Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 791: Thanh Điểu ân cần vì dò nhìn

Vệ Uyên đi qua nhìn, thiếu nữ áo trắng đang ngồi trên tảng đá, vẻ mặt yên tĩnh xa xăm, tay bưng bát canh nóng mà Vệ Uyên vừa làm. Vệ Uyên theo bản năng bước nhẹ chân, chậm rãi tiến lại, nhưng dù hắn đã cố hết sức nhẹ nhàng thì cô gái kia vẫn cảm nhận được.
"Ngươi qua đây."
Thiếu nữ áo trắng vẻ mặt trong veo, đưa tay vỗ nhẹ vào tảng đá bên cạnh: "Ngồi đi."
Vệ Uyên ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vẫn nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, Vệ Uyên mỉm cười hỏi: "Ngài… Ngươi thấy tốt hơn chút nào chưa?"
"Đỡ nhiều rồi." Thiếu nữ áo trắng đưa vật cầm trong tay cho Chiêu Dương, ngữ khí ôn hòa, khác hẳn với dáng vẻ mất trí nhớ trước đây của nàng. Rồi cô vươn tay nhéo má Vệ Uyên.
"Cảm ơn ngươi."
"À, ngươi thích kiểu cảm ơn này thật sao?" Thiếu nữ có vẻ mặt ôn hòa trong suốt, chưa khôi phục ký ức.
Nhưng chỉ một động tác đơn giản đó thôi, Vệ Uyên lại cảm giác như vết thương của mình đã khôi phục đôi chút. Không, nói là vết thương khôi phục thì không bằng nói đó như sự cường hóa tức thời của khái niệm bản thân con người, khiến tâm hồn trở nên bình yên.
"Ngài đến tìm ta là…?"
"Chỉ là muốn xem vết thương của ngươi thế nào thôi." Thiếu nữ áo trắng đáp lời: "Thấy ngươi không sao."
"Nên cũng yên tâm rồi."
"… … Đa tạ."
Trong lòng Vệ Uyên an tĩnh lại. Quả nhiên, so với đám mảnh rắn đen xì đáng sợ kia, Oa Hoàng mới thật sự là sự tồn tại chữa lành nội tâm người khác, không, cái đám hỗn hợp cặn bã rắn kia cho dù có bị đốt thành tro thì cũng chẳng thể so sánh được với một sợi tóc của Oa Hoàng.
Hắn cùng Oa Hoàng đang mất trí nhớ lặng lẽ ngồi bên nhau một lúc, nghĩ đến lời đề nghị của nữ tử áo xanh. Muốn tham dự cái gọi là tu hành của Phục Hi, tốt nhất là xin một lá bùa hộ mệnh từ Oa Hoàng. Tức là làm một giao ước, như vậy, cho dù là Phục Hi cũng sẽ không để hắn rơi vào những chuyện nếu thành thì tốt mà không thành thì chỉ có chết như những chuyện cửu tử nhất sinh. Vệ Uyên đăm chiêu nhìn khiến thiếu nữ cảm nhận được.
Thiếu nữ áo trắng quay đầu, nhìn Vệ Uyên: "Sao vậy?"
"Không có gì." Vệ Uyên đã chuẩn bị sẵn lý do thoái thác nhưng lại không thể mở miệng.
Xem như một trong những quả đản sinh lan truyền từ thuở sơ khai đến nay, đối mặt với sự chăm chú của Oa Hoàng, hắn dường như không cách nào có thể thực hiện những hành vi như lừa dối, lợi dụng, dù là một kẻ ác ôn tồi tệ nhất của nhân gian lúc này cũng chỉ có thể để cho nội tâm bị tẩy rửa sạch sẽ.
"Không có gì…" Vệ Uyên thở ra, đáp.
Thiếu nữ áo trắng buồn cười nói: "Có cần ta giúp một tay không?"
Vệ Uyên nghẹn lời, không biết phải nói thế nào, đành nói: "Không có."
Thiếu nữ nghĩ một hồi rồi đứng lên, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Kiếm Tiên, ngồi xổm xuống, hai tay đưa ra, bàn tay trắng nõn kém xa bàn tay dày rộng của Vệ Uyên đang cầm kiếm, khép tay hắn lại, đôi mắt trong suốt tĩnh lặng nhìn Vệ Uyên, mỉm cười nói:
"Vậy thì, vậy thì tiếp theo đây đều sẽ chỉ là ta tự quyết định, được không?"
"Nếu như ngươi cần lời chúc phúc, vậy thì ta sẽ chúc phúc cho ngươi vạn lần."
"Nếu như cần ước hẹn thì,"
"Vậy thì cho dù ta có phải đi không ngừng nghỉ trên Đại Hoang, nhưng ta cũng hy vọng sẽ chỉ rời đi khi vết thương của ngươi đã khỏi, hy vọng có thể gặp lại ngươi vào sáng mai, sau đó có thể cùng ngươi vấn an, hy vọng ngươi mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ, hy vọng ngươi có một tương lai tươi đẹp."
"Hy vọng ngươi đừng bao giờ từ bỏ."
"Phải sống thật tốt."
Đưa tay, khẽ sửa lại tóc cho Vệ Uyên.
Rồi vỗ vỗ.
"Cho nên, hãy tuân theo giao ước của ta." Thiếu nữ áo trắng mỉm cười ấm áp.
Vệ Uyên bình tĩnh lại, gật đầu.
Có khi đụng vào thứ tốt đẹp thuần khiết nhất của cuộc đời đều sẽ tĩnh lặng như thế. Như những năm tháng cấp ba lười nhác, buổi chiều lười biếng nằm ngủ gục trên bàn, nghe tiếng ồn bên ngoài, trời xanh mây trắng, gió lay màn cửa, là những rung động nhỏ nhoi nhất nhưng quan trọng nhất. Cảm giác trong trẻo hơn vậy, ấm áp hơn tình thân.
Phải bảo vệ cô thật tốt...
Vệ Uyên thầm nghĩ.
Từ trong đôi mắt cặn bã của Phục Hi kia....
…… … …
Cuối cùng, con rùa đen câu được ở Bắc Hải cũng đã bị Thao Thiết làm bánh ăn ngon lành. Vệ Uyên vẫn bác bỏ ý định trước đó là đưa Oa Hoàng trở về nhân gian. Một mặt là do nhân gian quá nhỏ bé, khi Oa Hoàng chưa khôi phục ký ức, làm không tốt lại dùng bản năng mà gây ra nhiễu loạn.
Mặt khác thì do quá nguy hiểm.
Đại Hoang còn đỡ hơn chút, Đại Hoang có Đế Tuấn, tuy lão không được chu toàn, Phục Hi cùng những người khác trong thập đại đỉnh phong. Cho dù hai bên lập trường khác biệt, thậm chí có người đối nhau như Lục Ngô và Đế Tuấn, thái độ với Oa Hoàng vẫn vô cùng hiền lành. Ở đây, dù là Phục Hi đang ngụy trang trong bóng tối, kẻ đã khơi mào đại kiếp thượng cổ cũng không dám hành động bừa bãi. Bằng không sẽ dễ dàng bị thập đại đỉnh phong hội đồng đánh, nhân gian thì lại không có cơ hội đó. Vệ Uyên cũng không cho phép ai trong thập đại đỉnh phong tiến vào nhân gian. Lão bá không được chu toàn cũng không được. Gia hỏa này nếu thật sự đánh thì sẽ khiến cho nhân gian tan hoang hết cả.
Hơn nữa nếu như hắn hợp ý với Cộng Công thì cả hai người nổi cơn điên thì làm thế nào?
Nhưng Vệ Uyên vẫn quyết định thử liên hệ với nhân gian một lần, một là thông báo mối uy hiếp Đại Hoang đang phải đối mặt, hai là phải báo cho lão thiên sư những biến hóa của đại trận phù lục ở nhân gian. Vệ Uyên nhìn sang Thao Thiết đang buồn chán câu rùa, cất bước đi tới.
Một lát sau.
"Về nhân gian?"
Thao Thiết lắc đầu liên tục, "Ta không về, tại sao phải về chứ?!"
"Ở đây có nhiều đồ ăn ngon như vậy mà!"
Thao Thiết nhìn Vệ Uyên trổ tài nấu nướng, nhìn sang Oa Hoàng bên kia, kiên định lắc đầu, nói: "Không về!"
"Đừng vội vàng từ chối thế chứ, về cũng có cái tốt mà." Vệ Uyên đặt tay lên vai Thao Thiết, cùng hắn ngồi ở một bên câu rùa.
Không biết có phải là vì rùa đen số một Bắc Hải đã chết vì Vệ Uyên hay không mà đám rùa này hốt hoảng không dám đến gần nữa, như thể sợ bị kéo lên làm món súp rùa. Vệ Uyên ôn tồn nói: "Ngươi xem, dù ở đây có nhiều đặc sản đi nữa, thì cũng chỉ có thịt cá, thịt rùa thôi, sao so được với nhân gian?"
"Ngươi quên lẩu bò với lẩu dê lúc trước sao?" Vệ Uyên dụ dỗ nói: "Nào, ta sẽ nói cho ngươi biết bí quyết âm dương đại giao hội thiên địa dung lô liệt diễm cái nồi, rồi ngươi trở về giúp ta đưa một bức thư cho lão thiên sư, bảo đảm ngươi sẽ ăn no căng lẩu bò lẩu dê!"
Vệ nào đó trong lòng âm thầm xin lỗi các ma thần ở địa ngục.
Thao Thiết thoáng do dự.
Vệ Uyên thừa thắng xông lên: "Hơn nữa, ngươi còn có thể lên trên đó."
"Có hai cánh, có mười hai cánh, lên trên cái nội đường đó, cánh nướng cũng rất nhiều."
"Không phải là con quỷ trâu đó đã nói với ngươi sao?"
"Vậy ngươi đem thư này về núi Long Hổ, lão đạo sĩ khẳng định sẽ giúp ngươi tìm lẩu dưới kia, sau đó ngươi ăn đã ăn thèm rồi lại nói với các ma thần ở địa ngục, ngươi muốn ăn cánh nướng, chắc chắn các vị thần sẽ giúp ngươi, thế nào?"
Thật sự là Ác Ma đang dụ dỗ.
Khóe miệng Vệ quán chủ hơi nhếch lên, trên mặt hiện lên vẻ dụ dỗ rất giống Phục Hi.
Thao Thiết lộ vẻ chần chờ.
Cuối cùng nghĩ đến giao hẹn với người cẩn thận đó, rồi lại muốn đi chơi công viên giải trí cùng tên tiểu tử kia, liền lầu bầu nói: "... Được thôi, dù sao thì cũng còn chuyện khác nữa, bất quá, ta không chắc sẽ phân biệt được vị trí đâu..."
"Chuyện đó dễ thôi." Vệ Uyên quyết định đi mượn một trong ba con Thanh Điểu. Thanh Điểu vốn là do Tây Vương Mẫu sai bảo, gánh trọng trách truyền tin cho chư thần, nghĩ rồi hắn lấy giấy bút từ Tụ Lý Càn Khôn, nhanh chóng viết xong một bức thư gửi Nữ Kiều và A Lượng.
Dừng một lát, hắn bắt đầu viết thư cho lão thiên sư.
Trương đạo hữu, thấy chữ như người.
Nay đã rời khỏi nhân gian một thời gian khá dài, cũng không biết cục diện nhân gian giờ thế nào, mọi chuyện có ổn không. Ta ở bên ngoài cũng tích lũy được chút kinh nghiệm, thấy được nhiều chuyện...
Vệ Uyên kể lại những tình hình ở hải ngoại, phong cảnh Bắc Hải, nhiều cảnh quan khác một lượt.
Giọng văn như thể viết du ký. Nhưng thực chất là để giao tiếp trao đổi.
Viết hết hai trang giấy.
Đến dòng cuối, hắn dùng giọng điệu bình thản như đang giao việc mà nói thêm vào:
Ngoài ra, ta đã tìm kiếm được Bắc Cực Chân Vũ Ma Đại Đế rồi. Có lẽ ít ngày nữa sẽ tìm cách để hắn xuống nhân gian, kết cấu khí vận trận pháp. Tính toán sau vậy. Chuyện tiếp đãi cứ giao cho ngươi.
Hắn gấp lá thư này lại. Lại chuẩn bị xong một lá thư gửi cho Giác, rồi cẩn thận sắp xếp, đưa cho Thanh Điểu.
Đối mặt với Thanh Điểu không muốn ra ngoài, Vệ Uyên suy nghĩ rồi nói: "Nhân gian đã xuất hiện Tây Vương Mẫu rồi."
"Ngươi không muốn đi xem sao?"
"Hả hả hả?!?"
"Tây, Tây Vương Mẫu nương nương?!"
Thanh Điểu sững sờ, rồi vội vàng nói: "Ngươi, ngươi không có nói dối đó chứ?!"
"Đương nhiên là không." Dù đó là Tây Vương Mẫu đời thứ hai đi nữa...
Vệ Uyên âm thầm bổ sung trong lòng.
Thanh Điểu cuối cùng ngậm lá thư, biến thành hình chim nhỏ đậu trên vai trái của Thao Thiết, đầy hưng phấn: "Đi đi đi, mau đi thôi đại ca!"
Thao Thiết thở dài, cần câu cá trên tay bỗng giật mạnh, bỗng nhiên câu được một con hải thú cá voi xanh khổng lồ vượt quá cực hạn kích thước ở nhân gian, sóng lớn trào lên tận trời, một thân áo đen, tóc dài xõa phía sau, có cái khí độ ung dung của người thả câu ở Đông Hải, trực tiếp ngồi lên lưng hải thú kia.
Hải thú sợ hãi bỏ chạy.
Thanh Điểu từ xa vọng lại câu hỏi: "Đại ca, sao lại phải làm như vậy?"
Thao Thiết tỉnh bơ đáp: "Vì tiện lát nữa ăn."
Hải thú bị dọa đến gần chết, chạy trốn càng nhanh hơn...
…… … …
Sau khi Thao Thiết rời đi, thời gian mấy ngày trôi qua nhanh chóng. Vệ Uyên được lão bá ở Bất Chu Sơn chỉ điểm để tu luyện công thể Bất Chu Sơn. Khi hắn hỏi lúc nào mình mới có thể thực sự nắm giữ được thủ đoạn giống như khái niệm "chống trời", lão bá cười ha hả đáp: "Đâu có đơn giản như vậy!"
"Tiểu tử ngươi à, ít nhất phải đợi mấy trăm hơn ngàn năm nữa mới có thể ngộ ra được đó."
"Ha ha ha."
Quả nhiên… Hàng trăm hàng ngàn năm.
Xem ra, chỉ còn có thể trông cậy vào Phục Hi giúp một tay thôi.
Ừm, đi hỏi trước xem cách thức huấn luyện đại khái như thế nào, mất bao lâu thời gian. Không thể tùy tiện tin tưởng, tùy tiện hành động. Vệ Uyên thở ra một hơi trọc khí, mơ hồ thấy được vết tích trong giấc mộng tỉnh táo. Trước mắt chợt lóe, chân linh của hắn đã xuất hiện ở chỗ Phục Hi, nơi kết thúc của vạn pháp. Người kia đang chống tay vào cằm, lười biếng nói: "Xem ra ngươi đã chuẩn bị xong rồi, hay là ngươi muốn tới cùng ta thảo luận tình huống?"
"Ừm, Hiến không có ở đây, xem ra ngươi muốn biết trước nội dung huấn luyện ta chuẩn bị cho ngươi."
"Rồi mới quyết định có làm hay không sao?"
Vệ Uyên nhìn Phục Hi, rất muốn nói rằng muội muội của ngươi đã giao ước với ta rồi còn chúc phúc nữa, nhưng bản năng linh tính của Bất Chu sơn nhắc nhở hắn rằng, nếu nói như vậy, chắc chắn sẽ bị cái tên thanh niên thoạt nhìn ôn hòa này Ora Ora một trăm năm sau đó từ trong quá khứ kéo ngược thân xác chưa bị Ora của mình trở về.
Khóe miệng giật giật, nhịn xuống những lời khiêu khích, nói: "Đúng vậy, ngươi định cho ta tu hành như thế nào?"
Trong lòng tự an ủi, cũng may mình không phải là Hình Thiên, nếu không thì giờ phút này đã chia ra hành động.
Phải bình tĩnh, trấn tĩnh. Bản thân không phải là đối thủ của thập đại đỉnh phong.
Nhất định không thể như Hình Thiên mà gây chuyện, phải trấn tĩnh lại, chậm lại một chút, đừng quá manh động.
"Đương nhiên là có diệu pháp." Phục Hi cười một tiếng khoan khoái, sau một hồi trầm mặc, đột nhiên nhích lại gần, đưa tay ấn vào mi tâm Vệ Uyên. Sau khi cảm nhận được chúc phúc của Oa Hoàng ở đó, hắn trầm tư. Không khí dần trở nên ngột ngạt. Đúng lúc Vệ Uyên nghĩ có khi nào Phục Hi sẽ nổi giận vô cớ với mình thì Phục Hi đột nhiên nói: "Ta giúp ngươi, nhưng có một điều kiện."
Vệ Uyên thở dài một tiếng trong lòng, nói một câu quả nhiên là thế.
Phục Hi đột nhiên giơ ngón tay, kích hoạt khí tức của Oa Hoàng, nheo mắt nói: "Ngươi phải biến thành cô ấy."
"Sau đó hô lên một tiếng, 'Huynh trưởng đại nhân, xin nhờ'!"
Hả??!!
Phục Hi đuôi rắn bơi lội, xoạt một tiếng xé toạc hư không, thu không gian lại thành một căn phòng chứa đồ khổng lồ, sau đó bày ra vẻ mặt hiến bảo nói: "Nào, đây là thế giới ca ca chuẩn bị cho ngươi, có đầy những bộ váy nhỏ từ chư thiên vạn giới đó nha."
Hắn lấy ra một bộ váy trắng: "Cái váy trắng này cũng không tệ, thay vào thử xem."
Hả?!
Vệ Uyên: "... ... Mẹ kiếp, tên cặn bã!"
Kiếm Tiên tức giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, nghiến răng nghiến lợi rút kiếm ra.
Hôm nay lão tử phải liều với ngươi!
À, thập đại? Mãng cũng được!
Hôm nay không cho ngươi một trận thì ngươi sẽ không biết đầu tháng giêng ai đã cạo trọc đầu.
Không biết mười bảy cách nấu thịt rắn liên hoàn là gì luôn!
Giờ phút này… ngoại giới.
Thiếu nữ áo trắng nhận ra được chúc phúc mà mình để lại bị kích phát, ngạc nhiên ngước mắt nhìn Vệ Uyên đang ngồi xếp bằng bên kia, suy nghĩ một lát rồi giơ tay đặt lên mi tâm Vệ Uyên, nghi ngờ hỏi: "Ừm? Đây là..."
"Có gì đó lạ." Thiếu nữ áo trắng nghi hoặc, tò mò đưa ý thức thăm dò vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận