Trấn Yêu Viện Bảo Tàng

Chương 185: Thủy quân, kỳ quan lầm nước a!

Chương 185: Thủy quân, kỳ quan làm lỡ việc rồi!
Sau khi kết thúc trò chuyện với Nữ Kiều, Vệ Uyên phát hiện Nữ Kiều vẫn là đem một xấp văn kiện trực tiếp gói lại ném cho hắn. Kéo ra xem thì thấy bên trong chính là phương pháp thứ nhất mà Nữ Kiều đề xuất, về trình tự cụ thể của việc làm sao để kết nối ấn tỉ với linh mạch của núi khi danh sơn đã có tế tự. Mỗi một bước đều được ghi chép vô cùng chi tiết. Rõ ràng là trước đó Nữ Kiều không trả lời ngay câu hỏi của hắn mà là để chuẩn bị những thứ này.
Vệ Uyên xem qua một lượt tập tài liệu, đại khái ghi nhớ các bước. Không cần thiết phải nhớ hết từng chữ, ít nhất cũng có ấn tượng, nếu gặp được mục tiêu thích hợp thì có thể tùy cơ ứng biến, không đến mức lúng túng tay chân.
Vào khoảng buổi trưa, lão đạo sĩ phụ trách công việc của Tuyền thị mang ngọc phù đã hẹn đến. Hiệu suất cao như vậy khiến Vệ Uyên có chút kinh ngạc, nhận lấy ngọc phù và nói lời cảm ơn:
"Làm phiền đạo trưởng rồi."
"Không phiền phức, không phiền phức."
Ánh mắt của lão đạo sĩ đảo qua những đồ vật trong viện bảo tàng, trong đáy mắt có chút kiêng kỵ. Lúc trước ông ta nhìn những thứ này đều cảm thấy giả tạo, nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy cái gì cũng có vẻ thật, từng món đồ vật, nhất là cái ngọc bội mang đậm phong cách chiến quốc khiến mí mắt trái của lão đạo sĩ không ngừng giật, mặt không đổi sắc thu tầm mắt lại, vuốt râu cười nói:
"À... tiện đường thôi, chỉ là tiện đường, ta vừa có chút việc ở chỗ này nên ghé qua đưa đồ cho Vệ quán chủ, dù sao cũng không tốn bao nhiêu công sức."
"Chỉ là tiện đường thôi."
Sau khi nói vài câu, lão đạo sĩ ra xe, thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới nói với thành viên tổ hành động đang lái xe:
"Lái xe đi."
Người trẻ tuổi kia khởi động xe, chạy ra khỏi phố cổ, có chút điều muốn nói, nhịn đến nửa đường vẫn không khỏi nghi hoặc:
"Sư tổ, hôm nay không phải chúng ta phải đi khu Tây Thành sao? Chỗ này là Đông Thành mà, sao lại còn phải cố tình rẽ vào đây?"
Lão đạo sĩ thở dài:
"Hắn ở vùng ngoại ô, hôm nay cũng chỉ là tiện đường thôi mà."
"Dừng xe ở phía trước đi."
Ông ta mở cửa xe, vào một quán hàng bình thường, mua chút đồ. Lão đạo sĩ nhìn người trẻ tuổi thích Cocacola, còn mình thì cầm bình trà xanh, trong lòng tự nhủ:
Đã nói là tiện đường, thì phải làm cho tròn vai. Đó chính là một lão quái vật mà.
Khi lên xe, người đạo sĩ trẻ cũng đoán ra được phần nào lý do sư tổ làm như vậy, nhỏ giọng nói:
"Sư tổ, vị viện bảo tàng kia, có phải là một vị lão tiền bối nào đó đã giữ được vẻ trẻ trung không đổi không ạ?"
Lão đạo sĩ liếc nhìn hắn, trầm giọng nói:
"Lão đạo ta chưa từng nói câu nào như vậy."
Người đạo sĩ trẻ hiểu rõ, suy nghĩ một chút, chần chờ nói:
"Vậy có cần đệ tử sau này liên hệ với vị lão tiền bối này một chút không ạ?"
"Dựa theo tiêu chuẩn của những vị lão tiền bối xuất thế đó, sẽ bổ sung đãi ngộ tương ứng."
Lão đạo sĩ trầm ngâm rồi lắc đầu thở dài:
"Thôi đi, hắn đã chọn ẩn cư rồi, chắc chắn là có suy nghĩ của mình."
"Chúng ta không cần vẽ rắn thêm chân, hơn nữa, người như hắn, sao lại để ý đến những thứ tục trần đó chứ?"
Người đạo sĩ trẻ gật đầu, lúc này mới phát hiện mình phạm sai lầm. Một lão tiền bối dung nhan không già, ngao du nhân gian, sao có thể để ý tiền tài, danh tiếng hay đãi ngộ loại tầm thường đó? Nếu như mình dùng những chuyện này làm phiền hắn, có lẽ còn khiến hắn không vui, lập tức trong lòng càng cẩn trọng hơn, âm thầm nhắc nhở bản thân sau này không được phạm phải sai lầm tương tự.
...
Trong viện bảo tàng.
Vệ Uyên bày các tài liệu làm ngọc phù lên bàn, dùng phù lục phong tỏa căn phòng lại, phòng Tuyệt Linh Thể rình mò, đồng thời cách ly uy năng linh tính phát ra. Sau đó hồi tưởng lại sắc lệnh mà Vô Chi Kỳ đã cho mình, trong lòng diễn tập nhiều lần, lúc này mới bắt đầu đặt bút.
Thay đổi bộ phận đại diện cho dòng nước trong sắc lệnh thành hình ảnh núi và gió nhẹ. Còn lại thì hoàn toàn bắt chước Vô Chi Kỳ.
Quá trình này tương đối khó khăn, dù hắn đã cẩn thận hết mức nhưng vẫn làm hỏng mấy miếng ngọc phù. Sắc lệnh do Vô Chi Kỳ vẽ ra có thể nói là thiên địa hóa hình, có chút tương tự với những lá bùa sơ khai của Đạo môn, hiệu quả cực kỳ cao. Vệ Uyên khẽ nhúc nhích bàn tay, bút trong tay chuyển động, cẩn thận từng li từng tí đặt nét bút cuối cùng. Toàn bộ bùa chú văn bừng sáng, khi một tia linh vận hình thành chưa kịp tan đi, bàn tay hắn xuất hiện ấn tỉ, nhẹ nhàng ấn xuống.
Sắc lệnh vốn tản mát trong nháy mắt này hội tụ thành một chỉnh thể. Ngọc phù tản mát ra hơi ấm ôn nhuận. Nó rất giống với phù lục mà Vệ Uyên nhận được từ Vô Chi Kỳ trước đó, nhưng vẫn có sự khác biệt. Một là cấp độ sức mạnh không thể so với lá bùa của Vô Chi Kỳ, và thứ hai là khí tức của sắc lệnh này. Nó chuyển từ dòng chảy của nước sang trầm ổn của núi, tự do như gió.
Đó là sắc lệnh thần tính đại diện cho gió và núi. Khi ấn tỉ được ấn xuống, một luồng sóng vô hình khuếch tán ra, cao xa mà uy nghiêm. Quỷ nước, mèo đen, binh hồn, thậm chí cả Thương Vương Thanh Đồng Tước đều sững lại trong khoảnh khắc, vô thức nhìn về phía cửa phòng đang đóng kín. Trong thoáng chốc này, chúng cảm nhận được một sự tồn tại cao xa không phải người, như núi cao, như gió xa. Dường như trong giây lát, sau cánh cửa hẹp kia không còn là phòng ngủ nữa mà là núi sông hoang dã, có gió gào thét chạy xuống.
"Xong rồi."
Vệ Uyên thở phào nhẹ nhõm, cất tấm sắc lệnh thành công này.
Sau đó đau lòng nhìn những miếng ngọc bị hỏng do thất bại. Sắc lệnh Sơn Thần này có thể cho phép hắn trong thời gian ngắn thi triển pháp lực thần thông tương tự như Sơn Thần, đặc biệt là khả năng khống chế gió sẽ tăng lên một cấp độ nữa. Đồng thời, Vệ Uyên có thể cảm nhận được một tia sức mạnh trong ấn tỉ bị rút đi, theo cảm nhận của cơ thể thì dường như nó đã nhẹ đi một chút.
Quả nhiên là vật tiêu hao. Xem ra muốn vận dụng ấn tỉ lâu dài thì nhất định phải tìm được linh mạch.
Vệ Uyên suy nghĩ.
Thực ra hắn đã nghĩ đến việc có thể đi tìm ngọn núi mà Sơn Quân dựa vào đó để thành thần, tiếp tục bóc lột chút lông cuối cùng của con hổ, nhưng từ Địa Linh nhảy lên thành Thiên Thần, e rằng linh mạch của ngọn núi đó cũng đã bị hút cạn. Chút giá trị này không lớn. Hắn còn có một dự định khác là đi tìm Đạo chủ Thái Bình đạo hiện đại.
Vị đạo chủ kia dường như đã trốn thoát khỏi hai tên chân tu trước đó. Thái Bình đạo vốn là một trong bảy bộ ngọc thư, đến thời nhà Tống mới suy tàn. Trước đó chắc chắn là có tông môn của mình.
Việc liên kết ấn tỉ với linh mạch của ngọn núi đó rất có thể sẽ không gặp phải một chút chống cự nào. Thậm chí, Vệ Uyên còn nghi ngờ, ngọn núi kia, khi linh mạch Sơn Thần bị tế tự lần đầu tiên, đã có tên của mình, có lẽ căn bản không cần dùng phương pháp của Nữ Kiều, có thể tùy tiện hoàn thành việc ký kết.
Bất quá đó vẫn chỉ là suy đoán. Vệ Uyên dẹp ý niệm trong đầu xuống, lấy điện thoại ra xem giờ, đã bốn giờ chiều. Tính theo thời gian, Vô Chi Kỳ cũng nên phản hồi rồi. Khóe miệng Vệ Uyên hơi nhếch lên.
Khỉ con còn trẻ, ngươi căn bản không hiểu sự khủng bố của game hiện đại.
Chậc, đúng là còn trẻ mà.
...
Dưới đáy sông Hoài.
Vô Chi Kỳ đang hết sức tập trung chơi game. Thần không ngờ mình lại có hứng thú với loại game không phải đối kháng này đến vậy. Nhưng trò chơi này khiến Thần đã lâu chìm đắm trong sự say mê, nhớ lại dáng vẻ khi mình còn là thủy quân của thần hệ sông Hoài. Thậm chí cảm thấy nếu trước đây mình mà chơi trò chơi này, thì thần hệ sông Hoài của mình nhất định có thể phát triển mạnh mẽ hơn.
Ít nhất cũng sẽ đánh bại Hà Bá, tên ma đầu lười biếng kia.
Thần vẫn còn ấm ức chuyện Hoàng Hà cướp đoạt sông Hoài chảy ra biển.
Liếc nhìn thời gian.
Ừm, mới hơn 4 giờ 40 phút. Bắt đầu chơi từ 4 giờ, cũng mới chơi được 40 phút thôi. Tiểu tử Vệ Uyên kia còn nói gì mà phải chú ý, chú ý cái gì chứ? Chỉ là một con người, mưu toan dùng nhận thức của con người để suy tính nội tình của thần linh, thật là ngu xuẩn...
Thần linh cổ xưa sẽ không quan tâm.
Thu tầm mắt lại, gần như không cần suy nghĩ, ngón tay của Thần liền bấm chọn hiệp tiếp theo.
Ừm, tiếp tục xây dựng kỳ quan...
Kèm theo một tiếng vang nhỏ, toàn bộ màn hình máy tính đột nhiên tối đen, phản chiếu gương mặt của Vô Chi Kỳ, phản chiếu đôi mắt màu vàng tràn đầy phấn khởi, phản chiếu ánh mắt nhanh chóng từ phấn khởi chuyển sang ngơ ngác, rồi vẻ mặt của Vô Chi Kỳ dần đông cứng lại.
Thần chớp chớp mắt, gõ mạnh vào máy tính, máy tính nóng ran nhưng không có phản ứng. Sau đó vươn tay, vỗ nhẹ vào máy tính góc 45 độ...
Hết điện rồi?
Còn 87% điện mà! Ta mới chơi chưa được một tiếng, còn chưa đến một tiếng!
Vệ Uyên!!!
Vô Chi Kỳ ngẩng đầu giận dữ rống lên.
Sông Hoài đột nhiên rung lắc kịch liệt, một đầu sóng trực tiếp đánh vào núi Quy, bọt nước tung trắng xóa...
...
Vào lúc 4 giờ 43 phút, điện thoại của Vệ Uyên bắt đầu đổ chuông.
Vệ Uyên thản nhiên uống một ly Cocacola, để con khỉ đó chờ một hồi, mới nằm xuống giường, nhắm mắt vào giấc ngủ. Quả nhiên không bao lâu, kèm theo sự rung chuyển dữ dội trong mộng cảnh, thân thể Vô Chi Kỳ xuất hiện trong mơ, toàn thân dây xích trói buộc, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào Vệ Uyên.
Vô Chi Kỳ hé miệng, lộ ra răng nanh, hai mắt màu vàng nhìn Vệ Uyên, giận dữ nói:
"Vệ Uyên, cho ta một lời giải thích!"
"Tại sao mới qua chưa được một tiếng mà đã hết điện rồi?!"
Vệ Uyên bình tĩnh uống trà, rồi chậm rãi nói:
"Một tiếng."
"Là 25 tiếng chứ, thủy quân."
Vẻ mặt Vô Chi Kỳ cứng lại.
Một lát sau, mới nói:
"Đã qua một ngày rồi sao?"
Vệ Uyên cười như không cười:
"Đúng vậy, thủy quân, trò chơi của loài người có phải là rất thú vị không?"
Vô Chi Kỳ trầm mặc, rồi vẻ mặt nghiêm nghị, chậm rãi nói:
"Ngươi biết không Vệ Uyên, tuổi thọ của ta rất dài, càng sống lâu thì nhận thức về thời gian của ta sẽ càng thêm trì độn. Đối với trẻ con loài người, một năm có thể chiếm một phần năm toàn bộ ký ức của chúng, nên mỗi một năm, mỗi một ngày đều rất dài. Mà đối với người già, cùng một khoảng thời gian cũng chỉ bằng một phần mấy chục của cả cuộc đời. Vì thế, càng lớn tuổi, loài người các ngươi càng cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng. Đó là vì mỗi năm, tỷ trọng trong nhận thức và ký ức bản thân ngày càng nhỏ."
"Với phàm nhân bình thường đã là như thế, huống chi là ta. Đã ung dung mấy ngàn năm, một năm đối với ta đã chẳng còn chút ý nghĩa nào, khó mà lưu lại cảm giác gì, huống chi là một ngày? Có lẽ đây là cái giá của sự trường sinh."
Vô Chi Kỳ có vẻ xa xăm, mang dáng dấp của một thần minh. Giống như một trưởng giả thực sự đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng.
Vệ Uyên xoa cằm nói:
"Thì ra là vậy."
Nhưng kỳ thực ngươi chỉ là đang cố che đậy chuyện mình mải chơi đến quên thời gian thôi đúng không?
Hắn không hề nói toạc ra điểm này, vì hắn lo lắng mình mà nói thẳng thì Vô Chi Kỳ sẽ thẹn quá hóa giận, trực tiếp trong mơ đập cho mình một quyền. Tạm thời vẫn nên cố kỵ một chút tự trọng của Thiên Thần. Vệ Uyên lý trí bỏ qua điều đó, tiện thể giới thiệu cho Vô Chi Kỳ các game thể loại chiến lược và Souls series.
Khi Vô Chi Kỳ lướt qua danh sách đề xuất. Vệ Uyên khoanh chân ngồi xuống, im lặng bói một quẻ. Trong lòng hồi tưởng lại cảnh tượng mình đã thấy trong trí nhớ của An Húc Dương. Rồi trong đầu bản năng xuất hiện sáu chữ số. Áp dụng phương pháp bói sáu hào, dùng sáu chữ số này tạo thành một quẻ Bát Quái, sau đó diễn quẻ.
Phương hướng chỉ thị nhận được là lợi về phía tây. Điều này nói rõ, lão nhân kia đang ở phía tây của Vệ Uyên.
Hắn như có điều suy nghĩ, hai mắt hơi khép lại. Vì đây là mộng cảnh của hắn, nên từng hình ảnh trực tiếp hiện lên trước mắt. Đó là một trường tiểu học, dưới bóng cây đại thụ, có một ông lão đang bày sạp hàng, xung quanh người đến kẻ đi, dường như không ai chú ý đến ông ta.
Trên sạp hàng có sách vở, có đồ cổ và cả chiếc bàn bằng đồng xanh kia.
Lần bói toán này, Vệ Uyên thấy được nhiều hơn. Trên người lão nhân kia tản ra từng sợi tơ trắng mỏng manh, kết nối với một con búp bê Geisha. Nó tỏa ra khí tức cao xa tuy mờ nhạt nhưng tương đối mạnh. Vệ Uyên rất quen thuộc với khí tức này, có chút nhíu mày, nói:
"Thần tính của đảo Anh Đào..."
Vô Chi Kỳ hỏi:
"Đảo Anh Đào? Đó là chỗ nào?"
Vệ Uyên đáp:
"Một nơi nhỏ bé hẹp hòi thôi."
Vô Chi Kỳ cũng không để ý, thuận miệng nói:
"Ồ, vậy ngươi và thần tính chỗ đó rất quen?"
Vệ Uyên cúi đầu, nhìn vào quẻ tượng hiển thị, trong đầu hiện lên những ký ức nhuốm máu, thanh Tần kiếm lạnh lẽo, dải tóc đỏ, còn có từng thanh kiếm mang thiết Ưng bay lên, gào thét ngã xuống những cây cổ thụ lớn. Hắn giải thích:
"Cũng không quen lắm."
"Chỉ là trước đây hơi có chút ân oán mà thôi."
"Cũng không biết bọn chúng còn có ấn tượng gì với ta không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận