Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 132: Đại hiền lương sư

Chương 132: Đại hiền lương sư Ba mươi sáu phương Cừ soái của Thái Bình đạo cùng nhau hẹn thời gian khởi nghĩa, là ba tháng sau. Thậm chí có ý định đánh thẳng vào Lạc Dương. Những người dân bị bỏ rơi và không ai đoái hoài, nén lửa trong lòng, đến lúc đó thiên hạ sẽ cùng nhau nổi dậy. Dồn hết mọi lực lượng, một hơi lật đổ những đế vương tướng tá cao cao tại thượng kia.
Nhưng không ai có thể ngờ, Trương Giác tự tay cứu sống lại nhận Đường Chu, đệ tử của mình, làm phản đồ, Mã Nguyên Nghĩa hiền lành ôn hòa bị xử ngũ mã phanh thây, liên đới việc hợp tung bị đánh tan. Trương Giác im lặng hồi lâu, khi bước ra ngoài, Vệ Uyên nhận ra nếp nhăn giữa lông mày của hắn dường như càng sâu hơn. Lần này, Trương Giác không do dự nữa. Hắn phất tay, trời xanh đã chết, hoàng thiên phải lập, năm ở Giáp Tý, thiên hạ đại cát.
Vừa phất tay hô lên, người đi theo đã đến mấy chục ngàn, đã là cực hạn của việc hình dung danh vọng hưng thịnh thời cổ rồi. Trần Thắng, Ngô Quảng thời xưa, về sau cũng chỉ có mấy chục ngàn binh mã đã dám xưng vương, mà lần này, khi vị đạo nhân kia giơ tay lên, khắp các châu trong thiên hạ đều dậy sóng gió, vung tay hô hào, người đi theo có đến một triệu. Vô cùng to lớn, những thành trì của đế quốc Hán vốn không thể lay chuyển cũng bị bẻ gãy nghiền nát. Ngọn lửa bừng bừng, thiêu đốt cả bầu trời. Khăn Vàng quân xuất hiện khắp nơi, nhưng dần dần, A Uyên phát hiện, trong số đó cũng có những kẻ không phải là nghĩa quân chân chính, họ chỉ là những kẻ đầu cơ trục lợi, thậm chí bản thân là tội phạm, sơn tặc, nhân cơ hội cướp bóc. Cậu phát hiện khí tức của Trương Giác càng lúc càng mạnh, tựa như một ngọn lửa sáng rực đến cực hạn. Như là ngọn lửa rực cháy soi sáng thời đại đen tối này, bùng nổ mà lấp lánh. Cậu biết, hy vọng trong mắt mọi người, ngọn lửa trong mắt mọi người, đều là vị đạo nhân này. Nhưng trong lòng cậu bắt đầu cảm thấy bất an. Ngọn lửa cháy là cần nhiên liệu.
Lưu Ngưu tay nhuốm máu tươi, trên đường cũng có rất nhiều đồng bào đã chết trong chiến tranh. Người đàn ông có vài sợi tóc bạc im lặng rất lâu, giọng nói nhẹ nhàng: “Ít nhất họ không chết đói trong tủi nhục, như vậy cũng tốt lắm rồi.” Hắn xoa đầu A Uyên, thiếu niên thấy trên cánh tay Lưu Ngưu, thêm mấy dải khăn vàng lẽ ra phải buộc trên trán người khác. Lúc hắn bước đi, dải khăn vàng đó nương theo, như ngọn lửa lay động. Dần dần, bọn họ đánh hạ được càng nhiều thành trì, số khăn vàng trên cánh tay Lưu Ngưu cũng càng lúc càng nhiều.
Khi những thế gia cao cao tại thượng kia phát hiện ra đám dân đen đã bắt đầu làm rung chuyển bọn họ, rốt cuộc cũng hoảng loạn, bắt đầu trấn áp, ra lệnh các nơi đề phòng nghiêm ngặt, lệnh cho tất cả các châu quận chuẩn bị chiến đấu. Nhưng ban đầu quân đội các nơi đều không phải đối thủ của quân Khăn Vàng, cho đến khi vị thiên tử bệ hạ kia điều động danh tướng Đại Hán. Lư Thực, Hoàng Phủ Tung, Chu Tuấn… cho đến khi quái thú chiếm giữ thiên hạ lâu năm này bắt đầu điều động những tinh nhuệ quen ăn thịt, uống gạo. Bọn họ mặc áo giáp, sắc mặt nghiêm nghị mà trịnh trọng. Đến để đối đầu với những người nông phu gầy gò, trơ xương. Trong đó, Lư Thực có danh vọng cực cao trong triều, dẫn dắt tinh nhuệ Đại Hán, tự mình tấn công vào trung tâm của toàn bộ Thái Bình đạo. Đây là chiến pháp chính thống của Binh gia, bắt giặc phải bắt vua trước, bọn họ tin rằng chỉ cần đánh tan thủ lĩnh đạo tặc, cái gọi là Thái Bình đạo này căn bản không đáng nhắc đến.
Thiếu niên ho khan nhìn các sư huynh lần lượt ra ngoài, không hiểu sao, cậu có chút sớm hiểu chuyện. Cậu biết, mấy vị danh tướng này đoán sai rồi. Bắt giặc phải bắt vua trước, không thích hợp với quân Khăn Vàng... Vì họ không phải vì bị ai mê hoặc mới đứng lên cả.
Tháng tư năm đó, Vũ gia Tôn Kiên của Đại Hán thống lĩnh quân cùng Chu Tuấn hợp quân. Bất ngờ bị quân Khăn Vàng Ba Tài đánh cho tan tác. Quân của Tôn Kiên và Chu Tuấn phải liên tục rút lui. Danh tướng Đại Hán Hoàng Phủ Tung hợp quân cùng hai người họ, thống lĩnh kỵ sĩ Tam Hà cùng hơn 40 nghìn tinh binh vừa chiêu mộ đóng quân ở Trường Xã, mới miễn cưỡng chống lại sự tấn công của Ba Tài, rồi lại trực tiếp bị bao vây.
Lần đầu tiên những con em thế gia từ nhỏ được dạy võ nghiêm ngặt, những người mặc giáp ra chiến trường cảm thấy hoang mang. Mặc giáp hay không, có cường tráng hay không trên chiến trường rất quan trọng, nó còn vượt xa cả ưu thế về quân số. Một chiến sĩ tinh nhuệ mặc giáp có thể tùy tiện chém giết 5, 10 người tốt không giáp. Một trong những nguyên nhân dẫn đến loạn Ngũ Hồ của người Hán là do giáp trụ và binh khí. Huống hồ đây chỉ là những nông phu da bọc xương.
Nhưng mà bọn họ lại thất bại thật. Những chiến sĩ tinh nhuệ thất bại trước những nông phu chỉ có thể ăn vỏ cây. Tôn Kiên đứng trên thành, hắn vẫn còn nhớ những người kia, bọn họ trông như cỏ dại, thậm chí không cần dùng đao kiếm để chém, có thể đổ gục bất cứ lúc nào, không thể nào gượng dậy được nữa, nhưng bọn họ như những kẻ điên cuồng tấn công, trong mắt họ như bừng lên ngọn lửa.
Bỗng nhiên, quân Khăn Vàng Nhữ Nam đánh bại thái thú Triệu Khiêm ở Thiệu Lăng. Quân Khăn Vàng Quảng Dương chém giết U Châu thứ sử Quách Huân, thái thú Lưu Vệ. Tin thắng trận liên tiếp truyền đến, nhưng bởi vì đối phương có mạch suy nghĩ bắt giặc bắt vua trước, bộ Ký Châu của Trương Giác phải đối đầu với tinh nhuệ Đại Hán nên lâm vào khổ chiến, ban đầu vẫn có thể chống lại, nhưng rất nhanh, Uyên phát hiện, từ khi có ký ức đến giờ, Trương Giác luôn muốn có sức lực dùng không hết, đột nhiên mắc bệnh. Khí cơ của hắn ngày càng mạnh như mặt trời. Sinh cơ của hắn lại càng thêm tàn tạ, như dòng sông khô héo dưới ánh mặt trời. Sức lực ngày càng suy yếu. Chỉ còn lại hai vị sư thúc là Trương Lương và Trương Bảo, hoàn toàn không thể chống lại Lư Thực.
Quân của Trương Giác liên tiếp rút lui. Một mạch rút lui đến Nghiễm Tông. Mà một ngày nọ, thống soái của địch quân, vị Lư Thực nghe nói là văn võ song toàn, từng làm thượng thư lại là danh tướng, lại dẫn hai người trẻ tuổi vào nội thành Nghiễm Tông, dường như cảm thấy thực lực của bọn họ có thể tùy thời bỏ chạy. Bọn họ tìm đến phòng của Trương Giác, muốn đến thăm vị đạo nhân kia.
A Uyên là đệ tử duy nhất còn ở lại bên cạnh Trương Giác, trên mặt cậu cảnh giác nhìn Lư Thực. Đang muốn cự tuyệt thì lại nghe thấy tiếng nói bình tĩnh, "A Uyên, lui ra đi." A Uyên nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn thấy Trương Giác mấy ngày nay nằm liệt giường, vậy mà giờ mặc một thân đạo bào, bình tĩnh đứng ở đó, thiếu niên chậm rãi lùi ra. Trương Giác thản nhiên nói: "Không ngờ Lư thượng thư lại đến đây."
Lư Thực nhìn kỹ vị đạo nhân trẻ tuổi trước mặt, thở dài: "Đáng tiếc một thân tu vi của ngươi." "Trương Giác, bỏ cuộc đi, sao phải mang những người dân này đi chịu chết. . . Ta sẽ tâu lên kim thượng, ngươi dù sao cũng phải chết, nhưng dân chúng này chưa hẳn không thể tranh thủ một sự khoan dung. Bây giờ bệ hạ tài đức sáng suốt, chỉ cần bình định ngoại loạn nội hoạn, cuộc sống nhất định sẽ tốt lên."
Thanh niên đạo nhân mỉm cười đáp lời, trên má còn có lúm đồng tiền nhạt: "Ta cũng đã từng nghĩ như vậy." "Nhưng rồi ta đã hiểu ra…" đạo nhân nói khẽ: "Nhẫn nhịn không có kết quả tốt đẹp được, không có khả năng." "Nhẫn nhịn chỉ càng nhận lấy sự áp bức lớn hơn. Ban đầu chỉ muốn ăn no, sau đó đất đai bị sát nhập, thôn tính, rồi đến cơm cũng không có ăn, chỉ có thể ăn vỏ cây, rồi dịch bệnh, đại hạn. Nhưng bệ hạ muốn xây dựng lâm viên, thuế má một chút cũng không giảm, ngược lại còn tăng lên gấp bội." "Đối mặt với chuyện này, chúng ta chỉ có thể cầm vũ khí nổi dậy."
Lư Thực im lặng, thở dài: "... Nhưng như vậy ngươi sẽ khiến nhiều người chết oan hơn." "Bọn họ vốn có thể sống…" Thanh niên đạo nhân hiền lành đáp: "Chính vì muốn sống, chúng ta mới phải đứng lên."
Một hồi nói chuyện tất nhiên là tan trong bất hòa, cuối cùng Lư Thực nói: "Ngươi biết đấy, lần này chắc chắn sẽ thất bại, Đại Vũ chế Cửu Đỉnh, Tần Hoàng đúc ngọc tỷ, thu lại khí vận của Cửu Châu làm một, cho nên mới có sự hưng thịnh của Quang Vũ. Đây là thiên mệnh của ta, bây giờ long mạch vững chắc, Đại Hán của ta còn có mấy trăm năm vận số." "Các ngươi không thể làm nên chuyện." "Huống hồ, trên người chúng ta gánh khí vận, còn các ngươi thì sao, dựa vào cái gì, chỉ dựa vào đạo hạnh của ngươi thôi sao? Đạo hạnh của ngươi có thể quán thông thiên địa, nhưng có thể chống đỡ được bao lâu?"
Trương Giác hờ hững không đáp, để thiếu niên kia đưa ba vị khách kia ra ngoài. Sau khi nhìn đệ tử đi xa, vị đạo nhân lúc nãy vẫn còn khí độ trang nghiêm, hô hào, khí thế quét sạch Thần Châu, đột nhiên mặt trắng bệch, trước mắt từng đợt tối đen, vịn tường chậm rãi ngã ngồi, máu tươi từ khóe miệng chảy ra, nhuộm đỏ đạo bào. Hắn từng chút từng chút, khó khăn bước vào phòng, không để bất cứ ai nhìn thấy...
Lư Thực được thiếu niên kia dẫn ra khỏi thành, hắn thấy những người gầy trơ xương, thấy ánh mắt hiền lành của họ khi chào hỏi. Nếu không phải ở trong thành của quân phản loạn, ông gần như cho rằng đây là một trấn nhỏ nào đó gặp tai họa. Ông không biết nên nói gì, quân khăn vàng kỳ thực chỉ là những dân Đại Hán sống không nổi. Đối với ông, đó là sự thật không thể chấp nhận.
Lư Thực thở dài: "Tiểu oa nhi, vì sao các ngươi phải theo Trương Giác. . . Sống chết ngoài chiến trường, không sợ sao?" Uyên đáp: "Sợ chứ, nhưng mà Lưu Ngưu đại thúc nói, chết trận cũng không sao, dù gì cũng kết thúc rồi, so với việc sống chết trong đói khổ vẫn tốt hơn nhiều. Mẹ cũng dặn, đời này nhất định không được chết đói." Lư Thực im lặng: "Chết đói?" Hắn không nói được, liền nói sang chuyện khác: "Mẹ ngươi đâu?" Thiếu niên trả lời: "Mẹ ta chết rồi. . . Chết đói."
Ánh mắt Lư Thực vẫn nhìn xung quanh, thấy những người dân kia, chú ý tới ánh mắt đề phòng kỳ lạ của họ, trong lòng đau thắt lại. Vì bách tính thiên hạ, lại phát hiện những người mình đang tàn sát cũng là con dân Đại Hán, chuyện này khiến ông khó chịu vô cùng. Bên cạnh có người trẻ tuổi có khí chất cứng rắn, lạnh lùng hỏi: "Mẹ ngươi mất rồi, sao không ở mộ để tang ba năm, lại đi làm những chuyện loạn thần tặc tử như vậy? Không sợ mẹ ngươi hổ thẹn sao?"
Uyên hiếu kỳ hỏi: "Mộ là cái gì?" Người trẻ tuổi ngẩn người, người bên cạnh Lư Thực trẻ hơn một chút, đôi tay rắn rỏi, có khí chất anh hiệp hỏi: "Sau khi mẹ ngươi mất, chôn ở đâu…" Thiếu niên mười hai mười ba tuổi đáp: "Mẹ mất rồi thì chỉ có một tấm chiếu rơm che lại thôi, với cả một bộ quần áo, rồi chôn dưới đất thôi, có người chết còn không nỡ chôn quần áo theo đâu, vẫn mặc được, các ngươi lạ thật, chuyện này mà cũng không biết sao?"
Người trẻ tuổi cứng rắn không nói được gì, liền cau mày tức giận nói: "Ngươi cái gì khẩu khí?" "Ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không, lão sư chính là thượng thư đương triều, từng chủ trì biên soạn bia Lạc Dương, văn mạch thiên hạ đấy!" Thiếu niên ngơ ngác, nói: "Là cái bia đá Lạc Dương bốn mươi sáu mặt đó sao?" Lư Thực tính cách xưa nay khoan hậu, mặt hơi tái lại, ngăn lại người trẻ tuổi kia, hơi khom người, nhìn chăm chú thiếu niên kia, miễn cưỡng cười nói: "Tiểu oa nhi ngươi cũng biết bia đá kia à? Thật ra không tốt như Bá Khuê nói đâu…"
Uyên ngẩng đầu lên nói: "Biết, năm bia đá được dựng lên, thiên hạ bị đại hạn, còn có dịch nữa.""Tôi nhớ là chết rất nhiều người, họ chết vì đói, tôi nghĩ số chữ khắc trên bia tám năm, mỗi chữ đều tốn tiền, có thể cứu được 100 người, 1000 người không? Vì kỳ thật muốn sống rất đơn giản, có vỏ cây, có chút ít lương thực, chút ít nước, thì có thể sống sót." Thiếu niên mình mặc áo vải, nhìn đại nho danh tiếng khắp thiên hạ, nhỏ giọng hỏi: "Lão tiên sinh, những văn tự, đạo lý kia, quan trọng hơn mạng người sao?"
Mặt Lư Thực trắng bệch. Một trái tim hạo nhiên của Nho gia gần như sụp đổ trong giây lát. Hắn thất hồn lạc phách rời đi, người trẻ tuổi cánh tay dài không nói nên lời, nhìn thấy đôi giày của đứa trẻ còn không vừa chân, thở dài, đưa tay kẹp đứa nhỏ vào khuỷu tay, đặt xuống một tảng đá, sau đó tìm ít cỏ, ngón tay nhanh chóng thoăn thoắt bện đồ vật gì đó. Vừa làm vừa hỏi đứa trẻ rốt cuộc muốn gì.
Thiếu niên nghĩ ngợi đáp: "Ăn no, có chỗ ở, có quần áo mặc." "Không bị vô cớ bắt đi lính chết ở ngoài." "Không bị chết đói." Giọng cậu ngừng lại một chút rồi nói thêm: "Tốt nhất là có thịt ăn nữa."
Người trẻ tuổi mang khí chất hiệp khách kia không nhịn được cười, không lâu sau đã tết xong một đôi giày cỏ rất đẹp, thay cho đứa trẻ, phủi bụi trên quần áo rồi đứng lên, cười nói: "Đi thôi, tiểu gia hỏa, ngươi nói, còn ý nguyện gì nữa không?"
Thiếu niên nghĩ ngợi, nhìn người hiệp khách trẻ tuổi cười ha ha, cẩn thận nói: "Chúng ta muốn được coi là người." "Không muốn bị tùy ý vứt bỏ, chúng ta cũng là người mà." Giọng cậu dừng một chút, thiếu niên ngập ngừng nói: "Hay là nói, chúng ta không xứng?"
Người trẻ tuổi há hốc miệng, xưa nay phóng khoáng, oai hùng hiệp khách thất thần hồi lâu. Hắn đeo song kiếm sau lưng, chậm rãi gật đầu, khom người nói: "Đa tạ… Chỉ giáo." Uyên ngẩn người, sau đó vô ý thức đáp lễ, hiệp khách quay người rời đi, đuổi theo lão sư và sư huynh đi ra ngoại giới, bọn họ có tu vi nên có thể làm được những chuyện này.
Lần đầu tiên Lư Thực hoảng hốt thất thần. Ông thật sự đã cho xây tường, đào hào, dựng thang mây, sẵn sàng để công kích bất cứ lúc nào. Nhưng ông lại ra lệnh, quân Hán vây mà không công. Trong thành cũng là con dân Đại Hán… những con dân Đại Hán sống không nổi. Chỉ cần Trương Giác bị phản phệ mà chết, không chắc không có cách nào chiêu hàng.
Nho sinh già nua hỏi đệ tử, đạo hữu có ước nguyện gì. Người đàn ông cứng rắn nghiêm nghị đáp: "Bây giờ, vấn đề là Đại Hán chinh phạt ngoại tộc quá nhiều, hao tổn quá nhiều lương thực. Nếu ta là đại tướng quân, các tộc dị vực ngoài biên ải sẽ không dám xâm phạm, trong nước Đại Hán sẽ tự nhiên ổn định cuộc sống của người dân." Ông đã xông xáo ở biên giới và có thanh danh lớn, lần này chỉ là đến giúp đỡ lão sư.
Lư Thực gật đầu, nhìn người thiếu niên bên cạnh, nhậm hiệp, không thích đọc sách, đành phải hỏi người đệ tử thích cưỡi ngựa, giương cung của mình: "Huyền Đức, còn ngươi thì sao?" Người trẻ tuổi có khí chất anh hiệp mãi một lúc lâu mới hoàn hồn lại, đáp: "Đại khái là…" "Dù sao thì cũng không được bỏ mặc người dân của mình chứ?"
Người trẻ tuổi cứng rắn không nhịn được cười người sư đệ của mình. Lư Thực lại kinh ngạc khi thấy đệ tử của mình lúc học đạo chỉ thích uống rượu đánh nhau, trực tiếp thu phục tất cả hiệp khách xung quanh, lại có cái nhìn như vậy. Hiếm khi gật đầu đồng ý, nhưng việc vây mà không giết này lại dẫn tới sự nghi ngờ của triều đình.
Linh Đế điều động tiểu hoàng môn Tả Phong đến xem. Có người khuyên Lư Thực đưa hối lộ cho Tả Phong, để tránh việc vây mà không đánh bại lộ ra. Nhưng Lư Thực tính cách cũng như đao kiếm, căn bản không thèm để ý đến tên tiểu hoàng môn đó. Thế là Tả Phong tâu với Hán đế rằng, Nghiễm Tông có thể tùy tiện đánh bại, nhưng Lư Trung lang tướng căn bản không có ý định công sát, chắc là muốn để ông trời trừng trị Trương Giác. Thế là Linh Đế nổi giận, hạ lệnh miễn chức Lư Thực, áp tải ông về triều đình. Lúc Lư Thực rời đi, ông nhìn chằm chằm vào tòa thành xa xôi, cuối cùng bật cười lớn, vẫn không chịu tấn công. Bị xe tù chở đi. Không ai biết tại sao lúc đó ông không đi tấn công, cũng không ai biết vì sao tám năm sau, khi vị đại nho này qua đời, lại để con mình chỉ chôn ông bằng đất. Không dùng quan tài, chỉ một tấm áo mỏng…
Trương Giác nhìn Lư Thực bị mang đi. Hắn bắt đầu không thể đi lại bình thường được nữa, so với A Uyên, trông hắn càng giống như một kẻ mắc bệnh ma. Đến cả Cửu Tiết Trượng cũng phải nhờ A Uyên cầm giúp. Sau đó, cũng như lời Lư Thực đã nói, thiên mệnh tại Hán, tin tức liên tiếp chuyển thành tin xấu, các tướng lĩnh Khăn Vàng, cùng với các chiến sĩ Khăn Vàng có ý chí mạnh mẽ, nhưng binh pháp thì không thể không biết. Không phải nói hung hãn không sợ chết là có thể không coi trọng nó được. Bị bao vây sau một tháng, Hoàng Phủ Tung phóng hỏa công thành, công phá vòng vây của Ba Tài. Cùng viện quân còn có một tướng lĩnh trẻ tuổi tên là Tào Tháo cùng nhau xông phá vòng vây của Ba Tài. Sau đó, có rất nhiều thuộc hạ của Khăn Vàng bị chém giết. Người thay Lư Thực là Đổng Trác, người đã có danh ở biên ải. Trương Giác quyết tâm, đánh cho vị danh tướng biên ải này phải rút lui, Hoàng Phủ Tung bất đắc dĩ phải lên phía Bắc, đối mặt với Trương Giác và quân Khăn Vàng Ký Châu.
Vào ngày Đổng Trác rút lui, có hai đạo nhân đến bái phỏng. Họ phức tạp nhìn Trương Giác đã không thể xuống giường, thở dài: "Là giới luật của đạo môn ta mà, tại sao ngươi lại làm ra chuyện lớn như vậy, tại sao lại muốn khuấy động thiên hạ, tại sao lại muốn nhập thế? Ngươi vốn là người có thiên phú cao nhất trong thế hệ này."
Trương Giác bình thản hỏi: "Đạo ta tu hành chính đạo, có sai sao?" Hai đạo nhân lắc đầu. Trương Giác lại hỏi tiếp: "Chữa bệnh, cứu người, có sai không?" Hai đạo nhân im lặng lắc đầu. Trương Giác thì thầm: "Bọn họ muốn sống… có sai sao?" Hai vị chân tu lại không nói nên lời. Uyên đỡ Trương Giác đứng dậy, hắn chắp tay hành lễ, nhỏ giọng nói: "Tả Từ, Vu Cát, ta muốn nhờ hai vị một việc." "Xin hai vị hãy giúp ta chuẩn bị những thứ cần thiết để chế tác pháp khí."
Vu Cát và Tả Từ nhận lấy thứ đó, khi thấy kiếm khí là trọng tâm, lại phải là binh khí mang vương khí, hay là dính máu của người làm vua, sắc mặt đột biến, họ bất chợt ngẩng đầu nhìn Trương Giác, kinh ngạc: "Trương Giác… ngươi biết mình đang làm gì không?!" Trương Giác nhẹ giọng đáp: "Chữa bệnh, cứu người." "Làm phiền hai vị đạo hữu." Vu Cát và Tả Từ lần này há hốc miệng, bắt đầu sinh ra hoài nghi về quyết định sống ẩn của mình. Họ tốn vài ngày để chuẩn bị tất cả mọi thứ cho Trương Giác. Sau đó, hai vị chân tu chắp tay xoay người thật lâu, nói: "Đạo hữu…" "Vậy thì xin cáo từ." Trương Giác đáp lễ, mỉm cười: "... Xin tạm biệt."
Cuối cùng A Uyên đưa Cửu Tiết Trượng cho đại hiền lương sư, mà Trương Giác ho khan kịch liệt, chậm rãi dùng ngón tay vẽ bùa chú. Hắn cười nói: "A Uyên, ta đã từng nói với con, bùa là tiếng nói của trái tim, đây là một lá bùa ta chưa từng cho ai xem, hôm nay con coi như truyền nhân duy nhất của ta, ha ha." Thiếu niên chỉ có khuôn mặt bi thương.
Đây là pháp chú vô cùng phức tạp, thậm chí lấy những bùa chú này hình thành một pháp đàn hậu thế, Trương Giác bước chân nhẹ nhàng đạp đất, miệng nói một chữ sắc, xung quanh bỗng nhiên sáng lên, thiếu niên A Uyên vô ý thức nhắm mắt lại, khi cậu mở to mắt, con ngươi đột ngột co lại, cả người gần như mất đi khả năng suy nghĩ.
Một mảnh không gian mênh mông hùng vĩ. Không có trên dưới trái phải, không có trước sau, thậm chí khó mà nắm bắt, cậu nhìn thấy thế giới phảng phất như vũ trụ bao la cụ thể này, thấy mặt đất núi sông liên kết, thấy con Kim Long khổng lồ chậm rãi ngẩng đầu, khí vận hùng hồn khiến tu vi của cậu đều ngưng trệ.
Thiếu niên đột nhiên hiểu rõ mục đích của sư phụ, cậu bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía vị đạo nhân kia. Sư phụ đã nói, hắn có thể nhìn thấy long mạch Đại Hán… Và bây giờ, long mạch Đại Hán vẫn vững chắc, khí vận Viêm Hán biến thành Kim Long trải qua bốn trăm năm nuôi dưỡng, đã giống như một vị thần linh. Thần ngẩng đầu nói nhỏ: "Đạo tặc phương nào… "
Trương Giác chậm rãi giơ tay lên, lên phù. Lúc này, hắn chợt nhớ đến chuyện hồi còn bé. Hắn từ trên núi xuống núi, sư phụ đột nhiên giữ chặt hắn, dặn dò hắn ngàn vạn lần không được nhập thế, nếu không sẽ có họa sát thân, nếu hắn có thể tránh được kiếp nạn này, thì chắc chắn có thể trở thành tuyệt thế chân tu, ít nhất là sánh ngang với Trương Đạo Lăng. Ông cho thiếu niên đạo nhân một câu bùa chú bốn chữ, đó là mệnh cách của hắn, cũng là chú của hắn.
Ngàn năm chân tu.
Khi đó cỏ cây xanh tốt, thiếu niên đạo nhân còn mũm mĩm như đứa trẻ, cười lên thì hai má lúm đồng tiền: "Đúng đó, lão sư ngài biết đấy, đệ tử ta xưa nay rất tiếc mạng." "Cũng chỉ chữa bệnh cứu người, sau đó vòng vo vài vòng, khụ khụ, ý con là, thu mấy tiểu đạo sĩ, truyền lại đạo thống là được rồi. Hắc hắc, ngàn năm chân tu đấy, con ngưỡng mộ lắm đó. Vậy thì tiếp cái gì hay đây nhỉ, ngàn năm chân tu, hương hỏa muôn đời, có chút tục quá, thế thì tiếp pháp lực vô biên? Nghe cũng không hay a…"
Môi Trương Giác hơi cong lên, nghĩ đến cái gã thiếu niên ngốc nghếch đó, cuối cùng thầm thì ra câu thứ hai: "Ngàn năm chân tu…" "Chỉ là chết một lần mà thôi."
Đạo nhân ngước mắt, hắn cất bước tiến lên, đối với Thương Long khí vận kia cuối cùng hành lễ, trong tiếng thở dài, nói: "Bần đạo Trương Giác… "
Phù lục chỉ trong nháy mắt liền thành. "Mời Đại Hán chịu chết!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận