Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 362: Vệ Uyên, là người tốt

Chương 362: Vệ Uyên, là người tốt
Núi Long Hổ.
Trương Nhược Tố đặt điện thoại di động xuống, khóe miệng giật giật, xung quanh hắn còn có mấy vị lão đạo sĩ, trong đó lão già Lâm Thủ Di của phái Thượng Thanh Mao Sơn oán giận nói: "Ngươi làm sao vậy, tự nhiên có điện thoại, thật vất vả mới tụ tập đủ người, lần này trực tiếp hỏng hết cả rồi.""Là điện thoại của ai?""Vệ Uyên."Một đám lão đạo sĩ tổng cộng cũng phải gần năm trăm tuổi lập tức c·ứ·n·g đờ.
Trương Nhược Tố nói: "Nhưng ta không có nghe máy, trực tiếp chặn số hắn luôn rồi."
"Hô..."
Một đám đạo nhân nhẹ nhàng thở ra, kể từ khi vị Vệ quán chủ trẻ tuổi kia làm ra những chuyện kia thì giới tu hành Thần Châu cũng không dễ dàng gì khi động tới Vệ quán chủ, câu này đã là nửa đùa nửa thật rồi.
Trương Nhược Tố đáy mắt gợn sóng lấp lóe, chậm rãi nói: "Có điều hắn gửi tin nhắn tới, nói là có lễ vật."
"Hả?! ! "
"Nhưng bây giờ hắn ở Giang Nam đạo, cách chỗ này rất xa."
"Hô..."
"Bây giờ đang dùng phi k·i·ế·m đưa đến đây."
"A?!"
Một đám lão đạo sĩ rối bời trong gió, Trương Nhược Tố vẫn ngồi ngay ngắn, không chút lay động, đợi một lát thì chân trời vang lên tiếng k·i·ế·m réo rắt, thanh k·i·ế·m kia hóa thành một luồng sáng bay vào đạo quán, dưới con mắt kỳ quái của một đám đạo nhân, từ từ dừng lại trước mặt lão đạo sĩ. Từ một sợi dây gai treo lủng lẳng một cái hộp.
Lâm Thủ Di thở ra một hơi, nhẹ nhàng như mây gió nói: "Hóa ra là lễ vật của Vệ quán chủ, Thiên sư cứ cẩn t·h·ậ·n nhận lấy, dù sao cũng là chút thành ý."
"Đúng vậy, đúng vậy, Vệ quán chủ cũng thật có lòng."
"Với đạo t·h·u·ậ·t của Vệ Uyên, giờ phút này gọi hắn là chủ của Thất Bộ Ngọc Xu Thái Bình Bộ cũng không sao cả."
"Thậm chí có thể nói là, có qua có lại đấy chứ."
"Cùng là tu sĩ Đạo môn, chúng ta nên trao đổi thông tin với nhau, việc này vốn là hợp lẽ."
"Lời này rất hay."
Một đám đạo nhân thoải mái trao đổi với nhau, Trương Nhược Tố nhẹ gật đầu, nói: "Hóa ra các vị đạo hữu nghĩ như vậy, nhưng mà sao mọi người lại chạy xa như thế?"
Hắn khóe mắt giật giật, thấy Lâm Thủ Di trốn ở bên cửa sổ, mấy lão đạo sĩ khác đang nói năng đạo mạo vừa rồi, bây giờ cũng có bao xa trốn bấy xa, nếu như không phải là vì cố kỵ mấy hậu bối trẻ tuổi phía ngoài, mấy lão đạo sĩ này hận không thể đào cửa sổ chạy trốn ngay tại chỗ.
Lâm Thủ Di nói: "...Trương thiên sư, đạo hạnh của ngài cao thâm."
"Ngươi mở ra đi."
Trương Nhược Tố đối mặt với ánh mắt chờ mong của một đám lão đạo sĩ, khóe miệng giật giật.
Trầm mặc một lát, đứng dậy, bước bạch bạch đến bên cửa sổ, dùng tay che miệng một bên, lớn tiếng kêu lên: "A Huyền, mau lại đây, Vệ quán chủ tặng quà cho con kìa!"
Rất nhanh, vị đạo nhân trẻ tuổi trên vai đang ngồi mèo đen Loại liền sáng mắt, cạch cạch chạy tới.
"Lễ vật của Vệ quán chủ?"
"Đúng vậy đó..."
Trương Nhược Tố ấm áp cúi người, vỗ vỗ vai sư đệ, nói: "Là chuyên môn gửi từ Giang Nam đạo đến, con biết Giang Nam đạo mà, rau ở đó rất n·ổi tiếng, còn đồ ăn vặt kiểu Xô Viết thì cả Thần Châu ai cũng biết danh."
"Xem kìa, đựng trong hộp, chắc là ngon lắm đó."
Nhìn qua A Huyền tầm mười hai mười ba tuổi, giữa lông mày có dấu vết ngọn lửa nhỏ. Trong lòng cậu bé có mong chờ tốt đẹp.
Một tiếng tách.
Kéo hộp ra...
"Oa a a a!"
Tiểu đạo sĩ bị đầu lâu bên trong dọa giật mình, nước mắt lưng tròng chạy biến mất.
Mèo đen Loại nổi giận, một móng vuốt đập lên mặt lão thiên sư.
Một lát sau, Trương Nhược Tố mặt mày tím xanh vẫn thần sắc tự nhiên, nhìn bóng lưng của A Huyền nhỏ, cảm khái nói:
"Thế giới người trưởng thành thật sự là chuỗi thức ăn t·à·n k·h·ố·c, sư đệ ạ."
"Ta làm vậy cũng là vì tốt cho ngươi."
Mấy lão đạo sĩ các phái bên cạnh đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Trương thiên sư mặt không đổi sắc.
Ôi chao,
Thật t·i·ệ·n t·i·ệ·n!
Trương Nhược Tố dụi dụi mắt, nhếch nhếch miệng, móng vuốt của mèo đen Loại không nhẹ cũng không nặng, bất quá không ngờ tới, Vệ Uyên lại lần thứ hai dùng phi k·i·ế·m đưa đầu người tới, đây là cái quái gì vậy, ngàn dặm tặng đầu người, lễ mỏng nhưng tình nặng?
Nhưng mà hắn gần như ngay lập tức đã nhận ra không đúng.
Lâm Thủ Di cau mày nói: "Đây là... đầu của ai?"
"Là Vệ quán chủ đ·ộ·n·g· ·t·h·ủ sao?"
Mấy lão đạo sĩ xung quanh cũng đều trao đổi với nhau, không ai có ấn tượng gì cả, mà lúc này Lâm Thủ Di phát hiện, chân mày của lão thiên sư bên cạnh hơi nhíu lại, hình như ngộ ra gì đó, chậm rãi nói: "Hóa ra là hắn, vậy thì đúng là một món lễ lớn rồi."
Lâm Thủ Di nhìn về phía hắn, nói: "Ngươi biết hắn sao?"
Trương Nhược Tố nói: "Không chỉ ta biết, tất cả các ngươi cũng biết tên hắn."
Lão thiên sư gõ tay lên cái hộp, nói: "Từ Phất."
Sắc mặt mọi người biến đổi.
Trương Nhược Tố thở dài đầy phức tạp: "Đáng tiếc, năm đó ta hai lần đến đảo Anh Đào đều không so cao thấp với hắn, lần thứ ba gặp mặt lại ở trong tình huống như thế này, vốn đang nghĩ, đợi thêm mười năm nữa, nhường lại chức vị thiên sư thì có thể giải quyết mối ân oán năm xưa..."
"Hai lần?"
Lâm Thủ Di nhìn về phía Trương Nhược Tố.
Trương Nhược Tố lắc đầu, nói: "Chuyện hoang đường thời trẻ thôi."
Hắn nghĩ ngợi, nói: "Lần đầu là năm mười sáu tuổi, khi đó ta trẻ tuổi xốc nổi, ở đảo Anh Đào xông xáo khắp nơi, chuyên môn đi tìm các thế gia lớn tiếng tăm, cuối cùng nói muốn hái đầu chó thiên hoàng trong vòng bảy ngày, buộc Từ Phất phải tự mình ra tay."
"Ta không phải là đối thủ của hắn, bị trọng thương, bất quá một kiếm cuối cùng của ta cũng khiến cho Từ Phất lần đầu tiên phải lui tay, rồi nhân cơ hội nhảy lên mình cá voi, chạy trốn, lần thứ hai là năm năm sau đó, ta từ châu Úc trở về, giao thủ với hắn."
Một vị lão đạo nhân hỏi: "Lần đó thì sao?"
Trương Nhược Tố cau mày nói: "Xét về đạo pháp và kiếm thuật, ta đều hơn hắn xa, thế nhưng mà cuối cùng, Thần thế mà cố tình đ·á·n·h gãy ba mạch đất liền, gây nổ một uy lực quá lớn, lúc ấy ta trọng thương, giao thủ với hắn, cuối cùng cũng chỉ miễn cưỡng sống sót, nhảy xuống biển, hôn mê luôn..."
Lâm Thủ Di tức giận nói: "Sau đó không biết bị người nào nhặt đi."
Một vị đạo nhân khác nghi ngờ nói: "Nhặt đi?"
Lâm Thủ Di khóe miệng giật giật, nói: "Phải, tộc nữ gia chủ là người bảo vệ và tế tự của cơ lăng đế quốc Ấn Độ cổ đại ở bên cạnh nhặt đi đấy."
"À, đúng rồi, lúc đó còn chưa phải gia chủ, còn là một cô bé nhỏ mới mười lăm tuổi."
Trương Nhược Tố im lặng một hồi, thản nhiên nói: "Bần đạo xác thực rất cảm kích nàng vì đã cứu m·ạ·n·g."
"Đúng đúng đúng, cho nên ngươi giúp người ta trở thành nữ gia chủ đầu tiên trong ngàn năm, sau đó phủi m·ô·n·g bỏ đi chạy đến núi Everest, chôn kiếm ở trên đó, sau đó bế quan đúng không?"
"Ngươi có biết không, những năm sau đó, dưới tình huống biên giới giữa bên đó và Thần Châu xung đột, người ta còn lặng lẽ chạy tới núi Long Hổ tìm người, quỳ thẳng ở trước đại điện, sư phụ ngươi với sư tổ còn tưởng ngươi bội tình bạc nghĩa, suýt chút nữa thì đã dẫn kiếm chém ngươi, nếu không phải mấy người chúng ta kéo lại thì ngươi..."
Lâm Thủ Di nói chuyện có hơi nghiến răng nghiến lợi, thiếu nữ đó là một người có cá tính anh dũng, một người khó gặp trong mấy trăm năm ở quốc gia đó, giống như một thanh k·i·ế·m, trong một thời gian ngắn đ·â·m thủng sự bế tắc của xã hội, khí khái hào hùng bừng bừng, đến Thần Châu thì cũng chỉ mới mười sáu tuổi, nhưng cũng xem là một nhân vật kiệt xuất, vượt lên trên cả quốc gia.
Trương Nhược Tố im lặng một hồi, nói: "Thánh Nhân quên tình, người thường không bằng ở chữ tình."
"Bần đạo không hổ với lương tâm."
Hắn khí độ thản nhiên.
Lâm Thủ Di cũng chỉ đành thở dài một tiếng.
Chỉ là khi thiếu nữ kia q·ua đ·ờ·i thì...thiên sư cũng không hề xuống núi mà.
Trương Nhược Tố kỳ quái nói: "Bất quá...Lâm đạo hữu, giọng điệu của ngươi có gì đó lạ lạ, còn có mấy phần ghen tị à?"
Khóe miệng lão già Lâm giật giật.
Xấu hổ muốn giận.
Lão t·ử cạo c·h·ết ngươi.
Mà lúc này, cuối cùng cũng có đạo nhân kịp phản ứng, ngập ngừng nói: "Thiên Sư 21 tuổi khi đó, vào năm 1896 dương lịch, ba lục địa mạch, ngươi nói là một trong thập đại biển gầm trên thế giới kia sao?"
Mọi người đã kịp phản ứng, mà những trưởng bối trong tộc thường hay nói tới cơn biển gầm lớn một lần kia, sắc mặt liền biến đổi.
Sóng biển cao nhất ập vào bờ biển gần như xấp xỉ bốn mươi mét.
Chỉ riêng tại đảo Anh Đào Shirahama có ghi chép, đã có hơn vạn ngôi nhà của đảo Anh Đào bị phá hủy trực tiếp.
Một lần giao thủ kia, vậy mà lại do vị đạo nhân có khuôn mặt hiền lành này và Từ Phất gây ra sao? Cho dù là do Từ Phất chủ động đánh nát địa mạch, thì cũng đủ chứng minh Trương Nhược Tố đã k·h·ủ·n·g· ·b·ố cỡ nào vào năm 21 tuổi.
Uy lực của cơn biển gầm kia, dư ba thậm chí lan đến vùng ven biển Đông Hải, nhưng nhờ Trương Nhược Tố kịp truyền phù lục về, nên đã bị thiên sư đời trước và những chân tu còn lại kết trận ngăn lại, ban đầu chí ít cũng có tổn thất vài nghìn nhân mạng, cuối cùng bị giảm thiểu hết mức, đương nhiên tổn thất vẫn rất lớn.
Làm sập nhà vệ sinh của ba nông thôn cùng quê.
Khiến cho vài trăm người phải giải quyết vấn đề sinh lý ở trên cánh đồng cao lương.
Ngoài ra, còn l·ạ·c mất một con lợn, hai con c·h·ó.
Cuối cùng thì cũng tìm lại được.
Trương Nhược Tố im lặng một hồi, nói: "Sư phụ ta bị dị ứng chó, cái này không có cách nào."
Lâm Thủ Di bổ sung thêm: "Sau đó cái người đồng hương đó đem thịt lợn tìm lại được làm thành thịt hun khói, ta nhớ hương vị cũng ngon đấy."
"Bây giờ mỗi năm đều làm, mấy hôm trước mới cho Tiểu Linh Nhi bên Vi Minh Tông chút ít, Chương Tiểu Ngư nhà Vệ quán chủ cũng có đấy."
Thịt hun khói...
Trong đầu Trương Nhược Tố đột nhiên lóe qua Vệ Uyên, liền đem suy nghĩ này đè xuống, chậm rãi nói:
"Thôi, trước đừng nhắc chuyện này nữa."
"Ta mới vừa kiểm tra, thần tính của Từ Phất đã bị rút ra, xem ra Vệ quán chủ cũng đã ra tay, đã nói là đại lễ thì thần tính lạc ấn hẳn là ở trong tay hắn rồi."
"Thần tính lạc ấn?"
Một đám đạo nhân ngơ ngác, sau đó cùng nhau nhìn về phía đầu của Từ Phất, đáy mắt n·ổi lên những dị sắc khác nhau.
Đạo sĩ...
Trấn ma hàng yêu.
Khu thần trục quỷ.
Đây mới là công việc chính của họ mà.
Lâm Thủ Di lắc đầu thở dài: "...Khó trách nói, đây là một món quà lớn."
Cái đồ chơi này, chuyên môn của họ không phải là y như đúc đấy sao?
Quả thực là quá mẹ nó y như đúc!
Nếu như ngươi đem cái này cho ta, hôm nay phái Mao Sơn ta sẽ lập tức khai phá ra hai đạo pháp mới luôn đấy.
Vệ quán chủ, nguy hiểm, không ổn định, dễ nổ, dễ khơi dậy cái đám lão đạo sĩ già cỗi yếu tim.
Nhưng mà, là một đồng chí tốt!
...
Vào lúc này.
Tại ranh giới giữa Thần Châu và Ấn Độ cổ đại.
Một vết nứt xuất hiện.
Có mấy bóng dáng bước vào nhân gian, đều có hình dáng m·ã·nh hổ có cánh, vừa bước vào nhân gian thì ngẩng đầu gào thét, hiển nhiên là đang vui mừng đến cực điểm, hai mắt lạnh như băng, sát ý tùy ý phun trào.
"Nhân gian mênh mông."
"Lâu rồi không gặp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận