Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 763: Vào Triều Ca, buông tay không có dự bị

Chương 763: Vào Triều Ca, buông tay không có dự bị.
Tại Tô Ngọc Nhi ở đây, Hoắc Khứ bệnh phảng phất như thời cấp ba, nam sinh phát hiện nữ sinh thầm mến đi ngang sân bóng rổ, trực tiếp toàn thân trên dưới tăng thêm đầy buff, cho dù là cữu phụ hắn, năm đó luyện chiêu với hắn, cũng phải nâng cao tinh thần mới có thể chống lại.
Trận chiến này, tất thắng!
Thiếu niên giấu trong lòng sự thong dong tự tin như thế.
Đường đường xuất trận!
Sau đó, Vô địch Hầu trải qua sự chà đạp lớn nhất từ trước tới nay.
Một lát sau...
"Hízz-khà-zzz..."
Thiếu niên mặt mày bầm dập ngồi trên ghế salon, đầu óc mờ mịt, sao có thể.
Ta Đại Hán chiến trận thương pháp...
Thế mà bị người trực tiếp dùng quyền phá vỡ?
Rượu sát trùng lau qua vết thương, cơ bắp trên mặt thiếu niên co giật.
Cảm giác này, thật sự còn hơn cả rượu cồn xát vào vết thương gây kích thích, hắn hơi không nhịn được, sắc mặt muốn biến đen, nhưng ngẩng đầu lên, thấy thiếu nữ phía trước chuyên tâm xử lý vết thương cho mình, thấy tóc mai xanh của thiếu nữ, đôi mắt màu nâu nhạt tĩnh lặng.
Khi gió thổi đến, tóc mai của thiếu nữ như lướt qua mặt hắn, có chút ngứa ngáy, khi hít thở, mang theo hương thơm nhè nhẹ.
"Đau không?"
Ánh mắt Tô Ngọc Nhi đặt lên thân người thiếu niên danh tướng.
"Không đau, đau gì chứ!"
Thiếu niên danh tướng hoàn hồn, vỗ ngực, hào khí ngất trời nói: "Mấy thứ nước khử trùng hay cồn y tế đó, cứ dùng nhiều vào, nếu để người ngoài thấy, còn tưởng chúng ta dùng không nổi!"
Tô Ngọc Nhi bất đắc dĩ, xem như danh tướng từ nhỏ lớn lên trong Ngự lâm quân, thời thiếu niên Hoắc Khứ bệnh, tỉnh táo và hoang đường vẫn cùng tồn tại...
"Mạnh miệng..."
Tô Ngọc Nhi không biết phải đánh giá thế nào, thở dài.
Trong tay ngoáy bông, bôi thuốc vào vết bầm trên má của Hoắc Khứ bệnh.
Hoắc Khứ bệnh, trước mắt mười bảy tuổi, đặc tính ở chỗ suất lĩnh quân đội trường đồ bôn tập, cùng khả năng thống soái dẫn đầu mạnh mẽ và tính trưởng thành, nhưng thực lực đơn thể chỉ là cấp bậc nhân gian, mà Vệ quán chủ, bản thân đã là Thần Thoại cấp, vừa rồi Hoắc Khứ bệnh mang trường thương, ý chí phấn phát.
Vệ quán chủ nghĩ lại sâu sắc nửa cái lão sư không ra khái niệm Thần Thoại, bị Thủy Thần Cộng công trực tiếp tạo thành thảm kịch.
Đồng thời tỉnh lại sâu sắc.
Lấy đó làm gương.
Thế là khi chưa khai chiến, công thể tam giáo hợp nhất, bản tính thần linh xu lợi tránh hại, khái niệm chống trời chống đất, tâm tưởng giao tiếp nội cảnh, trực tiếp hòa nhập Hà Đồ Lạc Thư trong tỉnh mộng, bên ngoài năm ngón tay trái khẽ nhếch lên, khí cơ lưu chuyển, là thủ đoạn điều chỉnh âm dương của Đạo môn, mi tâm diệt Ruri, là Phật môn Tha Tâm Thông và Lậu Tẫn Thông gia trì.
Âm dương dàn xếp!
Chống trời chống đất!
Tính toán tường tận nhân quả!
Lẩn tránh sát cơ!
Lúc ấy Chư Thần đứng ngoài quan sát đều chậm rãi ngưng thần sắc mặt.
Ta mẹ nó...đánh, đánh lông gà a đánh.
Sau đó liền thấy Hoắc Khứ bệnh tràn đầy tự tin tiến lên.
Rồi sau đó hắn liền quỳ.
Trường thương bị Lậu Tẫn Thông trực tiếp khắc chế đến chết, sau đó phản tay một cái âm dương dàn xếp, tay trái khẽ chụp, tay phải trực tiếp năm ngón tay nắm lại, dùng thuật tay không quyền của Ngụy Võ đã bị tiêu diệt trong Hắc Băng Đài của Đại Tần, thế là Hoắc Khứ bệnh bị chà đạp.
Giờ phút này Hoắc Khứ bệnh còn muốn mạnh miệng, Tô Ngọc Nhi đang định bôi thuốc cho hắn thì một bàn tay chặn lại lọ thuốc trong tay nàng, Vệ quán chủ mỉm cười nói: "Không sao, Ngọc Nhi ngươi về trước đi, để ta bôi cho hắn..."
Sắc mặt thiếu niên danh tướng hơi cứng lại.
Vệ quán chủ hơi nhếch khóe môi: "Không đau, thật sao?"
"...Không, đau."
Hoắc Khứ bệnh nghiến răng, từng chữ một nói.
"Tốt, vậy ta không khách khí nữa, Hoàng Cân lực sĩ, giữ chặt hắn!"
Vệ Uyên búng tay, trong hư không xuất hiện hai Hoàng Cân lực sĩ cao lớn vạm vỡ, một trái một phải, trực tiếp ép Hoắc Khứ bệnh lại, sau đó Vệ quán chủ một tay đè lên vai hắn, khóe miệng ý cười chậm rãi hiện lên: "Ta sẽ tự mình nắn xương, bôi thuốc cho ngươi!"
"Ngọc Nhi là Thanh Khâu, ta cũng là Thanh Khâu, sao mà kém nhau nhiều vậy..."
Giọng rên rỉ cuối cùng của thiếu niên không nhịn được biến thành tiếng kêu thảm thiết.
Mất mặt hoàn toàn trước mặt người mình thầm mến.
Quỷ nước cảm khái: "Nói đi nói lại, tên nhóc này, luôn dũng cảm như vậy sao?"
"Hắn không biết lão đại từng đánh một trận với Cộng Công à?"
Vodka nương nương nói: "...Không dũng cảm, làm sao dám dẫn vài trăm người đi chiếm quê hương Hung Nô?"
"À cái này, cũng phải."
Một lát sau, Hoắc Khứ bệnh ngồi dưới đất, nhe răng trợn mắt, đau đến mức thiếu niên mười bảy tuổi muốn trào nước mắt, điều này hoàn toàn không liên quan tới cảm xúc, chỉ là phản ứng ứng kích của thân thể, nghiến răng nghiến lợi, bỗng đứng dậy, lại chợt khựng lại.
Thương thế trên người, hoàn toàn hồi phục...
Ngươi!
Vệ Uyên đáp: "A Lượng trước kia thể chất không tốt, ta có điều dưỡng cho nên ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm."
"À... ngươi nhịn được đau đớn này, cũng không tệ, chỉ là võ công kém chút."
Hoắc Khứ bệnh xoa bả vai, nghiến răng nói: "Ngươi chờ... ta một ngày nào đó sẽ lật đổ ngươi!"
Vệ Uyên cong khóe miệng: "Ta rất mong chờ."
"Bây giờ đi rửa tay ăn cơm, lát nữa ta sẽ dạy ngươi vài chiêu."
Vừa nói, thuận tay vỗ lên đầu Hoắc Khứ bệnh mười bảy tuổi, hắn không phục, chợt nhớ ra một vấn đề, nói: "Ngươi nói, thân thể Vũ Hầu cũng là do ngươi giúp điều dưỡng, vậy hắn có thể chịu được đau như thế này sao?"
"Đương nhiên không."
Vệ Uyên đương nhiên nói: "Ta cho A Lượng đều là bản không đau."
Hoắc Khứ bệnh: "... ..."
Vệ quán chủ mỉm cười nói: "Hay là nói, đường đường phong lang cư tư Vô địch Hầu Hoắc Khứ bệnh tướng quân, thế mà sợ đau đến nỗi muốn có đãi ngộ của một mưu sĩ thân thể không tốt, đương nhiên, xã hội hiện đại rất dân chủ, nếu như ngươi muốn đãi ngộ của A Lượng, ta có thể đáp ứng."
Hoắc Khứ bệnh liếc nhìn bên mặt Tô Ngọc Nhi, cứng cổ nói: "Không, như vậy là tốt rồi!"
Thế là kiếm khách tóc trắng nào đó vỗ tay mỉm cười nói: "Có cốt khí."
"Ta thích nhất là những hài tử có cốt khí như ngươi."
"Lát nữa sẽ dạy ngươi hai chiêu."
Hoắc Khứ bệnh: "... ..."
Quỷ nước nhìn kiếm khách tóc trắng mỉm cười kia, như nhìn thấy sau lưng chín cái đuôi đang vẫy, thì thầm: "Đuôi cáo lộ ra..."
Khế gật đầu, khẳng định: "Chắc chắn lộ ra rồi."
Thiếu niên sờ mặt nạ, thì thầm: "Vũ a, xin lỗi, A Uyên bị Nữ Kiều làm hư rồi."
"Ngươi trở về, có lẽ sẽ thấy hai con hồ ly tinh..."
Bên kia kiếm khách tóc trắng để tay phải sau lưng, tóc trắng rủ bên hông, khóe miệng mang ý cười, tố chất của Hoắc Khứ bệnh, mạnh hơn dự liệu của hắn, ân, là một vật liệu tốt, cho nên phải xem biện pháp hợp sức tạo của Thanh Khâu Chi Quốc và Hắc Băng Đài có được không.
"A Uyên ngươi đang bắt nạt hắn đấy à?"
Sau quầy bar, cô gái mặc áo sơ mi trắng, tạp dề màu sáng buộc lên, thở dài.
Gần giữa trưa, Giác mặc đồ ở nhà đơn giản, tóc đen cột đuôi ngựa, bất đắc dĩ nhìn kiếm khách tóc trắng đang đắc ý kia, trong tay vẫn còn cầm thìa nếm súp, nấu cơm ở phố cũ là thay phiên nhau, hôm nay đến phiên Giác.
Vệ Uyên nhún vai: "Ta không có mà, đúng không, đại tướng quân Vô địch Hầu?"
Trán Hoắc Khứ bệnh nổi gân xanh.
Sau đó mặt nở một nụ cười cứng ngắc, gằn từng chữ một: "Không có..."
"Chúng ta chỉ là giao thủ luận bàn."
"Được rồi, rửa tay ăn cơm thôi."
Giác dùng thìa gõ lên đầu kiếm khách, tay khựng lại một chút, sau đó đưa thìa vừa gõ cho hắn, không hề chớp mắt nói: "Ừm, rửa luôn thìa..."
Vệ Uyên thuận thế nhận, thả thìa xuống, bữa trưa rất đơn giản, so với món chay của đại hòa thượng Viên Giác, tay nghề Giác tuy cũng thanh đạm, nhưng cũng không tránh các món mặn, Thủy Hoàng Đế, A Lượng, Khế hưởng thụ bữa cơm rau này, không hề tỏ vẻ khác lạ.
Các loại rau quả, thịt dưới sự kiểm soát hoàn hảo, bày ra cảm giác phối hợp như hòa âm, thịt tươi mềm mọng nước, rau củ vẫn giữ được độ tươi ngon, Vệ Uyên ăn rất hài lòng, còn Vô Chi Kỳ thì không khách sáo uống rượu.
Trong khi ăn cơm, thuận tiện tán gẫu với Tô Ngọc Nhi.
"Ngươi cũng muốn đi Triều Ca thành à?"
"Ừm." Tô Ngọc Nhi gật đầu: "Dù sao nơi đó cũng là nơi cuối cùng năm xưa bọn họ đưa người ra ngoài, ta muốn xem thử... Hiện giờ nó như thế nào, có khác gì với ký ức của ta..."
"Ra vậy..."
Vệ Uyên trầm ngâm, sau đó gật đầu đồng ý.
Vết nứt Sơn Hải hầu như đã phong ấn toàn bộ, dùng ngọc khí tế tự hoàn thành thăm dò Triều Ca, sau đó ổn định thông đạo, là việc chắc chắn phải làm, Trương Hạo đã liên hệ đến nhân viên nghiên cứu chuyên phụ trách mảng này.
Đến lúc đó sẽ lập đàn làm phép theo đạo môn, cùng kỹ thuật khoa học hiện đại, ổn định liên hệ giữa hai thế giới, đây không phải là chuyện không thể, dù rằng trước đây hạch tâm Thái Dương Thần lấy được từ hệ thần Bắc Ấn đã tiêu hao hoàn toàn trong khi rèn Trường An kiếm.
Nhưng lão thiên sư khi trấn sát Tứ Hung Hỗn Độn ở núi Long Hổ.
Hỗn Độn lúc hấp tấp đã đem trụ vàng khí vận mà nó phụ trách cũng chuyển đến.
Nói cách khác, chỉ cần dùng trụ vàng khí vận dừng ở đó là đủ ổn định thông đạo cơ bản, sau đó dựa vào pháp trận, điển nghi và các vật định khí vận của các đại môn phái, cố định thông đạo này lại.
Một thông đạo ổn định, đủ để vượt qua không gian hai thế giới.
Đây là một đề tài cực kỳ khan hiếm, đồng thời có giá trị nghiên cứu.
Không biết lại có kế hoạch nghiên cứu gì đây...
Lần này đến Triều Ca, hoàn thành bước đầu tiên, Vệ Uyên biết sẽ đi Đại Hoang tìm kiếm Tấn Vân rơi xuống, nghĩ rồi nhìn A Lượng bên cạnh, nói: "A Lượng, ngươi có muốn đến Triều Ca xem thử không?"
Thiếu niên Vũ Hầu nhìn Thủy Hoàng Đế, lắc đầu: "Ta không đi."
Thủy Hoàng Đế mỉm cười: "Trẫm ngược lại có hứng thú muốn xem."
Khế nâng tay.
Vệ Uyên nhìn vị đế vương mỉm cười ung dung, lại nhìn Khế mang nửa chiếc mặt nạ, rồi vô thức nhìn sang Hoắc Khứ bệnh, vì hai ngày liên tiếp bị Bá Vương đánh, rồi lại bị đầu bếp đánh, nên đến cả ăn cơm cũng cảm thấy đau.
Không hiểu sao...
Luôn có cảm giác buông tay không có dự bị.
Vệ quán chủ khóe miệng giật một cái, nói: "Vô địch Hầu, ngươi cứ ở đây dưỡng thương đi..."
Cứ có cảm giác đem ngươi đi ra ngoài, lại không khống chế được.
Đợi Trương Hạo đến, Vệ Uyên bày hết các món đồ đồng ra, ban đầu, hắn còn cần dùng trận lập đàn làm phép, với máu tươi của Tô Ngọc Nhi trợ giúp, cần hết toàn lực mới làm được, bây giờ chỉ cần phẩy tay áo một cái là xong.
Đây chính là hai tay vỗ, muốn gì có đó.
Vệ Uyên thầm nghĩ đùa, thực lực bây giờ so với lúc trước đã khác biệt hoàn toàn.
Bề mặt đồ đồng cộng hưởng, nổi lên đường vân lưu động, rồi hóa thành thông đạo đi Triều Ca, Vệ Uyên thở ra một hơi, nhìn Giác, nói: "Vậy Giác, chúng ta xuất phát trước... Lần này ta muốn đi tìm Tấn Vân, cho nên không về ngay được."
Cô gái chỉnh cổ áo cho hắn, giọng nói nhu hòa ôn tồn: "Vậy hãy cẩn thận."
Giọng nói ngập ngừng, đột nhiên nhớ tới trải nghiệm ở huyễn cảnh đào nguyên.
Khuôn mặt hơi đỏ, giọng yếu ớt, lắp bắp nói: "Phu phu phu..."
"Hửm?"
Thiên nữ nín thở tập trung, âm thầm cổ vũ.
Không có vấn đề, ở trong mơ đều đã nói...
Chỉ là hai chữ, nói ra, nói ra...
Thiếu nữ ngẩng đầu, đôi mắt nhắm, sau đó nhìn thấy phía sau Vệ Uyên nghi hoặc, Thủy Hoàng Đế, Gia Cát Vũ Hầu, Sở bá vương, Hoắc Khứ bệnh, Tô Ngọc Nhi, Trương Hạo đều đang nghiêng tai lắng nghe, mặt lộ vẻ cổ vũ.
Mặt thiếu nữ lập tức đỏ bừng.
Hai tay đẩy Vệ Uyên vào ngực, Vệ Uyên lảo đảo, trực tiếp ngã vào thông đạo đến Triều Ca.
"Phu quân!"
Mặt thiếu nữ đỏ ửng, hai tay chống đầu gối: "Nói, nói ra rồi..."
Một đám người đứng xem bên kia tản ra.
"A, xong chuyện rồi, đi thôi."
"Đi làm việc đi làm việc."
Mọi người tản ra, sau đó Thủy Hoàng Đế mỉm cười, cũng bước vào con đường đến Triều Ca.
Thiếu niên mưu chủ ngồi trên ghế, nhìn bóng lưng vị đế vương kia, như suy nghĩ gì, hồi ức truyền thuyết Đế Lăng, lẩm bẩm: "Đã muốn đi Đại Hoang từ đây, như vậy tìm manh mối Đại Hoang, lăng mộ phi nhạn..."
Trong truyền thuyết, trong Đế Lăng có phù nhạn bằng vàng, có thể bay mấy trăm năm.
Vậy là, đem phù nhạn bằng vàng đưa vào khe nứt Đại Hoang... sao?
Nói cách khác, Bạch Khởi?
Đại Hoang.
Nước Tần.
Võ An Quân Bạch Khởi đưa tay ra, một con phù nhạn bằng vàng rơi vào lòng bàn tay.
Bạch Khởi chậm rãi nói: "Thủy Hoàng Đế bệ hạ sắp đến Đại Hoang..."
Phía trên có ánh sáng pháp trận mờ ảo, rất yếu, điều đó cho thấy khoảng cách rất xa, Thạch Di nhíu mày, giọng bình thản: "Cực kỳ xa, từ nơi này đến kia, cần phải vượt qua lãnh địa của năm bộ tộc lớn."
"Cùng ba khu hỗn loạn, ta không khuyến nghị ngươi đi theo cách đó."
"Đề nghị của ngươi, ta sẽ cân nhắc."
Giọng Võ An Quân bình thản.
Sau đó xoay người, sải bước xuống thành.
"Kết trận, xuất quân."
Ngày hôm đó, nước Tần bị đánh bại đổi tên trong vòng một tháng mở cửa ải quốc gia, đám loạn quân xung quanh bị đuổi đi trong lòng mừng rỡ, tưởng rằng có cơ hội tốt, nhưng chớp mắt, tiên phong hầu như mất hết sĩ khí, sợ hãi ngồi xuống bên đường, bỏ cuộc kháng cự.
Mặt đất rung chuyển vì tiếng vó ngựa nặng nề.
Những kỵ binh mặc giáp đen, giơ cao chiến kỳ đỏ rực như hồng thủy, bước vào Đại Hoang, ngạo nghễ đi qua đám loạn quân mất đi chiến ý.
Văn tự màu máu kiêu ngạo trên cờ xí đen.
Chữ Triện nhỏ.
Tần!
Quân vương có lệnh.
Triệu tập!
Bạn cần đăng nhập để bình luận