tấm hình như cười như không cười, càng lúc càng thêm chân thực.
Vệ Uyên lạnh cả sống lưng.
Có vấn đề rồi… Chu Di và mọi người đang nhìn mãnh hổ to lớn với vẻ kinh hãi, chợt thấy Vệ Uyên bỗng nhiên nhảy dựng lên, ba chân bốn cẳng lao đến trước mãnh hổ lộng lẫy, tay phải cũng điểm ra một đạo phù lục, bỗng chốc cào lên đầu hổ, hồn phách còn sót lại bùng lên.
Thần thông · khu quỷ!
Vệ Uyên nhìn thấy trải nghiệm ký ức của Sơn Quân.
Mãnh hổ trong núi, được sắc phong thành thần, tu vi ngày càng cao thâm.
Cuối cùng khai mở huyết thực, biết được vị ngọt của máu thịt, cuối cùng không thể cứu vãn, tùy ý làm bậy.
Nhưng những trải nghiệm này luôn có một cảm giác mơ hồ.
Vệ Uyên gắng sức điều động pháp lực còn sót lại không nhiều, phù lục trong tay càng lúc càng rõ ràng, bỗng nhiên một tiếng thanh thúy, như có một tầng màng mỏng bị mở ra, ký ức cùng ảo giác trước mắt bỗng nhiên trở nên rõ ràng.
… Cẩm vũ điểu trong núi, tiêu dao khách trong mây.
Từng thấy Thủy Hoàng Đế tuần du.
Sau vào năm Hạng Vũ tử vong đắc đạo thông linh, ngao du thiên hạ, quay về một ngọn núi.
Vì chủ sử dụng, hóa thành thần quan.
Sống khoái ý trên nhân gian hơn trăm năm, cuối cùng bị trấn áp phong ấn, ngủ say không biết bao năm tháng, cuối cùng thức tỉnh… … Trong tầm mắt là người mặc áo đen và giáp uy nghiêm.
Hắn mời mình qua uống rượu.
Vui mừng, một niềm vui chưa từng có.
Vui vẻ dự tiệc.
Chủ liên tục mời rượu.
Vui sướng vô cùng, trong lúc say chếnh choáng, mình nói, nguyện chết vì chủ, máu chảy đầu rơi.
Chủ cười lớn bảo sao có thể đến mức ấy, lại rót rượu cho mình.
Mình ngửa cổ uống vào.
Nhưng khi rượu vào, ý thức bỗng nhiên hỗn loạn, cuối cùng hình ảnh trước mắt Vệ Uyên chợt lóe, thân thể ngã xuống, bất tỉnh nhân sự, thấy tấm gương kia, trong gương là nam nhân áo trắng tao nhã, giờ khắc này ý thức còn sót lại một chút, với bên ngoài còn chút cảm giác, hình ảnh vẫn chưa tan hết.
Nam tử áo đen giơ tay uống rượu, mở miệng nói: "Chúng ta khôi phục, Ti Đãi giáo úy chắc chắn sẽ nhận ra."
"Đám Ngọa Hổ đời này sẽ đuổi giết đến."
"Ngươi nói có thể chết vì ta, vậy xin nhờ."
Nam tử áo đen đứng dậy, chắp tay thi lễ với nam tử áo trắng, sau đó thân thể chợt lóe, hóa thành một con mãnh hổ lộng lẫy uy nghiêm, há miệng ra, nuốt nam tử áo trắng vào miệng, sau đó là một trận đau đớn kịch liệt, cơ thể tựa hồ bị hòa tan, du hồn mờ mịt lo lắng tìm nơi nương tựa.
Sau đó lập tức tìm được.
Càng nhiều 'Mảnh vỡ ký ức' hiện ra, cọ rửa sự tồn tại của 'Ta' bản thân.
Cẩm vũ điểu trong núi, tiêu diêu nhân gian… Không… Không đúng… Dưới nách mãnh hổ mọc ra một con chim mặt loét rất sống động, sau đó chim mặt loét này nhắm mắt lại, mãnh hổ mở choàng mắt, lộ ra đôi mắt màu vàng nâu đục ngầu, ký ức trong đầu vô cùng rõ ràng: "Bản tọa, chính là Sơn Quân."
Thân thể chợt lóe, hóa thành bộ áo trắng đánh đàn.
Chợt tùy ý làm bậy, bắt đầu có người trên núi mất tích, Hone-onna xuống núi làm bậy, dần dần gây chú ý.
Vệ Uyên chậm rãi buông tay, mặt nghiêm trọng lật mãnh hổ lại, rồi trên người nó tìm được một vết thương rất lớn, tựa như một mặt chim, hai mắt nhắm nghiền, không tiếng động, Vệ Uyên trong lòng đã đoán được câu trả lời chính xác, chỉ là tình cảm trong lòng không đủ để nói với người ngoài:
"Mặt nạ..."
"Không, là đơn phương trao đổi hồn phách, chết thay thân, Trành Quỷ, mặt người loét."
"Năm đó chuyện Điền gia, không phải là trùng hợp…"
Hắn ngẩng đầu nhìn mãnh hổ nhắm mắt mất đi sinh khí.
Ở đây có, chỉ có một cái xác da.
Thảo nào... Quá dễ giận, dễ dàng bị nhắm vào, Sơn Quân thật đã bỏ túi da, bỏ vị trí Hổ Quân trên núi, hiện tại xem ra lực lượng lớn mất đi, ngược lại như tiềm long xuống biển, không có cách nào tìm kiếm… … Giang Nam đạo đứng đầu, tên là Ứng Thiên phủ.
Nơi này thời xưa từng là vương đô, đến nay vẫn là một nơi phồn hoa hiếm có, miếu thờ và đạo quán loại kiến trúc ở khắp nơi, mà đến thời đại này, linh khí phục hồi hơn trăm năm, khu vực Ứng Thiên phủ cũng có những nơi đạo hạnh thâm sâu, đứng đầu là Bạch Vân quán.
Diện tích của quán vô cùng lớn, không giống một nơi tu thanh tịnh.
Xem bên trong ngoài việc thờ phụng Tam Thanh tổ sư, còn có thiên điện, bên trong thờ phụng Sơn Thần Thổ Địa.
Trăm năm trước có tổ sư dựa theo pháp thuật trong cổ tịch, sau một hồi vận hành, mỗi ngày sớm tối dâng hương thành kính, còn có đại lễ mỗi tháng, vậy mà ở trong Bạch Vân quán này nuôi ra chút âm binh tướng, đặt ở thời cổ thì có thể làm Thổ Địa Thành Hoàng.
Dựa vào một phần gia nghiệp này, với đạo sĩ bình thường việc ngọc phù hao tổn tâm huyết ngược lại đơn giản hơn nhiều.
Bắt đầu từ đời quán chủ trước của Bạch Vân quán, những ngọc phù này dần dần lưu thông ra ngoài.
Từ kiệm thành xa xỉ dễ dàng, từ xa xỉ thành kiệm khó khăn.
Đến bây giờ công khai niêm yết giá cũng chỉ mới hơn mười năm.
Chỉ là giới hạn của việc công khai niêm yết giá này, cũng đã dần nới lỏng ra, trở nên mơ hồ.
Triệu Tu mặc đạo bào nhìn cô thiếu nữ đang khóc nức nở, có chút không nói nên lời từ chối, tất nhiên điều càng khiến hắn không thể từ chối, là cái giá mà cô thiếu nữ đưa ra, 3 triệu, chỉ để mua một chỗ đặt bài vị, 3 triệu có lẽ các quán chủ của Bạch Vân quán vẫn gánh được, nhưng Triệu Tu lại có chút động lòng.
Hắn nhìn gương mặt trắng nõn của cô thiếu nữ, trong lòng có chút suy nghĩ, ra vẻ từ chối nói:
"Cái này, Vương tiểu thư, bần đạo là người thanh tu, chuyện này…"
Thiếu nữ ngẩng đầu, khóe mắt rớm lệ càng lộ vẻ thanh tú động lòng người, nói: "Xin đạo trưởng thương tình, ông nội ta vốn ở trên núi, do gặp chuyện không may mới xuống, khi xuống đã mang Sơn Thần trong thôn theo, ông ấy cảm thấy mình có thể kiếm chút tiền sinh sống, đều là nhờ Sơn Thần phù hộ, khi trước khi đi nghĩ tới sau cùng, chính là hi vọng Sơn Thần có thể được chịu hương hỏa cúng bái lần nữa."
"Tiểu nữ tử xin ra 5 triệu, mong đạo trưởng tạo điều kiện."
5 triệu?
Tim Triệu Tu đập nhanh hơn, nghĩa chính ngôn từ đổi lời: "Vương tiểu thư, bần đạo là người thanh tu, chuyện này, tự nhiên không thể chối bỏ được."
Thiếu nữ kia tự nhiên ngàn cảm ơn vạn cảm ơn, Triệu Tu nhận lấy tượng Sơn Thần được bọc bằng vải đỏ vàng, cười đáp lời: "Không ít Sơn Thần trong thôn đều là Hổ Quân, vậy tượng của Vương tiểu thư này cũng là Hổ Quân sao? Có cần phối thêm đôi trành nữ trành quan không?"
Thiếu nữ lắc đầu nói: "Không."
Nàng khẽ ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Là chính thống Sơn Quân."
"Vị Sơn Thần này là được phong vào năm Kiến Nguyên thứ 2 của Hán Vũ Đế khi chia đất phong hầu sông núi thần."
Triệu Tu lỡ lời, có chút xấu hổ, chuyện Hán Vũ Đế phong thần, mấy vị Thần Thổ Địa này đều thích kiếm chút lý do, hắn sớm quen, hai người nói chuyện một lát, thiếu nữ kia đứng dậy cáo từ, Triệu Tu thì ôm tượng thần, lặng lẽ vào thiên điện nơi cúng Giang Nam đạo các Sơn Thần Thổ Địa, thực tế chính là âm thần do các tổ sư nhà nuôi, tìm một góc khuất đặt tượng sơn thần xuống đất.
Xác nhận sẽ không bị sư phụ phát hiện, cung cung kính kính thắp mấy nén nhang lên phía trước tổ sư, quay người lui ra, miệng lẩm bẩm tiền đúng là dễ kiếm.
Có cái này có thể mua được căn nhà kia...
Không để ý, cả thiên điện tựa hồ dần tối lại.
Vải đỏ vàng trên đầu tượng Sơn Thần mới chậm rãi trượt xuống, để lộ ra, quả nhiên không phải đầu hổ, mà là khuôn mặt một người đàn ông rõ ràng, sau đó tựa hồ từ từ mở mắt ra.
Rầm.
Cửa đóng lại.
Ba nén nhang vừa thắp tắt ngúm.
Trên mặt tổ sư Bạch Vân quán ở chính giữa nhất, vậy mà chậm rãi chảy xuống hai hàng huyết lệ.
PS: Bạch Vân quán chính là nơi Lưu Triêu có được Hộ Thân Phù ở mấy chương trước.
Trước chương tấu chương có người bảo ta nhìn ẩu.
Bộ phận nào xử lý không tốt biết sẽ lại chỉnh trang lại một chút.
Nhưng về mặt chiến đấu, Vệ Uyên đúng là có thể dây dưa một chút… Đây là một địch nhân cùng đẳng cấp với Hone-onna, dù chiếm được da của Sơn Quân, cũng chỉ là một cái thần quan, câu chuyện này bắt đầu từ mặt nạ và kết thúc ở mặt nạ, chỉ là trước đó không chỉ rõ chuyện này… Là lỗi của ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận