Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 106: Đại hành sông Hoài thần quyền

Chương 106: Đại hành sông Hoài thần quyền
Thế giới thực tại, Vệ Uyên đang nằm bình thản bỗng nhiên bật dậy, vô thức đưa tay che mũi và mặt, vẫn còn nhớ rõ cảm giác bị cái đồ gốm lớn ép lên mặt, đau nhức âm ỉ, Vệ Uyên không nhịn được nhếch mép: "Cái tên khỉ..."
Đã tỉnh lại rồi mà vẫn còn cảm thấy đau mơ hồ.
Hắn ra tay thật không nể nang chút nào.
Đây là trọng lượng oán khí năm ngàn năm.
Vệ Uyên ngước mắt, mi tâm hắn có Thủy Thần phù lục, cố lắm mới đè dị tượng trong mắt xuống, thứ này thực chất không phải lực lượng mà đại diện cho một loại tư cách nào đó, hơn nữa dù sao cũng chỉ là từ ngoài tới nên đang dần tiêu tán, Vệ Uyên nắm tay lại, nhìn thời gian.
Chỉ mới qua chưa đến ba phút.
Trong mộng là giao lưu ở cấp độ tư tưởng, khác với tốc độ thời gian thực tế, khi nhanh khi chậm.
Vệ Uyên nhìn khoảng cách, Tuyền thị ở Giang Nam đạo, còn phủ thiên Sư đang ở vị trí Quy Sơn sông Hoài, hai nơi cách nhau mấy trăm km, với nhục thể hắn di chuyển thì dù có đi đường sắt cao tốc cũng mất mấy giờ, không biết tình hình bên kia có nguy cấp không.
Nếu chậm trễ thì đám đệ tử phủ thiên Sư có lẽ sẽ gặp tai ương.
Vệ Uyên nghĩ ngợi một lát rồi nhanh chân bước tới phòng bảo tàng trong viện, câu cá quỷ nước kia vẫn nhàn rỗi nghịch lưới, Tích gia quân binh hồn thì đang tu bổ Dưỡng Hồn Mộc nơi gửi hồn, trông có vẻ bình thường, quỷ nước nhìn Vệ Uyên chào hỏi: "Vệ lão đại, anh tới rồi?"
"Coca-cola lại sắp hết rồi nha."
Vệ Uyên lôi thẳng cả hai đi.
Trước tiên đem chuyện đệ tử phủ thiên Sư gặp nguy hiểm và chuyện tế đồng nam đồng nữ nói một lượt, cả tên quỷ nước lười biếng lẫn binh hồn Tích gia quân từng chết vì chiến đấu đều đột nhiên biến sắc, không nói đến cái trước, cái sau thì có thể làm ai cũng tức giận, quỷ nước nghiến răng, binh hồn đứng dậy, sát khí ngùn ngụt, nói: "Tướng quân có cần chúng ta đi theo giúp đỡ không?"
Vệ Uyên đáp: "Không, ta muốn các ngươi đi trước, ta sẽ đến sau."
Binh hồn Tích gia quân kinh ngạc nói: "Nhưng mà, Quy Sơn cách đây, đâu chỉ ngàn dặm."
Vệ Uyên nói: "Hồn tướng trong nước tự nhiên có thể đến trong mười ngày."

Vệ Uyên day trán.
Tay cầm kiếm Hán tám mặt, mũi kiếm hơi nâng lên.
Vô Chi Kỳ tạm thời cho hắn quyền hạn quản lý bộ phận thủy quân sông Hoài, tương tự như thời phong kiến chia đất phong hầu cho Địa Linh sông núi, nhưng Vệ Uyên không phải tinh quái hồn phách, cũng không phải thần linh trời sinh, cách dùng có hơi lơ mơ nên mượn cách lập đàn làm phép của thiên Sư đạo, chỉ vào hai quỷ hồn, chân đạp vũ bộ rồi khẽ quát:
"… Nhận ngươi quân giáp hoàng kim sông Hoài, cho ngươi nhậm Tru Ma kiếm tuần giang thủy..."
"Lại ban cho ngươi thủy tinh mười ngàn, sông tốt ba ngàn."
Mấy lời giống như pháp chú khai đàn này, Vệ Uyên kẻ không có thụ lục thì không thể làm được, cần phải dùng tới nội tình đạo môn của các phái, nhưng giờ hắn chỉ tùy tiện nói mà đã thành thật, hai quỷ vật vốn có vẻ thảm hại lập tức được hơi nước bao bọc, khoác chiến giáp đội mũ trụ, tay cầm kiếm, trông đường đường chính chính, rõ là âm tướng mà chỉ chân pháp Đạo gia mới nuôi được.
Chỉ có điều cái gọi là thủy tinh, sông tốt tất nhiên là không có.
Cũng giống như ấn tỉ trong tay Vệ Uyên, đây chỉ là sự gia trì ngắn ngủi, sau một thời gian tự nhiên tiêu tan.
Hai quỷ vật kinh ngạc nhìn nhau, rồi hiểu ý Vệ Uyên, binh hồn Tích gia quân và quỷ nước vốn là hồn thể vô hình, trong tình huống này có thuật độn thủy, quanh Tuyền thị lại có sông Lạc chảy qua, hai quỷ vật liền nhờ gia trì ngắn ngủi mà ban ngày rời viện bảo tàng, nhảy xuống nước.
Rồi trực tiếp hòa vào dòng nước.
Lúc này mới hiện ra mười ngàn thủy tinh, ba ngàn sông tốt.
Không phải thật sự có binh tướng mà là việc điều khiển nước, lao đi với tốc độ cực nhanh về phía Quy Sơn sông Hoài, Vệ Uyên nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn hai chữ "chờ một lát" cho đệ tử phủ thiên Sư, tránh việc họ mất ý chí chiến đấu rồi cũng đi ra ngoài.
Lúc ra cửa, thấy một cái mặt nạ cổ phác trong viện bảo tàng, hắn cầm lên rồi mới đi về phía sông Lạc.
...
Trương Đào dựa vào mạn thuyền ngồi, khí cơ rối loạn mà yếu ớt.
Pháp khí Bàn Bát Quái trong tay đã vỡ tan tành, quần áo trên người bị máu tươi thấm đỏ, thuyền vẫn cố hướng phía trước nhưng ở sau thuyền, bảy đôi đồng nam đồng nữ biến thành quỷ nước vẫn khiêng kiệu đỏ quái dị không nhanh không chậm đuổi theo.
Mặt sưng phồng xanh mét, bôi phấn trắng, son đỏ.
Gương mặt quái dị mỉm cười đáng sợ, luôn gắt gao nhìn chằm chằm mấy người.
Lão già lái thuyền sớm đã sợ hãi tới mức ngã vật ra sàn, mặt mày trắng bệch.
Dường như ông biết rõ nếu bị đám quỷ nước kia đuổi kịp thì sẽ ra sao, Trương Đào ôm ngực, cố gắng ngồi dậy, lúc này hắn bỗng hối hận lần này mang theo ít phù lục quá, nhưng ngẫm lại, dù có nhiều hơn thì hình như cũng không đủ dùng.
Mình đã thông báo cho sư thúc phủ thiên Sư rồi.
Cũng báo cho vị tiền bối nhắc nhở khả năng có vấn đề ở sông Hoài.
Nhưng trong lòng hắn cũng biết, đây coi như là vớ bừa nắm cỏ cứu mạng, dù là Long Hổ Sơn thiên Sư phủ hay vị tiền bối không biết đang ở đâu, đều khó có thể giúp được vì quá xa.
Giờ chỉ còn cách gắng gượng một lát.
Vận may thì có thể sống, không may thì phải giết vài con quỷ nước.
Trương Đào đưa tay lấy bùa, khẽ quát, bùa kia không gió mà cháy, bay về phía đám quỷ nước, mấy đạo sĩ còn lại cũng không cam chịu chết, lần lượt ném bùa ra, nhưng bỗng nhiên đám quỷ nước lại hú lên, mặt nước sông Hoài cuộn trào thành vòng xoáy, bất chợt một cột sóng lớn nổ tung, cuốn hết cả bùa vào trong đó.
Rồi đập ầm xuống.
Toàn bộ thuyền rung lắc dữ dội, máu tươi Trương Đào trực tiếp bị văng ra, có sư huynh kéo lại thì mới không bị ngã xuống nước, hắn thở hổn hển, ngẩng đầu thì thấy phù lục trôi trên mặt nước đều đã hết cháy, có thứ thậm chí mới cháy được một nửa thì đã tắt.
Trương Đào nhìn chằm chằm đám bùa kia rồi cuối cùng cười thảm.
Tu vi đối phương cao hơn họ quá nhiều.
Hôm nay lẽ nào chỉ có thể làm một con quỷ nước, chẳng lẽ sông Hoài này lại thai nghén Tà Thần?
Đang trong lòng ảm đạm, tinh thần mất cảnh giác, mấy đồng nam đồng nữ luôn theo sau bỗng nhiên hú lên rồi nhảy lên từ mặt nước, lao về phía thuyền, Trương Đào vừa mất tập trung một chút thì đã rơi vào tình huống nguy hiểm, hắn cắn răng, định ôm lấy đối phương cho nó kéo xuống nước, quyết một phen liều chết để đồng môn có thời gian.
Vừa phát lực mới biết mấy con quỷ nước này trông bé nhỏ mà lực mạnh thế nào, mình thế mà không đẩy được, Trương Đào cúi đầu nhìn gương mặt sưng phồng xanh mét cười quái dị, răng đều nhọn hoắt, đang há miệng lao tới người mình.
Xong rồi…
Trương Đào nghĩ một cách ảm đạm.
Keng keng tiếng kiếm reo.
Bỗng hai quỷ nước kia khựng lại.
Lúc ngẩng đầu, chúng thấy trên thuyền mấy quỷ nước khác đã ngã gục, bảy đôi đồng nam đồng nữ biến thành quỷ nước kia vậy mà đã bị chém giết hơn phân nửa, giờ đang hốt hoảng bỏ chạy khi nhìn thấy thứ không thể nào xuất hiện ở thời đại này, bị từng người vượt lên truy sát, còn phía trước xuất hiện hai viên tướng mặc giáp vàng.
Một người mặt trắng không râu tướng mạo đường hoàng, một người râu quai nón uy nghiêm sâu sắc.
Đều mặc giáp vàng áo bào đỏ, tay cầm trường kiếm, ẩn hiện trong hơi nước lượn lờ, trông như hồn phách mà không hề có cảm giác quỷ mị, ngược lại là khí phách chính trực, dòng nước quanh người phun trào, phía sau là thần quang mông lung, Trương Đào ngơ ngác nhìn tướng mạo này tồn tại trong điển tích Đạo gia.
"Hộ pháp âm thần?"
"Sao lại có hộ pháp thần tướng trong sông Hoài?"
Lúc này các đạo sĩ còn lại cuống cuồng kéo Trương Đào ra sau, tay chân hắn cứng đờ, "keng" một tiếng, điện thoại bất cẩn rơi xuống đất, màn hình sáng lên, hiện một tin nhắn chưa đọc, Trương Đào vô ý thức nhìn qua.
"Chờ một lát..."
Tin nhắn từ sáu phút trước.
Ý nghĩ hắn ngưng lại, đầu óc trống rỗng, trong lòng có ý nghĩ hoang đường tới cực điểm.
...
Vệ Uyên dùng ẩn thân chú, tránh tai mắt người bình thường, rồi vào trong Lạc Thủy.
Định theo Lạc Thủy sang sông Hoài, đến Quy Sơn.
Bảy đôi quỷ nước, tế tà đồng nam đồng nữ cùng một chiếc kiệu.
Rõ ràng chỉ là món khai vị.
Mục tiêu thật sự còn ẩn sau.
Vệ Uyên nghĩ tới tiếng cười lớn của Vô Chi Kỳ, chỉ giải quyết quỷ nước đồng nam đồng nữ hiển nhiên không thể làm hắn hài lòng, dòng nước trước mặt tự động tách ra, hắn bước đi về hướng sông Hoài, dòng nước vây quanh hắn, cho phép hắn hô hấp trong nước, nước không còn cản tầm nhìn của hắn, Vệ Uyên càng lúc càng nhanh.
Sinh linh trong nước cảm nhận được mục tiêu của 'Thủy Thần'.
Từng đàn cá hội tụ.
Cá hàng trăm hàng ngàn tụ lại như một con hung thú khổng lồ nâng Vệ Uyên lên, theo dòng nước càng ngày càng lớn, cá trong nước cũng càng ngày càng nhiều, nhìn xa, như một con Thương Long đang ẩn mình dưới nước.
Vệ Uyên không còn đi bộ nữa mà ngồi tại 'đầu rồng'.
Hắn nghĩ ngợi, rồi đeo mặt nạ cổ phác lên mặt.
Nước va vào người hóa thành dòng xiết trắng xóa, nước theo tay áo, thân thể kéo ra sau như tay áo rộng thùng thình màu trắng, hắn nhắm mắt, rồi mở mắt lần nữa, thần quyền Đại hành Thủy Thần, song đồng bị thần lực xâm nhiễm, trong chốc lát hóa thành màu vàng mênh mang.
Ngắm Ký Châu này dư thừa, ngang tứ hải này cùng một nơi!
Đại hành thần quyền.
Khi đeo mặt nạ, hắn liền muốn bổ sung thêm một hàm nghĩa khác.
Từ thần đại khởi, xa nhân gian năm ngàn năm lâu, Đại Yêu viễn cổ, thủy quân sông Hoài, lại lần nữa đông tuần!
Bạn cần đăng nhập để bình luận