Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 14: Thiên Đạo có chủ tâm

Chương 14: Thiên Đạo có chủ tâm
Gió trong quỷ vực càng lúc càng mạnh, nhưng không còn âm khí u ám ban đầu. Oán khí và lệ khí trên người Uyển Thất Nương đều tan theo nước mắt. Nàng mặc áo đỏ thêu hoa, chân đi giày thêu mạ vàng, gương mặt mộc mạc, vẫn là dáng vẻ thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, mái tóc đen buông xõa ngang hông, đôi mắt hơi sưng đỏ, chỉ là bắp chân trở xuống có cảm giác trong suốt, khiến người ta thấy hơi sợ hãi.
"Đây là..."
Chu Di không biết nên nói gì. Chuyện này đã vượt quá những gì nàng từng biết.
Uyển Thất Nương dùng tay áo lau nước mắt, cẩn thận nâng lá thư, cúi người hành lễ với Vệ Uyên, khẽ nói: "Đa tạ công tử."
Vệ Uyên lắc đầu, hỏi: "Uyển cô nương, đã tỉnh táo rồi chứ?"
"Nhờ phúc của công tử."
"Vậy sao..."
Vệ Uyên im lặng một chút, thu hồi tám mặt hán kiếm trong tay, nói: "Vậy cô nương còn có tâm nguyện gì không?"
"Tâm nguyện?"
Thiếu nữ trông như người của hơn trăm năm trước giật mình, lúc đầu muốn nói là không có tâm nguyện gì, nhưng cầm những phong thư không thể gửi được kia, nghĩ đến những dòng chữ trên đó, quỷ thần xui khiến thốt lên: "Ta muốn nhìn thế giới bây giờ, có được không?"
Huyền Nhất biến sắc, đứng chắn trước mặt, vội vàng nói: "Không được, vẫn chưa xác định nàng vô hại..."
Chuôi kiếm của tám mặt hán kiếm không nặng không nhẹ đụng vào thân kiếm trong tay Huyền Nhất.
Thanh kiếm trong tay Huyền Nhất bị đánh bay ra ngoài. Nó xoay tròn ba vòng rồi cắm ngược xuống đất. Thế kiếm không giảm, đâm vào bụng Huyền Nhất.
Huyền Nhất đau đớn kêu lên, còn chưa kịp nén lại thì thân thể đã loạng choạng lùi lại một bước, không thể không tránh đường.
"Hôm nay ta có lỗi với ngươi, ngày khác sẽ bồi thường."
Vệ Uyên thu tám mặt hán kiếm vào hộp đàn, cúi người nhặt chiếc dù đen vừa ném ra, phủi sạch bùn đất, mở dù, sau đó quay lại nhìn cô gái mặc áo đỏ, lòng bàn tay phải đặt bùa, để lực lượng khu quỷ tràn ngập dưới dù, tay trái đưa ra, khẽ nói: "Vậy, ta sẽ cùng cô nương đi dạo một vòng Giang Nam thành."
"Mời."
Chu Di đỡ Huyền Nhất đang ôm bụng.
Vệ Uyên căn bản không dùng lực. Huyền Nhất sở dĩ lùi lại, thậm chí ngã xuống đất là vì bản thân hắn đã mất hết sức lực. Sắc mặt hắn trắng bệch, nghiến răng nói: "Hắn căn bản không biết lệ quỷ không ổn định..."
"Nếu nữ quỷ kia nổi loạn bên ngoài, số người bị thương chắc không chỉ vài trăm."
Chu Di nói: "Chắc chắn hắn có biện pháp gì đó phòng ngừa lệ quỷ làm loạn."
"Chúng ta thử xem có thể tiêu trừ quỷ vực này không, nếu không thì đây sẽ mãi là một tai họa. Đúng rồi, ngươi tra thông tin về Phó Bằng Nghĩa và Uyển Thất Nương hai cái tên này..."
"Ừm."
Nắng mưa dầm dề của Giang Nam.
Trời chưa đổ mưa, trên mặt đường đá xanh đã có hơi nước mờ ảo.
Vệ Uyên che dù, vác hộp đàn, dưới dù là bóng áo đỏ song hành.
"Không ngờ nơi này vẫn giống năm xưa."
Uyển Thất Nương mặc áo đỏ nhìn những kiến trúc cổ rêu xanh hai bên đường, khẽ nói.
"Ta còn nhớ khi còn bé, ta đã chạy đi chạy lại ở đây rất nhiều lần. Sáng sớm, hai bên đường này người trong thôn sẽ đến bán đồ ăn, rau xanh, cải trắng, rất tươi, mùa đông còn có hồng chín, xì dầu của lão Trần gia ở chỗ này, còn bên kia là tiệm mì nhỏ, một bàn lớn cho một người, hai lượng mì, một thìa xì dầu, rất ngon."
"Khi còn bé ta không ít lần từng nghĩ, đợi ta cùng Bằng Nghĩa già đi, sẽ tay nắm tay chậm rãi đi trên con đường này, nhìn người ta đến mua thức ăn, nhìn lũ trẻ chạy nhảy, bây giờ nghĩ lại, thật không nên suy nghĩ nhiều như vậy." Uyển Thất Nương khe khẽ lắc đầu.
Bước đến căn nhà cũ đã đóng cửa. Có thể thấy đây từng là một cửa tiệm, nhưng không biết đã bao nhiêu năm không mở cửa.
"Đây là phố Cát Tường, hồi trước ta thích nhất mua son phấn ở đây."
"Vốn nghĩ dù thế sự đổi thay thế nào, thì luôn có con gái, con gái phải tô son vẽ mày, cửa tiệm này cũng sẽ không đóng cửa, không ngờ bây giờ con gái không còn dùng son phấn nữa rồi. Bằng Nghĩa nói sự đời đổi thay không ai lường được, có lẽ là đạo lý này."
Từ xa nhìn thấy dòng xe cộ nhộn nhịp, Uyển Thất Nương dừng chân, đứng giữa khung cảnh Giang Nam mưa bay, không đi tiếp.
"Vốn dĩ muốn thay Bằng Nghĩa xem Giang Nam mới, nhưng nhìn quanh, cảnh vật ở đâu cũng giống trước đây, ngược lại khiến công tử chê cười." Nàng mỉm cười, xoa xoa khóe mắt.
"Nếu son phấn đã không còn ai dùng, thì khúc hát cũng không ai hát, cũng chẳng ai nghe nữa nhỉ."
Vệ Uyên nói: "Có chứ."
Hắn cầm dù nhìn khu vực phồn hoa mới, đáp: "Hí khúc vẫn còn, phim giọng cổ cũng được giới trẻ yêu thích. Trên mảnh đất cổ kính này, có rất nhiều điều mới mẻ, nhưng những thứ xưa cũ cũng không hề bị lãng quên, chúng vẫn phát triển, hòa nhập, dung nạp. Thần Châu từ xưa luôn có khí độ đó."
"Những người cần phải ghi nhớ, chúng ta sẽ không bao giờ lãng quên."
"Uyển cô nương, cô nhìn xa kia, nơi có tấm bia đứng thẳng, đó là công viên tưởng niệm liệt sĩ. Tên của những người con Giang Nam đã hy sinh vì nước đều được khắc ở trên đó."
"Sao nào, còn thời gian, muốn đi xem thử không?"
Một lát sau, tại công viên tưởng niệm liệt sĩ Giang Nam, Vệ Uyên cầm dù đứng yên lặng.
Trên bia đá khắc chi chít tên.
Uyển Thất Nương áo đỏ chậm rãi đọc từng tên, cuối cùng nhìn thấy cái tên quen thuộc, nàng vừa khóc vừa cười, cúi người vuốt ve bia đá, nhưng đầu ngón tay không thể chạm được độ ấm của người kia, cũng không chạm được vào bia đá, ngón tay xuyên qua.
Trời sắp mưa, sắc trời âm u, nhưng trong công viên vẫn có người qua lại, trong đó cũng có vài đứa trẻ.
Vệ Uyên cầm dù, cúi mình trước bia tưởng niệm và Uyển Thất Nương, nói: "Từ nhỏ ta đã sợ ma, rất nhiều người đều sợ, đến giờ vẫn còn kiêng kỵ đi nghĩa trang, đặc biệt là ban đêm. Nhưng nghĩa trang liệt sĩ thì khác, vì dù là trẻ con cũng biết, các anh hùng sẽ bảo vệ chúng. Chúng ta những người đi sau cần phải cảm ơn họ, cảm ơn cả các người."
"Cảm ơn."
Uyển Thất Nương quay lại, hốc mắt đỏ hoe, vuốt vuốt khóe mắt, khẽ nói.
"Công tử chê cười."
"Không sao."
"Uyển cô nương, còn muốn đi nơi nào nữa không?"
"Không còn."
Thôi vậy, hai người im lặng quay về Xuân Hiểu lâu.
Uyển Thất Nương đẩy cửa vườn ra, thấy ba người Chu Di sắc mặt phức tạp, còn quỷ vực đã bắt đầu từ từ tan vỡ, như một góc bức tranh cũ bị xé rách, để lộ dáng vẻ tàn tạ, những đình đài sụp đổ, cỏ dại mọc um tùm, cánh cửa gỗ màu đỏ sờn, tất cả đều trải qua sự bào mòn của thời gian.
Ngọa Hổ lệnh bài hơi rung động. Lần này không cần khắc lên giấy, đã có chữ xuất hiện trong ý thức của Vệ Uyên.
Lệ quỷ tan biến.
Ti Đãi giáo úy lập công huân bảy.
Chuyển hóa mở khóa thần thông cơ bản Ti Đãi giáo úy 【Chú linh】.
Chuyển hóa mở khóa quyển trục Ti Đãi giáo úy «Quái lực loạn thần, thần linh năm».
Ngọa Hổ lệnh bài chậm rãi tĩnh lại.
Uyển Thất Nương đặt lá thư cẩn thận bên cạnh, đứng dậy nhìn Vệ Uyên người vừa cùng mình dạo phố Giang Nam, nói: "Công tử còn có chuyện muốn nói với ta nhỉ."
Sau đó Chu Di và Huyền Nhất liền thấy, Vệ Uyên, người vừa không ngại động thủ để đưa Uyển Thất Nương ra ngoài, lặng lẽ cất dù đen, tháo hộp đàn, lấy kiếm ra, nhắm mắt lại, năm ngón tay chậm rãi nắm chặt chuôi kiếm, bên trong vỏ, tiếng thép rung lên vù vù.
Uyển Thất Nương hỏi: "Có phải vì ta từng động thủ với công tử?"
Vệ Uyên hỏi: "Ngươi giết người à?"
"Người vô tội."
Vệ Uyên hơi ngẩng đầu, trong đầu hiện lên tiếng rên thảm thiết lúc đi ngang qua khu dân cư Phú Xuân. Năm ngón tay siết chặt, kiếm vang lên một tiếng réo rắt, hán kiếm ra khỏi vỏ.
Ầm ầm.
Trên trời sấm sét vang dội, bắt đầu mưa.
Tay phải bôi phù thủy lên lưỡi kiếm, ngón tay vuốt qua lưỡi kiếm, máu tươi chảy ra, để lại một vệt màu vàng trên lưỡi kiếm.
【Chú linh】 chứa linh lực, có thể gây thương tích cho yêu ma quỷ quái.
Vệ Uyên từ từ hạ tấn, hai tay nắm chặt chuôi kiếm. Lưỡi kiếm chỉ vào hồn ma mà trước đó mình đã dốc sức giúp hoàn thành tâm nguyện.
Vệ Uyên nhắm mắt thật chặt, Thất Nương từng trải, tuyệt vọng trong quá khứ, lòng người hiểm ác, lý do hóa thành lệ quỷ, cùng với tiếng rên thảm thiết của người mẹ mất tất cả lúc đi ngang qua khu dân cư Phú Xuân, tất cả cùng ập đến, có lẽ đây mới là cuộc sống thực, dù là Ngọa Hổ giáo úy hay hiệp khách, đôi khi cũng không thay đổi được gì.
Chúng ta chỉ có thể lựa chọn.
Trong Ngọa Hổ lệnh bài vọng ra tiếng hổ gầm trầm thấp. Vệ Uyên nén lại những cảm xúc phức tạp trong lòng, mở mắt, khẽ nói: "Kẻ giết người, đền mạng."
"Đại Hán Ti Đãi giáo úy, Vệ Uyên..."
Mũi kiếm nâng lên, chỉ vào Uyển Thất Nương.
"Tiễn Uyển cô nương đoạn đường cuối cùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận