Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 806: Ngươi đến cùng phải hay không...

Chương 806: Ngươi rốt cuộc có phải..."Trở về? Đến Nhân Gian Giới sao?" Lão Bất Chu Sơn nghi ngờ hỏi: "Thế nhưng mà cái này thật xa xôi, ngươi liền so với Thao Thiết còn không bằng, tên kia có vẻ như đều có thần thông vượt qua không gian, ngươi tuy đánh thắng được hắn, nhưng ngươi lại không có khả năng phá giới tới lui." "Không phải nhân gian..." Vệ Uyên lắc đầu, khóe miệng giật giật: "Một cái nhà khác của ta có khả năng bị người ta cho nổ rồi." "A, cái này, có ai dám phá nhà của ngươi?! " Bất Chu Sơn lão bá kinh hãi. "Có ai dám đụng đến nhà của ngươi?!" "Nhà ngươi còn có ai sao?" "...Không còn ai." Vệ Uyên trầm mặc một hồi, sau đó trả lời: "Đại khái còn một cái ban đầu ta sáng tạo ra, dùng để giữ cửa cơ quan khôi lỗi, nhưng lúc đó dùng linh vật cùng vật liệu đều tương đối thấp, bản thân ta biết cũng chỉ có chút ít kiếm thuật, sáng sinh phương pháp các loại mà thôi, chỉ có thể nói là hơi hiểu một chút." "Nhưng mà ta ít nhất cũng hiểu được rèn kiếm, cho nên những linh tài kia đã có hơn tám thành hóa thành cặn bã, linh tính của nó không thể duy trì được lâu như vậy, đây chỉ là một linh tính rất nhỏ yếu mà thôi." Lão Bất Chu Sơn gật đầu: "... Đúng vậy, thân thể suy yếu còn có thể cứu." "Kỳ thật, linh tính bị hao tổn do thời gian mài mòn mới là kinh khủng nhất." Vệ Uyên nói: "Ta chỉ là không muốn để cho nhà của ta bị giặc cướp làm hư hại." Không muốn để nơi mình cùng bạn bè nói chuyện phiếm, luận đạo, vui vẻ bị phá hủy. Lão Bất Chu hơi suy tư, vuốt râu, nói: "Bảo vệ tiểu nữ oa kia ngược lại không thành vấn đề, bất quá lão phu vẫn có một vấn đề, nhà của ngươi kia, lại thêm những tin tức bên ngoài truyền ra rầm rộ, rồi cả việc Huyền Vũ có quan hệ với ngươi, người ai cũng cho rằng ngươi là cái gì đó của Ngọc Hư Cung..." Thiếu nữ áo trắng bên kia cảnh giác dựng lỗ tai. Da đầu Vệ Uyên run lên. Trực tiếp một tay nhấc Bất Chu Sơn lão bá lên, "bốp" một cái che miệng lão bá, nói: "Suỵt!" "Ngươi nói nhỏ chút, nói nhỏ thôi!" "Ta nói nhỏ, ngươi nói đó!" Lão Bất Chu Sơn gật đầu. Ánh mắt lấp lánh lộ ra, nghiêm túc gật gù, cùng Vệ Uyên ngồi xổm xuống một bên, trên tay không biết từ lúc nào liền xuất hiện đồ ăn vặt thần thoại giống như bỏng ngô, nói: "Nói, nói đi!" Vệ Uyên: "... ..." Giành lấy đồ ăn từ tay Lão Bất Chu không biết ở đâu ra, Vệ Uyên đem suy đoán của mình nói một lần, thế là rất nhanh, bên kia truyền đến tiếng cười ha ha vui vẻ của lão Bất Chu Sơn, bàn tay "bốp bốp bốp" vỗ lên vai Vệ Uyên, nói: "Hay lắm, hay lắm!" "Tiểu tử ngươi cũng có ngày hôm nay, ngươi cũng có ngày hôm nay! A ha ha ha!" "Ta đạo không cô, ta đạo không cô!" Ngài có nhận ra ngài vừa mắng cả mình không? Vệ Uyên thở dài, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nói: "Còn là không hả giận được, không xong, ta phải cho tiểu tử kia một trận!" "Ồ? Cái người tên A Lượng kia, nhưng mà ngươi đang ở xa thế này, đánh thế nào?" Vệ Uyên vô ý thức nói: "Đại khái, thiên cơ thuật?" Lão bá kinh ngạc nhìn Vệ Uyên trước mặt, nói: "Không phải ngươi không hiểu thiên cơ thuật sao? Lại nói, thiên cơ thuật cái này có thể làm được đến bước này sao?" Tóc trắng đạo nhân nói: "Bởi vì hiện tại cái gọi là thiên cơ thuật chỉ là đồ cặn bã phong cách của con rắn kia mà thôi." "Mà không thể xưng là thiên cơ thật sự." "Cái gì là trời? Là to lớn không có cái thứ hai, cho nên từ một cái lớn...Mà cái gọi là thiên cơ thuật, bất quá chỉ là ở bên trong dòng sông cuồn cuộn của hồn thiên, vận mệnh của chúng sinh mà thôi, cũng không phải là cơ trời, cho nên, chỉ cần tìm thấy tương ứng với một đường của chúng sinh..." Hắn theo bản năng giơ tay lên, vô thức học theo phong cách hồn thiên, năm ngón tay nắm lại. Thế là tất cả loại pháp môn trước mắt hiện ra con đường, dù không cách nào nhìn thấy đường cong mệnh cách của lão bá trước mắt, dù không cách nào can thiệp vận mệnh của thiếu nữ áo trắng bên cạnh, hoặc có thể nói vận mệnh của bọn họ giống như vòng xoáy đen to lớn, nhưng bản thân hắn vẫn có thể nhìn thấy. "Cho nên... làm như thế nào, nói như thế nào..." "Nếu nói thực hiện sự nhiễu loạn đối với mệnh cách dưới bầu trời này, đại khái có thể làm được như thế." "A, vốn là không có cách nào làm được, thế nhưng công thể của Bất Chu không phải là có thể dùng hai tay trực tiếp chạm vào pháp tắc sao? Ta liền nghĩ, so với cấp độ pháp tắc thì vận mệnh quỹ tích của chúng sinh chắc chắn cũng có thể dùng tay đẩy một cái." Vệ Uyên cùng nắm bàn tay, vung tay chém xuống một cái. Nhân Gian Giới, thiếu niên Vũ Hầu mấy ngày nay được nghỉ ngơi lại sức, nhưng vẫn ngày ngày nghĩ ngợi sắp xếp kế tiếp, hiện tại hòa thượng Viên Giác rời khỏi Nhân Gian Giới, hắn ngược lại càng thêm thảnh thơi, ít nhất không còn người ép hắn sống theo thói quen của người khác nữa. A... cũng không biết khi A Uyên trở về biết chuyện Ngọc Hư, sẽ giật mình đến thế nào đây. Thiếu niên Vũ Hầu mang theo nụ cười vui vẻ. Có vẻ như quá mức xuất thần, không chú ý tới con đường phía trước, bất cẩn "phanh" một tiếng đụng vào giá sách bên cạnh, những đồ vật này ngày xưa đều có Viên Giác thu dọn, bây giờ không ai dọn dẹp, lung lay rồi sách phía trên rớt xuống. Ầm! Ầm! Ầm! Liên tiếp ba lần, những quyển sách dày cộp đập vào trán thiếu niên Vũ Hầu. Giống như là bị người đánh liên tiếp ba cái vào đỉnh đầu. Quyển sách rơi tán loạn, có cái ghi chép, trong đó hai bên trang sách tản ra che khuất nhau, bị các thứ khác che lại, bên cạnh đặt một bình hoa, nước trong bình văng ra làm ướt sách, lúc thiếu niên đang ôm đầu nhức nhối thu thập sách thì thấy những chữ bị thấm nước nổi lên, hoạt động chậm rãi dừng lại. Những chữ kia có thể ghép lại thành hai hàng. 【 A Lượng. 】 【 Chớ nên đùa như thế. 】 Thiếu niên Vũ Hầu cảm thấy trong phòng đột nhiên trở nên tĩnh mịch, dường như có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc. Nhất thời thốt lên... ... ... Đại Hoang xa xôi, Vệ Uyên gật đầu. Ừm, rất tốt. Lúc luận đạo nghĩ ra chiêu này quả thật có thể dùng, lần đầu tiên dùng đầu A Lượng để thử, xem ra cảm giác cũng không tệ lắm, đang suy nghĩ, Vệ Uyên đột nhiên cảm thấy tinh lực của mình bị tiêu hao đáng kể, chỉ là dùng thiên cơ mệnh cách để truyền tin, đối với hắn tiêu hao không thua gì dùng Bỉ Na kiếm chém một ngọn núi. Xem ra, căn cứ theo phong cách hồn thiên mở thần thông, hao tổn thật không hợp thói thường. Được rồi, so nội tức pháp lực hùng hậu với Hồn Độn quả thật quá vô lý. Lão Bất Chu Sơn nhìn đạo nhân tóc trắng trước mặt, hỏi: "...Ngươi còn muốn làm gì nữa?" Vệ Uyên đáp đương nhiên: "Liên hệ minh hữu chứ, một mình ta đánh chắc không lại hai vị Đại Đế bên kia, ngươi thì nhất định phải bảo vệ Oa Hoàng bên này, có thể tìm người cùng nhau đánh khẳng định sẽ hơn là một mình ra tay." "Có thể động thủ thì không cần dài dòng." "Có thể vây đánh thì không cần đơn đả độc đấu." Vệ Uyên tùy tay lấy ra giấy, viết chữ lên trên, sau đó run tay ra, những chữ trên giấy trắng liền như khói mây tan ra, tan biến vô hình, đạo nhân phất tay áo đứng lên, nói: "Vậy là Ế Minh có thể nhận được tin tức rồi, có liên hệ Thần cùng 【 sau 】, hẳn là sẽ đến." "Lão bá ngươi tiện đường qua Huyền Vũ một chuyến, để bọn họ thuận đường bao vây cái nơi hai tên kia ở, đương nhiên, không cần nói với họ là đi ngay để làm cho tàn khốc thêm, lần này hai vị Đại Đế kia chắc chắn không dễ dàng bỏ mạng như vậy, các Thần cũng không yếu, hơi làm ra vẻ một chút, tại Đông Hải Tây Hải suất quân phòng thủ một chút là được." Lão Bất Chu Sơn sửng sốt, nói: "Chuyện này nói cho Ế Minh rồi à?" Vệ Uyên nói: "Đương nhiên không phải trực tiếp nói với hắn." "Như thế thì hắn cũng sẽ không tin tưởng." "Nhưng mà Thần sẽ biết, về sau chắc chắn sẽ thấy tin tức ta cho hắn..." "Ừm, đại khái chính là ta dù không thể nhiễu loạn vận mệnh của Ế Minh, nhưng vẫn nghĩ cách để một đầu đường mệnh cách ngắn ngủi giao nhau với vận mệnh của hắn là được, nói cách khác, ta có thể làm cho hắn chắc chắn gặp được chuyện gì đó." !! Lão Bất Chu từ từ nói: "Vệ Uyên, ngươi rốt cuộc có phải Ngọc Hư?" "Không phải a." Vệ Uyên xoa xoa lông mày thầm nghĩ: "Lão bá ngài đều biết đây là do bọn họ làm ra rồi, với lại ngài đừng nói chuyện Ngọc Hư, Oa Hoàng đang nghi ngờ chuyện Ngọc Hư Cung sai Ngu Cường bắt Thần, ta đã mang một cái nồi rồi, ta không muốn lưng thêm cái thứ hai." "Ta mang cái nồi đen của bản thân đã thảm rồi." "Xin ngươi đừng cho ta thêm nồi nữa." Vệ Uyên phất tay áo đứng lên, nhìn mưa gió phía xa, nói: "Vậy ta đi trước, rất nhanh sẽ trở lại... Kỳ thực, phần lớn pháp thuật và thần thông hiện tại ta đều đã quên cách dùng, ngay cả ba mươi sáu thiên cương đều quên gần hết rồi." "Nhưng ta vẫn nhớ được chút ít." "Ta nhớ là, ngoại hải Đại Hoang có một loại gió lốc do khái niệm nổi lên, khi tốc độ nhanh chóng, độn thuật căn bản không thể chống lại." Lão Bất Chu Sơn còn không biết những lời này có ý nghĩa gì, liền thấy đạo nhân tóc trắng bước ra nửa bước, dẫm lên mặt nước. Tay áo hơi phất lên. Sau đó vừa vặn, pháp tắc dưới chân xuất hiện một dòng chảy yếu ớt. Pháp tắc biển cả và khái niệm trời xanh, cùng địa mạch sinh ra một lần trùng hợp vô cùng lớn, tựa như là không thể xuất hiện, biến hóa vô quy tắc, mà sự biến hóa này hình thành một loại động lực cấp tốc, mà trùng hợp hơn nữa là sự biến hóa đó thế mà lại hướng thẳng phương Bắc Hải. Chiêu Dương kinh ngạc hỏi: "Ai? Đã đi rồi sao?" "Cũng quá may mắn đi?" "Thế mà có thể đi ké." "Không phải là may mắn, là tất nhiên." Lão Bất Chu từ từ lắc đầu, thần sắc ngưng trọng, hắn thấy trong thủ đoạn này có bộ phận giống với bạn tốt Hồn Độn, nhưng cũng phát hiện có những điểm khác hoàn toàn, giống như là dùng cùng một nguyên liệu, hóa thành hai phong cách sử dụng hoàn toàn khác nhau. Thúc đẩy vô số vận mệnh dưới bầu trời Không liên quan đến những thần linh mạnh mẽ, để cho vạn vật tùy ý lưu chuyển. Đã quên quá nhiều pháp thuật... Lão Bất Chu từ từ ngước mắt lên, nói: "... Ngôn xuất pháp tùy." "Còn cần thần thông gì nữa." Thần cảm khái thở dài, cúi đầu xuống muốn lấy đồ ăn vặt để trấn an tâm thần, đúng lúc một luồng không gian hỗn loạn xuất hiện ngay bên cạnh, lão bá quay tay một cái liền đánh tan loạn lưu này, thế nhưng không ngờ rằng một cơn lốc đột ngột đến làm đồ ăn trên tay đều tràn ra, sau đó lại bị lấy mất luôn. Sắc mặt lão Bất Chu ngưng trệ: "... ...! !" Ngôn xuất pháp tùy dùng như thế? ! Dùng để đánh đầu con nít. Dùng để ngầm thông báo cho người khác đi kết bè kéo phái đánh nhau. Dùng để đoạt đồ ăn vặt của người già? Tại sao lại có ngươi một tên hỗn đản như thế?! Lão bá bi phẫn gào lên: "Nghiệt đồ a a a a!" ... ... ... Ế Minh lấy cuộn họa đồ ra, sau đó để tinh yếu kiếm thuật lại chỗ cũ. Rồi một lần nữa đặt hộp lại trong phòng, chuẩn bị mang bức họa đến hỏi Đế Tuấn chuyện gì đang xảy ra, hắn ra khỏi phòng, sau đó rời đi nơi đây, lúc đi đến vị trí của Thiên Đế thì khựng lại, bản năng tim huyết dâng trào khiến hắn dừng bước. Sau đó vô ý thức ngẩng đầu. Nhìn về một tảng đá, nhìn thấy từng chữ xuất hiện trên núi đá gồ ghề, trên đó viết 【 Hậu Thổ 】, đi qua vị trí đạo tràng ngày xưa, nơi này hoang tàn vắng vẻ, trời đất bao la, những chữ viết vô cùng rõ ràng, ẩn ẩn sự xa xăm. Dường như là định mệnh, nhìn thấy những chữ này là điều tất yếu. Sau lưng Ế Minh lạnh toát, tê cả da đầu. "Là ai! !" Ế Minh xưa nay luôn tỉnh táo. Lúc này vốn nên lập tức rời đi, cần bình tĩnh suy tư, nhưng khi dính dáng tới 【 Hậu Thổ 】 thì phán đoán của Thần trong nháy mắt bị cái tên này chiếm giữ phần lớn, lý trí bị một xúc động nào đó làm hỏng. Trầm mặc xuống. Ế Minh ngược lại càng chạy nhanh rời đi, đi thẳng đến vị trí tọa độ kia. Lúc rời đi tiện tay vung kiếm. Chém nát núi đá này, hóa thành bột mịn... ... ... Ở phía tây nam, rìa một tiểu thế giới nào đó. Sóng linh khí khổng lồ mãnh liệt tràn đầy. Việc phá giải trận pháp ở đây đã kéo dài đến ba ngày. Vẫn chưa thành công.
Bạn cần đăng nhập để bình luận