Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 96: Bình thường trở lại sinh hoạt

Chương 96: Sinh hoạt trở lại bình thường
Vệ Uyên không biết mình đã thất thần bao lâu.
Tại lúc công tượng Uyên thời cổ đại nhắm mắt lại, trong ánh mắt người hiện đại Vệ Uyên ở Thanh Khâu Quốc đã khôi phục thần thái, cái phác đồ gốm kia vẫn vững vàng đặt trên bàn, phản chiếu ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào, những đường vân tinh tế vẫn còn đó, lại thêm một chút cảm giác quen thuộc.
Ký ức dài dằng dặc kia bị ẩn đi, giống như hồi ức thời thơ ấu, mơ hồ không rõ. Chỉ còn nhớ rõ một vài chuyện quan trọng, phần lớn sự tình và chi tiết đã giống như đá phong hóa, không còn dấu vết.
Nữ tử tóc trắng mỉm cười nói: “Nhớ ra rồi sao?”
Vệ Uyên ngẩng đầu, nhìn thấy những nếp nhăn trên mặt nàng, nhìn mái tóc dài màu trắng bạc ấy, chậm rãi liên hệ nàng với vị vu nữ trong trí nhớ, vô thức đứng dậy, dừng lại một chút, sau đó dừng lại theo động tác hành lễ trong ký ức, chậm rãi đáp: “Vu nữ Kiều... tiền bối.”
Nữ Kiều hài lòng gật đầu.
Vệ Uyên lại ngồi xuống, nhất thời có chút không biết phải mở lời như thế nào.
Nữ Kiều mang theo một tia cảm khái nói: “Đồ Sơn thị tộc năm đó cường thịnh đến tột đỉnh, lưu truyền đến hiện tại còn xem là còn sống, cũng chỉ có ngươi và ta, không ngờ, gốc Côn Luân bất tử hoa kia, tuy không thể khiến ngươi sống sót, nhưng lại khiến hồn phách ngươi không tan biến trong thiên địa.”
“Dù sao những người như Phòng Phong thị có thể được xưng là dòng dõi thiên thần, sau khi chết hồn phách cũng sẽ tiêu tán.”
Vệ Uyên nhớ đến Giác trong trí nhớ. Lúc đó nàng vẫn chỉ là một cô bé nhỏ xíu, có cao bằng cái bàn hay không còn khó nói.
Nghĩ đến nàng bây giờ, trong lòng Vệ Uyên có chút kỳ quái, lại nghĩ tới một chuyện, nói: “Ngài làm sao nhận ra ta? Ngay cả Giác còn không thể nhận ra mối quan hệ giữa ta và Uyên...”
Nữ Kiều thản nhiên nói: “Nàng mới gặp ngươi có ba lần, mà lúc đó nàng còn quá nhỏ.”
“Ngươi là người đầu tiên nàng giao lưu.”
“Tâm tư nàng đơn thuần, không muốn ngươi chết, nên mới trộm bất tử hoa, nhưng thời gian trôi qua quá dài, nàng chỉ sợ đã sớm quên hình dáng công tượng loài người, quên chân linh của ngươi, chỉ có lần đầu tiên tiếp xúc với cái chết, còn có sự vui mừng khi nhận được tên, vẫn luôn còn nhớ.”
“Còn ta, dù sao ngươi từng là con dân Đồ Sơn thị, mà ta là vu nữ đời đó của Đồ Sơn.”
Vệ Uyên khẽ gật đầu, thần sắc có chút hoảng hốt và phức tạp.
Nữ Kiều mỉm cười nói: “Sao vậy, xem thần thái của ngươi dường như vẫn còn hơi khó chịu, chỉ dựa vào khí tức trên cái đồ gốm này, không thể ảnh hưởng đến bản thân ngươi, nhưng biết quá khứ của mình, ngươi không nên cảm thấy tự hào sao? Dù sao đó cũng được xem là một câu chuyện sóng gió ầm ầm.”
Vệ Uyên nheo mắt, nhẹ giọng đáp: “Ta có gì đáng để tự hào sao?”
“Sóng gió ầm ầm không phải do Uyên, mà là do thời đại kia mà thôi.”
“Nếu thay đổi thời đại, Uyên chẳng qua là làm một công tượng cả đời, đến khi có người đến cầu hôn thì theo quy tắc ngăn cản chút, sau đó cùng người trong bộ tộc công kích dã thú nổi điên, cuối cùng đem những lời tộc trưởng nói lại ghi chép, rồi qua đời ở tuổi hơn 60, một đời rất phổ thông và nhàm chán.”
“Vậy nên ý của ngài cho rằng ta nên tự hào, bất quá là vì thời đại đó là năm tháng nhân thần cùng tồn tại, mà ta từng ngăn trở người được gọi là Vũ, công kích dã thú từng là Thủy Thần hệ thống sông Hoài, và ta là người ghi lại chữ viết của Vũ lưu truyền đến đời sau.”
“Vậy nên ý của ngài thật ra là đang nói, điều đáng ghi lại là một đời của Vũ, chứ không phải quá khứ của công tượng Uyên.”
“Làm thê tử của hắn, ngài vẫn giống năm đó.”
Giọng Vệ Uyên ngập ngừng, cân nhắc ngôn từ, cuối cùng nói: “Giảo hoạt y như vậy.”
Nữ Kiều nở nụ cười, ý cười khóe miệng gian xảo: “Nhưng ngươi cũng là một phần của thời đại đó, cho nên sóng gió ầm ầm bên trong tự nhiên cũng có phần của ngươi, chủ nghĩa duy vật lịch sử của người hiện đại dường như nói vậy.”
Chủ nghĩa duy vật lịch sử?
Không, điểm này đều không thần ma.
Vệ Uyên không nói gì hồi lâu, cuối cùng chỉ nói: “Tóm lại, hôm nay đa tạ tiền bối.”
Đối với cách xưng hô của hắn, Nữ Kiều cũng không có gì bất ngờ, chỉ là mỉm cười đáp ứng, rồi lấy ra một chiếc hộp đưa cho hắn, nói: “Trong này là mật hàm cho Phủ thiên sư, thân phận tà đạo đã được phân biệt, so với Thanh Khâu Quốc cách thế giới quá lâu, phủ thiên sư biết nhiều hơn.”
“Môn phái tu hành của những người kia là chuyển hóa từ một môn chính pháp trong điển tịch, loại bỏ phần chân tu nguyên bản, lựa chọn phương pháp tu hành chỉ vì cái trước mắt, đến mức biểu hiện ra bên ngoài gần như ma đạo, mà điển tịch kia rất nổi tiếng, ngươi hẳn cũng đã từng nghe nói.”
“《 Thái Bình Yếu Thuật 》.”
...
Vệ Uyên bước ra khỏi sân nhỏ của Nữ Kiều.
Cả người vẫn còn hơi hoảng hốt và thất thần, Thiên nữ Giác ở bên ngoài sân nhỏ đang yên lặng chờ đợi, Vệ Uyên nhìn sang, chú ý đến nàng so với năm đó, giống như một người bình thường đã trưởng thành hơn mười tuổi, trông không còn nhỏ, nhưng cũng không tính là thay đổi quá nhiều, có thể thấy được hình dáng ban đầu.
Chỉ là tóc đen càng dài, khuôn mặt mũm mĩm hơi trẻ con khi còn nhỏ cũng biến mất, Vệ Uyên chợt nghĩ, hình như cũng không thể dùng từ “mũm mĩm trẻ con” để hình dung, dù sao lúc đó Giác có thể đã sống mấy trăm năm rồi.
Có lẽ đến lúc chính mình già chết, trông nàng vẫn không khác bây giờ.
Thiếu nữ nghe tiếng động, quay đầu.
Trong thoáng chốc, Vệ Uyên dường như thấy được hình ảnh cô bé con đang ngồi xổm trước đồ gốm khi xưa.
Đôi mắt ấy hầu như không thay đổi.
Thiên Nữ nói: “Uyên, ngươi ra rồi.”
Vệ Uyên nhẹ gật đầu, trầm mặc một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Giác, ngươi thích tên của mình không?”
Thiếu nữ ngạc nhiên, sau đó gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi.”
“Đây là tên một công tượng Đồ Sơn đã đặt cho ta khi ta còn rất nhỏ, hắn là người bạn loài người đầu tiên của ta.”
“Dù đã qua rất lâu, nhưng ta vẫn mơ hồ nhớ những câu chuyện hắn kể về đồ gốm, hắn nói đồ gốm cần phải dùng để nấu nước hoặc nấu cơm, nhưng tất cả mọi người ở Côn Luân Sơn không cần ăn uống, ta chỉ có thể bỏ chút hoa vừa hái vào đồ gốm mà thôi.”
Vệ Uyên tự nhiên đáp: “Không sao, đồ gốm vốn dĩ dùng để sử dụng mà.”
“Dùng để cắm hoa hay nấu nước đều là dùng, không hề khác biệt.”
“Ngươi thích là tốt.”
Lúc trước chết đi, tiếc nuối cuối cùng là chưa hỏi cô bé có thích cái tên mình đặt cho hay không, bây giờ xem ra, lựa chọn ban đầu không sai, trong lòng Vệ Uyên, nút thắt nhỏ và tiếc nuối như vậy đã được hóa giải.
Nhìn Giác tuổi vừa đôi mươi, trong lòng Vệ Uyên cũng cảm thán một câu giống như Uyên ngày xưa:
“Không hổ là thiên nữ núi Côn Luân.”
...
Sau khi có được tình báo về vụ thẩm vấn tà đạo của Thanh Khâu Quốc, Vệ Uyên cũng không có lý do ở lại, sau khi từ biệt Nữ Kiều, tốn chút thời gian, tìm được con mèo đen mất tích vài ngày không biết làm gì, rồi lên đường trở về.
Trong viện bảo tàng.
Vệ Uyên cúp điện thoại, Trương Hạo nói sẽ đến ngay, sau đó dùng khăn bông mềm mại lau sạch tủ gỗ, cuối cùng bày chiếc đồ gốm cổ có đường vân lên góc này, thứ gốm do Thần Nông thị thời cổ đại tạo ra, trải qua bao đời truyền lại, đến hiện đại vẫn còn tồn tại.
Vệ Uyên dùng hộp pha lê chụp lên cái đồ gốm.
Chiếc hũ gốm làm bằng chu hội thời nhân thần cùng tồn tại.
Còn lưu lại dấu vết men son không hoàn thiện.
Có văn Cửu Vĩ của Đồ Sơn thị, cổ xưa mà hoàn chỉnh, đường cong mềm mại.
Uyên làm, Vũ dùng, Nữ Kiều cất giữ.
Trở lại chỗ Uyên.
Đồ vật lưu giữ của viện bảo tàng 001.
Vệ Uyên dùng bút đánh dấu số thứ tự, tiện tay dán vào.
Trong khoảng thời gian bọn họ rời đi, Hồ Minh Thanh Khâu Hồ kia không hề rảnh rỗi, hắn mua lại những quyển sách cũ năm xưa của bạn mình, cảm thấy không thể để công sức của bạn mình đổ sông đổ biển, dự định mở một cửa hàng sách cũ. Hắn tìm rất nhiều chỗ ở Tuyền Thị, cuối cùng quyết định xây dựng ở khu phố cổ này, vừa lúc trên con phố cổ có một tòa nhà lầu hai tầng, dứt khoát mua luôn.
Gần đây đều đang sửa chữa.
Vệ Uyên nhìn chiếc đồ gốm cổ kia, trong đầu thoáng qua vài hình ảnh tươi sáng, nhưng không thể liên hệ chúng lại với nhau, dứt khoát không nghĩ nữa, rốt cuộc những gì từng trải thời cổ đại, chỉ để lại cho hắn tay nghề làm gốm và chế ngọc thôi, nhiều nhất có thể dùng tay nghề này để làm đồ giả, ngoài ra, sinh hoạt vẫn cứ như vậy.
Đang nghĩ thì nghe thấy tiếng xe ô tô bên ngoài, chắc là Trương Hạo đến.
Vệ Uyên bước ra, cửa tiệm sách bên cạnh cũng mở, Vệ Uyên vô thức quay đầu lại muốn chào hỏi, nhưng người đi ra không phải Hồ Minh mà là ba cô gái tầm mười tám mười chín tuổi, một người khí khái anh hùng bừng bừng, đôi mắt sáng ngời, một người mặt mày mềm mại ôn hòa, cuối cùng bước ra là một cô gái mặc quần jean. Nửa thân trên là chiếc áo khoác thêu màu sáng, làn da trắng nõn mịn màng, ôm một quyển sách rất dày.
Sắc mặt Vệ Uyên hơi cứng đờ.
“Vệ tiền bối.”
Hồ Mân đầu tiên là hưng phấn, sau đó đàng hoàng hành lễ, Tô Yên Nhi từ lâu đã dịu dàng mỉm cười.
Tô thị Hồ tộc Thanh Khâu, Hồ thị Hồ tộc Thanh Khâu.
Còn một người mang dao găm đồng văn Huyền Điểu, Cửu Vĩ Hồ.
Tô Ngọc Nhi hành lễ, lễ phép mà khách khí nói: “Lão tổ tông nói chúng con bị liên lụy đến chuyện con chồn tinh kia là vì ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, trước kia không cho phép là vì chưa có ai đáng tin cậy, bây giờ bà nói có thể để chúng con đi tạm trên con đường này, mong ngài chiếu cố nhiều hơn.”
Nàng bổ sung một câu: “Đương nhiên, chúng con đã làm xong thủ tục chuyển trường.”
“Sẽ đến trường đại học gần đây đi học.”
Vệ Uyên xoa xoa mi tâm, nhìn thấy Hồ Minh đang vội vàng bày sách ra, con mọt sách Mạch Vọng đang lén lút bò sang, trong phòng, giày thêu đỏ đang nhảy múa, kẹo sắt đen răng rắc răng rắc, thích gia quân binh hồn cho Vệ Thanh mang về Dưỡng Hồn Mộc tu bổ cành cây, quỷ nước đang trộm uống Cocacola, con mèo đen năm trăm tuổi đang phơi nắng trên mái nhà, phát ra tiếng ùng ục.
Tháng ngày lặng lẽ và phổ thông, ừm, ít nhất thì nhìn qua rất bình thường.
Cửa hàng hoa đối diện đã mở.
Trương Hạo từ xe bước xuống, chào hỏi: “Vệ quán chủ, du lịch về rồi à.”
Tô Ngọc Nhi bên cạnh khách khí nói: “Vệ thúc thúc còn có khách, chúng con sẽ không làm phiền.”
Trương Hạo nhìn thoáng qua Tô Ngọc Nhi, tò mò nói: “Không ngờ cháu gái của Vệ quán chủ lớn vậy rồi.”
Vệ Uyên trầm mặc một hồi, giải thích: “Ta chỉ là lớn hơn về vai vế chút thôi.”
“Đến rồi thì vào ngồi đi.”
“Được rồi.”
Vệ Uyên đẩy cửa ra, Trương Hạo và Thẩm Ký Phong theo phía sau, bước vào viện bảo tàng nhỏ này, lúc mở cửa tiếng chuông cửa leng keng một tiếng, Vệ Uyên rót cho bọn họ hai ly trà, ngồi xuống ghế sofa, thở ra một hơi.
...
Tôi tên Vệ Uyên.
Một người quản lý viện bảo tàng bình thường.
Trong nhà trồng một chậu hoa, nuôi một con mèo.
Đối diện nhà tôi là một cửa hàng hoa của một người bạn cũ, bên cạnh là một tiệm sách cũ mới mở.
Chủ tiệm sách họ Hồ, nhận nuôi ba em học sinh cấp ba từ quê đến học.
Tại khu phố cổ trải qua một cuộc sống bình thường và an ổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận