Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 607: Ác Ma nói nhỏ, Vệ quán chủ bản hạn định

Chương 607: Ác Ma nói nhỏ, Vệ quán chủ bản hạn định
Lấy xuống chiếc mặt nạ thần thoại dữ tợn, Rama cầm kiếm lộ ra một khuôn mặt phương Đông. Vệ Uyên chỉ liếc qua đã sững sờ.
Chờ một chút, tình huống gì thế này...? Khuôn mặt này, so với khuôn mặt hắn thời Đại Đường, giống đến bảy phần, ít nhất cũng phải bảy phần! Giống nhau đến mức, nếu nói là con một cha mẹ sinh ra cũng chẳng ai nghi ngờ. Chỉ là đôi mày lộ vẻ ngạo mạn cùng lệ khí, thêm mái tóc đen xoăn tít không rõ lý do, khiến người khác có thể dễ dàng phân biệt ra vị vương giả truyền thuyết Bắc Ấn này và vị hiệp khách hào sảng đất Trường An Đại Đường.
Thêm vào đó, một chút tạp chất trong chân linh khiến cho Vô Chi Kỳ đang say bí tỉ có cảm giác quen mắt nhưng nhất thời lại không nhận ra vấn đề, tuy nhiên, vẻ nghi ngờ trên mặt Vô Chi Kỳ khiến tim Vệ Uyên suýt chút nữa ngừng đập. Dù sao tên này đầu óc tuy cứng nhắc nhưng bản năng trực giác lại cực kỳ mạnh, mà lại cực kỳ thù dai. Năm ngàn năm trước một chiếc bình gốm mà hắn vẫn còn nhớ. Chuyển thế không biết bao nhiêu lần, con khỉ này thế mà vẫn nhận ra hắn. Đúng là không hợp lẽ thường. Cũng may, cho dù cái chân linh này có liên quan đến những chuyện ta từng trải thời Đại Đường, để khỉ biết cũng chẳng sao, dù gì chuyện ta cùng Huyền Trang đi Tây Trúc hắn cũng đã rõ, nợ nhiều cũng không lo, cùng lắm lại đánh nhau một trận.
Chờ đã, đây là Rama?!
Suy nghĩ của Vệ Uyên khựng lại, những truyền thuyết Bắc Ấn vừa đọc lướt qua hiện lên trong đầu. Rama, một trong mười hóa thân của Vishnu, thật ra là một trong những hóa thân có thần tính yếu nhất. Sự tích nổi tiếng nhất là đánh bại Đại Ma Vương, giải cứu công chúa Sita. Sau đó lại chia tay Sita. Rồi quay về với Sita. Sinh cả hai con trai. Hai con trai đó! Đã được ghi chép trong sử sách. Nếu như để con khỉ này mà nói toẹt ra cái sự tình mảnh vỡ chân linh này... Mẹ kiếp! Hẹn hò cái beep!
Đúng lúc này, điện thoại di động bên hông Vệ Uyên bỗng reo lên, là tiếng chuông đã được cài đặt đặc biệt, ví dụ như chuông điện thoại của Nữ Kiều là nhạc nền của bộ phim Final Destination, còn loại nhạc cổ nhu hòa của Thần Châu này, là do Giác báo. Vô Chi Kỳ nghi hoặc quay đầu lại. Vệ Uyên ngước lên nhìn Vô Chi Kỳ, thấy hắn đang trầm ngâm, giật mình, như có điều suy nghĩ, dường như ngay lập tức sắp nhận ra được đây là cái gì, Vệ Uyên mặt không đổi sắc, xoay tay chụp lấy chiếc mặt nạ, ba phát trực tiếp dán lên mặt Rama cầm kiếm, ngăn cản tầm mắt Vô Chi Kỳ.
Sức lực mạnh đến mức, Rama cầm kiếm bị nện thẳng đến hôn mê. Xương mũi bị đánh gãy.
Khỉ say rượu nghi hoặc: "Ngươi làm gì...?"
"Không có gì, cảm thấy cái mặt này rất đáng đánh." Vệ quán chủ mặt không đổi sắc. "Thủy Quân, ngươi uống rượu không?"
Vệ Uyên xoay tay lấy ra một bình rượu ngon thời đại thần thoại. Ngón tay cái bật nắp bình. Tay phải vung nhẹ, nở một nụ cười hoàn mỹ không một kẽ hở trực tiếp nhét bình rượu vào mồm Vô Chi Kỳ.
Vô Chi Kỳ: "??!"
Tay phải Vệ quán chủ hóa bàn tay, một chiêu Vi Đà dâng hoa, bàn tay nâng cằm khỉ lên một cách đột ngột, khỉ vô ý thức ngửa đầu, tay trái Vệ Uyên vung bình rượu, gia tốc rót rượu xuống cổ họng khỉ. Rượu thời đại thần thoại, do Bạch Trạch ban tặng, lấy được nhờ dọa nạt. Vốn dĩ là chuẩn bị cho lão thiên sư.
"Đáng tiếc..." Vệ Uyên nhìn chai rượu đã hết veo, tiếc nuối lẩm bẩm.
Oành!
Vốn dĩ đã đến giới hạn, Vô Chi Kỳ trực tiếp ngã xuống đất không dậy nổi, trong con ngươi vàng rực tràn đầy vẻ mờ mịt, bình rượu này trông thì nhỏ nhưng lại được Vệ nào đó gia trì thêm Địa sát 72 phép, thuật Hồ Thiên. Mà Hồ Thiên của hắn, sau thời gian dài rèn luyện gần như đã thăng cấp lên cấp độ Tụ Lý Càn Khôn rồi. Hoạ quân sông Hoài Vô Chi Kỳ lại không đứng lên được.
Vệ Uyên từ từ thở ra một hơi, ném chai rượu xuống. Thần sắc trang nghiêm.
Lịch sử đen của ta, ai cũng không được biết. Cho dù thứ này căn bản chẳng liên quan gì tới ta.
Hắn lấy điện thoại ra, đang định nghe, thì nhìn thấy động tĩnh phía trước.
Bên kia, Hanuman bị Vô Chi Kỳ đánh ngã, hình như đã nhận ra khí tức chân linh của Vệ Uyên, mặt kinh hoảng nói: "Ngươi, ngươi cũng là Law..." Chưa nói dứt lời, Vệ Uyên mặt không đổi sắc đưa điện thoại ném tới, Tung Địa Kim Quang nháy mắt tới gần, năm ngón tay trái chụp xuống, dùng thần thông ngày Cương, di tinh hoán đẩu chi thần vận giáng vào đỉnh đầu khỉ, tay phải nắm chặt.
Cuốn theo thiên cương thần thông, dời núi lấp biển. Hung hăng nện vào bụng Hanuman.
Cho chết đi!
Khí lãng khổng lồ trực tiếp xuyên thủng Hanuman, tựa như Nộ Long phóng lên trời, trên mặt đất lưu lại dấu vết sóng xung kích phóng xạ. Mắt Hanuman trợn trừng, ôm bụng quỳ rạp xuống đất, trán chạm đất, không tài nào đứng lên nổi. Vệ quán chủ từ từ thở ra.
Lịch sử đen của ta, ai cũng không được biết.
Hắn giơ tay lên, bắt lấy điện thoại vừa ấn nút nghe, giọng điệu bình tĩnh: "Giác đấy sao?"
"Đúng, là ta."
"Ta ở đâu?"
Vệ Uyên mỉm cười, mắt vẫn nhìn quanh, nhìn khắp nơi đổ nát ngổn ngang, những anh hùng Ấn Độ xưa ngã gục thoi thóp, máu mũi chảy ngang dọc, Hanuman quỳ sụm trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, Vô Chi Kỳ bị rót rượu say bí tỉ, tay co rút run rẩy, một mảnh đổ nát hoang tàn sau cuộc oanh tạc hạt nhân bão hòa. Vệ Uyên tiện tay lấy trong ngực một chiếc kẹo mút, ngậm vào miệng. Mặt không biến sắc, giọng điệu ôn hòa: "... Đang ngắm phong cảnh thôi."
...
Sau khi nghe xong điện thoại của Giác, Vệ Uyên mang theo Rama cầm kiếm đi vào trong rừng cây. Tiếng động làm người ta tỉnh lại. Sau đó biết rõ chân linh này có lai lịch thế nào, nhìn hắn, thần sắc lại có chút phức tạp, thì ra đây là tại Đường triều, trong điển tịch mới được biên soạn của đạo Bà La Môn, bởi vì trong lịch sử, chưa từng có cái gọi là nước Rama vĩ đại, trong lịch sử Bắc Ấn chỉ có hai vị quân vương anh hùng, chính là Khổng Tước vương A Dục vương và Giới Nhật vương mà thôi.
Cái tên Rama này, chỉ là bịa đặt trong sử sách, thần thoại. Đồng thời không có tư liệu lịch sử nào cả. Ví dụ như Phụ Hảo trong truyền thuyết, hay các quân vương thời nhà Thương, tại Thần Châu thì là lịch sử. Còn lại các nền văn minh cùng thời, đều bị quy cho thời đại thần thoại.
Nên quá khứ của hắn, chiến công của hắn, niềm kiêu hãnh của hắn, đều chỉ vì tô điểm cho thân phận Rama cầm kiếm này mà xuất hiện, sự tồn tại của hắn là để Trimūrti xua đuổi kẻ thù, giống như một thanh kiếm, 21 lần quét sạch Kshatriya kiêu ngạo khỏi Địa Cầu, giữ vững vị thế thống trị của Bà La Môn. Cả thê tử của hắn cũng chỉ là hư ảo. Thật đáng buồn.
Vệ Uyên thu tay lại, hiểu được bi phẫn của Rama tan biến thành lời nguyền rủa đến các Thần. Một phần thuộc về Thần bay đi, một phần khác tan ra. Mà phần thuộc về Trần Uyên còn lại trên kiếm Giới Nhật, thì bản năng muốn quay về. Bị Vệ Uyên cự tuyệt. Chỉ duy nhất phần chân linh này, hắn một chút cũng không muốn thu về. Vệ Uyên rất tự nhiên tán đi phần chân linh này.
Hắn không cần cuộc đời của người khác, càng không muốn bị sử sách và thần thoại tô vẽ. Chỉ cảm thán một câu, chẳng lẽ đến linh hồn cũng không thoát khỏi số kiếp độc thân hay sao?
Thản nhiên đứng dậy, Hanuman bị Vô Chi Kỳ một cái mặt dính thần côn đánh trọng thương, lại bị Vệ Uyên một cước tàn nhẫn đánh cho trực tiếp không đứng lên được, Vệ Uyên lôi cổ áo Vô Chi Kỳ kéo về chỗ lão trâu, Thanh Ngưu lớn mờ mịt nhìn Vệ Uyên.
Vệ Uyên mặt không đổi sắc: "Uống hơi nhiều."
Thanh Ngưu chỉ đành cười trừ.
Nhìn thanh kiếm Vệ Uyên vừa cầm thêm trong tay, đó là thần binh thời kỳ Giới Nhật vương Ấn Độ cổ, tỏa ra thần tính nóng bỏng, cho dù là Thanh Ngưu kiến thức rộng rãi cũng nhịn không được nhìn nhiều vài lần, không kìm được khen: "Có khái niệm thần tính Thái Dương Thần của một thanh kiếm, bản thân nó đã đại diện cho một phần của thần thoại rồi."
"Là một kiện thần binh hiếm thấy."
"Đúng vậy." Vệ Uyên mang theo nụ cười và vẻ kiêu ngạo nói: "Là bạn của ta tặng cho ta."
Thanh Ngưu nhìn vẻ đắc ý của hắn, không nhịn được lắc đầu cười. Vệ Uyên tay phải cầm kiếm, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, dưới khí cơ liên hệ, nội hạch thần binh đang reo vui, những dấu vết thời gian lắng đọng trên thân kiếm dần tan ra, kiếm vẫn sắc bén như xưa, tỏa ra vẻ lạnh lùng khiến người ta phải chùn bước, thanh kiếm này, thần tính và linh tính chủ động tiếp nhận Vệ Uyên là kiếm chủ mới của mình.
"Kiếm của Giới Nhật Vương."
Vệ Uyên nói khẽ, thanh kiếm này, tập hợp tinh túy của văn hóa Ấn Độ cổ, vị hoàng đế cuối cùng thống nhất Bắc Ấn, danh vọng đủ sức sánh ngang với Khổng Tước vương A Dục vương, nếu so với Thần Châu, chắc phải có địa vị giống như kiếm Thái A.
Đương nhiên, cái gã râu quai nón kia chắc chắn đánh không lại ca. Vệ Uyên bổ sung trong lòng một câu. Bạn bè là bạn bè, huynh đệ là huynh đệ, nhưng ca là ca, điều này không thể thay đổi được. Ta nói gì đều phải có căn cứ. Cái gã râu quai nón nếu mà biết mình nghĩ vậy, chắc chắn sẽ nổi điên lên, gã này khi còn trẻ đã thống nhất rất nhiều vương quốc, hiểu rõ ngôn ngữ chửi bậy của các quốc gia, Vệ Uyên không nhịn được mỉm cười, thu kiếm Giới Nhật vào vỏ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Lão Xanh, ta phải đi ra ngoài một chuyến, khó có dịp tới đây, muốn đến những nơi từng qua để nhìn ngắm một chút mới được."
"Đợi lát nữa về, chúng ta xuất phát về Thần Châu, tiện thể cho con khỉ này tỉnh rượu."
"Đúng, yên tâm đi, hắn nhìn thì say nhưng là bởi vì ta ở đây."
"Một khi phát hiện khí tức đối địch, hắn sẽ lập tức tỉnh dậy."
Vệ Uyên suy nghĩ một chút, bổ sung: "Nếu như vẫn không tỉnh, ngươi cho hắn nghe tin này là được."
Hắn tiện tay lấy ra một chiếc máy ghi âm, đưa ra, đang muốn đưa thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, thu lại nhìn nhãn mác phía sau, vỗ vỗ trán, xin lỗi nói: "Cầm nhầm, đồ nhiều quá, Lão Xanh ngươi chờ chút nha..."
"Ta xem xem, là cái này ư? Cũng không phải..."
"Vậy là cái này sao?"
Vệ quán chủ lôi máy ghi âm từ trong Tụ Lý Càn Khôn ra, lật tới lật lui mới tìm thấy cái đúng, thở phào một tiếng, đưa cho lão trâu, mỉm cười: "Yên tâm, hắn ngủ chết cũng lập tức tỉnh."
Thanh Ngưu nhìn máy ghi âm đủ kiểu trong tay Vệ Uyên, ánh mắt có phần cổ quái. Vệ Uyên vỗ vỗ vạt áo, quay người rời đi. Đi tìm những nơi năm xưa Huyền Trang từng đến. Sau đó trở lại về Thần Châu.
Lão Thanh Ngưu nhìn người thanh niên tóc trắng say mèm, mang chút hiếu kỳ, vươn móng vuốt, nhìn bàn chân heo không tài nào thao tác tinh vi nổi, thở dài, đành phải hóa thành một ông lão áo xanh, tóc trắng râu dài, mặt mày hiền hòa, đưa tay lấy đồ Vệ Uyên để lại. Kéo ra sau đó, trên màn hình nhỏ hiện ra từng dòng ghi chép.
"Hồ ly tinh phản chế ghi chép 1."
"Đối với Nữ Kiều đặc công ghi chép · Vũ Vương ngôn ngữ ghi âm lại phiên bản 2.0"
"Phản Nữ Kiều phản chế phản chế đặc thù ghi chép 2.1."
"Bản cũ đã mất hiệu lực, đối với Nữ Kiều đặc công..."
"Bản cũ lại hai độ mất hiệu lực, chỉnh sửa phản chế 2.1.1..."
Thanh Ngưu: "..."
Ông lão Thanh Ngưu giật giật khóe miệng, sau đó tìm đến đoạn ghi âm nghe nói có thể đánh thức Vô Chi Kỳ, có vẻ như chính là giọng của Vệ Uyên vừa ghi lại, Thanh Ngưu hơi có chút hiếu kỳ, cũng hơi chút không phục, đưa tay lay Vô Chi Kỳ: "Khỉ con, khỉ con..."
"Dậy."
Vô Chi Kỳ trở mình ngủ tiếp.
Ông lão vuốt râu nói: "Không muốn nghe phần cuối « Đạo Đức Kinh » sao?"
Tiếng ngáy của Vô Chi Kỳ như sấm. Vươn tay gãi eo.
Thanh Ngưu bất đắc dĩ, không nhịn được bật cười: "Thật đúng là khỉ con mà..." Hắn nhìn máy ghi âm trong tay, bật đoạn ghi âm cuối cùng lên, nhấn xuống. Vì âm thanh nhỏ, đành phải ghé sát tai Vô Chi Kỳ. Vô Chi Kỳ vẫn đang trong giấc mộng đại náo thiên cung, đánh quên cả trời đất, sảng khoái vậy, càng nhanh vậy, ha ha ha ha, không ai ngăn cản được ta, không ai cả! Ta chính là Thế Giới chi Vương, ta chính là Tề Thiên Đại Thánh!!! Bên tai giọng nói ôn hòa thì thầm: "Ta tung video ngươi say khướt đóng vai Tề Thiên Đại Thánh lên mạng nha."
Vô Chi Kỳ đang say lơ mơ liền mở choàng mắt. Tiếng ngáy tiếng thở cũng dừng bặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận