Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 93: Trao đổi

Chương 93: Trao đổi.
Tên nam tử Hồ tộc kia hời hợt nói ra, lại là điều Vệ Uyên trước đây chưa từng gặp phải.
Trực tiếp khiến cho suy nghĩ của hắn có chút ngừng trệ.
Hồ Mân bên cạnh mặt đỏ đến mức cơ hồ muốn bốc cháy, đầu cúi đủ thấp đến mức sắp chôn xuống, nhưng sắc mặt nàng ngược lại lộ ra vẻ dịu dàng chưa từng có vào cái lúc khí khái hào hùng bừng bừng trước đó, khiến người không khỏi động lòng, Vệ Uyên thu tầm mắt lại, nhìn về phía nam tử Hồ tộc đang mỉm cười, chỉnh lại ngôn ngữ nói: "Cái này... Đa tạ vị trưởng lão."
"Nhưng là, ta và cô nương Hồ Mân, chỉ sợ không xứng."
Nam tử Hồ tộc kinh ngạc nói: "Ồ? Vì sao, hay là có lý do gì sao?"
"Chẳng lẽ là chê Mân Nhi nhan sắc tầm thường, không đủ để hầu hạ bên cạnh?"
Vệ Uyên sao có thể nói như vậy, vội vàng phủ nhận, mắt nhìn Hồ Mân, cân nhắc ngôn ngữ, cố hết sức không làm tổn thương đến nàng, nói:"Cô nương Hồ quốc sắc thiên hương, tại hạ sao dám."
"Chỉ là chúng ta quen biết vẫn chưa tới nửa tháng, cả hai đều không hiểu rõ, Hồ cô nương cũng chưa chắc đối với tại hạ có tình cảm gì, tình huống này mà bàn chuyện cưới gả, có phải là có hơi nóng vội rồi không?"
Nam tử Hồ tộc cười nói: "Đây tính là gì, chuyện tình cảm có thể chậm rãi bồi dưỡng."
"Hai người về sau có rất nhiều thời gian."
Vệ Uyên thần sắc ngưng lại, nói tiếp: "Vậy đối với Hồ cô nương tựa hồ có chút không công bằng."
"Phụ mẫu đã định, người mai mối đã nói như vậy, năm xưa chúng ta đều là như thế, cũng không thấy xảy ra vấn đề gì."
"Tại hạ chỉ là một người bình thường thuộc Nhân tộc, mà Hồ cô nương là Hồ Tiên, chỉ sợ là không xứng."
"Tình cảm thì có gì chuyện thân phận xứng đôi hay không chứ?"
Vệ Uyên không nói gì, nhìn nam tử trẻ tuổi Hồ tộc đang tươi cười kia, cảm thấy câu trả lời của đối phương dường như quá mức thành thục, một thân trường bào xanh, bên hông đai lưng thắt bằng ba mươi ba vòng dây thừng đỏ, toàn thân trên dưới đều toát ra một loại ung dung tự tin, cùng ý đồ rõ ràng là muốn bắt hắn hôm nay cho bằng được.
Nam tử Hồ tộc cười ha hả nói: "Trong lòng Vệ công tử còn có gì khác chần chờ không?"
Vệ Uyên thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn, lại thấy Hồ Mân chỉ cúi gằm đầu, dường như đối với loại phong tục cổ xưa này cũng không có gì dị nghị, trong lòng chỉ đành nói một tiếng phong kiến muốn giết người, bản thân hắn nhưng cũng không biết tại sao, Hồ Mân rõ ràng là mỹ nhân nhất nhì mà hắn từng thấy từ nhỏ đến lớn, nhưng trong lòng hắn con hươu nhỏ lại như bị đâm chết không có chút phản ứng nào.
Quen biết quá ngắn, không thuyết phục được đối phương, người Hồ có cách của mình cũng không bị thuyết phục.
Tuổi thọ của Thanh Khâu Hồ ít nhất đều có mấy trăm tuổi, trước mắt nam tử trẻ tuổi Hồ tộc này ít nhất cũng phải có ba trăm tuổi.
Không biết đã từng đối mặt qua bao nhiêu tình cảnh tương tự.
Tìm lý do từ chối, dùng lời nói lảng tránh, với kinh nghiệm của mình rất khó có thể đối phó được con hồ ly tinh này, huống hồ nếu kéo dài quá lâu, không khéo lại bị hắn dắt theo tiết tấu, vì vậy, nếu muốn tìm một lý do, nhất định phải đơn giản trực tiếp, đồng thời phải mạnh mẽ, để cái tộc Thanh Khâu Hồ luôn tuân theo lễ cổ này không thể tiếp tục được nữa.
Suy nghĩ của Vệ Uyên dần dần rõ ràng.
Hồ Dương Vân tủm tỉm nhìn thanh niên trước mặt.
Mặc dù không biết đối phương có điểm đặc biệt gì, nhưng tựa hồ là lão tổ tông đã mở lời.
Vậy thì hắn sẽ sử dụng hết bản lĩnh để bắt tiểu tử này cho bằng được.
Lại từ bỏ chống cự, ngoan ngoãn làm con rể cưng của Hồ tộc đi."
"Kỳ thật..."
Thanh niên kia ngồi kiểu Seiza ở đối diện, trầm giọng mở miệng, Hồ Dương Vân xu thế thân về phía trước, làm bộ nghiêng tai lắng nghe, trong lòng đã bắt đầu chuyển động suy nghĩ, nên phản bác thế nào, đã thấy thanh niên kia khẽ ngẩng đầu, một đôi tròng mắt màu đen hiện lên ánh sáng xanh biếc, giống như cơn gió lốc xoay tròn trên chín tầng trời.
Có một thứ cảm giác tang thương xa xăm không thể tả tràn lan ra từ trên người hắn.
Ngay cả giọng nói cũng mang theo một sự nặng nề, bình thản nói.
"Kỳ thật, tại hạ đã hơn 2000 tuổi..."
"Cùng cô nương Hồ Mân, thật là không xứng."
Hồ Dương Vân thần sắc hơi khựng lại...
…Tại tàng thư các.
Tô Ngọc Nhi nhẹ nhàng lướt ngón tay qua một cuốn điển tịch khác.
Nơi đây giảng về một vị tướng quân cổ đại nào đó gặp phải tà ma cản đường, buộc phải dùng miệng phong, lại gặp phải sát khí xung kích trong quân, phá hủy đạo hạnh, đêm đến nhập mộng, ngay cả hồn phách cũng bị chém giết, Tô Ngọc Nhi có chút kinh ngạc, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve văn tự trên điển tịch này, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, cuối cùng nhớ lại lời lão hồ đối với thanh niên kia lúc ấy, đôi mắt mở lớn, đôi môi hơi mấp máy: "Thượng tướng quân?". . .
Một lát sau, Hồ Dương Vân liên tục xin lỗi, mồ hôi lạnh trên thái dương cũng có chút chảy xuống, mang theo Hồ Mân rời đi.
Hồ Mân khẽ thở phào một hơi, lè lưỡi với Vệ Uyên, sau đó nhỏ giọng thi lễ một cái, lúc này mới đuổi theo Hồ Dương Vân rời đi, rõ ràng nàng cũng không muốn chuyện cưới gả nhanh như vậy.
Vệ Uyên giải trừ khí tức Cẩm Vũ Điểu.
Lông vũ trên lệnh bài Ngọa Hổ cũng thu lại.
Vệ Uyên đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, không nghĩ tới lần đầu tiên trong đời bị thúc cưới lại ở Hồ tộc, trong lòng thực sự ngũ vị tạp trần, lắc đầu, đứng dậy ra ngoài hít thở không khí, lại phát hiện mấy ngày nay đều rất ít gặp Thiên Nữ.
Nàng mặc váy dài mềm mại màu đậm, áo sơ mi rộng màu sáng, trên cổ tay còn đeo vòng tay Thạch Ngũ Sắc của Thanh Khâu Quốc, tựa hồ đang xoắn xuýt suy nghĩ một vấn đề, lông mày đều nhíu lại, sau đó lại có chút kinh ngạc nhìn Hồ Mân rời đi, nhìn Vệ Uyên, hiếu kỳ hỏi: "Hồ gia cầu hôn, ngươi không có đồng ý sao?"
"Ta cảm thấy Hồ Mân dù là tính cách hay dung mạo, đều rất xứng đôi với ngươi mà."
Vệ Uyên lắc đầu, cười thở dài: "Ta và nàng không xứng đôi."
Thiếu nữ nghĩ một chút, cuối cùng nhẹ gật đầu, nói: "Vậy sao, chuyện này vốn dĩ là do ngươi tự quyết định... Bất quá Uyên, ngươi làm sao thuyết phục được bọn họ vậy? Nam tử kia dường như là trưởng lão mai mối của tộc Hồ Thanh Khâu, cái hông của hắn có ba mươi ba vòng dây đỏ, chứng tỏ hắn đã làm công việc này trọn vẹn 330 năm, mà ngươi lại có thể thuyết phục hắn."
330 năm? Vệ Uyên trong lòng oán thầm một câu khó trách trông kinh nghiệm đầy mình như vậy, trên mặt thì thành thật trả lời: "Ta chỉ là điều động chút khí tức Cẩm Vũ Điểu, lừa hắn rằng ta thật ra là sinh ra vào thời Tần Hán, cách nay hơn hai ngàn tuổi, cùng cô nương kia thực tế là không xứng đôi, tộc Hồ Thanh Khâu hiện giờ còn tuân theo lễ cổ, hắn cũng chỉ đành xin lỗi rồi rời đi."
Thiên Nữ kinh ngạc, sau đó nghĩ ngợi, hiếu kỳ nói: "Chênh lệch hơn hai ngàn tuổi, thì thật sự là không xứng đôi sao?"
Đây là một vấn đề rất đáng suy nghĩ, Vệ Uyên nghĩ đến trải nghiệm của Hồ Nguyệt cùng nam thanh niên kia, cùng những gì đã thấy trong giấc mộng về cuộc sống của một người, suy nghĩ kỹ càng, sau đó nói: "Ta nghĩ việc này không nên liên quan đến tuổi tác."
"Nếu thực lòng với nhau, như vậy những thứ khác hết thảy đều không phải là vấn đề."
"Còn nếu là giả dối, thì dù cho tất cả điều kiện bên ngoài có tốt đến đâu, thì cuối cùng cũng dẫn đến kết cục xấu, hại người hại mình."
Thiên Nữ có điều suy nghĩ.
Không khí nhất thời trầm mặc, Vệ Uyên không có chuyện gì lại tìm chuyện để nói: "Nói đến ta thấy Giác ngươi vừa nãy nhíu mày, đang nghĩ chuyện gì vậy?"
Thiếu nữ gật đầu, thản nhiên nói: "Là một vị trưởng bối của ta đã nói với ta vài điều kỳ quái, ta một mực không hiểu rõ."
"Vừa rồi cũng đang suy nghĩ mãi."
Vệ Uyên nói: "Nàng đã nói gì?"
Thiếu nữ một tay chống cằm, cau mày nói: "Vị tiền bối kia nói cái gì mà trà lạnh, đến làm nóng nước, còn cười có chút kỳ quái, ta nói ta không hiểu thì không hay, cũng chỉ đành miễn cưỡng trả lời qua loa cho có, giờ nghĩ lại, vẫn cảm thấy có chút gì đó không ổn."
Vệ Uyên hiếu kỳ nói: "Ngươi trả lời nàng như thế nào?"
Thiếu nữ nói: "Ta chỉ ừ một tiếng, sau đó nghiêm túc lắng nghe ý kiến tiền bối, nói một tiếng vâng."
"Cuối cùng là nói lời cảm tạ theo phép tắc lễ nghĩa."
"Uyên, cách ta đáp lời không có gì sai chứ?"
Vệ Uyên nhớ lại những lời Thiên Nữ miêu tả trong đầu, không có chút thu hoạch gì, liền khẳng định đáp: "Vị tiền bối kia chắc hẳn chỉ đang nói với ngươi về việc uống trà thôi, chỉ cần giữ đúng lễ nghi, đừng thất lễ, chắc là sẽ không có vấn đề gì."
Thiên Nữ nhẹ gật đầu, dường như cuối cùng đã bỏ xuống chuyện này, không còn bận lòng nữa, lại nghĩ tới một chuyện, nhìn về phía Vệ Uyên, cười nói:
"Đúng rồi, Uyên, ngươi đi theo ta."
"Ta đến tìm ngươi, vốn là tiền bối nói muốn gặp ngươi một mặt."
…Thiên Nữ đi phía trước dẫn đường, đưa Vệ Uyên đến một chỗ khuất nẻo.
Trong mấy ngày nay, hắn cũng đã thử dạo quanh Thanh Khâu Quốc, nhưng trước giờ chưa từng đặt chân đến vùng này, mà những người dân Thanh Khâu Quốc lui tới phía trước cũng rất hiểu ý tránh né chỗ này, nhưng Vệ Uyên đối với nơi này lại không hề xa lạ, trong lần đầu tiên cùng Loại nhập mộng, hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều mộng cảnh vô cùng cổ xưa.
Trong đó, nơi này là một trong số đó.
Nó cổ xưa và nặng nề, cảm giác Vệ Uyên cảm thấy thậm chí ngang bằng với Côn Luân trong mộng của Giác.
Mà trong thực tế, nơi đây chỉ là một khu nhà bình thường, nhìn không ra bất kỳ điểm khác biệt nào, nếu như đặt ở nơi khác, nhìn sơ qua, hầu như không thể nào phân biệt được với chỗ ở thông thường của tộc Hồ Thanh Khâu, Thiên Nữ gõ cửa một cái, nhỏ giọng nói một câu, liền đẩy cửa ra, Vệ Uyên theo phía sau đi vào trong, trong sân không có nhiều trang trí, nhìn mộc mạc giản dị, bàn đá ghế mây trà thơm, trên ghế mây đang nằm một vị nữ tử tóc bạc.
Tuổi của nàng đã rất lớn, khóe mắt cùng trên mặt có nếp nhăn.
Nhưng không còn nghi ngờ gì nữa, khi nàng còn trẻ, chắc hẳn là một mỹ nhân hiếm có, khí độ ung dung mà lộng lẫy.
Nàng cười với Thiên Nữ, nói: "Làm phiền Giác Nhi con rồi."
"Vị này chính là Ngọa Hổ đời này sao."
Vệ Uyên tiến lên làm lễ.
Nữ tử từ trên xuống dưới đánh giá Vệ Uyên, mỉm cười nói: "Vốn còn muốn cho con và tiểu tử Hồ gia gặp mặt, không ngờ con lại dùng tiểu xảo, lừa được Dương Vân kia, đúng là hiếm có."
Vệ Uyên không biết phải trả lời thế nào, đành lại ôm quyền thi lễ, nữ tử kia rót hai chén trà, lại tiếp tục nhìn Thiên Nữ, cười nói:
"Giác Nhi ta muốn cùng Ngọa Hổ trò chuyện riêng chút."
Thiên Nữ nhẹ gật đầu, rồi đứng dậy rời đi.
Trong phòng này liền chỉ còn lại nữ tử tóc trắng và Vệ Uyên hai người, khiến hắn ít nhiều có chút không được tự nhiên, nữ tử đưa tay mời, cười nói:
"Uống trà đi."
Vệ Uyên gật đầu, đè xuống cảm giác kỳ quái trong lòng, nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy hương trà lan tỏa khắp nơi, tinh thần cũng buông lỏng xuống, nữ tử tóc trắng thì cười nhìn giáo úy Ti Đãi trẻ tuổi, đột nhiên thở dài:
"Quả nhiên là, đã lâu không gặp rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận