Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 403: Cất giấu duyên phận chi, Uyên tử vong đếm ngược?

Chương 403: Cất giấu duyên phận chi, Uyên tử vong đếm ngược?
Khoa Nga nhất tộc.
Là trong truyền thuyết lực lượng cường đại, có thể vác đi hai ngọn núi lớn Vương Ốc và Thái Hành, những vị thần linh. Cũng chính là hình mẫu trong câu chuyện "Ngu công dời núi" của hậu thế. Mà thần huynh đệ phẫn nộ, giữa trời nóng như thiêu đốt mặt đất, đuổi theo mặt trời mà đi, dù cuối cùng chết đi, nhưng khi ấy vị thần mặt trời kia thực sự đã khiếp sợ không ít, đến nỗi trong truyền thuyết cây trượng kia, có ai thật sự cho rằng, loại tốc độ có thể đuổi kịp mặt trời của Cự Nhân kia lại cần chống gậy sao?
Dù sao cũng là thân tộc của Hình Thiên.
Là quan viên thời Thái Cổ. Nếu thật sự bị đuổi kịp, không ai biết Khoa Phụ sẽ dùng cây trượng đó làm ra chuyện gì. Đại khái sẽ là dạng phong cách thế này... Vị thân... cởi trần Khoa Phụ vác trượng lên vai, mang theo nụ cười sảng khoái hỏi:
Ngươi biết quả bóng gôn hoặc bi-a không?
Hay là nói, muốn một ván bi-a lỗ kịch liệt kích thích?
Ngươi làm bóng.
Rất công bằng.
Nếu là Uyên, hẳn là sẽ pha trò kể một đoạn chuyện như vậy nhỉ... Giác vừa đi theo vị tướng lĩnh uy dũng của Nữ Nhi Quốc về phía trước, một bên trong lòng vô thức nhớ lại lời mà vị quán chủ tiệm bảo tàng quen thuộc kia sẽ nói.
Chỉ là đáng tiếc, thần linh được sinh ra trong tộc, cuối cùng lại chết dưới sức nóng như thiêu đốt của Thiên Thần, cú đánh cuối cùng bị né tránh, mà cây trượng rơi xuống đất, hóa thành rừng đào, chuyện này cũng dẫn tới truyền thuyết Nghệ bắn rơi chín mặt trời bắt đầu.
Khu rừng đào kia, bây giờ vẫn còn nằm ở vùng Bắc Kinh hải ngoại của các nước bên ngoài.
Một năm 365 ngày, mỗi khi mặt trời mọc, loáng thoáng vẫn có thể thấy một vị nam tử hùng tráng ngẩng đầu trợn mắt nhìn mặt trời, Hình Thiên Vũ Kiền thích, mãnh chí luôn cố hữu, anh hùng nhân tộc thời viễn cổ phần lớn đều có chung ý chí cùng bản tính, chiến thiên đấu địa.
"Đây thế nhưng là tả thực a."
Giác vô thức tự nói một câu, khiến vị tướng lĩnh của Nữ Nhi Quốc tò mò nhìn lại.
Một thân áo đỏ, thắt đai lụa, chỉ còn sợi dây đỏ trong tóc mới có thể nhận ra y phục ban đầu của thiên nữ, khuôn mặt nàng ngưng lại, thấy những người xung quanh đang nghi hoặc nhìn mình, lúc này mới ý thức được đây không phải là nhân gian, cũng không có quán chủ tiệm bảo tàng mặt đầy hoang mang hỏi nàng một câu: "Đây chẳng lẽ không phải là biện pháp tu từ sao?"
Muốn tao nhã, phải tỉnh táo, không thể để mất mặt Tây Vương Mẫu và núi Côn Lôn tại nơi này của Nữ Nhi Quốc.
Khuôn mặt thiếu nữ ngưng lại một chớp mắt, sau đó khôi phục vẻ đoan chính ôn hòa, tiếng nói dịu dàng nói: "Chỉ là đột nhiên nhớ đến một người bạn."
Vị tướng lĩnh của Nữ Nhi Quốc giật mình, mỉm cười nói: "Đó chắc chắn là bạn rất thân của cô rồi."
"Có như vậy mới đột nhiên nhớ tới, ta cũng thường đi tới đi lui lại chợt nhớ ra một người bạn của mình."
"... Ừ, đúng vậy."
Thiên Nữ sửa lại mái tóc dài xõa xuống thái dương, đáp: "Là quan trọng nhất..."
"Bạn bè."...
Giác được đưa tới nơi quan trọng trong đô thành của Nữ Nhi Quốc.
Khi bước vào công trình kiến trúc vẫn còn mang đậm nét cổ kính, bước chân của Giác khựng lại, nhận ra một loại khí tức đục ngầu lưu lại, khiến nàng mơ hồ cảm thấy không thoải mái, nhưng những khí tức kia rất nhanh liền biến mất, Giác không lộ vẻ gì khác thường, chỉ đi vào sảnh đãi khách.
Chỉ một lát sau, có người bước ra.
Giác ngước mắt nhìn, đó là một nữ tử dáng vẻ anh khí...
... Nữ tử này có một loại anh lãng chi khí mà người thường không thể sánh được.
Chỉ là, người này không phải là hậu duệ trực tiếp của Khoa Nga trong truyền thuyết, không phải Khoa Lâm.
Trong đôi mắt Giác thoáng qua một tia nghi hoặc, thầm duy trì cảnh giác.
"Ngươi là..."
Thiếu nữ bước ra đầu tiên là kinh ngạc trước dung mạo và khí chất của thiên nữ.
Dù là ở trong Nữ Nhi Quốc, mỹ nhân rất nhiều, đúng là có người có ngũ quan không thua gì thiếu nữ trước mặt, nhưng khí chất tổng thể thì không ai có thể hơn được nàng, rất kỳ diệu, nàng rõ ràng là một mỹ nhân hạng nhất, lại cho người ta cảm giác không phải loại kinh diễm mang tính xâm lược, mà là dễ chịu thoải mái.
Giống như là một làn gió, người ngoài tuyệt đối sẽ không vì dung mạo đó mà cảm thấy căng thẳng.
Mà chợt, nàng ý thức được thiên nữ đang im lặng thể hiện sự nghi ngờ và chất vấn.
Nữ tử khẽ cười, tự giới thiệu: "Ta là Khoa Nga Lưu Nguyệt, Đại Hành Giả của Nữ Nhi Quốc, trước đây là ta lấy danh nghĩa lão tổ, bảo người mang ngài tới, lúc trước đã có nghi ngờ, hiện tại tự mình nhìn thấy ngài, trong lòng cũng không còn nghi ngờ gì, khí chất như vậy, quả nhiên là thiên nữ của Côn Lôn."
"Khí chất của ngài không có đấu chiến khí thế, hẳn là không phải Huyền Nữ hoặc là Bạt..."
"Ta là Giác." Thiên nữ trả lời đơn giản, rồi hỏi: "Khoa Lâm không ở đây sao?"
Khoa Nga Lưu Nguyệt ngập ngừng, cuối cùng không biết là bất đắc dĩ hay cảm khái mà gật đầu, nói: "... Ngài rất nhạy cảm, Khoa Lâm tiên tổ vì giải quyết tai họa lớn nhất hiện tại của Nữ Nhi Quốc, đã mạo hiểm đi lấy một món đồ, chỉ là dù món đồ kia mang về, cho dù là thực lực của tiên tổ cũng sẽ bị tổn thương, cho nên chúng ta hy vọng ngài có thể đứng ra giúp đỡ."
Giác không lên tiếng hỏi thăm, chỉ im lặng nhìn nàng.
Khoa Nga Lưu Nguyệt cười khổ một tiếng, nói: "Là Tây Sơn giới."
"Địa điểm hiểm yếu trong truyền thuyết có rất nhiều Sơn Thần và Hung Thú."
"Nghe nói một trong địa chi tứ cực là Cùng Kỳ đã bị trấn sát, vậy những bảo vật của thần ở đó, trong truyền thuyết Ngọc thư Sơn Hải được chạm khắc bằng ngọc Côn Lôn, cùng với những thứ cốt lõi của tứ cực đều trở thành vật vô chủ, Khoa Lâm tiên tổ muốn có được những thứ này, giúp Nữ Nhi Quốc vượt qua khó khăn, nên đã từ đây đi đến thế giới đó."
"Chúng ta đã tìm được vết nứt Sơn Hải dẫn đến Tây Sơn giới, đồng thời cố định nó bằng trận pháp."
"Đến khi tiên tổ quay lại, trận pháp lập tức mở ra, sẽ trực tiếp phong ấn vết nứt này."
Vì biết người trước mặt là thiên nữ Côn Lôn vô dục vô cầu không có chấp niệm, nhất là còn cần Giác giúp đỡ, Khoa Nga Lưu Nguyệt không giấu giếm quá nhiều, giơ tay chỉ về phía mật thất bên cạnh, nói: "Trận pháp kia ở ngay chỗ này, đến lúc đó Khoa Lâm tiên tổ đi ra từ đó, e là sẽ mang theo tương đối nhiều vết thương, phiền ngài giúp đỡ."
Giác như cơn gió mạnh đến từ chín tầng trời, so với mấy vị tỷ tỷ, nàng còn vô vị về dục vọng chấp niệm hơn nhiều. Cũng chỉ hơi có hứng thú với Ngọc thư Sơn Hải Kinh. Nhưng đồng thời cũng không có ý định lợi dụng cơ hội đó, nghĩ nghĩ rồi nói: "Thế nhưng mà, như vậy vẫn có một vấn đề..."
Nàng nói: "Vết nứt không quá ổn định, nếu như lúc ấy còn đang giao tranh, dù cho vết nứt bị mở ra, cũng không thể đuổi kịp phạm vi của nó, đến lúc đó Khoa Lâm có lẽ sẽ bị ở lại nơi đó, lâm vào nguy hiểm."
"Không hổ là thiên nữ, việc ngài nghĩ chúng ta cũng đã cân nhắc đến rồi."
Khoa Nga Lưu Nguyệt tự tin nói: "Trận pháp này đã được cải tiến rồi."
"Đủ ổn định, cũng đủ lớn."
"Đến lúc đó có thể trực tiếp đưa hai đến ba người đến!"
"Hai đến ba người..."
Giác ý thức được trận pháp này có thể giúp mình và Khâm nguyên quay lại nhân gian, đôi mắt hơi sáng lên.
Có được bản vẽ của trận pháp, cải tạo một chút.
Có thể quay lại phố cũ.
Quay lại trước khi Uyên trở về.
"Đúng, có lẽ sẽ có người giúp."
Khoa Nga Lưu Nguyệt không biết ý nghĩ của thiếu nữ, nói: "Có thể sẽ có một hai người bạn đồng minh cùng quay lại."
"Đến lúc đó làm phiền ngài cùng nhau chữa trị cho bọn họ."
"Chúng ta sẽ chuẩn bị đầy đủ linh dược cùng thù lao."
Mà chớp mắt một cái, thiên nữ đang muốn nhận bản vẽ trận pháp xem như thù lao nhẹ nhàng đáp lời: "Được."
Rất nhanh thôi sẽ được trở về nhân gian.
Gặp Ngu Cơ, gặp Nữ Kiều, gặp Nga Hoàng và Nữ Anh.
Còn có Uyên...
Trong Tây Sơn giới, bộ pháp dưới chân Vệ Uyên nhanh nhẹn, như một cơn gió đang lướt về phía trước.
Chiếc nhẫn đồng bên hông tỏa ra ánh sáng, mà khi hắn đổi hướng, ánh sáng của chiếc nhẫn cũng dần thay đổi giữa mạnh và yếu, Sơn Thần đồng tử ôm chiếc sừng Bác Long đi bên cạnh, lắp bắp nói: "Giác, Giác? Là vị thiên nữ đó sao?"
"Chẳng lẽ nói, lời đồn là thật sao?"
Thần không đề cập đến địa điểm có khả năng tồn tại của Ngọc thư Sơn Hải vừa rồi, mà lại khơi ra mấy lời đồn kia.
Đôi mắt như những ngôi sao sáng lên.
Sau đó không biết từ đâu móc ra một đống phiến đá, lựa ra một bộ trong đó, Vệ Uyên liếc mắt, liền thấy trên những phiến đá được bảo tồn cực kỳ hoàn chỉnh kia, dùng văn tự cổ viết những dòng chữ như dưới đây: « Thiên Nữ Cùng Người Giữa Những Ân Oán Tình Thù Không Thể Không Nói » « Thiên Nữ Vì Sao Bị Cấm Túc Côn Lôn » « Bí Ẩn Về Vũ Vương Xông Lên Côn Lôn » « Nhược Điểm Duy Nhất Của Vũ Vương Không Sợ Hãi » Hả? ? ! !
Chỉ mới nhìn tiêu đề thôi mà Vệ Uyên đã thấy khóe mắt giật giật.
"Cái này là do ai viết vậy..."
"Hả?"
Sơn Thần đồng tử ngẩn ra, trả lời như lẽ đương nhiên: "Là Khế mà."
"Khi hắn không có chỗ ở, đến nhà chúng ta ăn nhờ ở đậu thì sẽ viết mấy câu chuyện này xem như thù lao, người này rất hiền hòa, kể chuyện lại dễ nghe, ai cũng thích, nó giống như là « Sơn Hải Kinh » - một điển tích bí mật lưu truyền giữa các Sơn Thần, mà còn ý nghĩa hơn cả « Sơn Hải Kinh »."
Vệ Uyên thái dương nhíu lại, nghiến răng nghiến lợi.
Khế... Ngươi lần nào chuồn đi cũng là ăn nhờ ở đậu như vậy à?
Hắn hình như đã hiểu ra lý do vì sao Cùng Kỳ và đám hung thú kia liều mạng muốn báo thù.
Hắn hiện tại cũng rất muốn đem cái tên khốn kiếp Khế kia đánh cho chết.
Không... là đánh cho bất tỉnh rồi bắt mang đến cho Nữ Kiều.
Chiếc nhẫn đồng hơi sáng lên, rồi bỗng nhiên thu lại ánh sáng, ngược lại là rung nhẹ thành tiếng vù vù.
Vệ Uyên khựng lại, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Giữa núi non, hắn nhìn thấy Giác.
Thấy nàng đang bị hung thú bao vây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận