Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 378: Tạm về nhân gian

Tựa hồ không nghĩ tới, Vệ Uyên lại đưa ra yêu cầu như vậy, Chúc Dung ngơ ngác một chút, ngược lại không suy nghĩ nhiều, chỉ khẽ gật đầu nói: "Vốn dĩ đây chính là đồ gốm do chính ngươi tạo ra, giờ muốn lấy lại cũng là vật về chủ cũ, không cần hỏi ta."
Quả nhiên, Chúc Dung dù mang danh là Hỏa Thần, nhưng tính tình so với Cộng Công thì dễ nói chuyện hơn nhiều.
Vệ Uyên cất kỹ đồ gốm, trong lòng không khỏi suy nghĩ.
Danh xưng và quyền năng của thời đại Sơn Hải, cách đặt tên tuyệt đối có vấn đề.
Gọi là văn mệnh mà chẳng văn minh chút nào.
Cả đời chỉ biết đánh đấm, trừ một người duy nhất ra, cơ bản không sợ ai.
Kẻ làm Thủy Thần thì tính tình nóng nảy, kẻ làm Hỏa Thần lại ôn hòa, dễ nói chuyện.
Ngay lúc này, Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy một cỗ khí cơ ẩn ẩn trào lên về phía bên này, Chúc Dung ngước mắt, nói: "Hình Thiên sao? Có chuyện gì vậy…?"
Vệ Uyên mặt lộ vẻ cổ quái, đáp: "Năm đó ta với Hình Thiên có chút ân oán hiểu lầm…"
"Cộng thêm vừa rồi nữa…"
Hắn kể lại việc mình bất đắc dĩ dùng cách không phá vỡ phong ấn khí tức của Chúc Dung, lại bị đại quân bao vây.
Bất đắc dĩ phải mượn lực Hình Thiên.
Chúc Dung kinh ngạc, sau đó cười lớn, nói: "Thì ra chỉ là vậy, yên tâm, ta sẽ nói với Thần, dù sao cái búa kia của Thần cũng làm ta giật mình đấy, về chuyện này, ta cũng phải nói chuyện với Thần."
Chúc Dung đứng dậy, bên người có liệt diễm chậm rãi bay lên, hóa thành rồng cuốn quanh người.
Trong lúc kích động bộc phát thần quyền, tóc đuôi của Chúc Dung biến thành màu kim hồng, nóng bỏng mà thản nhiên, khí thế trùng điệp hùng vĩ, không phải loại bạo ngược liệt diễm, mà là ôn hòa lại cường đại, có thể phổ độ vạn vật cũng có thể thiêu hủy tất cả nắng gắt, là cội nguồn của chư hỏa.
Nhưng ngay lúc đó, Vệ Uyên chợt cảm thấy khí cơ của Chúc Dung có chút bất ổn.
Trong song đồng kim hồng lại tỏa ra màu mực đen nhàn nhạt.
Liệt diễm hỏa long quấn quanh thân cũng ẩn ẩn có xu hướng chuyển hóa thành hỏa diễm màu mực.
Vệ Uyên nghi ngờ, đứng dậy đỡ, hỏi: "Chúc Dung, ngươi làm sao vậy?"
Chúc Dung khoát tay áo, nhíu mày đáp: "...Là phản phệ, nó vẫn còn đó."
Vệ Uyên hỏi: "Phản phệ?"
"Đúng..." Chúc Dung nói: "Khi xưa ta theo phò tá Chuyên Húc Đế, dùng danh Hỏa Thần tiến bước thiên hạ, cũng từng tuyệt địa thiên thông, chặt đứt Thông Thiên Kiến Mộc, nhưng sau khi Chuyên Húc qua đời, ta được phong làm Thiên chi Tứ Cực, tiếp nhận phương nam hỏa chúc chi thần, duy trì cơ sở của Sơn Hải chư giới."
"Dù sao Cộng Công húc đổ Bất Chu Sơn, dù có được tu bổ lại thì vẫn không vững chắc như xưa."
"Nhưng hơn ngàn năm trước, và hơn 600 năm trước, nhân gian liên tiếp hai lần xảy ra sự cố."
"Lần thứ hai trực tiếp cắt đứt kết nối khí vận giữa Sơn Hải và nhân gian, khí mạch đảo ngược quét sạch, mang theo ô uế từ Nhân Gian Giới phản phệ ta... Nếu là thời kỳ Chuyên Húc Đế còn tự do, thì không sợ, chân có thể dùng hỏa diễm đốt sạch những thứ dơ bẩn này."
"Nhưng với tư cách một trong Tứ Cực, gánh vác Sơn Hải, không thể hành động thiếu suy nghĩ, nếu không thì nhân gian và Sơn Hải giới mất cân bằng, tất sẽ có biến cố lớn."
"Kết quả lại bị ảnh hưởng..."
"Về sau ngủ say, cũng là suy tính trên phương diện này."
Chúc Dung giơ tay, bên trong liệt diễm màu đỏ vàng, còn có những vật dơ bẩn âm lãnh quấn quýt không ngừng, đó là dơ bẩn từ toàn bộ địa mạch của nhân gian và Sơn Hải, Chúc Dung bị những vật này níu kéo, tương đương với đang gánh vác mặt trái của Sơn Hải, dù là Hỏa Thần cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nói một cách đơn giản, dù Sơn Hải và nhân gian có tách rời, thì vẫn như tơ liễu đứt mà còn vương, liên kết với nhau qua địa mạch khí vận, nhưng hơn sáu trăm năm trước, địa mạch khí vận bị đoạn tuyệt, tương đương với việc cắt đứt tuyến nối hai thế giới ở giữa, dây thừng bị kéo căng sẽ đảo ngược bắn về nhân gian và Sơn Hải, tạo thành trùng kích.
Hơn sáu trăm năm trước… Đại Minh.
Ảnh hưởng từ Sơn Hải giới do Thiên Chi Tứ Cực gánh chịu.
Nhân gian thì khác, không có Thiên Chi Tứ Cực, nên ảnh hưởng hoàn toàn rơi xuống Nhân Gian giới, chẳng lẽ đây chính là lý do khiến linh khí nhân gian ngày càng đoạn tuyệt sao?
Còn hơn một ngàn năm trước, Vệ Uyên chợt nhớ tới khi tìm thấy Ngọc Long Bội ở sông Hoài, đã thấy cảnh tượng Ứng Long Canh Thần, Thủy quân đời thứ hai của sông Hoài, đột nhiên rời khỏi sông Hoài đến Côn Lôn, tạo điều kiện cho Phật Môn Tăng Già thừa cơ xâm nhập, biến chân linh của Ngọc Long Bội thành ma vật, và chia cho Vô Chi Kỳ cúng phụng.
Tự biên tự diễn biến Vô Chi Kỳ thành Quy Sơn nương nương.
Đó là thời Đường, cũng thuộc về phạm trù hơn một ngàn năm trước.
Vào thời đại đó, Huyền Trang đi về phía Tây; Giám Chân sang Đông độ; Cảnh giáo Đại Tần dần lan rộng, thần tính ngoại vực tràn vào Thần Châu, còn Ngọa Hổ, một mạch bắt đầu từ thời Chu phụ trách bảo vệ sự yên ổn Thần Châu, chém giết quái lực loạn thần lại đoạn tuyệt truyền thừa, Chúc Dung vừa lên tiếng, tất cả manh mối đều dồn vào hai mốc thời gian này, suy nghĩ của Vệ Uyên ngày càng rõ ràng.
Hơn một ngàn năm trước, Thần Châu lần đầu tiên biến cố, linh khí dần bắt đầu suy kiệt.
Hơn sáu trăm năm trước, liên hệ giữa Sơn Hải và nhân gian bị chặt đứt, Thiên Chi Tứ Cực mỗi người đều ngủ say.
Nhân gian chịu phản hồi, linh khí ngày càng suy kiệt.
Sắc mặt Vệ Uyên hơi trầm xuống, cảm thấy những chuyện mình trải qua đều quy về hai thời điểm này, nếu theo quy luật chân linh của hắn chuyển thế vào những lúc Thần Châu xảy ra biến cố thì hẳn hai thời đại kia đều có chuyển thế của hắn.
Chúc Dung nhận thấy vẻ mặt Vệ Uyên thay đổi, hỏi: "Xem ra ngươi đã nghĩ ra gì đó?"
Vệ Uyên gật nhẹ đầu đáp: "Ta ở nhân gian trải qua một vài chuyện, bây giờ nghĩ lại thì thấy rất nhiều chuyện ở nhân gian cũng xuất hiện quanh hai thời điểm này... Ứng Long Canh Thần cũng rời sông Hoài trở về Côn Lôn từ hơn ngàn năm trước, và từ thời điểm đó về sau, ta chưa từng thấy dấu vết của Tây Vương Mẫu."
"Cho nên ta suy đoán, vào hơn ngàn năm trước, sự tình ở nhân gian cũng ảnh hưởng tới Côn Lôn."
Nếu không, Giác biết lẽ ra đã sớm được cứu đi, không phải chờ đến bây giờ.
Dù là Tây Vương Mẫu hay Cửu Thiên Huyền Nữ đều có thể làm được chuyện này một cách dễ dàng.
Thời gian cơ bản đã sắp xếp hợp lý, nhưng những nghi hoặc lại càng nhiều.
"Thì ra là vậy."
Chúc Dung gật nhẹ đầu, nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: "Vậy thì, chuyện này chỉ có thể giao cho ngươi, Vệ Uyên, phải làm rõ nhân gian rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào hơn ngàn năm trước và hơn 600 năm trước… a… Nếu trước kia, ta e là không có cách nào giúp ngươi quay lại nhân gian, vậy thì bây giờ ta đã có cách."
Chúc Dung đột nhiên cười thần bí, rồi đứng lên, liệt diễm lại một lần nữa tung bay, áp chế phản phệ gánh vác mặt trái khí vận nhân gian và Sơn Hải, oai Hỏa Thần đường hoàng chính đại, chậm rãi nói:
"Về phần Hình Thiên, hãy giao cho ta."
"Khó khăn lắm mới tỉnh lại, có lẽ qua một thời gian nữa ta sẽ lại chìm vào giấc ngủ."
"Hơn một ngàn năm, cũng muốn động đậy gân cốt."
Vệ Uyên nói lời cảm tạ, nhìn chuôi chiến phủ Hình Thiên đang trở nên to lớn, nghĩ đến trận chiến giữa Chúc Dung và Vũ Vương khi xưa, chính là vì bị Vũ Vương dùng kiếm pháp học được từ Hình Thiên chém mở liệt diễm thế giới bao quanh, mới bị một quyền, lúc này rìu của Hình Thiên còn thêm hung ác, hắn chần chừ một lát rồi hỏi: "Thần Chúc Dung, với tình trạng hiện giờ của ngươi, có thể đánh lại Hình Thiên không?"
Chúc Dung ngạc nhiên nhìn hắn một cái, trầm ngâm rồi thản nhiên đáp: "Mặc dù Hình Thiên không ở trạng thái toàn thịnh, nhưng ta dù sao cũng mới vừa tỉnh lại, lại còn bị phản phệ, không biết lúc nào lại ngủ say, e là so với Thần còn có chút yếu thế."
Vệ Uyên nghĩ nghĩ rồi nói: "Vậy thì, ta có cách giúp ngươi."
Hắn đi tới trước chiến phủ Hình Thiên, xòe năm ngón tay, tay áo bỗng nhiên vung lên.
Tụ Lý Càn Khôn dùng pháp lực của Chúc Cửu Âm tạo thành thi triển.
Thần thông Chúc Cửu Âm.
Phiên bản vũ khí đặc cung tước.
Đi đi!
Cái chiến phủ kia trực tiếp được thu vào bên trong đao trì Côn Lôn.
Ầm một tiếng trực tiếp dẫm nát Tàn hồn Tương Liễu vừa mới hồi phục hình dáng ban đầu.
Về hậu quả sau này, hiện tại Vệ Uyên chỉ có thể tạm thời bỏ qua, trong lòng thầm nghĩ, đợi đánh xong rồi trả lại cho Hình Thiên là được, nhìn Chúc Dung nói: "Đúng rồi Chúc Dung, ta còn có một việc… Ngươi có thể cho ta… một luồng khí tức được không?"
Câu nói còn chưa hết, ở nơi xa đã vang lên tiếng gầm thét, Vệ Uyên quay đầu nhìn lại, mắt trợn tròn nhìn phía xa, một bình gốm thành tinh to lớn như một gò núi đang chạy tới, nhìn kỹ lại thì khá lắm, dưới bình gốm còn có một thân hình cường tráng.
Tay chân đầy đủ, chỉ là không có đầu.
Chúc Dung nhận thấy Hình Thiên, thần sắc thản nhiên, vươn tay ấn nhẹ lên vai Vệ Uyên.
Trong khoảnh khắc, thân thể Vệ Uyên đột nhiên biến mất.
Hình Thiên giận dữ gầm lên: "Rìu của ta!!!"
Rồi định tóm Vệ Uyên.
Khí thế của Chúc Dung đường hoàng chính đại, phất tay liệt diễm dâng lên, như dục hỏa, ung dung cản Hình Thiên lại:
"Chiến Thần Hình Thiên."
"Đối thủ của ngươi là ta."
Hỏa Thần Chúc Dung trừ giao chiến cận thân ra thì các quyền năng còn lại đều ở trên Chiến Thần, cho nên Hình Thiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Uyên biến mất, 'con mắt' đều đỏ, bi phẫn tột cùng: "Ta nói, rìu của ta!!!"
Người ta trộm đồ xuyên quốc gia, ngươi trộm đồ vượt giới à!
Tiểu tặc, dừng tay!
Đừng chạy!...
Nhân Gian Giới.
Hạng Hồng Bảo hoàn thành các thủ tục liên lạc rườm rà, cuối cùng cao giọng hô: "Thần nói, phải có lửa!"
Mi tâm nơi Phượng Tự Vũ lưu lại dấu vết sáng lên, tựa như ngọn lửa.
Hạng Hồng Vũ cầm cây lau nhà đi tới lau nhà.
Hắn mắc chứng bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, nhìn đứa em trai giống như đang lên đồng kia, cũng đành chịu, mấy ông lão Đại Tần Cảnh giáo ở xa cũng mang hạt dưa, vừa nhấm vừa tán gẫu, vừa xem náo nhiệt.
Da mặt Hạng Hồng Bảo có chút đỏ lên.
Da mặt của đám lão già này còn dày hơn cả thanh niên.
Hạng Hồng Bảo hít sâu một hơi, dùng giọng lớn nhất hét lên: "Thần nói, phải có lửa!"
Hạng Hồng Vũ thở dài một tiếng nói: "Đừng có làm…"
Lời còn chưa dứt, một ngọn lửa bừng bừng đột nhiên bùng lên, trong đó có khí tức mênh mông khuếch tán ra, khiến người sợ hãi, những thế hệ trước đang tán gẫu chợt đứng lên, mắt muốn trợn trừng ra ngoài, lẽ nào thằng nhóc kia làm thật được rồi?
Mà Hạng Hồng Bảo trong lòng thì đang vui mừng đắc ý.
Quả nhiên, Thần là có thật!
Và đợi đến khi ngọn lửa tan đi.
Một khuôn mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.
Nụ cười trên mặt Hạng Hồng Bảo cứng đờ lại.
"Quán chủ Vệ Uyên?"
Hạng Hồng Vũ bên cạnh nghe thấy tên này thì bỗng nhiên căng người.
…Vệ Uyên cảm thấy hoa mắt, đợi khi ánh lửa xung quanh tan hết, hắn nhanh tay giữ lại một tia khí tức của Chúc Dung, rồi nhẹ nhõm thở ra, xác định đã an toàn, trước tiên nhìn thấy Hạng Hồng Bảo, gật đầu đáp lại, rồi nhìn thấy một thanh niên cao lớn.
Mà thanh niên kia đồng thời cũng thấy Vệ Uyên.
Hai người đồng thời cảm nhận được trái tim của mình tê dại.
Hai người gần như đồng thời nhớ lại cảnh tượng vị tướng quân mặc giáp dùng thương xuyên thủng tim mình.
Hai cỗ sát khí cùng đồng thời bản năng trỗi dậy.
"Bá Vương Hạng Vũ?!"
"Tuyền Châu Vệ Uyên?!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận