Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 364: Ngọc tỉ truyền quốc

Một đám mấy người hướng Thái Sơn mà đi, có thể nghiêm ngặt tính toán ra, chỉ có Vệ Uyên là người. Thủy Hoàng Đế tự giễu bất quá là mộng ảo hư ảnh, còn Vương Tiễn, Vương Bí cũng chỉ là chân linh của người c·hết lưu lại trên binh khí, Nga Hoàng, Nữ Anh sau khi c·hết thành Thần, chỉ có Vệ Uyên chính mình, dù cho chuyển thế không ít, mỗi một đời cũng đều trải qua sinh ly tử biệt, tiếc nuối thương nhớ người.
Đến Tề Lỗ rồi, đi Thái Sơn liền rất nhanh. Ngũ Nhạc đứng đầu. Dưới chân núi đứng sừng sững miếu Đông Nhạc, một trong tứ đại kiến trúc cổ của Thần Châu, được các đời đế vương tu sửa, xây dựng thêm. Khuôn viên rộng ba dặm, có hơn 150 gian kiến trúc cổ, hoàn toàn theo phong cách cung điện Đại Tống. Du khách qua lại rất đông, cũng có đạo nhân ở đó thanh tu, quét dọn. Nơi này cũng là Thần Phủ của Đạo môn. Thái Sơn Phủ Quân, hay nói là tín ngưỡng hỗn hợp giữa Thái Sơn Phủ Quân chủ quản sinh tử với Đông Nhạc.
Thái Sơn ở phương đông, nơi vạn vật tốt lành, chủ về sinh, chủ về c·hết. Đó là một trong những tín ngưỡng cổ xưa nhất của Thần Châu về sinh tử. Dù Phật môn từ phương tây đến, tín ngưỡng Thập Điện Diêm La trỗi dậy, ít nhiều bị ảnh hưởng, nhưng từ xưa được các bậc Đại Đế Vương cúng bái, xem trọng, khiến vị trí của Đông Nhạc phủ và Thái Sơn, vị t·h·i·ê·n Thần này ngày càng cao.
Tần Thủy Hoàng đi phía trước, Vệ Uyên bước bên cạnh, nhìn cảnh điểm vốn đã hiện đại hóa này, bên trong những kiến trúc cổ xưa chứa đựng một nội hạch hiện đại. Nơi từng là chỗ đế vương tế Thái Sơn giờ đã là điểm tham quan mở cửa cho tất cả mọi người. Những người tu hành ở miếu Đông Nhạc khác với Phù Lục p·h·ái và phái Toàn Chân. Họ thờ phụng Đông Nhạc Đại Đế Thái Sơn Phủ Quân.
Có đạo nhân tinh mắt, liếc nhìn Vệ Uyên cùng những người đi cùng, đặc biệt là nam tử đi trước, hiển nhiên là người ngồi vị trí cao lâu năm, chủ động tiến đến đón, thi lễ rồi cười nói: "Mấy vị là đến đây thắp hương cầu nguyện sao?"
Nam tử ung dung cười hỏi: "Thắp hương, cầu nguyện, cầu nguyện cái gì?"
Đệ tử bên cạnh lão đạo xen vào: "Hương thơm, có hương dây, nhang vòng, tháp hương, thơm hoàn, hương phấn, hương triện, xem khách hành hương ngài thích loại nào, cầu nguyện, Đông Nhạc Đại Đế p·h·áp lực vô biên, có nguyện vọng gì đều được ứng nghiệm."
Nam tử ung dung có chút kinh ngạc, chợt mang theo nụ cười nhạt bất đắc dĩ, nói: "Khách hành hương?" Hắn quay sang nhìn thanh niên tuấn tú oai hùng hơn bên cạnh, nói: "Đốt hương để khói tế trời, còn lại Chư Thần không có tư cách hưởng thụ. Đây là truyền thống từ Chu Văn Vương. Mà giờ đã thành khách hàng có thể mua bán rồi sao? Chung quy có chút không quen."
Đạo sĩ trẻ gãi đầu nói: "Bây giờ đi đạo quán, chùa miếu nào mà chẳng phải thắp hương bái Thần? Chẳng phải rất bình thường sao? Ít nhất cũng đã là truyền thống một hai ngàn năm."
Lão đạo sĩ kỳ quái nhìn nam tử này, nói: "Cư sĩ có muốn vào bái Đông Nhạc Đại Đế?"
Thủy Hoàng Đế lắc đầu, nói: "Không cần." Vệ Uyên cùng những người khác đều hiểu lựa chọn này. Nhất là Vệ Uyên cùng Vương Tiễn, Vương Bí ba người. Dù là đời Tần đế vương, đi bái tế lửa hương thời Đông Hán; hay là người khai mở việc trấn áp thần tính ngưng tụ ngọc tỷ, đi bái vị Đông Nhạc Thiên Tề Nhân Thánh Đại Đế được các đời đế vương gia phong, thì cũng quá mâu thuẫn, khiến người thấy nực cười.
Giờ phút này Vệ Uyên mới chợt nhận ra, Tần, thì ra đã là quá khứ xa xôi. Xa xôi đến mức còn cổ xưa hơn các thần linh cổ đại mà người hiện giờ biết đến. Nữ Anh trong lòng còn một nỗi bất phục cùng oán khí. Có thể khi tế tự Chư Thần nàng mới nói ra, muốn che chở Thần Châu mưa thuận gió hòa, Chư Thần biết được quân vương, tức giận thì có thể cho phàm nhân đi thảo phạt Thần, còn việc bảo ông ta quỳ lạy trước đạo sĩ con cháu Đạo gia đời sau quả thực là trò đùa.
Vậy ông ta tới đây, là vì... Thủy Hoàng Đế hỏi: "Nơi này có rượu không?"
Lão đạo sĩ lạ lùng nhìn ông, nói: "Có thì có... "
"Cho một bầu rượu."
"... Được."
Lão đạo sĩ ngập ngừng một chút, xoay người đi vào, lấy ra một bầu rượu, rượu dùng để tế tự, thật ra phần lớn rượu dùng để tế Thần quỷ ở các nơi không phải là loại rượu ngon gì. Thủy Hoàng Đế tự tay nhận rượu, thuận miệng nói lời cảm ơn. Trong khoảng thời gian hiện đại này, ông đã dần quen rồi. Lão đạo sĩ không hiểu sao trong lòng có cảm giác thụ sủng nhược kinh, chần chờ một lát, vẫn khuyên nhủ: "Cư sĩ vẫn là đừng nên uống rượu trong miếu thì hơn."
Thủy Hoàng Đế nói: "Không sao."
"Đi đỉnh Thái Sơn."
Câu thứ hai ông nói với Vệ Uyên, lão đạo sĩ kinh ngạc, nơi đây còn là chân núi Thái Sơn mà, mấy người này, trừ tên đại hán vạm vỡ ra, nhìn thế nào cũng không giống kiểu người có đủ thể lực mang rượu lên núi, nhỡ lên núi mà uống say ngã xuống thì sao, lúc đó truy cứu trách nhiệm họ làm sao? Huống chi, đến Thái Sơn, không bái Đông Nhạc Đại Đế, lại còn xách rượu lên đỉnh núi là sao? Bao nhiêu năm nay có ai làm thế đâu.
Nhưng chưa kịp hỏi lại cho rõ, thì mấy người trước mặt đã đi xa. Thủy Hoàng Đế bước đi trên đường núi, nhìn cảnh vật ven đường đã khác xưa rất nhiều. Nữ Anh ngập ngừng hỏi: "Ta nghe nói Hoàng Đế Hiên Viên, Chuyên Húc Đế từng phong thiện Thái Sơn, phụ thân ta cùng trượng phu cũng từng đến đây hẹn Chư Thần phong thiện, cuối cùng nghe phong thanh triều Chu cũng có Vương phong thiện, sau đó thì không còn ai có tiếng lên núi nữa, cho đến khi ngươi. Ngươi phong thiện thế nào?"
Doanh Chính nói: "Các ngươi lúc đó đến đây gặp Chư Thần sao?"
Nga Hoàng nói: "Thần đạo Côn Lôn, nhân đạo Thái Sơn, từ xưa là thế. Lúc đó nhân thần vẫn chưa tách rời, vẫn luôn canh giữ khế ước."
"Thì ra là vậy..." Thủy Hoàng Đế gật đầu, nói: "Càng xa xưa không biết, Tuần Thành Vương nhất định chưa từng lên đỉnh, Quản Di ta từng nói, Tề Lỗ từng có 72 người phong thiện, cũng không đúng, chí ít họ chưa từng đặt chân lên đỉnh Thái Sơn, khi trẫm phong thiện đường núi phải làm lại."
Nga Hoàng nghĩ ngợi nói nhỏ: "Nước Lỗ muốn phong thiện bị Khổng Tử ngăn lại, Tề Hoàn C·ô·ng xưng bá cũng muốn phong thiện, bị Quản Trọng ngăn cản, ngoài việc lo Nhân Vương phong thiện sẽ khiến thần linh giận dữ, còn lo đường núi gập ghềnh, có nhiều yêu ma nữa chăng?"
"Dù sao những quân vương từng phong thiện đều có cả yếu tố thần thoại." Nàng liếc bóng lưng Thủy Hoàng Đế nói: "Cho dù từ Thủy Hoàng Đế ngươi phong thiện, hậu thế hai ngàn năm cũng chỉ có năm Hoàng Đế phong thiện mà thôi, mà lần nào cũng kèm theo phong sắc cho Thái Sơn Đông Nhạc Đại Đế."
"Năm người?" Thủy Hoàng Đế có chút giật mình.
Vệ Uyên im lặng đáp: "Cái này không phải do các Hoàng Đế khác không muốn, chỉ là lần phong thiện Thái Sơn cuối cùng là của Tống Chân Tông, sau khi ký kết Thiền Uyên chi minh, thật ra hắn không tệ, chỉ là việc phong thiện lại có vẻ không xứng."
"Trước đó thì còn có mấy vị quân vương Hán Đường."
"Hán Vũ Đế, Hán Quang Vũ Đế, Đường Cao Tông, Đường Huyền Tông."
"Sau Tống Chân Tông phong thiện Thái Sơn, thì sự kiện vốn là thành tựu, sự nghiệp cùng niềm tự hào lớn nhất của quân vương cổ đại Thần Châu có chút..." Vệ Uyên không tiện nói tiếp.
Đại khái là sự "tụt hạng" thảm hại xuống đáy vực. Nếu là Triệu Khuông Dận đến thì còn có thể chấp nhận. Triệu Khuông Dận không thu phục được Yến Vân thập lục châu, chưa từng đến đây, ngươi ký cái Thiền Uyên chi minh, năm nào cũng phải cống tiền cho Liêu quốc, rồi chạy tới Thái Sơn phong thiện. Năm xưa Chu Nguyên Chương đánh giá Tống Chân Tông là dùng Thiền Uyên chi minh làm ranh giới, bản thân mình vốn khôi phục Hoa Hạ đế vương mà chẳng có ý định phong thiện. Có lẽ đêm khuya tỉnh giấc chợt nghĩ đến việc này. Hoặc có thể là do Mã hoàng hậu nhắc tới nên mới thấy người kia không xứng. Dựa theo tính cách của Hồng Vũ, đoán chừng mất hứng luôn. Đây là một sự kiện rất khó xử, mà có tính chất ranh giới trong lịch sử. Sau Tống Chân Tông, các đế vương tới Thái Sơn cũng chỉ là tế tự, cho dù là hoàng đế có đại hỉ công đều không nhắc tới phong thiện nữa.
Đợi đến khi Vệ Uyên và những người khác lên đỉnh núi. Lão đạo sĩ đi sau đuổi tới đột nhiên dừng bước, nhìn giữa sườn núi bốc lên từng trận mây mù, bao phủ cả Thái Sơn, người thường không hiểu sao lại không có ý định lên núi, chỉ đứng nhìn biển mây đột ngột trào dâng, giơ điện thoại chụp ảnh. Lão đạo sĩ chấn động trong lòng. Nhưng trên đỉnh núi vẫn bình tĩnh, ngược lại chính biển mây bên dưới độ cao lưng chừng lại khiến phong cảnh trên núi càng thêm bao la. Bên trên núi vọng lại làn điệu thanh thúy du dương, trên tảng đá một thiếu niên đang ngồi xếp bằng, bên cạnh đặt một ấn tỉ được bao bằng vải có hoa văn mực vàng.
Thủy Hoàng Đế đợi thiếu niên dứt tiếng nhạc rồi mới bước lên. Thiếu niên kia xoay người lại, tầm mười sáu mười bảy tuổi, khí độ tiêu sái, nhìn thấy người tới có chút ngẩn ra, rồi hỏi: "Ngài là đến Thái Sơn đón khách à?" Cậu cười chỉ tay lên biển mây trào dâng, "Người thường không thể qua được biển mây này đâu."
Thủy Hoàng Đế gật đầu, hỏi: "Thần đâu?"
Thiếu niên đáp: "Nếu ngài nói vị lão giả kia, thì ông ta dặn tôi nói lại với ngài là, thần vào chốn nhân gian núi cao hái t·h·u·ố·c rồi, mây mù bốc lên sớm đã khó gặp lại, nửa tháng trước tôi dựng nhà tu đạo dưới chân núi thì vị lão nhân này xuất hiện, đưa vật này cho tôi, bảo vốn là đồ của ngài, nên phải trả lại." Cậu đưa ấn tỉ lên.
Đối với thần linh, như thế gần như đồng nghĩa với chia tay.
Thủy Hoàng Đế hỏi: "Thần có nói gì không?"
Thiếu niên run lên, hai mắt vô thức hoảng hốt, thoáng cái đã khôi phục vẻ trầm tĩnh, đáy mắt thêm một nét tang thương yên ả không nên có ở tuổi này. Đó là loại pháp thuật lưu giữ thông tin, lưu lại cảm xúc của người quá khứ. Thiếu niên, hay có lẽ là Thái Sơn chi thần nửa tháng trước, nhìn về phía trước, giọng nói chậm rãi lại có ý cười, nói: "Doanh Chính..." Thần nhìn vị đế vương trẻ tuổi, rất lâu sau, mới thở dài phức tạp nói: "Nhân gian đã không còn Hoàng Đế, ước hẹn của ngươi và ta năm đó, kết thúc."
Thủy Hoàng Đế hỏi: "Vấn đề của ta năm đó thì sao?"
"Đúng như lời ngươi nói." Thái Sơn chi thần nói: "Ta từng gián đoạn quan sát nhân gian hơn hai ngàn năm, trong số đế vương hậu thế, lại không ai đặc biệt bằng ngươi... Ta dùng đặc biệt như thế, bọn họ có công nghiệp võ lược, có anh hào khí phách, nhưng dù sao đi nữa, bọn họ đều bước trên bóng lưng của ngươi... Không chỉ Thần Châu Hoa Hạ, ở cả phương Đông này, ngươi chính là nguồn cội của chức vị Hoàng Đế."
"Nhưng mà thời đại này, không còn Hoàng Đế nữa rồi."
Thái Sơn chi thần thở dài: "Dù hùng tài vĩ lược như ngươi, con đường ngươi mở ra đã bị hậu nhân vượt qua. Ta càng thêm thấy sự đáng sợ của con người."
Ngoài dự đoán của Nga Hoàng, Nữ Anh, Doanh Chính không hề giận dữ, chỉ rót rượu vào chén, nhẹ giọng đáp: "Đây là lẽ tự nhiên. Thần Châu rộng lớn, ta luôn mong mỏi trong những anh kiệt phía sau ta, sẽ có người có sự nghiệp vượt trẫm, và thời đại hiện đại cùng nền trị thế chứng minh được kỳ vọng của trẫm, nếu hai ngàn năm mà còn chưa ai có sự nghiệp vượt ta thì cái Thần Châu to lớn này sẽ không khỏi quá mức cô tịch!"
"Hiện tại, trẫm rất vui mừng."
Thái Sơn chi thần ngơ ngẩn, nói: "Quả nhiên là Doanh Chính."
Doanh Chính cùng Thái Sơn Thần cùng cạn một chén.
Thái Sơn chi thần cười lớn, linh tính dần tan biến, không biết quay về phương nào, còn đạo sĩ thiếu niên thì vẫn hơi hoảng hốt vì ảnh hưởng của t·h·u·ậ·t p·h·áp mà chìm vào giấc ngủ. Thủy Hoàng Đế xoay người, đứng trên đỉnh Thái Sơn, nhìn xa nhân gian, nói: "Ngươi không phải muốn biết, năm đó trẫm phong thiện như thế nào sao?"
Nữ Anh ngẩn ra.
Thủy Hoàng Đế nói: "Như các ngươi nói, quá khứ đến đây là gặp mặt Chư Thần, còn thời của trẫm, dù trong Nho sinh nước Tề cũng chẳng có quy tắc phong thiện cụ thể, nên trẫm tự chọn cách của mình."
Khắc bia ký c·ô·ng, là do Lý Tư chấp b·út.
Mà đế vương đặt chân lên đỉnh Thái Sơn, Tần Thủy Hoàng nói: "Trời lấy cao làm đầu, đất lấy dày làm đức."
"Cho nên tăng Thái Sơn cao báo trời, nương tựa phụ chi báo đất..."
"Cao người thêm cao, dày người thêm dày, minh t·h·i·ê·n địa chi chỗ m·ệ·n·h."
Doanh Chính bưng chén rượu kính thiên địa, giọng nói nhẹ nhàng: "Nói cho t·h·i·ê·n địa, ta đã đến."
"Đây là phong thiện."
Nga Hoàng, Nữ Anh chấn động trong lòng. Sau lần phong thiện đầu tiên của vị đế vương này, đến trước Tống Chân Tông, một nghi thức đơn giản như vậy, lại là nghi thức mà toàn bộ đế vương Thần Châu đều hướng đến, trong mấy trăm năm trước đó không ai phong thiện, mà về sau cũng chỉ có những đế vương anh hùng hào kiệt mới dám phong thiện. Nhưng mà, không hiểu vì sao, vị đế vương đang nâng chén kính Thần Châu, trông lại như một phàm nhân cô độc tịch mịch.
Mà vào lúc này, mấy bóng người xông phá mây mù phong tỏa, đặt chân lên Thái Sơn, người dẫn đầu là một tráng hán thân hình cao lớn, những người còn lại cũng đều có khí thế sắc bén. Nga Hoàng Nữ Anh đầu tiên cảm giác được thần tính lơ lửng trên người những kẻ này. Vệ Uyên cầm kiếm tiến lên một bước, nhưng bị Thủy Hoàng Đế ngăn lại.
"Nếu là vào Thái Sơn Thần, thì có phải là vì bái kiến Thái Sơn Thần?"
Thủy Hoàng Đế sau khi gặp Thái Sơn chi thần, dường như đã buông bỏ được điều gì đó, không còn loại cảm giác nặng nề áp bức trong vẻ điềm nhiên nữa, nói: "Đã như vậy, có thể tự đến, nơi này có rượu, có thể dùng tế tự, các ngươi cứ tự nhiên dùng." Ông với Thái Sơn chi thần, mối quan hệ có phần giống tri kỷ hơn.
Đại hán cầm đầu chỉ lạnh lùng nhìn Vệ Uyên, thông qua thần thông pháp thuật nhận ra người này là sử quan bị chân chính Cùng Kỳ căm hận, trong lòng rất thoải mái, nghe vậy cười nhếch mép một tiếng.
Khí cơ vô thanh bộc phát.
Sau một khắc.
Chén rượu trên tay Thủy Hoàng Đế vỡ tan. Rượu tràn ra từ tay vị đế vương, thấm ướt áo bào. Xung quanh trong phút chốc tĩnh mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận