Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 887: Thiếu nữ định chế

Trên đỉnh núi Long Hổ, phía sau núi chỗ cao nhất.
Nàng mặc đạo bào trắng, tóc dài buông xõa, thần sắc ôn hòa, Thiên Nữ Bạt nhìn áo xanh đạo nhân biến mất, như đang suy nghĩ gì đó, khí cơ sau lưng hơi có biến hóa, người đến tận lực tỏa ra khí tức, sau đó, Ứng Long Canh Thần đã đứng sau lưng Nữ Bạt.
"Đang nhìn gì vậy?"
Nữ Bạt không quay đầu, chỉ ôn hòa đáp: "Đang nghĩ, quả nhiên có rất nhiều chuyện mà ngay cả Côn Lôn Kính cũng không chiếu ra được."
Ứng Long khó hiểu: "Hả? ?"
Nữ Bạt nghiền ngẫm cười nói: "Tỉ như, ừm, vì sao ngươi luôn ôn nhu với tất cả các phái khác?"
Mặt Canh Thần cứng đờ, cười khổ không được.
Nữ Bạt xoay người, chắp tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng, lẩm bẩm, nhỏ giọng ngâm: "Tiên bên trong Cô Xạ đón Dao Cơ, thành trận hương thơm ngát ôm đường kỳ..."
Canh Thần không hiểu, cũng chỉ mỉm cười theo sau Nữ Bạt, tùy ý nói: "Câu thơ này, là viết về Thiên Nữ Cô Xạ thứ tư của Côn Lôn, trên con đường trồng đầy tiên thảo kỳ hoa ở Ngọc Sơn, nghênh đón tỷ tỷ Dao Cơ của mình từ dưới núi trở về."
"Sao đột nhiên lại ngâm bài thơ này?"
Nữ Bạt hồi tưởng lại lời đạo nhân kia trả lời, trên mặt không nhịn được nở nụ cười, khóe miệng cong lên càng lúc càng lớn, không ngừng cười: "Ngươi đoán xem?"
...
...
Bên ngoài viện bảo tàng.
Tóc trắng đạo nhân, Ngọc Hư Nguyên Thủy đứng ở cửa ra vào, vừa đặt tay lên cửa, chợt nghĩ ra một vấn đề chí mạng—— Lúc ấy bản thân vì rửa sạch thanh danh nên mới nói đã từng thầm mến người ta mấy ngàn năm trước.
Thế nhưng, Nữ Bạt sẽ nghĩ sao?
Nàng lại là cái loại tính tình nóng như lửa ấy...
Có nên nói chuyện này với Giác không?
Nghĩ đến chuyện này phát sinh, đạo nhân nhất thời đơ người.
Bỗng nhiên nhớ tới một câu chuyện khác đã từng nghe, có người kia cùng vợ lớn tiếng khoe khoang chuyện cưới vợ hiền, cưới thiếp đẹp, đạo lý thì rất rõ ràng, hợp tình hợp lý, kết quả vợ mắt lấp lánh vỗ tay sau đó hỏi ngược lại một câu: Vậy ngươi cưới ta là vì cái gì?
Tại chỗ bị đả kích trí mạng.
Vì hiền, chính là cảm thấy ta không xinh đẹp.
Vì sắc, chính là cảm thấy ta rất tầm thường.
Thế là vị nhân huynh kia ngồi hút thuốc trước cửa một đêm để suy nghĩ về nguồn gốc của thế giới, bí mật của nhân loại, còn cho một đàn muỗi ăn no bụng, rồi nghiêm túc suy nghĩ xem khi nào có thể hoàn toàn tiêu diệt muỗi.
Mà tóc trắng đạo nhân thì lâm vào trầm tư.
Nói là năm xưa bản thân kỳ thật có người yêu mến.
Hay là nói năm đó bản thân thích Giác? Mang tiếng nồi lớn, cảm giác cả hai bên đều chết chắc.
Nguyên Thủy Thiên Tôn, ngừng suy nghĩ.
Trong phòng, sau khi lừa thành công Quy Khư bá chủ, đồng thời dùng thân phận 【chính thức Quy Khư cất bước】 quay trở lại viện bảo tàng, cô rót cho mình một chén trà nhài rồi lâm vào trầm tư như thiếu nữ.
Uyên... thì ra là có thể thê thiếp thành đàn sao?
Chẳng lẽ ta hại hắn sao?
Không nhận ra ta, hắn có thể có một đời mỹ mãn...
Ừm, chắc vậy?
Suy nghĩ của thiếu nữ hơi dừng lại, thử đem cái chuyện về việc mình sinh con nối dõi và một đời mỹ mãn của lão niên gạch bỏ.
Xoa xoa mi tâm, trước kia nàng đã từng tính đi tính lại rất nhiều lần mệnh cách, nhưng khi tính về nhân quả thì Uyên không nên có những vướng mắc này, tính đi tính lại nhiều lần đều là mạng cô tinh, trải qua kiếp nạn để hóa sát, nàng nghĩ một hồi, lấy ngọc phù ra, hơi ngẩn ngơ nhìn lên ngọc phù, chỗ tổng kết nhiệm vụ lúc trước.
Dưới góc phải mệnh cách của Tần Uyên yên lặng viết một chữ 【Ngụy】.
"..."
Thiếu nữ thanh lãnh trong phút chốc mờ mịt, trong lòng cũng đầy nghi hoặc, bất quá cuối cùng cũng thở phào một hơi.
Như vậy, chỉ cần tạm thời giấu chuyện Quy Khư là được rồi.
Nếu không, bị Uyên phát hiện ra, thì ra năm xưa chính ta đã dạy kiếm thuật cơ bản cho hắn.
Sau đó còn bắt hắn gọi sư phụ mười năm, tiện thể còn bắt nạt khóc ròng hơn ba năm.
Không... Không muốn...
Thiếu nữ thanh lãnh đưa tay che mi tâm, tai cũng đỏ bừng, nàng luôn có cảm giác nếu như sự việc này bại lộ, nàng sợ sẽ bụm mặt chạy về núi Côn Lôn, một ngàn năm, không, hai ngàn năm cũng không xuống núi.
Côn Lôn Vương Mẫu, ngừng suy nghĩ.
Trong khi Vệ Uyên đang suy tư thì đột ngột nghe thấy giọng nói quen thuộc, Drowner mặc chấp sự trang phục đen kêu lớn: "Chờ đã, Vodka, ngươi đứng lại cho ta! Ngươi nói xem, ngươi rốt cuộc muốn làm gì ta? !"
"Ta, ta chỉ muốn nhờ ngươi làm người mẫu thôi mà."
"Quần áo đều do ta cung cấp, ta, ta còn trả tiền cho!"
Drowner tức giận vỗ bàn, chỉ vào Lolita, vải ren trắng hở hang cùng một loạt Hán phục bên kia, trán nổi đầy gân xanh: "Đây là đồ để ta mặc đấy hả? !"
Họa sĩ chột dạ dời tầm mắt.
"Đều, đều là quỷ cả thôi mà, mọi người không cần để ý mấy thứ đó nha, hơn nữa, tranh của ta cần phải có hai người, Bạch Trạch tính một, ngươi, dung mạo ngươi cũng ổn, giúp ta chút nha."
"Cùng lắm, ngươi mặc nữ trang đi."
"Ta đã mặc nam trang rồi."
"Chúng ta huề nhau!"
Drowner: "..."
Nhìn thiếu nữ họa sĩ đang mặc bộ đồ thể thao ở nhà, trán nổi đầy gân xanh.
Ta tin ngươi cái quỷ!
Drowner giận đùng đùng bước xuống lầu, tức giận bước ra ngoài, sau đó không chút do dự vươn tay, dứt khoát kéo mạnh cánh cửa lớn ra, rồi ngẩn người, nhìn thấy tóc trắng đạo nhân bên ngoài, thấy hắn đứng ở đó, trên quần áo còn dính chút sương sớm, không biết đã đứng bao lâu.
"A, lão đại, ngươi về rồi? !"
Trong ánh mắt trì trệ của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Drowner không hề do dự lớn tiếng chào hỏi.
Sau đó quay đầu, lớn tiếng nói với thiếu nữ đang chìm trong suy tư: "Cô nương Giác, bà chủ, lão đại về rồi này!"
Giác: "..."
Vệ Uyên: "..."
Trong lúc Kinu đang định bỏ đi vì giận dữ, thì nương nương Vodka cuối cùng đã quyết định, bạch bạch chạy tới, đứng trên bậc thang lầu lửng, giơ bút vẽ trong tay, mũi bút chỉ thẳng về phía trước, khí thế bừng bừng, hùng hồn tuyên bố: "Ta thêm tiền! !"
Trong nháy mắt đó, thiếu nữ họa sĩ chưa đến 1m60, gương mặt xinh xắn thanh tú bỗng chốc như cao lớn vô song.
Drowner lập tức quay về chỗ cũ, hai tay nắm chặt cổ tay thiếu nữ lắc lư lia lịa.
"Hợp tác vui vẻ!"
...
...
Drowner vui vẻ đi hoàn thành nhiệm vụ.
Mà Vệ Uyên cũng không thể không đối mặt với Thiên Nữ trước mắt, hai người ngồi hai bên bàn, nhất thời có chút trầm mặc, bưng ly trà lên, chỉ thấy làn khói trà lượn lờ.
Đạo nhân nhớ đến sự thăm hỏi và lo lắng của Nữ Bạt.
Nếu Giác biết được, năm đó ta từng thích sư phụ dạy kiếm thuật cho mình thì phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng lúc trước ta hoàn toàn không có ký ức lúc đó.
Hoàn toàn có thể coi là mất trí nhớ.
Có thể, thế nhưng mà...
Thiếu nữ bưng trà, ngoài mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa nhưng bên trong thì lạnh tanh kiểu mặt đơ.
Nếu Uyên biết được, chẳng những ta đã chạy đến Quy Khư mà còn làm sư phụ dạy kiếm thuật cho hắn hồi nhỏ thì phải làm sao bây giờ?
Tuy rằng hiện tại hắn đã không nhớ rõ chuyện xưa kia nữa.
Nhưng nếu hắn nhớ ra thì sao?
Hai người im lặng không nói, đều cảm thấy có chút chột dạ quái lạ.
Sau đó bỗng cùng nhau nói: "À, đúng rồi, ta có chuyện muốn cho ngươi... "
"Ta nhớ ra rồi, ta có quà tặng cho Uyên..."
"Ngươi nói trước đi."
"Ngươi nói trước đi."
Vệ Uyên và Giác không nói gì, rồi bỗng nhiên cùng cười, đạo nhân thở dài, nói: "Vậy cùng nhau đi... Cho, cái này xem như là ta lấy được từ chỗ của Nữ Bạt, bộ y phục này, là ta... ừm, tuần trước, mua được từ Luy Tổ bộ tộc."
Đạo nhân để trâm ngọc lên bàn.
Sau đó đưa bộ y phục do bản thân tỉ mỉ lựa chọn từ Luy Tổ tộc ra.
Thiên Nữ lấy ra một miếng ngọc bội, thật ra đó là ngọc quý báu tại trung tâm Ngọc Sơn của Quy Khư chi Chủ.
Trong đó có sơn thủy chi khí ngày xưa, nàng cũng đưa ra, nói: "Uyên, ngươi hình như không có ngọc bội."
Vệ Uyên tùy ý đeo ngọc bội lên hông, thấy thiếu nữ cầm trâm cài tóc, bưng ly trà, mắt hơi nheo lại, lờ mờ cảm nhận được thanh trọc chi khí trên người thiếu nữ dường như sắp thay đổi, có thể có sai sót xảy ra, mà cây trâm ngọc này vừa vặn có thể giúp nàng ngăn chặn trọc khí.
"Để ta giúp cho."
Tóc trắng đạo nhân vô ý thức mở miệng, sau đó thấy Giác ngẩn người, chỉ chỉ cây trâm, nói: "Ta cài trâm cho ngươi?"
Nhân quả chi đạo có thể trực tiếp đặt món linh bảo này vào vị trí thích hợp nhất.
Giác nghĩ một lát, khuôn mặt hơi ửng hồng, gật đầu, đưa tay tháo trâm cài tóc ban đầu xuống, mái tóc đen mượt mà xõa tung, đạo nhân cầm lấy trâm, đi đến sau lưng thiếu nữ, giúp nàng vấn tóc, động tác dịu dàng, khẽ ngửi được hương tóc, thấy cần cổ trắng nõn của thiếu nữ, và...
Đạo nhân ngẩng lên, không cho tầm mắt của mình trượt xuống.
Cảm giác tóc xanh lướt qua ngón tay, giống như một làn gió mát đang vờn quanh.
Tâm thần yên ổn bình thản, vấn tóc cài trâm, trái lại bình thường.
Chỉ là trọc khí đang dao động kia bị áp chế trực tiếp, thanh khí được phóng đại.
【ngôn xuất pháp tùy】.
Cái gọi là mọi cử động đều phù hợp nhân quả.
Nghiêm khắc mà nói, đúng hơn là nhân quả chủ động phụ thuộc vào từng cử động nhỏ của người khác.
Thiếu nữ cầm lấy trâm cài, giúp hắn chỉnh lại ngọc bội, hỏi: "Lần này huynh ở lại nhân gian bao lâu?"
"Ừm... Đại khái là năm sáu ngày?"
Đạo nhân xoa xoa mi tâm, cười nói: "Sau này có vài việc phải xử lý, chắc sẽ đến Đại Hoang Bất Chu Sơn, đi truyền đạo khắp nơi, nhưng thật ra là bước đầu thử khuếch tán dấu ấn Đại đạo của mình ra bên ngoài, đồng thời dựa vào sự phản hồi của vạn vật, để bước ra bước đầu tiên ngưng tụ đạo thể."
Hiện tại thì hơi khó.
Tụ thì thành hình, tán thì thành khí.
Thế này còn sao đại hôn a, đáng ghét.
Vệ Uyên tùy ý thuật lại ý định của mình sau này, nói: "Dù sao đại khái sẽ có vài tên Quy Khư xuất hiện, Quy Khư chi Chủ kia luôn dùng những chuyện của phàm nhân, đến lúc đó ta chủ động cắt đứt con đường Quy Khư cất bước, hơi dạy dỗ chút thôi..."
Ta chính là Quy Khư cất bước...
Thiếu nữ hơi chột dạ.
Mặc dù không phải chủ động muốn làm.
Hơn nữa, sau này còn định tìm kiếm tung tích của Tây Vương Mẫu trong lịch sử quá khứ, cho nên Giác vẫn có ý định tiếp tục đi mạo hiểm, nhưng... Quả nhiên, mục tiêu của Quy Khư bá chủ chính là Uyên à...
Giác xoa xoa mi tâm, nhớ lại lúc trước khi rời Quy Khư, những người tham gia nhiệm vụ đặc biệt đều có thể cảm ngộ một lần cấp độ thiên, cùng với cái bóng cuối cùng mà mình nhìn thấy, đó rõ ràng là tàn ảnh của tóc trắng đạo nhân nào đó.
Đi vạch trần Vệ Uyên, là tuyệt đối không thể.
Nhưng cứ vậy mà mất manh mối của Quy Khư chi Chủ thì dường như có hơi đáng tiếc...
Dù sao cũng là một đối thủ chỉ thiếu chút nữa là đạt đến thập đại đỉnh phong.
Thiếu nữ thanh lãnh suy nghĩ, nói: "A Uyên con đường của ngươi là..."
Vệ Uyên tùy ý nói: "【Nhân quả】."
"Quả nhiên."
"Vậy, A Uyên, ngươi mong muốn đối thủ như thế nào, hay nói, ngươi thích nhất đối thủ có hình dáng gì?" Thiếu nữ nhẹ nhàng mềm mại hỏi, đạo nhân nghĩ ngợi, có chút không chắc chắn đáp: "Đại khái là... có tiền, có thể nhặt tiền loại đó."
??
Giác nhịn không được cười phá lên, nói: "Vậy nếu nói ngươi giỏi đối phó với đối thủ nào nhất thì sao?"
Vệ Uyên suy nghĩ: "Sở trường đối phó à? Ờ, man lực?"
Tóc trắng đạo nhân nói: "Ví như, đối diện coi ta là kẻ chỉ biết dùng man lực, đi lấy lực phá pháp, lấy lực chứng đạo, vậy cũng giống như đối diện với những thần linh như Trọng Lê bình thường, đều biết dùng các thủ đoạn trói buộc kiểu 【che đậy thiên cơ】, 【nhân quả nặng nề】 đúng không?"
"Nếu được lựa chọn, ta rất hy vọng đối thủ cảm thấy ta đi theo con đường đó."
"Sau đó chủ động tốn tâm tư chuẩn bị thiên cơ, nhân quả các loại khái niệm để đối phó ta."
"Kết quả cuối cùng phát hiện các thủ đoạn mình đã chuẩn bị để đối phó pháp bảo của ta đều là những thứ ta am hiểu, cho dù đối diện có thực lực không kém ta, trong tình huống bị khắc chế về quyền năng thì vẫn sẽ nhanh chóng bị ta đánh tan chém giết..."
Khóe miệng tóc trắng đạo nhân lộ ra nụ cười đặc hữu của Đồ Sơn thị.
Sau đó lắc đầu, tiếc nuối nói: "Nhưng mà, trên đời đâu có đối thủ nào ngu ngốc đến thế?"
"Lấy sở đoản công kích sở trường của ta."
Thiếu nữ thanh lãnh gật gật đầu: "Không chừng sẽ có thôi."
Đương nhiên là sẽ có.
Đạo nhân nói: "Không, ta hiểu rõ, chỉ có chuyện có đối thủ như thế và nhặt được tiền là ta không làm được."
Thiếu nữ thanh lãnh đưa tay vỗ vỗ tóc trắng đạo nhân, giọng nói ôn hòa an ủi: "Sẽ có."
"Sẽ có thôi."
"Đây chính là ý trời, ân, là phúc lành của Tây Vương Mẫu đó."
Vệ Uyên chỉ xem như là thiếu nữ đang an ủi mình, cười cười, nói chuyện phiếm một lúc, lớn tiếng hỏi mọi người muốn ăn gì, sau đó chủ động đeo tạp dề, đi vào bếp, nghĩ một chút, trước tiên cất kỹ ngọc bội đã, rồi mới đeo tạp dề bắt đầu nấu nướng.
Mà thiếu nữ chậm rãi bước vào tiệm hoa của mình.
Đóng cửa lại.
Cởi giày, chân trần trắng muốt giẫm lên thảm đen, nhẹ nhàng linh hoạt dạo bước không một tiếng động.
Nhớ lại, ban thưởng trước đó của mình có cả 【Cảm ngộ cấp độ thiên】.
Trùng hợp.
Mục tiêu của Quy Khư bá chủ chính là Uyên, mà trong Cảm ngộ cấp độ thiên này cũng vừa hay là con đường của Uyên.
Thiếu nữ thanh lãnh kéo rèm cửa sổ, thả lỏng ngồi xuống ghế, cắn một miếng khoai tây chiên, rồi ngón tay động đậy, Cảm ngộ cấp độ thiên nổi lên, nghĩ nghĩ, trực tiếp dùng pháp môn của bản thân bắt đầu 【xuyên tạc】 khí cơ.
Ừm, xóa bỏ phần lớn hình ảnh đi, chỉ giữ lại chân ý thôi.
Sau đó lại thêm một chút Ryukaze, sấm sét vào.
Lại nổi bật ra cái khí thế bá đạo vô song, lấy lực phá pháp, mênh mông nặng nề kia.
Hơi thêm một chút khí tức của Uyên hiện tại, sau đó vặn vẹo lại, cho dù có dùng bói toán cũng không thể tính ra, chỉ có thể chứng minh thứ này là hàng thật... Đến lúc đó thì dùng cái này để ứng phó Quy Khư chi Chủ, dù sao cũng có lực lượng tương đồng như Khư Tôn từng thể nghiệm, mà lại còn có thêm khí tức.
Khư Tôn bá đạo lại mang theo tính cách u ám sau khi bị đánh bại, nhất định sẽ tin.
Thiếu nữ thanh lãnh vừa lòng gật gù.
Sau đó nhìn vào gương, làn da trắng mịn, ngũ quan thanh lãnh, nàng đưa tay sờ lên trâm cài tóc, trên mặt xuất hiện một tia đỏ ửng, miệng mỉm cười, chân trần bước đi trên thảm, bước chân nhẹ nhàng xoay tròn, dậm chân, như đang ở tiệm hoa cổ kính mở một buổi vũ hội múa đơn cho riêng mình.
Cuối cùng chân nhẹ xoay chuyển, thân thể xoay một vòng, váy tung bay phấp phới.
Rồi soạt một tiếng ngã mình lên giường, vùi sâu cơ thể vào trong chăn mềm mại, cười trộm khúc khích...
...
...
Khó lắm mới có bữa tiệc ở viện bảo tàng, tiếc là, Viên Giác không có ở đây.
Bất quá Vệ Uyên cũng đoán được Viên Giác chắc chắn sẽ đến Bất Chu Sơn Ngọc Hư Cung.
Về phần vì sao?
Bởi vì hắn đi theo Hốt Đế.
Mà Hốt Đế thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua cái thú vui lớn như vậy!
Đây gọi là quy luật người có cùng thú vui tụ tập.
Nguyên Thủy Thiên Tôn tự nhủ, sau đó rửa bát đũa, lau sạch tay, trở về tĩnh thất, hắn còn có một vài việc phải làm tiếp, liên quan đến những điều ẩn giấu trong lịch sử thượng cổ, Nữ Oa hai lần mất tích, nguyên nhân Phục Hi một mình rời nhân gian ra biển khơi, hướng đi của Hậu Thổ.
Toàn bộ đều phải hỏi Phục Hi.
Mặc dù không biết hắn sẽ nói thật bao nhiêu, và nói dối bao nhiêu.
Và...
Lão già ngươi đánh ta thích thật đó hả.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhếch miệng.
Không sao, ta thăng cấp rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận