Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 516: Lục Ngô, rộng chịu khen ngợi!

Ánh sao lạnh lẽo trôi qua. Toàn bộ thần linh Đại Hoang của Dục Nguyệt Cốc đều rơi vào một loại tĩnh lặng tuyệt đối. Nhất là mấy vị trước đó nói muốn đi bắt người tóc trắng kia trở về. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Giờ phút này thật sự có chút rụt rè. Vừa rồi còn đầy phấn khởi, định muốn lấy được Thần Bình Bồng ngàn năm qua, giờ phút này thần sắc trầm tĩnh, nhìn tảng đá dưới đất, dường như muốn từ bên trong nhìn ra được cái khe nào đó, còn công lao? Công lao gì? Thần làm sao không biết? Chém chém giết giết chẳng tốt chút nào. Trong lòng nào có những ước muốn tầm thường đó. Nực cười! Kia chính là Lục Ngô a! Chúa tể chín bộ Côn Lôn! Biểu tượng của uy nghiêm và trật tự! Cửu Vĩ Hồ có thể trêu đùa Lục Ngô, cùng Chúc Cửu Âm là bạn, bên cạnh còn có Chiến Thần Hình Thiên, thủy quân sông Hoài Vô Chi Kỳ, Khoa Phụ đuổi mặt trời, cùng đệ nhất thần nữ dưới trướng Tây Vương Mẫu Côn Lôn ở đó, không khách khí mà nói, liền đội hình này, thật muốn lấy toàn thịnh mà đến, e là có thể san bằng cả Dục Nguyệt Cốc. Dù sao, ai muốn đi thì người đó đi. “... Không đúng.” Đang lúc chư thần nghĩ cách từ chối trách nhiệm. Thường Hi khẽ cau mày, sau đó nói: “Màn này là giả, thiên cơ đã bị nhiễu loạn.” Bình Bồng kinh ngạc, ngẩng đầu lên, nói: “Cái này, nương nương làm sao biết?” Thường Hi thản nhiên nói: “Rất đơn giản, thiên Thần Lục Ngô cùng Tây Vương Mẫu đều là ba thần Côn Lôn, mà vị cách Cửu Thiên Huyền Nữ dù cao, nhưng cũng phải ở dưới Tây Vương Mẫu, giờ người Cửu Thiên Huyền Nữ này đã lớn như vậy, Lục Ngô bản thể chỉ sợ đã sớm có thể đội trời đạp đất, làm sao có thể chỉ nhỏ như vậy?” “Huống chi Chúc Cửu Âm chưa từng rời khỏi Cửu U.” “Khoa Phụ nổi danh sau khi Hình Thiên chết, còn Vô Chi Kỳ cùng thần hệ Côn Lôn cũng có xung đột.” “Những truyền thuyết này lưu truyền vào những năm tháng khác nhau, không thể nào hòa hợp một đường như vậy.” “Huống hồ... nếu thật sự là vị cách cao đến mức áp đảo Lục Ngô, chúng ta dò xét thiên cơ, đã sớm bị Thần phát giác, sao có thể ở đây bàn luận?” Thanh âm bình thản an tĩnh. Chư thần nhìn nhau, chợt từ trong một màn trùng kích quá đỗi kia khôi phục lại, tự lẩm bẩm, như có điều suy nghĩ nói: “Đúng thật là như vậy... Lục Ngô tuổi tác tương đương với Chúc Cửu Âm, còn lớn hơn rất nhiều so với Cửu Thiên Huyền Nữ, Hình Thiên, Khoa Phụ, làm sao có thể nhỏ như vậy chứ?” “Về thời gian có lỗ hổng quá lớn!” “Nguyên lai là cố ý dẫn dắt sai lệch?” “Cố tình lừa gạt chúng ta!” Thường Hi ngón tay khẽ động, ánh trăng trôi, một lát sau, khí cơ trên thiên cơ đột nhiên lan ra từng sợi, hình ảnh hơi có chỗ không khớp, nữ tử minh ngộ nói: “Loại ba động này... là kỳ môn độn giáp của một mạch Hiên Viên Hoàng Đế, hiện tại còn nắm giữ loại thần thông này, trừ Huyền Nữ ra, chỉ còn có Bạch Trạch.” Bạch Trạch?! Trong nháy mắt, bầu không khí trong toàn bộ Dục Nguyệt Cốc trong nháy mắt trùng xuống. Sau một hồi. Một vị thiên Thần lẩm bẩm vài tiếng, sau đó cười gằn nói: "Là Thần? !" Một vị thiên Thần khác tự lẩm bẩm: "Thảo nào... Thần, chắc chắn biết làm sao mô phỏng được khí tức của chư vị thần linh khác. Vấn đề đã được giải quyết... Bất quá..." "Đồ chơi rách mồm này còn mẹ nó sống sao? !" "Hôm nay ta sẽ bắt Thần trở về hầm ăn!" "Lột da Thần làm quần áo, nhổ lông tóc hắn làm bút, ta muốn băm Thần ra!" Một đám thiên Thần dường như lập tức nổi giận, cười gằn siết chặt tay. Không có người, không ai biết chuyện cũ không đành lòng nhớ lại năm ngàn năm trước kia. Tóm lại, theo lẽ thường, Hiên Viên Hoàng Đế đúng là vừa hung hăng lại giỏi đánh nhau. Nhưng điều đó có liên quan gì đến các Thần chứ? Các Thần là Thần, là Thần cao cao tại thượng. Ranh giới giữa Thần và người ở thời đại kia được chia rất rõ ràng. Dù là Thần nhỏ yếu đến đâu, cũng là thần bí khó nắm bắt, quan sát nhân gian chúng sinh. Mang theo sự khinh miệt tự nhiên mà vậy. Thậm chí đối với Hiên Viên. Chư thần Đại Hoang, chư thần Côn Lôn đều chỉ xem đó là chuyện cười, xem đám thiếu niên nhân gian chạy khắp nơi đánh nhau, mỗi ngày ở trên Thần Sơn nhìn mặt trời mặt trăng, đến bên ngoài Bắc Hải hóng gió, rồi chợt, không để ý đến hai vị Hải Thần cổ đại nói chuyện riêng. Ngẫu nhiên nhắc đến tên Hiên Viên đần độn kia, nói có con mãnh thú không may. Thời gian trôi qua tự do lại tự tại. Mãi đến một ngày. Tên đồ chơi không may nào đó tên là Bạch Trạch, không biết đầu óc làm sao mà có vấn đề, mang theo hơn 10 ngàn chính thần có hộ khẩu chạy đi tìm Hiên Viên, sau đó bị Hiên Viên Hoàng Đế mang theo thần nữ Côn Lôn cùng hậu nhân Phục Hi tổ hợp, vác cây gậy sắt gọi là Hiên Viên kiếm, một mặt mở cửa từng nhà tới đánh thời điểm. Chư Thần kinh ngạc phát hiện. Xong. Ta thành trò hề rồi. Sau đó, Cơ Hiên Viên dường như cảm thấy vẫn chưa đủ. Đem quyển hộ khẩu kia trực tiếp in ra, từng nhà gửi tới. Thời Trung cổ, người trần gian hầu như nhà nhà đều có một quyển Bạch Trạch Tinh Quái Đồ. Sau khi Hiên Viên Hoàng Đế qua đời. Chúng Thần cho là có thể yên tĩnh. Ai ngờ về sau có tên nhóc Xi Vưu đến nhà. Vác Lang Nha Bổng, mặt khó chịu. Chư Thần hỏi xem làm sao thế này. Xi Vưu thái độ phóng khoáng: "Hiên Viên có thể đánh các ngươi, ta thì không thể đánh sao?" "Hiên Viên làm được, ta cũng làm được!" "Ta không thể thua kém Hiên Viên!" Đại Hoang Chính Thần: "???!" Sau đó lại có một tên tên là Hình Thiên mang theo thịt rượu đến gõ cửa. Mặt không vui. Nghiêm túc hành lễ: "Ta là thần tử của Viêm Đế, tên là Hình Thiên." "Ta viết hai bài hát, các ngươi nghe xem có được không." "Chỉ là ta nghe nói, Cửu Lê Xi Vưu từng đánh các ngươi, nhân gian Hiên Viên từng đánh các ngươi, lão đại của ta Viêm Đế cùng bọn họ song hành tại thế, nếu Viêm Đế không từng đánh các ngươi, thì Viêm Đế không có mặt mũi, Viêm Đế là lão đại của ta, Viêm Đế mất mặt, ta cũng mất mặt." "Mà ta mất mặt, thì cái rìu của ta cũng cảm thấy mất mặt." "Cho nên vì mặt mũi Viêm Đế, vì tôn nghiêm bộ tộc Viêm, ta cần đến đánh các ngươi một trận." "Cám ơn, ta chuẩn bị rượu thịt, còn có thơ ca." "Đánh xong chúng ta có thể cùng nhau ăn, ta sẽ hát cho các ngươi nghe." Sau đó thả thịt rượu xuống, mặt buồn bã móc ra một cây phủ đầu lớn. Đại Hoang chư thần: "??!" Tóm lại, thời đại kia, thần linh cường đại, cao cao tại thượng, nhưng trong số lượng nhân tộc khổng lồ, cũng từng xuất hiện từng vị anh hùng rực rỡ như mặt trời, Hiên Viên Hoàng Đế mở màn cho việc từ xưa anh hùng tiếc anh hùng, mà anh hùng cũng đều muốn biết, bản thân có phải là người mạnh nhất hay không. Người đã qua đời. Nhưng thần linh thì trường tồn. Có đánh qua được hay không, thử một lần liền biết. Hiên Viên làm được, ta không làm được? Dù là sau Hình Thiên, quả thật cuộc sống đã bình yên rất lâu. Nhưng mà mấy trăm năm sau. Khi một thanh niên tên là Vũ mang theo cây gậy sắt tên là Duệ Ảnh, dẫn theo Đồ Sơn thần nữ và hậu nhân Phục Hi Khế, cầm một quyển sách tên là Sơn Hải Giới lần nữa gõ vang cửa lớn, tổ hợp người y như năm xưa, lại một lần nữa đánh thức ác mộng của chư thần. Dù các Thần chưa từng nghĩ tới, vì sao thủ lĩnh nhân tộc nhất định phải đến khiêu chiến. Vì sao có thể tại giữa bầy quỷ thần giữ được tính mạng, pháp bảo Bạch Trạch Tinh Quái Đồ, phát triển đến mức nhà nhà đều có. Thần dù sao vẫn là Thần. Đại Hoang Chính Thần lại càng như vậy. Chúc Cửu Âm như vậy luôn luôn chỉ là số ít. Lục Ngô duy trì trật tự, cho nên được chúng sinh tôn sùng, tự nhiên là vì thần linh như vậy cực kỳ hiếm thấy. Mà Đại Hoang thì không có Lục Ngô, thiên Đế phi tử cũng có thể điều khiển 10 vòng mặt trời du tẩu trên bầu trời, không quan tâm nhân gian thế nào, mười mặt trời ngang trời, chúng sinh chết hết, mà nàng chẳng qua là cảm thấy như thế thật là uy phong lẫm liệt, cuối cùng làm người Khoa Phụ tính tình hiền lành cũng phải tức giận, bất chấp Đế Tuấn, truy sát hàng vạn dặm. Mà sau khi Khoa Phụ chết trận, càng làm tăng uy phong của thiên Phi. Trên làm dưới theo, những Đại Hoang Chính Thần khác tự nhiên cũng chẳng để ý, dù sao, quá nhiều Thần, sinh ra đã cao cao tại thượng, sao có thể chịu cúi đầu nghe tiếng của đám kiến cỏ… Các Thần chỉ biết tức giận vì bị kiến cỏ làm tổn thương. Khi biết Bạch Trạch lại một lần nữa xuất hiện, sự tức giận tự nhiên trào dâng, hận không thể chặt chết gia hỏa này tại chỗ, đầy căm phẫn, Thường Hi lắc đầu, giọng nói bình thản nói: "Trước cứ chờ Thạch Di trở về rồi hẵng tính…” Câu nói này thốt ra, những thần linh kia mới chậm rãi tỉnh táo lại. Tỉnh táo lại rồi, liền có chút tiếc nuối. Nếu nói là Thạch Di xuất thủ. Có lẽ sẽ không đến lượt mình. Thạch Di là thiên Thần trấn giữ góc tây bắc Đại Hoang, chấp chưởng năm tháng, thực lực cực kỳ cường đại. Hiện tại nơi này đều là thiên Thần thuộc về Thường Hi, còn mấy vị thần linh cường đại khác, ví dụ như 'Nặng' 'Lê' chấp chưởng mặt trời mặt trăng và sao được xưng là Đại Thần Ê Minh, cũng không thường xuyên đến tắm Nguyệt Trì bái kiến Thường Hi, cho nên không có ở đây, nếu bàn về thực lực, e là đều không phải đối thủ của Thạch Di. Bạch Trạch không có cách nào tự mình đuổi bắt về được. Chư thần tiếc nuối. Đành phải dập tắt cái ý niệm đó. Bất quá… Bình Bồng nhìn hình ảnh đang được diễn lại kia, nhìn rất lâu, nhịn không được nói: “Tên Bạch Trạch này diễn thật ra phết, nhất là cái con Cửu Vĩ Hồ này, không biết có nguyên hình không, nhìn bộ lông xù, rất là mềm mại, mấy con ly nô nhi mà thê tử ta thích đều đã là dị thú được mang đến từ rất nhiều nơi trên thiên địa rồi, kém xa con này.” "Nếu có được một con, thì chắc nàng ấy sẽ rất vui." Ngay cả Thường Hi cũng nhìn thêm mấy lần. Trong lòng lặng lẽ so sánh. Phát hiện con Cửu Vĩ Hồ này so với Ngọc Thỏ trong điện Nguyệt Thần Cung còn dễ sờ hơn một chút. Những chư thần còn lại ngẩn ngơ, sau đó nhìn nam tử tóc trắng kia đang vuốt ve con mèo hổ nhỏ, không ngớt lời khen, nói: “Thật vậy à, thật sự là có chút đáng yêu.” "Tìm được Bạch Trạch rồi, nhất định phải hỏi xem, đây là giống loài gì." "Đúng vậy đúng vậy." "Nhìn sờ thích thật đấy, đưa cho vị Nữ Thần kia, hẳn là nàng cũng sẽ thích, ta trước lấy pháp thuật lưu lại một đoạn hình ảnh này, sau đó cho nàng xem, nếu thích, dù là lên trời xuống đất, ta cũng phải bắt cho bằng được mấy con về, một đực một cái vừa vặn một cặp." “Ta cũng nuôi mấy con đi.” “Về sau có cơ hội, gửi cho tôn thần Lục Ngô kia hai con.” “Ngươi không sợ Thần không vui?” “Lục Ngô tính tình lãnh đạm, đây cũng không phải là Thần, nếu có giận hơn cũng là giận Bạch Trạch mà thôi.” “Cũng phải.” Sau khi thả lỏng, một đám thần linh nhìn nam tử tóc trắng vuốt mèo đồ, tùy ý thảo luận. Tóm lại. Trong các Đại Hoang Chính Thần. Độ mềm mại của bộ lông Cửu Vĩ Hồ Lục Ngô. Nhận được nhiều lời khen ngợi! Côn Lôn. Thần điện Chấp pháp Thiên Vực. Thiếu niên tóc trắng ngồi ngay ngắn trên ngự tọa, đột nhiên cảm thấy một trận ác hàn. Thân thể khẽ rùng mình…. Thường Hi nghĩ nghĩ, dùng thần thông truyền pháp cho thiên Đế Đại Hoang Đế Tuấn. Nói cho Đế Tuấn biết về nam tử tóc trắng này. Sau đó, với tư cách là thiên Thần, với tư cách là thiên Phi, cũng là thê tử. Đoan trang lịch sự tao nhã gần như có thể so sánh với Tây Vương Mẫu Thường Hi, hiếm khi mang theo một chút giọng điệu nũng nịu nói: "Con hổ nhỏ này rất thú vị." "Đế có thể vì thiếp bắt được nó không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận